Edit: Chickenliverpate
Tôn Thạch Ngọc ngồi bên trong bồn tắm to lớn, Mộ Đông đứng bên cạnh vừa hầu hạ hắn tắm rửa, vừa huyên thuyên luôn mồm, ánh mắt tỏa sáng thuật lại chuyện trong Vương phủ mấy ngày nay, sau khi hầu hạ hắn tắm rửa xong, Liên Nhị, Như Kim lại rơi vào quẫn cảnh không có việc gì làm, Đỗ Phúc Hề thấy các nàng cả ngày mây sầu sương thảm, liền phân phó bọn họ phụ trách sửa sang lại y phục của nàng và Thế tử, tâm trạng lo lắng bọn họ bị giáng xuống làm nha hoàn nhị đẳng mới từ từ buông lỏng.
“Thế tử phi của chúng ta thật đúng là huệ chất lan tâm, nước thuốc gia đang ngâm, chính là Thế tử phi phân phó tiểu nhân chuẩn bị.” Mộ Đông lấy lòng nói.
Tôn Thạch Ngọc không mở mắt, nhưng mày kiếm khẽ nhướng lên: “Hửm? Là Thế tử phi muốn ngươi chuẩn bị?”
“Đúng vậy, Thế tử phi nói cái này gọi là nước thuốc dưỡng sinh, dùng một số dược vật có liên quan ngâm vào trong nước nóng, sử dụng phương pháp ôn nhiệt khiến cho dược vật thẩm thấu qua da, huyệt vị rồi trực tiếp tiến vào kinh mạch, huyết mạch, phân bổ toàn thân, thông qua hiệu ứng dược lý phát huy tác dụng trị liệu, vì vậy bên ngoài sẽ đổ mồ hôi, máu huyết lưu thông, thanh nhiệt giải độc, cùng công hiệu tiêu phong tán hàn, ngâm lâu dài chỉ có trăm lợi mà không có một hại!” Mộ Đông hăng hái nói, hắn rất cơ trí, nhớ không sót một chữ mà Đỗ Phúc Hề đã nói.
Trong quá khứ, Thế tử chỉ cho phép hắn nói một vài chuyện xảy ra trong ngoài Vương phủ, cũng không gọi hắn đến gần hầu hạ, hôm nay cẩn thận tắm rửa cũng chỉ gọi một mình hắn, địa vị của hắn lập tức tăng lên.
Hơn nữa, xem ra Thế tử không giống trong quá khứ, trước đây, mỗi ngày hắn đều dính cùng một chỗ với Liên di nương, ốm yếu đến nỗi nước súc miệng và dùng bữa, toàn bộ đều cần bọn nha hoàn cận thân phục vụ, cửa sổ trong phòng cũng đều đóng kín, quanh năm, mùi thuốc lúc nào cũng tràn ngập trong không khí, khiến người ta bước vào căn phòng đó cũng cảm thấy không thoải mái. Hiện tại khác biệt rất lớn, ban ngày, mỗi cánh cửa sổ của Noãn Xuân Các đều được mở tung ra, để không khí lưu thông, trong phòng Thế tử mỗi ngày còn được thay hoa tươi, không gian nhìn cũng tươi sáng và thoáng đãng hơn, hơn nữa khi dùng bữa cũng chỉ cần một mình Thế Tử phi bồi, hiện tại Liên di nương đã hoàn toàn thất sủng.
Về phần Vương phi, từ khi nhi tử thành thân cho tới nay, bà liền bị nhi tử cự tuyệt bên ngoài Noãn Xuân Các, mặc dù sốt ruột cho ái tử nhưng vì bốn chữ “chuyên tâm dưỡng bệnh” của con cũng đành phải nhượng bộ, không hề đến Noãn Xuân Các thăm nữa, chỉ mong thân thể nhi tử có thể chuyển biến tốt hơn, nếu thật có thể như vậy, cả đời này không cho bà gặp con nữa cũng không sao, chỉ cần hắn có thể sống thật tốt trên đời này là tốt rồi, đây là nỗi lòng chung của các bậc phụ mẫu trong thiên hạ!
