Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công

Chương 8: Lạc hồng



Edit: Bạch Anh

Nhạc Du Du đắm chìm trong suy nghĩ nên không phát hiện con ngươi Lãnh Hạo Nguyệt hơi lay động, lập tức dò xét nàng.

“Quên đi, sau này a, tỷ tỷ dấu ngươi là được rồi.” Nhạc Du Du bỗng nhiên tỉnh táo lại, mình cư nhiên lại thất thần trước mặt một tiểu hài tử.

“Vậy thì Tiểu Du Du sau này cũng ở cạnh Hạo nhi?” Đôi mắt Lãnh Hạo Nguyệt trở lại trong veo, nghiêng nghiêng cái đầu, chớp chớp mắt, chờ mong nhìn nàng.

“Ừ.” Nhạc Du Du gật gật đầu, trong lòng lại thêm vào một câu, chỉ cần ta còn ở tại thời không này.

“Vậy có phải sau này không cần trang sức cũng có thể hôn nhau?”

“Hẳn là vậy.”

“Thật tốt quá.” Lãnh Hạo Nguyệt bỗng dưng nhào tới, ôm cổ Nhạc Du Du, sau đó khe khẽ hôn lên môi nàng, “Miệng của Tiểu Du Du vừa thơm lại vừa ngọt, giống như bánh quế hoa, Hạo nhi thích ăn bánh quế hoa nhất…”

Ách, Nhạc Du Du trái lại xem thường, vội vàng chặn miệng của hắn lại, “Miệng của tỷ tỷ sao lại giống bánh quế hoa được chứ?” Hình dung như thế này thật khiến cho người ta chẳng biết nên nói như thế nào, “Nếu tiểu lục đói bụng, lát nữa tỷ tỷ đi làm đồ ăn ngon cho ngươi.”

“Hay quá.” Lực chú ý của Lãnh Hạo Nguyệt dưới sự dẫn dắt của Nhạc Du Du rốt cuộc cũng chuyển sang đồ ăn, “Tiểu Du Du thật giỏi a.”

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, sau đó nha đầu Tiểu Hỉ bưng chậu nước rửa mặt đi tới.

“Vương gia, vương phi, nô tì hầu hạ các ngươi rửa mặt.” Tiểu nha đầu làm lễ, sau đó bước tới giúp mặc y phục.

Hai ngày nay Nhạc Du Du đối với quần áo cổ đại có chút nghiên cứu, cho nên có thể tự mình mặc, hơn nữa, nàng không có thói quen để cho người khác hầu hạ mặc quần áo, vì thế khoát tay bảo Tiểu Hỉ lui xuống.

“Tiểu Hỉ, cái này bị tỷ tỷ làm bẩn rồi, ngươi mang giặt đi.” Lãnh Hạo Nguyệt thuận tay giao chiếc khăn lụa vừa lau vết máu kia đưa cho Tiểu Hỉ.

“A!” Tiểu Hỉ nhận lấy khăn lụa, bỗng dưng vui vẻ chạy ra ngoài.

“Giặt khăn tay sao lại cao hứng đến như vậy nhỉ?” Nhạc Du Du nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã, thuận tiện gõ vào trán Lãnh Hạo Nguyệt một cái, “Bình thường ngươi có phải hay sai hạ nhân làm nhiều việc đúng không? Hạ nhân cũng là người a.”

“Nhưng hạ nhân cần phải làm việc a.” Lãnh Hạo Nguyệt không hài lòng chu miệng, “Vì sao ngươi lại đánh người ta?”

“Vậy cũng phải để cho bọn họ làm việc luân phiên, hạ nhân cũng do cha sinh mẹ dưỡng a.” Nhạc Du Du đảo cặp mắt trắng dã, xem ra phải tiến cử chế độ làm việc năm ngày (nghỉ ngơi thứ 7, chủ nhật) cho vương phủ mới được, “Ngươi nhìn Tiểu Hỉ liền biết, không để nàng hầu hạ cho chúng ta, để cho nàng đi giặt một cái khăn tay, vậy mà lại cao hứng đến như vậy…”(Bạch Anh nghĩ, chiếc khăn tay sau khi giặt sạch chắc thuộc về Tiểu Hỉ luôn, chơi sang mà.)

Khóe miệng Lãnh Hạo Nguyệt run rẩy, trong lòng thầm than, nữ nhân này ngốc dữ dội luôn a, tuy nhiên, vẻ mặt lại rất đơn thuần: “Vậy Tiểu Du Du a, vì sao ngươi không để Tiểu Hỉ giúp đỡ?”

“Bởi vì chuyện của mình thì mình phải tự làm, như thế mới là trẻ ngoan. Mặc quần áo rất đơn giản, sau này, Tiểu Lục cũng phải tự mình động thủ nha.” Nhạc Du Du cảm thấy mình rất có tiềm chất trở thành ấu sư. (chắc tương đương với cô giáo tiểu học)

“Được rồi.” Lãnh Hạo Nguyệt gật đầu, sau đó ôm một kiện áo khoác màu xanh, một chiếc quần màu đỏ son, “Thái tử ca ca nói, Hạo Nguyệt mặc cái này rất đẹp, muốn ta mặc nó mỗi ngày, thế nhưng…” Nói xong ủy khuất mếu miệng.

Nhạc Du Du vỗ trán, nàng dám khẳng định, tên thái tử kia cũng chẳng phải hạng người tốt lành gì cả, cư nhiên lại xem đệ đệ của mình như khỉ? Vừa đỏ vừa xanh, cũng thật khó cho đứa nhỏ này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.