Mặc dù phái ám vệ ra nhưng trong lòng hắn vẫn có vô số ý nghĩ, dù chỉ một phút hắn cũng không muốn ngồi ở trong phủ chờ tin tức, hắn liền thay đổi trang phục đi ngay trong đêm cầm theo một trường kiếm rồi thúc ngựa xuất phủ, hắn tự mình đi trong kinh thành tìm người.
Bóng đêm ngày càng tối nhưng vẫn không có thu hoạch được gì, lúc về đến phủ ám vệ cũng báo lại là đã tìm tất cả mọi ngóc ngách trong kinh thành vẫn không thấy bóng dáng của thế tử phi, lúc này Thiêm Hương cũng rối loạn lên, nàng tự trách mình, thế tử phi ra ngoài lâu như vậy mà cũng không biết có chỗ nào không đúng, nhỡ gặp phải chuyện không may gì thì phải làm sao?
Tôn Thạch Ngọc nhíu mày hỏi: “A Chỉ đâu?”
Tôn Thạch Ngọc cười lạnh, Thiêm Hương không dám ngẩng đầu lên nói: “Cùng… cùng thế tử phi ra ngoài rồi.”
Tôn Thạch Ngọc liền nói: “Gọi Lục Nhi tới đây.”
Thiêm Hương ra ngoài tìm người, nhưng lại trở về với một bộ dáng hoảng hốt lo sợ, “Thế tử, không hay rồi, Lục Nhi không ở có ở đây cả Đào Hoa và Phượng ma ma cũng không có ở đây, còn có… thị tì của thế tử phi cũng không có ở trong phủ.”
Sắc mặt Tôn Thạch Ngọc bây giờ đã tái xanh lại, vẻ mặt đầy đầy sát khí.
Giờ đây, hắn đã kết luận được rằng đây không phải là mất tích mà là lập kế hoạch trốn phủ đi!
Đáng chết! Nàng đang làm cái gì vậy? Lại dám thừa dịp hắn không có ở trong phủ dẫn của hồi môn của mình đi hết!
Hắn thật sự nổi giận rồi, sắc mặt của hắn bây giờ giống như diêm vương ở dưới địa ngục vậy, hắn tức giận sẳng giọng hỏi: “Khố phòng của thế tử phi, đồ cưới ban cho vẫn còn ở đó?”
Chưa bao giờ Thiêm Hương thấy chủ tử mình lại tức giận như vậy, nàng sợ tới mức nói không rõ nữa: “Nô tỳ, nô tỳ không biết, từ trước đến nay chìa khóa khố phòng của thế tử phi đều do Phượng ma ma giữ…”
Không đợi nàng nói xong, Tôn Thạch Ngọc xanh mặt hạ lệnh, “Tìm người cậy khố phòng ra!”
Hình như cả Noãn Xuân Các sắp lật đổ rồi, tin tức truyền tới tai Liên di nương nhưng nàng ta lại không dám đi vào, nàng ta lo lắng cầm lấy hai tay của mình rồi đứng ở cửa chần chừ một lúc.
Bên trong Thiêm Hương đang bẩm báo kết quả cạy mở khố phòng ra, “Thế tử, tất cả đồ của thế tử phi đều ở đây, tất cả mọi thứ đều kiểm tra qua không thiếu một cái nào.”
Là đi vội vàng nên không kịp lấy đi đúng không? Hắn thật muốn nhìn người nương tử bé nhỏ của mình có thể trở lại khố phòng lấy vàng bạc hay không, đó chính là sinh mệnh nàng!
“Gia…” Bên ngoài có một giọng nói truyền tới.
Tôn Thạch Ngọc không kiên nhẫn hỏi: “Người nào?”
Người ở ngoài nghe thấy giọng không được kiên nhẫn của hắn lại ngập ngừng nói: “Vâng… tì thiếp… Thiện Liên.”
Tôn Thạch Ngọc nhăn mày lại, “Chuyện gì?” Thật sự là giờ phút này hắn không có tâm tình gặp nàng ta.