Bà ngày đêm mong mỏi xung hỉ có tác dụng, thân thể nhi tử ngày càng chuyển biến tốt hơn, quả nhiên cái ngày bà chờ mong cũng đã đến, rõ ràng nhi tử của bà trước ngày thành thân chỉ còn một hơi thở, thế nhưng có thể đứng dậy, còn có khẩu vị ăn đậu hủ thúi, đây thực sự là ân trạch của Bồ tát, khiến bà vui mừng đến phát khóc!
Nếu thân thể Ngọc Nhi đã tốt lên, vậy thì không có lý nào để con dâu tiếp tục ẩn nấp trong Noãn Xuân Các, dù sao cũng phải để cho nàng tiếp xúc với tất cả người trong phủ, tương lai nàng sẽ là đương gia chủ mẫu, không nhận thức người trong phủ, người trong phủ cũng không biết nàng, như vậy sao mà được?
Vương phi cho người đến truyền lời, muốn Thế tử và Thế tử phi đến kính trà, Đỗ Phúc Hề sớm đã nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy, quy củ của Vương phủ so với Tướng phủ còn nhiều hơn, sao có thể cho phép nàng dâu không chịu gặp người khác?
Nàng không thể cứ sống an bình không lo lắng ở trong cái thế giới nhỏ bé Noãn Xuân Các này, huống chi chuyện Tôn Thạch Ngọc mỗi ngày đều muốn ăn một chén đậu hủ thúi cay cay cũng đã truyền ra ngoài, có người nào thèm ăn đậu hủ thúi cay cay lại không thể đi ra khỏi viện gặp trưởng bối đây? Không thể nào!
“Nếu ngươi không muốn, ta sẽ hướng mẫu phi từ chối.” Tôn Thạch Ngọc nhíu mày, không kiên nhẫn lắm.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn phải gặp người bên ngoài trừ Vương Gia và Vương phi. Sau khi trùng sinh, hắn vẫn một mực ở trong Noãn Xuân Các, đến thăm hắn cũng chỉ có Vương Gia và Vương phi, nghĩ đến phải gặp những người khác trong vương phủ, hắn cảm thấy vô cùng phiền phức.
“Nói gì vậy?” Đỗ Phúc Hề khí định thần nhàn, nở nụ cười: “Đương nhiên là thiếp thân muốn đi kính trà, thiếp thân là dâu của vương phủ, cũng không phải không thể gặp người khác, huống hồ gì thiếp thân cũng có ngoại hình xinh đẹp, ra ngoài cho mọi người khen ngợi đôi ba câu cũng tốt, còn có thể thu bao lì xì!”
Đỗ Phúc Hề ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, A Chỉ hầu hạ nàng chải đầu, Đào Hoa giúp nàng trang điểm, Lục Nhi chọn lựa đồ trang sức đeo cho nàng, Phượng ma ma thổi nguội trà chờ nàng uống…đó chính là quy cách và phong thái của một phụ nhân nhà quyền quý.
Bất tri bất giác, nàng đã không còn suy nghĩ rời khỏi Vương phủ đi tìm một cuộc sống tự do tự tại, đó là tính toán trước kia, nàng cho rằng mình sẽ trở thành quả phụ, nhưng hiện tại tướng công sống rất khỏe mạnh, cả ngày lượn qua lượn lại ở trước mặt nàng, thể cốt tốt đến nỗi có thể đánh nhau với nàng, sao nàng có thể lấy thân phận quả phụ rời khỏi vương phủ đi tìm cuộc sống của chính mình, hơn nữa thân phận của nàng còn là thế tử phi tôn quý, cho nên đó là chuyện không thể nào, đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa.
“Ngoại hình xinh đẹp?” Tôn Thạch Ngọc cau mày.
Bọn người A Chỉ che miệng cười, Đỗ Phúc Hề bên trong gương đang mỉm cười ranh mãnh với Tôn Thạch Ngọc, đôi mắt cười như không cười nhấp nháy, giả bộ làm một gương mặt quỷ rất đáng yêu: “Chính xác là nương tử của ngươi rất đẹp nha!”
Ánh mắt Tôn Thạch Ngọc trở nên thâm thúy, cũng không giống như thường ngày chế nhạo nàng mấy câu, mà nửa nằm nửa ngồi trên giường phía sau lưng nàng cách đó không xa, nheo mắt quan sát nàng thật sâu.
