Edit: Chickenliverpate
Đều do nam nhân, đều là nam nhân không tốt, nam nhân đại gian đại ác!
Cũng phải trách thời đại này quá tệ, cái chế độ quái đản gì mà có thể nạp thiếp trước rồi mới lấy thê, nữ nhân đó lại phải khoan dung rộng lượng, tiếp nhận tam thê tứ thiếp của trượng phu, quá căng rồi! Một người đến từ hiện đại như nàng tuyệt đối không thể nào chấp nhận được.
“Ngươi tự đứng lên đi, ta sẽ cho nha hoàn đưa ngươi về phòng.” Nàng nhẹ nhàng nói với Liên di nương.
Đứng trên lập trường của nàng, thật sự không có cách nào khuyên giải được, nàng hiểu rất rõ, mặc kệ nàng khuyên bảo như thế nào, thì đối với Liên di nương cũng đều là mèo khóc chuột giả từ bi, không để cho người khác kéo nàng ta đi, là đã chừa cho nàng ta chút thể diện rồi, nàng chỉ có thể làm được đến đây.
“Liên di nương, người trở về đi! Thế tử phi cũng là có ý tốt……” Thiêm Hương vốn là người hầu bên cạnh Thế tử trước đây trong vương phủ, nàng nhìn thấy A Chính không tiện nói nhiều, liền tự động mở miệng đỡ lời.
Vậy mà dường như Liên di nương có vẻ không hề nghe lọt tai bất cứ lời nào, nàng ta run rẩy đứng lên, cả người lảo đảo giống có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, Đào Hoa tốt bụng muốn giúp đỡ nàng ta đứng vững, lại bị nàng ta đẩy ra.
Liên di nương oán hận nhìn chằm chằm Đỗ Phúc Hề, rồi bất ngờ gào lên đến tâm tê liệt phế: “Thế tử phi, rốt cuộc ngươi đã làm gì Thế tử? Tại sao Thế tử có thể đối xử với tỳ thiếp như vậy?”
Đỗ Phúc Hề sửng sốt: “Hiện tại ngươi đang nói cái gì?”
“Đừng nói nữa… Liên di nương…” Nghênh Mai cũng vội vàng nói.
Trước đây, Liên di nương là một người tính tình ôn hòa, rất được Thế tử sủng ái, đối xử với bọn nô tỳ các nàng cũng rất tốt, chỉ cần bọn họ không động tiểu tâm tư với Thế tử, nàng ta ban thưởng cũng rất hào phóng.
Nhưng hôm nay, nhìn bộ dạng chật vật như muốn ngọc nát đá tan của nàng ta, đám nô tỳ bọn họ nhìn thấy đều kinh hãi.
“Thế tử phi, ngươi đã dùng yêu thuật gì với Thế tử hả?” Liên di nương liều mạng hét lên the thé. “Mọi người nói ngươi đến Liên Hoa am tu hành, nhưng ai cũng biết nơi đó ô uế cẩu thả, còn chết mấy ni cô, sử dụng một chút yêu tà chi thuật đối với ngươi không phải là một việc khó?”
“Liên di nương!” Nghênh Mai gấp đến độ đứng không yên.
“Ngươi đừng nói nữa!” Nàng thật sự muốn bịt miệng Liên di nương lại.
“Thật là quái đản, Triệu Thiện Liên!” Đỗ Phúc Hề cũng đã bắt đầu phát cáu, ánh mắt lộ ra tàn khốc. “Bản thế tử phi hỏi ngươi, ta đã từng ngăn cản không để cho ngươi gặp Thế tử chưa?”
Nàng không thể không nổi nóng, nể tình đối phương bị vứt bỏ, tâm tình nhất định không tốt, cho nên mới thông cảm, nhưng nàng lùi một bước đối phương lại tiến năm bước, coi nàng như quả hồng mềm muốn bóp như thế nào thì bóp sao?
“Đều do yêu tà chi thuật, dĩ nhiên sẽ không cần phải tự mình ngăn cản không để cho tỳ thiếp gặp Thế tử.” Liên di nương u oán nói, rồi hoảng hốt tựa như đã khẳng định Đỗ Phúc Hề có sử dụng yêu thuật.