Nhưng trong lòng hắn lại đang rất hồi hộp. Không lâu sau hắn nhớ tới lời nói của nàng là về quê sống an nhàn, áp dụng những gì mà nàng làm vào trong tự nhiên? Cô nương tử bé nhỏ kia ỷ vào cách đối xử mình với nàng nên lại vô pháp vô thiên rồi phải không? Đợi khi mình tìm được người hắn sẽ đánh nàng một trận cho mông sưng lên mới thôi.
Khi hắn đang nghiến răng nghiến lợi chửi thầm trong bụng, thì ở ngoài Liên di nương ấp a ấp úng nói: “Chuyện đó… Hôm nay thế tử phi có gặp qua tì thiếp…”
“Gặp qua thế tử phi?”Tôn Thạch Ngọc hơi rùng mình nói, “Vào nói chuyện đi!”
Liên di nương cúi đầu đi vào, tới bây giờ khi nàng gặp người nam nhân này thì trong lòng nàng vẫn bối rối, dù sao lúc trước cũng đã từng yêu, nàng chỉ cố gắng để cho mình như không có chuyện gì xảy ra thôi!
“Gặp khi nào? Vì sao lại gặp?” Căn bản Tôn Thạch Ngọc không có phát hiện ra tâm tư của Liên di nương, hắn nhìn nàng ta với một vẻ mặt đầy sát khí, chỉ là hắn đang hỏi để biết chuyện gì.
Liên di nương không dám ngẩng mặt lên nhìn ánh mắt khiếp người của hắn mà chỉ âm thầm cúi thấp đầu nhỏ giọng nói: “Là thế tử phi đến viện gặp tì thiếp, nói nàng ấy sẽ đi không làm thế tử phi nữa muốn tặng danh xưng thế tử phi cho tì thiếp, lấy đồ dùng của thế tử phi đưa cho tì thiếp, nhưng tì thiếp không dám đụng vào, những thứ đó vẫn đặt ở trong phòng tì thiếp.”
Nàng không muốn ở trước mặt hắn nói những điều không rõ ràng, có thể để cho nàng tiếp tục ở lại vương phủ đó cũng là một ân huệ rồi, nàng không muốn bị hiểu lầm là nàng vẫn còn tâm tư với hắn.
“Ngươi nói cái gì?” Đột nhiên ánh mắt của Tôn Thạch Ngọc co rụt lại, “Không làm thế tử phi? Đưa đồ của thế tử phi cho ngươi?
Ông trời ơi! Đây là tình huống gì? Thiêm Hương ở bên nghe được xuýt ngất đi luôn, buổi sáng nhìn thế tử phi như không có chuyện gì nói với nàng là đi ra ngoài kiểm tra các cửa hàng, cư nhiên lại rời khỏi vương phủ, về sau không trở lại nữa?
“Rồi còn nói gì nữa?” Tôn Thạch Ngọc cắn răng lại hỏi.
“Không còn.” Liên di nương cúi xuống lông mi của nàng hơi run lên, từ trong ống tay áo của mình nàng lấy ra một phong thư rồi đưa tới trước mặt hắn, “Chỉ nói là đưa phong thư này giao cho gia.”
Tôn Thạch Ngọc đoạt lấy, rồi thô bạo lấy tờ giấy ra nhìn, toàn thân hắn chấn động, trong cơn giận giữ hắn trừng hai mắt lên nhìn hai chữ “Hưu phu!”
Từ đầu Liên di nương không biết trên lá thư kia viết cái gì, thấy hắn tức đến phát run lên, nàng liền nghĩ không nên ở lại đây thì tốt hơn, nàng liền cúi chào nói: “Vậy tì thiếp xin cáo lui trước.”
Sắc mặt của hắn bây giờ rất là nghiêm trọng và nặng nề, “Không được nói cho bất luận kẻ nào biết.” Kể cả chuyện không làm thế tử phi hay là tùy ý đưa đồ dùng của thế tử phi hay việc hưu phu nói cho ai biết.
“Tì thiếp đã hiểu.” Liên di nương cúi đầu nói, nói xong liền lặng lẽ cáo lui.