Kiếp trước hắn bận rộn quân vụ, chưa từng nghĩ tới nương tử của mình sẽ là dạng nữ nhân như thế nào, không nghĩ tới cả đời này sẽ cùng nàng làm vợ chồng. Trong quá khứ, trưởng nữ của phủ Tả Thừa tướng ở trong kinh thành là một nữ tử chậm phát triển, vì sao ở trong mắt hắn lại hấp dẫn sự chú ý của hắn như thế?
Nếu nói là đẹp, Liên Di nương so với nàng xinh đẹp hơn ba phần, nhưng hắn đối với Liên Di nương một chút xíu cảm giác cũng không có, thậm chí còn bởi vì nguyên chủ đã từng cùng Liên Di nương đầu ấp tay gối mà cảm thấy chán ghét cùng phiền lòng, thậm chí mong sao Liên Di nương chưa từng tồn tại.
“Thế Tử phi vốn rất đẹp mà, so với tiên nữ còn đẹp hơn!” Lục Nhi ở bên cạnh, không tinh tế nhận xét.
Đỗ Phúc Hề buồn cười: “Thế nào, Lục Nhi, ngươi đã gặp qua tiên nữ rồi sao?”
“Không có.” Lục Nhi vừa lắc đầu vừa khoát tay. “Người thấp hèn như nô tỳ, làm sao có tư cách nhìn thấy tiên nữ?”
Đỗ Phúc Hề nghe xong liền cười: “Vậy thì thật kỳ quái nha, chưa từng gặp qua tiên nữ, sao ngươi biết ta còn đẹp hơn cả tiên nữ?”
Lục Nhi học nàng ngửa đầu kéo ống tay áo che miệng cười: “Ha ha ha ha ha, Thế Tử Phi, người thật là hài hước!”
Nàng không hiểu lắm ý nghĩa của hai từ hài hước, nhưng nàng nghe nhiều cũng có thể vận dụng, hẳn là dùng vào thời điểm này không sai. Đỗ Phúc Hề bật cười, mấy người A Chỉ cũng đều cười, ngay cả trên tuấn nhan của Tôn Thạch Ngọc cũng thấp thoáng ý cười.
~-~-~-~-~-~-~-~-~
Trong sảnh chính của Lan Dương Vương phủ, Vương Gia đang ngồi trên chủ vị, ngồi bên tay trái của ông là Vương Phi, phía sau Vương Phi là Trắc Vương phi Nghiêm thị, tiếp theo là Hà di nương và tam thiếu gia Tôn Thiểu Kiều do Hà di nương sở sinh, Nhị thiếu gia Tôn Như Tư do Nghiêm thị sinh ra, nghe nói do công vụ bề bộn, nên không cách nào hồi phủ.
Vừa thấy nàng và Tôn Thạch Ngọc đi vào, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía bọn họ.
Đỗ Phúc Hề mỉm cười, vẻ mặt tự nhiên thư thái đi theo sau Tôn Thạch Ngọc. Vương Phi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không đè nén nổi xúc động muốn khóc.
Khó trách Vương Phi kích động như thế, Thế tử vốn đứng cũng đứng không vững, di chuyển đều cần người khác hỗ trợ, đi một bước đã thở đến không còn hơi sức, có thể tự mình đi vào trong phòng quả thực là kỳ tích, dĩ nhiên nàng biết tất cả công lao cũng sẽ quy về hết lên người nàng, nàng có công xung hỉ nha, cho nên Thế tử tôn quý của Lan Dương vương phủ mới có thể kéo dài tánh mạng, nàng cũng quá quan trọng rồi!
Ha ha.
Vương Gia tươi cười, hài lòng nhìn bọn họ: “Cuối cùng Bổn vương cũng chờ được con dâu tới thỉnh an, trong lòng thật sự vui mừng không sao tả xiết.”
Vương Gia đối xử với nàng vô cùng hiền lành, nhưng lại không có được sự thân thiết như Vương phi, có lẽ làm vương đã lâu, nên tự nhiên sẽ có khí chất uy nghiêm và cảm giác xa cách, nhưng Vương Gia và Tôn Thạch Ngọc giống nhau ở chỗ đều là mỹ nam tử, tướng mạo hai người giống nhau đến bảy phần, chỉ hơn bốn mươi tuổi đã có nhi tử lớn như Tôn Thạch Ngọc, đều bởi vì tục tảo hôn của người cổ đại.