“Ta phi! Sao ta lại đi khuyên giải ngươi chứ?” Đỗ Phúc Hề ngoảnh mặt sang hướng khác phát ra âm thanh “phi” một tiếng, hất cằm, mang theo vài phần ngạo mạn, híp mắt hung hăng nhìn Liên di nương.
“Bản thế tử phi dùng yêu thuật, ngươi cứ cho là vậy đi! Ngươi chẳng qua chỉ là một tiểu thiếp, có thể làm khó dễ được ta? Ngươi tức chết cũng đáng đời!”
Liên di nương choáng váng, nàng ta nhất thời không có kế sách gì, đầu óc mờ mịt nên mới có thể nói như vậy, không ngờ Đỗ Phúc Hề cũng không vội vã giải thích, dùng yêu tà chi thuật là chuyện nghiêm trọng cỡ nào, nàng ta cứ thừa nhận như vậy sao? Làm sao có thể?
“Mộ Đông!” Trong kiệu, Tôn Thạch Ngọc gầm lên hung bạo. “Không phải kêu ngươi gọi người lôi nữ nhân kia đi chỗ khác sao? Ngươi lằng nhằng ở đó làm gì?”
Đỗ Phúc Hề lười phải nhìn đến cảnh nàng ta bị kéo đi, nàng tức giận thở hổn hển trở lại trong kiệu.
Thật là sỉ nhục sắc đẹp của nàng nha, nữ nhân kia cho rằng nàng đã hạ tà thuật lên người Thế tử, cho nên còn lâu Thế tử mới chào đón nàng sao?
Thật ra, nàng cũng rất muốn biết vì sao thế tử lại thay lòng đổi dạ không còn thích Liên di nương, nhưng nàng cũng sẽ không làm ra vẻ như thế, đều nói là vì nàng, từ khi nàng gả vào vương phủ, hắn đã không thèm nhìn đến Liên di nương, vậy thì có quan hệ gì đến nàng? Đó chính là chuyện của hai người bọn họ nha.
Lúc trước nàng mang theo tư tưởng quả phụ gả vào vương phủ, từ đầu đã không nghĩ tới muốn “gậy đánh uyên ương”, hiện tại tội danh lại rơi xuống đầu nàng, nàng phải đi tìm ai để trần tình đây?
Trở lại trong xe, nàng càng nghĩ càng giận, thật sự muốn đá kẻ gây tai hoạ kia một cước, mà hắn vẫn mang thần thái tự nhiên, giống như chưa từng có gì phát sinh.
“Ngươi nói ngươi nói ngươi nói!” Thật sự không cam lòng, nàng bắt đầu diễn kịch của Quỳnh Dao, chỉ thiếu điều dùng tay đấm đấm vào trong ngực hắn, nếu thực làm như vậy, chỉ sợ bản thân cũng cảm thấy ghê tởm chính mình. “Rốt cuộc vì sao chàng lại không thích Liên di nương nữa hả?”
Từ khi nàng qua cửa, hắn liền hoàn toàn vứt bỏ Liên di nương, cho nên căn bản nàng cũng chưa nhìn thấy bộ dáng hắn và Liên di nương ân ái tình thâm, từ thái độ của hắn mà suy đoán, Liên di nương thật giống như một người không có bất cứ quan hệ gì với hắn, không những hắn chưa bao giờ đề cập tới nàng ta, cũng không quan tâm hỏi han, chứ đừng nói gì đến những vấn đề can dự hay không can dự, giữa nàng và hắn căn bản không có sự tồn tại của Liên di nương, vậy sao có thể gọi là “hoành đao đoạt ái”? Huống chi nàng lại là chánh thê!
Oan có đầu, nợ có chủ, Tôn Thạch Ngọc biết rõ nhất nguyên nhân hắn lạnh nhạt Liên di nương không phải là vì nàng, hắn nên đứng ra giải thích rõ ràng mới đúng chứ!
“Gia chưa từng thích nàng ta, đáp án này đủ chưa?” Ánh mắt Tôn Thạch Ngọc lạnh như băng sương, không kiên nhẫn nói.
Lan Dương vương phủ là chỗ nào? Thế tử là thân phận gì? Lạnh nhạt một thị thiếp còn cần phải có lý do sao? Triệu Thiện Liên đó quả nhiên là cố tình gây sự.