Trời đã sáng, ám vệ phái đi cũng trở lại bẩm báo, nhưng vẫn như cũ không có tin tức nào cả.
Thải Liễu hầu hạ Tôn Thạch Ngọc thay quần áo, Thiêm Hương chỉ dẫn nha hoàn Thải Liễu chuẩn bị điểm tâm thật tốt, cả đêm qua thế tử không về, bốn đại nhất đẳng nha hoàn Noãn Xuân Các bọn họ tất nhiên là biết, nhưng đều ngậm miệng lại, không dám hỗn láo nói nửa câu.
Tôn Thạch Ngọc trầm mặc dùng bữa, Thiêm Hương hầu hạ chủ tử mình ăn sáng, Nghênh mai đứng ở bên cũng không dám thở mạnh một tiếng, trong lòng hai người đều mong thế tử phi mau trở lại! Thế tử tức giận ép các nàng sắp không thở nổi nữa rồi.
Tôn Thạch Ngọc nhíu mày nhưng trong lòng hắn vẫn không bình tĩnh.
Suy tư một đêm, hắn vẫn không tìm ra được lí do vì sao Đỗ Phúc Hề lại làm như vậy, trước đó ngay cả một điềm báo cũng không thấy, ngày hôm trước khi đi dạo chợ ở trong thành, nàng vẫn nói nói cười cười cùng với hắn, rồi còn nhìn hắn làm mai cho Đỗ Thải Liên và Đỗ Thải Hà.
Nàng thật đúng là cả gan làm loạn, mà lại thừa dịp hắn không có ở trong phủ trốn đi, lại còn để lại một lá thư hưu phu, thật muốn đem hắn tức chết mà…
“Thế tử…” Thải Liễu lo lắng đi vào bẩm báo, “Vương phi phái người truyền lời, muốn mời người và thế tử phi qua đó.”
Sắc mặt Tôn Thạch Ngọ cực kỳ khó coi, liền lập tức đặt bát đũa xuống. Chuyện này không thể kinh động đến Vương gia và Vương phi, chính mình sẽ âm thầm tìm nàng về, nếu như lúc đó nàng không nói nguyên nhân vì sao làm vậy, mặc dù nàng không cần, hắn cũng sẽ không thôi nàng, thật lòng hắn cũng không thể để cho nàng chà đạp hắn như vậy!
Hắn không dẫn theo người nào đi chỉ một mình hắn đến chỗ vương phi.
“Phúc nương đâu? Sao chỉ có mình con đến?” Vương phi thấy kì lạ hỏi.
“Bị phong hàn nên hài nhi để cho nàng ở trong phòng, có chuyện gì thì nói với hài nhi cũng được.” Tôn Thạch Ngọc vén áo ngồi xuống rồi từ từ thưởng trà, hắn tùy ý uống một ngụm.
Vương phi quan tâm hỏi han: “Có truyền thái y vào chưa?”
Tôn Thạch Ngọc qua loa nói: “Vừa mới uống, đang nằm, toát mồ hôi sẽ đỡ hơn, mẫu phi không cần lo lắng.”
“Vậy là tốt rồi.” Vương phi gật gật đầu, rồi trở lại nói chuyện chính, “Nhưng mà thái hậu vẫn đang bị ốm, hôm qua nương vào đó thái hậu nói hôn sự của con tuyệt đối không thể chậm trễ, cần tiến hành nhanh, đừng nên để cho Tuấn vương thay tâm đổi ý, cho nên nương mới tìm các con đến thương lượng lễ vật, vừa không tốt bằng Phúc nương, lại cũng không ít hơn Phúc nương, dù sao cũng là trưởng nữ của phủ Tuấn Vương…”
Tôn Thạch Ngọc nặng nề đặt ly trà xuống, nhìn vương phi rồi nói: “Mẫu phi đang nói cái gì? Hôn sự gì?”
Vương phi hơi giật mình hỏi: “Chẳng lẽ thái hậu không nói với con sao?”