Tôn Thạch Ngọc thản nhiên ngồi xuống vị trí đầu tiên bên phải Vương Gia, một nha hoàn bên cạnh vương gia mang đến một cái đệm quỳ để Đỗ Phúc Hề kính trà cho Vương Gia trước, vì ông là nhất gia chi chủ.
Nàng tiến lên dập đầu, cung kính dâng trà, Vương Gia nâng ly trà lên, rất hài lòng với biểu hiện của nàng, nhưng ông chỉ nhấp môi tượng trưng rồi ban thưởng cho nàng thứ đang được đặt ở trong mâm, trong lòng Đỗ Phúc Hề vui vẻ nói tham tài tham tài, không biết bên trong chiếc hộp kim loại được điêu khắc tinh xảo đó là cái gì?
Kể từ sau khi chuyển kiếp, nàng phát hiện càng ngày mình càng thích tiền, có tiền mới có được cảm giác an toàn, hơn nữa đối với nàng mà nói đây chỉ là thân thể vay mượn của người khác mà thôi, tự nhiên phải có tiền tài bên người mới có thể yên ổn mà ngủ được.
Sau đó là ra mắt Vương Phi, Vương Phi thưởng cho nàng một bộ trang sức giá trị bất phàm, mặc dù nàng là một người không thông thạo về châu báu, nhưng cũng có thể nhận ra nó rất đáng giá.
Sau khi nàng được gả đến đây, mặc dù Vương Phi bị chính nhi tử bất hiếu của bà cự tuyệt ngoài cửa rất nhiều lần, không cho bà vào thăm, nhưng bà vẫn thường phái người đưa thuốc cho con dâu tẩm bổ, nói rằng nàng đã lao tâm lao lực chăm sóc Thế tử, nên cần phải bồi bổ thật nhiều.
Hôm nay, lần thứ hai gặp mặt, nàng cũng có cảm giác như lần đầu nhìn thấy Vương Phi trong Tướng phủ, rất có hảo cảm.
Vương Phi có một trái tim hiền lành, mềm mại, từ giữa hàng mi nét mày có thể nhìn ra được, cái gì gọi là tướng từ tâm sinh, tướng mạo Vương Phi vừa xinh đẹp vừa đoan chánh, cũng giống mẫu thân nàng ở kiếp trước đến mấy phần, tuy mẫu thân nàng có hơi nhu nhược nhưng lại rất kiên nghị, mới có thể cùng với nàng chèo chống cả một gia đình sau khi phụ thân qua đời.
Vương Phi uống trà nàng vừa kính, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp: “Hài tử, con khiến cho vương phủ của chúng ta hôi thối ngất trời, nhưng lại không có một người oán trách, thật là có bản lãnh nha.”
Đỗ Phúc Hề mỉm cười ngọt ngào, trả lời: “Đã khiến cho mẫu phi chê cười.”
Không có ai oán trách là bởi vì tất cả bọn họ đã thưởng thức qua món đậu hủ vừa thối vừa ngon lành mới mẻ, không chỉ không oán giận, hiện tại mỗi phòng mỗi viện còn đang học làm đậu hủ thúi kìa!
Đỗ Phúc Hề đang tự hào là người tạo ra “vương triều đệ nhất vị: đậu hủ thúi “, thì bất ngờ bị một giọng nói lạnh lùng cắt đứt tư tưởng —
“Đường đường là dòng đích nữ của Tướng phủ, lại có thể làm ra một món ăn có mùi ghê tởm như vậy, thật là khiến người ta bất ngờ, cũng không biết Tướng gia dạy nữ nhi như thế nào, chẳng lẽ để nữ nhi quấn lấy bọn tiểu dân đầu đường xó chợ sao? Nếu không làm sao có thể tạo ra một món ăn hạ đẳng như thế? Còn khiến cho người người trong phủ đua nhau học làm, gây tổn hại gia phong.”
Những lời này thật sự rất cay nghiệt, mắng nàng không có gia giáo, còn mắng luôn cả phụ thân nàng.
Đỗ Phúc Hề nhìn sang, thấy một băng sơn mỹ phụ nhân tuổi chừng 37 – 38, ánh mắt âm u lạnh lẽo, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo khinh người, một dáng vẻ không để ai vào trong mắt, nhìn vị trí được an bài, nhìn thái độ, đích thị là Trắc Vương phi của vương phủ, Ngiêm Thị.