Editor: Mộc Du
Hàn Tú ngơ ngẩn: “Cái gì gọi là không có cách nào trả lời?”
Sam Sam tò mò lắm rồi, thấy bộ dạng của Tiểu Thất cũng không giống như là đang nói đùa, liền hỏi: “Đường Trạch Tề, mình muốn hỏi cậu, cậu có biết tên của cậu ấy là gì không?”
“Cậu hỏi cái vấn đề ngu xuẩn gì đó hả?” Hàn Tú liếc Sam Sam một cái.
Tiểu Thất nhìn Hàn Tú thật sâu, sau đó nói: “Chắc gọi là Hàn Tú đi.”
“Không phải chắc là ‘mà là chắc chắn ’——” Hàn Tú kháng nghị, cô chính là tên Hàn Tú mà, hơn nữa anh ta cũng đã gọi tên cô hơn hai mươi năm.
Sau khi Sam Sam nghe câu trả lời, thì liền chỉ vào chính mình hỏi: “Vậy cậu có biết tên của mình là gì không?”
Tiểu Thất ngơ ngẩn, sau khi suy nghĩ mấy giây thì trả lời: “Không biết.”
Hàn Tú đã hoàn toàn đánh mất năng lực ngôn ngữ đối với anh ta.
Sam Sam đã có thể xác định, cô nhìn vào Tiểu Thất lại hỏi: “Đường Trạch Tề, đầu của cậu có phải là đã từng bị thương hay là đụng vào vật gì đó đúng không?”
Ánh mắt của Tiểu Thất có chút mơ màng, thời điểm đụng vào tường kính, anh dùng bả vai, đầu có bị đụng trúng hay không anh cũng không nhớ rõ nữa,, nhưng hình như lúc rơi xuống thân cây thì đầu có bị va chạm nhẹ, lúc phóng qua mái nhà thì đầu bị va đập một chút, rồi lúc anh té xuống đất thì đầu cũng đập xuống theo, này……Như vậy thì cũng coi như là bị đụng vào vật gì đó đi, nhưng mà anh cũng không chắc chắn lắm, cho nên trả lời hơi chút do dự: “Cũng có đi.”
“Có phải là tất cả mọi chuyện trước kia cậu đều không nhớ được đúng không?” Sam Sam lại hỏi.
Hàn Tú có chút không xác định chen vào nói:” Cậu không phải là muốn nói anh ta mất trí nhớ đó chứ?”
Tiểu Thất vốn tính nói “Tất cả mọi chuyện trước kia anh đều nhớ rất rõ ràng”, nhưng khi nghe Hàn Tú nhắc tới hai chữ “Mất trí nhớ” liền lựa chọn trầm mặc.
Trong tích tắc, bên trong phòng khách lớn như thế, lại yên tĩnh đến mức cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy âm thanh thật rõ ràng.
Hàn Tú có cảm giác là mình đã già rồi.
Cái thế giới này, càng ngày càng làm cho cô, không cách nào có thể hiểu được.
Những loại chuyện cẩu huyết như mất trí nhớ này, những tưởng chỉ hay có ở trên TV hoặc là trong tiểu thuyết thôi chứ, nhưng nay bỗng nhiên lại xảy ra sờ sờ ở trước mắt của cô.
Cô thề là cô không biết câu hỏi của mình sẽ đổi lấy kết quả cẩu huyết này, ngay cả thân thể khỏe mạnh của cô cũng có chút không chịu nổi.
Cô đã từng nói qua mình không phải là Thánh mẫu và cũng không muốn làm Thánh mẫu, mặc dù là đầu óc của Đường Trạch Tề đang mắc bệnh, rất đáng để đồng tình, nhưng cô muốn mỗi ngày của mình đều trôi qua thật tốt đẹp, cho nên cô sẽ không chứa chấp Đường Trạch Tề, thực tế trước mắt chính là vấn đề này. Cô đề nghị đưa anh ta đi khách sạn, hoặc là giúp anh ta thuê phòng, tìm đám hồ bằng ***** kia cho anh ta, cho tới khi liên lạc được với Đỗ lão sư mới thôi, nhưng đều bị cự tuyệt.
Nguyên nhân chính là vì người đàn ông hành động thì khác thường, đại não thì rút gân nói với cô một câu mang mười phần uy hiếp: “Nơi tôi muốn ở chính là một chỗ an toàn không có ai, cô đã nói nơi này an toàn thì tại sao tôi phải đi.”
Hiển nhiên, đáp án cuối cùng chính là không muốn chứa chấp anh ta cũng buộc phải chứa chấp anh ta.
Nói tóm lại là anh ta đã hạ quyết tâm, nhận định nhà của Hàn Tú chính là nơi an toàn, nên cứ khăng khăng phải ở lại trong nhà của cô.