Tôn Thạch Ngọc nhướng mày nói: “Là chuyện muốn hài nhi lấy Hải Dong quận chúa là bình thê?”
Lúc này Vương phi mới yên tâm, “Đúng, quả nhiên thái hậu đã nói qua, là chuyện đó.”
Hắn nhíu mày nói: “Hài nhi đã từ chối rồi.”
Chẳng lẽ thái hậu lại cho rằng hắn giả bộ từ chối? Nhưng hắn đã nói rõ rồi, hắn không lấy hai thê, tương lai cũng sẽ không có trắc phi và các tì thiếp khác.
“Đứa nhỏ này, con không được nói bậy.” Vương phi vội la lên, “Đó không phải là chuyện có thể từ chối, người khác có cầu xin cũng không được nữa, là tự Tuấn vương đến hoàng tổ mẫu con xin kết thông gia, khó có được người như Hải Dong quận chúa ái mộ con, cam chịu làm bình thê…”
“Mẫu phi.” Tôn Thạch Ngọc kiên quyết cắt ngang lời của vương phi, oán hận nói: “Hôn sự này hài nhi không chấp nhận, cũng sẽ không lấy Hải Dong quận chúa, nếu như mẫu phi khó nói thì tự hài nhi tới đó nói với thái hậu, mẫu phi đừng nói nữa cũng đừng để cho Phúc Hề biết.”
Vương phi càng kinh ngạc hơn, “Nương đã nói qua với Phúc Hề, chẳng lẽ Phúc nương không nói qua với con sao? Phúc nương thật là người biết điều, tương lai sẽ cùng Hải Dong quận chúa vì con mà xử lí hậu viện, cùng nhau xây dựng, vương phủ chúng ta sẽ có nhiều con cháu, con có thể chuyên tâm đi đến con đường làm quan…”
Những lời Vương phi nói giống như một mũi tên đâm vào trái tim hắn vậy, nắm ngón tay hắn không ngừng nắm chặt lại.
Thì ra là thế! Thì ra là chuyện này, đáng chết!
Trái tim nàng bị tổn thương mới rời khỏi, nàng cực kỳ tức giận mới viết hưu thư cho hắn, nàng mất hết ý chí mới đi gấp như vậy…
“Ngọc nhi…” Vương phi nhìn sắc mặt xanh mét của nhi tử mình nói, nhất thời ngẩn cả người, đây rõ ràng là một việc vui, sao hắn lại không vui mừng?
“Hiện tại hài nhi có chuyện quan trọng phải đi, người mau đi vào trong cung nói tâm ý của con cho thái hậu biết, nếu cứ ép con cưới bình thê, thì vị trí thế tử ta cũng không cần, hài nhi nói được sẽ làm được, hi vọng mẫu phi sẽ chân chính truyền đạt ý nguyện của hài nhi đến thái hậu, dù cho thánh thượng có giáng tội, hài nhi cũng can tâm chấp nhận, cuộc đời này hài nhi không lấy hai thê! Nếu như mẫu phi khó nói, thì đổ hết mọi chuyện lên người hài nhi đi, nói hài nhi vô phúc không lấy hai thê!” Hắn nói xong liền sải bước rời đi.
Hiện tại vương phi đã há hốc mồm, thấy nhi tử nói năng khí phách như vậy, vậy là bất luận thế nào cũng không lấy bình thê sao?
Tôn Thạch Ngọc bước nhanh để trở lại Noãn Xuân Các, vừa về đến thì liền thấy Lục Nhi trở lại, mà lại còn khóc sướt mướt, Thiêm Hương cùng với mấy người nha hoàn vây quanh nàng lại, một bên kêu nàng đừng khóc, một bên đang hỏi nàng.
Tôn Thạch Ngọc bước đi qua rồi nắm chặt lấy bả vai Lục Nhi nóng vội hỏi: “Thế tử phi đâu? Thế tử phi ở đâu?”
“Thế tử…” Lục Nhi cuống quít quỳ xuống, khóc ròng nói: “Thế tử phi té xỉu, A Chỉ tỷ tỷ muốn nô tỳ trở về thông báo với thế tử…”