Nguyên chủ luôn luôn đau ốm, Noãn Xuân Các do nàng ta làm chủ đã lâu, thật sự coi như là nhà của mình, cũng thật sự coi mình là chủ tử rồi, cho dù vẫn còn được cưng chiều, nhưng ở trước mặt chính thê cũng nên biết vâng lời, nháo ầm ĩ lên như vậy là muốn như thế nào? Vu hãm Phúc nương thi triển tà thuật lên người hắn, nhất định là nàng ta không còn muốn ở lại vương phủ nên mới có thể nói những lời đó, như vậy hắn sẽ thành toàn cho nàng ta.
“Đáp án đó cũng quá hèn hạ rồi.” Đỗ Phúc Hề tức giận trừng hắn. “Mặc dù gia không để ý tới nàng ấy, thiếp thân cũng có một chút vui mừng, nhưng nói chưa từng thích nàng ấy cũng quá không có phúc hậu rồi.” Chưa từng thích qua, người ta nháo như vậy làm cái gì?
“Gia nói không có là không có, tin hay không là tùy nàng.” Tôn Thạch Ngọc nhắm nghiền hai mắt, không muốn tiếp tục nói chuyện với nàng.
Tại sao không thích Liên di nương? Sẽ có một ngày hắn nói thật với nàng sao? Nếu thật sự có một ngày như vậy, nàng sẽ nhìn hắn như thế nào nếu biết hắn là tá thi hoàn hồn?
Sau lần quỳ gối đó, Liên di nương lại bệnh không dậy nổi, vì sao nàng ta đau lòng chết đi sống lại, cũng không phải là một bí mật, hiện tại trong vương phủ ai cũng đều biết, nghe nói nàng ta bệnh nặng, Vương phi hiền từ đã tự mình đến thăm nàng ta.
Nói thế nào Liên di nương cũng đã chiếu cố Ngọc nhi mười năm, từ nhỏ cũng đã đi theo hầu hạ bên cạnh, thời điểm Ngọc nhi bệnh nặng, nàng ta mấy ngày cũng không chợp mắt, cực nhọc hầu hạ, chăm sóc Ngọc nhi cẩn thận, phần tình nghĩa này, là mẫu thân như bà cũng rất cảm kích.
Ban đầu bà rất lo lắng nhi tử ái thiếp diệt thê sẽ khiến cho người ta chỉ trích, hôm nay Ngọc Nhi và Phúc nương kim điệp tình thâm thật sự rất tốt, nhưng bà lại không ngờ ngay cả Liên di nương, Ngọc Nhi cũng không dung được, tình cảm nói cắt đứt liền cắt đứt, khó trách Liên di nương trở bệnh như thế.
Sau khi Vương phi thăm qua Liên di nương liền trực tiếp đến sảnh chính của Noãn Xuân Các, đi theo bà là hai đại nha hoàn Trúc Ảnh và Bách Hợp, trước đó bà đã cho người đến trước truyền lời, đến nơi đã thấy nhi tử và nhi tức đang chờ nghênh đón bà.
“Mẫu phi có chuyện cứ gọi chúng con đi qua là được, sao lại tự mình tới đây?” Đỗ Phúc Hề cười khanh khách vội kêu người mang nước trà và điểm tâm.
“Nương đến thăm Thiện Liên xong mới thuận đường tới đây.” Vương phi nghiêm nghị nhìn nhi tử, đôi mày thanh tú nhíu lại. “Ngọc nhi, con đã đến thăm Thiện Liên chưa? Bệnh thật sự rất nặng.”
Đỗ Phúc Hề vội vểnh tai lên nghe, nàng nhìn sang Tôn Thạch Ngọc, lại thấy hắn ngược lại cực kỳ bình tĩnh.
Liên di nương cũng ở tại Noãn Xuân Các, chuyện nàng ta bệnh nặng, Liễu ma ma cũng đã báo qua với nàng rồi, nàng chỉ phân phó cho mời đại phu đến xem bệnh, nên uống thuốc gì thì uống thuốc đó, cũng đã cho người mang đến một ít thuốc bổ, nàng đã làm hết trách nhiệm của chánh thất, đối với Liên di nương, nàng cũng không có nhiều đồng tình, cũng không muốn diễn vai người tốt, dù gì cũng không được người ta cảm kích.