Sau một phen đối thoại, Hàn Tú bại trận, cô cũng không biết là tại sao bản thân lại thỏa hiệp với anh ta, cô hoàn toàn không nghĩ tới kết quả sẽ là như vậy.
Nếu như nói hận Đường Trạch Tề, thì quả thật là cô đã từng hận qua, không có người con gái nào nhìn thấy bạn trai của mình cùng với người con gái khác nằm ở trên một cái giường, mà còn có thể vui vẻ hi hi ha ha nói với bọn họ, ngủ ngon, ngủ ngon, xin cứ tiếp tục ngủ.
Không có, tuyệt đối là không có. Cho nên lúc đầu, cô không chút do dự mà lựa chọn đánh kẻ phản bội này một trận, sau đó thì chia tay với anh ta.
Lúc vừa mới chia tay, cô rất khó để vượt qua, khổ sở đến nỗi giống như là người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, chỉ cần nhìn thấy ở trong nhà hoặc trường học hay là trong ký túc xá có một chút nào không sạch sẽ, thì cô sẽ giống như người điên cứ không ngừng lau dọn. Lâu ngày như vậy, lại tạo thành một thói quen, chỉ cần tâm tình của cô không tốt thì cô sẽ thông qua phương thức quét dọn vệ sinh để phát tiết, từ từ giải tỏa tâm tình của mình.
Lúc đó câu vui đùa nhiều nhất của các bạn học chính là: “Hàn Tú, cậu thích quét dọn vệ sinh như vậy, thì sau khi tốt nghiệp cậu cứ dứt khoát làm quét dọn vệ sinh đi.”
Đã từng bởi vì những lời nói vô tâm của bạn học, mà Hàn Tú khó chịu thật lâu. Sau khi tốt nghiệp, cô định đi làm quét dọn vệ sinh thật, khi đó tất cả mọi người đều cho là cô bị điên rồi, bao gồm cả người của công ty quét dọn vệ sinh cũng cảm thấy là cô bị điên rồi. Một cô gái tuổi còn trẻ, tốt nghiệp đại học, dáng dấp cũng không phải là khó coi hay thiếu tay cụt chân, tự nhiên lại đi giành chén cơm cùng với một nhóm bác gái không có công ăn việc làm, đơn giản thì chính là tạo nghiệp.
Đối mặt với sự khó hiểu và giễu cợt của mọi người, cô vẫn cứ quyết định lựa chọn như vậy.
Có người thích Yoga, có người thích Thái Cực, đều là loại tu thân dưỡng tính và vận động tốt. Nhưng bất quá lại không người nào có thể hiểu, thật ra thì quét dọn vệ sinh cũng là một loại tu thân dưỡng tính, quét dọn vệ sinh chẳng những có thể giảm cân, còn có thể làm cho người ta bình tâm tĩnh khí, việc này so với tốn tiền đi phòng tập thể dục chịu tội còn tốt hơn rất nhiều, chỉ là không có người nào hiểu được đạo lý trong đó thôi.
Dần dần, cô phát hiện thị trường này rất lớn, có thể nói là cung không đủ cầu, cũng không lâu sau, cô và ba mẹ dùng một khoản tiền, mở ra một công ty nho nhỏ của gia đình, từ từ phát triển thành một công ty mặc dù không tính là lớn lắm như hiện tại, nhưng cũng được coi là công ty quét dọn vệ sinh chuyên nghiệp, còn bản thân thì trở thành CEO.
Hôm nay cuộc sống gia đình tạm ổn trôi qua cũng không tệ, lúc này đã không còn có ai nói đầu óc của cô có vấn đề nữa. Nhưng mà, một lần nữa nhìn thấy Đường Trạch Tề, rồi đến chuyện anh ta vào ở nhà của cô, thì cô bắt đầu cảm thấy người đầu óc có bệnh chân chính là mình.
Thật vất vả mới có được bốn năm yên bình, hiện tại lại bị đánh trở về nguyên trạng.
Thời gian bốn năm, đủ để cô xoa dịu vết thương, mặc dù không còn hận Đường Trạch Tề nữa, nhưng là cục diện hai người ở chung một phòng này, thật làm cho cô khó chịu.
Chỗ an toàn? Đây là cái lý do xúi quẩy gì? Nhà cô không phải là cục an toàn quốc gia, cô cũng không phải là hộ vệ Trung Nam Hải.
Bạn tốt Sam Sam lại cứ đứng ở một bên nhìn cô đấu với anh ta, chỉ cần vừa mở miệng, thì hơn phân nửa là đứng về phía của Đường Trạch Tề, nói cái gì mà đầu cậu ấy bị thương mất trí nhớ, rất đáng thương, làm sao cậu lại không có một chút lòng đồng tình vậy, cậu hãy suy nghĩ đến Đỗ lão sư đi.
