Những nhánh tùng xanh biếc đẹp đến lạ kì kia khẽ khàng lay động trong gió, nhẹ nhàng uyển chuyển tựa như tay ngà ve vuốt, và cả từng làn mây tía trên cao soi mình xuống dòng nước biếc, khi thật khi ảo, đẹp đến say đắm lòng người, khiến kẻ vãn cảnh dừng chân ngơ ngẩn đến quên lối về.
Triệu Vũ Quốc vốn đang luận đàm cùng Thạch Đông Thăng trong thư phòng, bỗng đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Triệu Vũ Quắc liền dõi theo, chứng kiến toàn bộ màn kinh diễm vừa rồi, nhưng hắn lập tức bình tĩnh trở lại, khóe môi còn thoáng chút tiếu ý nhẹ tựa gió thoảng mây trôi.
Nhận thấy gương mặt Thạch Đông Thăng đờ đẫn, si mê, Triệu Vũ Quắc cũng không làm kinh động hắn, chỉ chăm chú quan sát Thủy Nhan đang bên cạnh ngọn giả sơn
Chỉ thấy nàng chậm rãi ngồi xuống, động tác vô cùng tao nhã, nhẹ nhàng luồn tay vào khóm hoa xanh biếc kia, trong khi Thạch Đông Thăng chưa kịp trọn vẹn chiêm ngưỡng thần thái tuyệt mỹ đó thì bỗng thấy nàng ta tóm ra một con thanh xà dài chừng hơn một thước, lớn độ hai chỉ, toàn thân nó đang vặn vẹo thống khổ khi bị Thủy Nhan bấm chặt yếu huyệt chỗ bảy tấc.
Ánh mắt mê mẩn của Thạch Đông Thăng liền tắt ngấm, khuôn mặt trở nên nhợt nhạt đến độ khó coi
“Nàng… Nàng ta… Thì ra là đang bắt rắn”. Hắn nghẹn thở, cảm giác mình như chú rắn đang bị tóm chặt kia vậy.
“Thế ngươi nghĩ rằng nàng đang làm gì chứ?” Giọng điệu châm chọc của Triệu Vũ Quốc tựa hồ giáng một đòn thật mạnh vào tâm trí đang hỗn loạn của Thạch Đông Thăng, hắn liền trở nên bối rối
“Ấy… Ta không… ngờ là…”. Chẳng chờ hắn nói xong, Triệu Vũ Quốc đã ngắt lời: “Không ngờ nàng ta bắt rắn chứ gì? Tưởng Thủy Nhan đang hái hoa sao?”, vừa nói vừa đưa mắt nhìn với đầy vẻ tiếu ý.
Gương mặt Thạch Đông Thăng đỏ bừng, chỉ còn biết cúi gằm mặt:
“Nàng ấy sao vậy nhỉ?” Hắn liếc ra cửa sổ thấy Thủy Nhan đang nhanh chóng lấy mật con rắn bắt được cho vào miệng nuốt.
Thạch Đông Thăng toát mồ hồi: “Ách, gì đây…”
Thủy Nhan nuốt túi mật rắn kia, cảm thấy một luồng mát lạnh xoa dịu sự bỏng rát trong cổ họng nàng, trong lòng có chút đắc ý nói: “Chẳng ngờ mình lại nhớ đúng đến vậy, mật rắn thực sự có công hiệu giải độc thanh nhiệt.”
Thì ra, sau khi nàng tỉnh lại, không biết vì sao luôn cảm thấy cổ họng bỏng rát, đầu lưỡi rát và miệng đắng ngắt, nàng có hỏi qua đại phu từng chữa trị cho mình, nhưng đại phu chỉ nói là, do thân thể suy yếu, nội tạng bị đả thương nên bốc hỏa, vì thấy trong đầu nàng nghĩ tới việc phải thanh nhiệt, cũng may đêm đó nhìn thấy con rắn kia, trong đầu đột nhiên hiện ra ý tưởng dung mật rắn để thanh nhiệt giải độc, hôm nay ăn điểm tâm xong lập tức chạy tới đây, sợ con rắn kia trốn thoát….
Sau khi nuốt mật rắn nàng cảm thấy cổ họng đỡ khó chịu, nhưng nàng không biết rằng, một màn này thôi cũng đủ khiến rất nhiều người kinh hãi…
Thủy Nhan đi tới bên phòng lớn, Triệu Vũ Quốc ở bên trong, nàng nghĩ Thạch Đông Thăng cũng ở đây, nhưng trong phòng lúc này chỉ có một người là Triệu Vũ Quốc.