“Hài nhi đang muốn nói với mẫu phi, đưa nàng ta xuất phủ đi.” Tôn Thạch Ngọc khẽ cau mày. “Cấp cho nàng ta một cái trang viện nhỏ, cử vài người qua đó hầu hạ, nhi tử không muốn nhìn thấy nàng ta ở trong phủ nữa.”
Đỗ Phúc Hề kinh ngạc nhìn hắn, hắn đây là muốn đuổi Liên di nương đi sao?
“Không được.” Vương phi có chút khẩn trương. “Mặc dù Thiện Liên là nô tỳ, nhưng nương đã làm chủ để cho con nạp thiếp, trước đây khi con bệnh nặng thì nàng chăm sóc con một tấc cũng không rời, hài tử à, con tuyệt đối không thể làm như vậy, không thể phụ lòng người ta như vậy.”
Tôn Thạch Ngọc nghe vậy, nhếch mép cười lạnh: “Chắc mẫu phi cũng đã nghe nói hôm đó nàng ta không có chừng mực khóc lóc om sòm, trong phủ này còn có thể lưu nàng ta sao? Giữ nàng ta lại, không biết còn có thể gây ra nháo loạn như thế nào nữa.”
“Nó là…… là có hơi quá phận.” Vương phi vội vàng kéo tay nhi tức vỗ vỗ. “Phúc nương à, con là một người hiền lành, nói giúp cho nó một chút đi! Nó cũng là khổ tâm, mới có thể nói năng bậy bạ như vậy, con đừng để bụng rồi, nương tin con là người, sẽ không sử dụng yêu tà chi thuật, con có thể yên tâm, để cho nó ở lại đây đi! Nương sẽ khuyên nhủ nó, sẽ không để cho nó đến quấy nhiễu con.”
Đỗ Phúc Hề cười nhạt: “Con dâu không sao, chuyện của Liên di nương toàn bộ đều do tướng công định đoạt, con dâu thật sự không có ý kiến, nàng ta nói cái gì là chuyện của nàng ta, thanh giả tự thanh, công đạo tự tại lòng người, con dâu chưa từng làm ra chuyện gì không hay, nên không thẹn với lương tâm.”
Vương phi hơi sững sờ. Xem ra những lời nàng nói không giống như khách sáo, bà còn tưởng rằng Phúc nương không muốn dung nạp Liên di nương, chẳng lẽ không phải sao? Tôn Thạch Ngọc nhận ra những suy nghĩ của Vương phi, nếu lúc này hắn không tỏ rõ lập trường, không biết sau này tiểu nữ tử kia sẽ nói hắn thành cái cái gì nữa.
“Mẫu phi, nương tử chưa nói qua cái gì cả, là hài nhi không muốn gặp Liên di nương thôi, cứ quyết định như vậy, đưa nàng ta đi đi!” Hắn nhịn không được xen vào, giọng điệu kiên định.
Vương phi vội nói: “Con không muốn gặp nó, vậy cũng không nhất định phải đưa nó đi, để cho nó dời vào viện của nương đi! Lúc này nếu cố chấp muốn đưa đi, sợ nó sẽ nghĩ không thông, làm ra việc gì đó ngu ngốc, trong lòng con cũng sẽ không dễ chịu, dù sao cũng có nhiều năm tình cảm……”
Đỗ Phúc Hề vừa nghe, cũng lập tức cảnh giác. Vương phi nói rất có lý, nếu bị đưa ra khỏi vương phủ trong tình huống này, xoay người lập tức sẽ đi nhảy sông tự vận!
Nữ nhân thời đại này không có chính kiến, lại xem trọng danh tiết hơn bất cứ thứ gì, bị đưa ra khỏi vương phủ không khác nào bị hưu ly, bảo nàng ta tại sao không đi tìm chết? Nếu như chết thật, đâu chỉ trong lòng Thế tử không thoải mái, nàng cũng sẽ không thoái mái.
Nàng đồng ý nói: “Mẫu phi nói rất đúng, con dâu cũng cho là không thể đưa Liên di nương đi, vẫn là lưu lại trong phủ tốt hơn, có thể từ từ khuyên giải nàng ấy, sẽ có một ngày nàng ấy thông suốt thôi.”