“Công tử… Có khỏe không?” Nàng bất đắc dĩ lên tiếng chào hỏi hắn
Hắn gật đầu, sắc mặt bình tĩnh, “Khỏe ư? Ngươi nhìn thấy ta khỏe sao!”
Nàng cúi đầu, mắt không hề chớp, cảm giác bị hắn nhìn xuyên thấu thật khó chịu.
“Lời này của công tử nên được hiểu thế nào?”
“Ngươi cảm thấy thế nào?”
Buổi sáng ánh dương tựa pha lê huyền lệ, tĩnh lặng rót khắp phòng, chiếu rọi trên nền đá cẩm thạch, từng làn khói nhẹ lượn lờ quanh lư hương, ấm trà vẫn còn tỏa khói, an tĩnh, nhìn hai người trong phòng lúc này cũng bình thản như hòa lẫn cảnh vật, có điều trong lời nói của mỗi bên lại như chất chứa đầy sự tranh đấu kín đáo.
Thủy Nhan ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh mâu không e dè nhìn hắn, trong mắt bình tĩnh, khiến hắn không tìm ra bất cứ manh mối gì.
“Công tử cảm thấy ta nên hiểu thế nào đây?”
Hắn đứng dậy, cả người tản ra một cỗ khí lạnh, xâm nhập vào người nàng, đánh úp lại.
“Ngươi muốn hỏi ta về vấn đề thân phận sao?”
Đôi môi anh đào khẽ mân lên…
Hắn xoay người lại bước thong thả quay lại chỗ cũ ngồi xuống, “Không ta cho rằng, hiện tại ngươi có tư cách gì hỏi ta.”
“Thân phận của ta, muốn tự ngươi nói.” Thủy Nhan tiếp lời.
“Nếu ta nói, ngươi quả thật là ta mua từ kỹ viện về, ngươi tin tưởng sao?”
Thủy Nhan khẽ nhún vai, “Tin, ngươi nói, ta tin!”
Giờ phút này, Thủy Nhan rõ ràng, nếu cứ nghe ngóng hết từ người này qua người khác, chỉ rước thêm phiền toái, người này kêu nàng tới gặp, mục đích là muốn coi phản ứng của nàng, vì thế nàng cảm thấy cứ yên lặng thuận theo…
Nhìn thái độ của Thủy Nhan giờ phút này, Triệu Vũ Quốc thầm tán thưởng trong lòng, trầm giọng nói: “Tốt lắm!”
Cho tới bây giờ, hắn luôn nghĩ rằng nữ nhân là giống thích khoe mỹ mạo, hoặc là ỷ lại vào mỹ mạo làm thủ đoạn để đạt được mục đích, nhưng giờ phút này, hắn cảm thấy mình nên thay đổi suy nghĩ này, ít nhất nữ nhân trước mắt không phải người như vậy.
Nàng hiểu được khi nào cần nói, khi nào nên im lặng, thông minh biết được thời thế, thí dụ như vừa rồi, đối với người bình thường, chắc chắn sẽ không nhẫn nhịn được mà ngả bài ra, giảm hết phong thái, nhưng nàng thì không thế, nàng chính là lấy bất biến ứng phó với cái bất biến. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Đã tới lúc quyết định, rõ ràng là nàng không có sự lựa chọn, nàng là một người cao ngạo không muốn thỏa hiệp…
Thủy Nhan cảm nhận được trong mắt hắn lóe ra chút quang mang, ánh mắt ấy thuộc về kẻ cường giả, một ánh mắt cao cao tại thượng, ban phát sự tán thưởng cho kẻ dưới, tuy bề ngoài nàng ta nhẹ nhàng vuốt cảm tựa hồ đang tận hưởng cái vinh quang vô thượng đó nhưng thật ra trong Thủy Nhan tràn ngập sự khinh thương, nàng không cần sự nhận định của bất cứ một kẻ nào cả.
“Một khi công tử đã cứu ta, vậy mời công tử phân phó.”
“Ngươi không hài lòng với hiện tại?” Hắn nhíu mày.
“Không có, ta hiểu được thân phận của mình, hiểu được mình không có vai trò gì trong việc này…”
Trong lòng Triệu Vũ Quốc lại vang lên tiếng tán thường, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên, hắn không nghĩ đến nữ nhân này quá thông minh, lại không nghĩ rằng nàng lại có dáng vẻ tự nhiên như thế!
“Tốt lắm, từ giờ trở đi, ngươi là tỳ nữ trong phòng của ta!”
“Dạ!” Thủy Nhan có chút suy nghĩ, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh không chút tha đổi, nàng cúi đầu, Triệu Vũ Quốc lại đọc được hai chữ từ nàng: Ẩn nhẫn!