Lòng đồng tình, ai, thật là một từ ngữ đáng sợ.
Sam Sam ở nhà cô ăn uống miễn phí đã đời, vừa nhận được điện thoại, liền phủi mông rời đi, bỏ lại Đường Trạch Tề đang ngồi ở trước cửa sổ nhà cô và sự việc khó giải quyết này.
Hiện tại anh ta bị mất trí nhớ, nên bất luận là cô muốn hỏi cái gì, cũng không hỏi ra được nguyên do, hơn nữa cũng không tìm ra được đề tài gì khác, lại không thể chỉ ngây ngốc đối mặt với anh ta. Vì vậy, cô cầm lên dụng cụ làm vệ sinh bắt đầu quét dọn, dọn dẹp tỉ mỉ từng góc ngách trong nhà, quét dọn thật kĩ lưỡng một lần.
Ngay cả khi có muôn vàn không muốn, ngay cả có cực kì oán hận, nhưng cô vẫn là phải nhẫn nhịn, để cho anh ta ở lại nhà mình như vậy.
Xét thấy anh ta là mối tình đầu đã từng làm cho cô thương tích đầy mình, nên lần này cô vạch ra giới hạn rất rõ ràng, chỉ còn kém không có lập hiệp nghị. Nơi nào ở trong nhà thì anh ta có thể đi, nơi nào thì cấm anh ta bước vào, cô để cho công ty phụ trách tuyên truyền MM viết ra một tấm giấy lớn, dán ở trong phòng khách, mọi lúc nhắc nhở Đường Trạch Tề nên tuân theo quy định.
Giường của anh ta vẫn là ghế sôpha ở phòng khách như cũ, phạm vi hoạt động của anh ta, cũng chỉ giới hạn ở phòng khách, nhà vệ sinh và ban công, kể từ lúc anh ta ở phòng bếp đưa ra phán đoán sai lầm, thì phòng bếp cũng đã bị liệt vào khu cấm.
Anh đối với những chuyện này tuyệt không dị nghị và cũng sẽ không có dị nghị gì cả, bởi vì căn bản anh không quan tâm tới những chuyện nhỏ nhặt này, chuyện mà anh để ý chính là có một chỗ ở an toàn để cho anh ở hay không thôi.
Mỗi ngày anh vẫn giống như cũ ngồi ở trước cửa sổ, nhìn ngắm phong cảnh ở bên ngoài.
Đối với việc đến tột cùng là anh đang nhìn cái gì, Hàn Tú không biết và cũng lười muốn biết.
Cô quan tâm nhất chính là việc có liên lạc được với Đỗ lão sư không mà thôi. Mỗi ngày chỉ cần là rảnh rỗi, cô sẽ nhìn hòm thư một chút. Ước chừng sau một tuần lễ kể từ khi cô gửi tin nhắn đi, thì cô rốt cục cũng nhận được tin nhắn trả lời.
Trong tin nhắn, Đỗ lão sư cũng giống như thường ngày hàn huyên một chút chuyện lý thú ở phòng thí nghiệm, nói là gần đây có một thí nghiệm quan trọng, tháng này cũng sẽ bề bộn nhiều việc, muốn trở về nước nhưng một chút thời gian cũng không có. Cho đến cuối cùng, mới nhắc tới Đường Trạch Tề, nói là thời gian trước bay đi Tây Ban Nha gặp bạn gái gì đó, hành tung cụ thể thì bà cũng không có hỏi tới, tóm lại Đường Trạch Tề sẽ không để cho bà được tĩnh tâm, bà cũng lười hỏi tới chuyện của hắn. Ở trong tin nhắn Đỗ lão sư cứ mãi nhắc tới chuyện, bởi vì Hàn Tú không thể trở thành con dâu của bà mà cảm thấy tiếc nuối.
Từ nội dung tin nhắn có thể suy ra, tựa hồ là Đỗ lão sư cũng không biết chuyện Đường Trạch Tề trở về nước, lại càng không biết anh ta xảy ra chuyện gì, dẫn đến việc bị thương mất trí nhớ.
Hàn Tú định báo với Đỗ lão sư chuyện Đường Trạch Tề trở về nước, bị thương cho nên buộc phải vào ở nhà của cô, nhưng suy nghĩ kĩ lại thì Đỗ lão sư nói tháng này có thí nghiệm quan trọng, nếu như để bà biết chuyện Đường Trạch Tề bị thương mất trí nhớ, thì dù cho không thể lập tức bay về nước nhất định bà cũng sẽ không thể tập trung tinh thần.
Ai, thật là một chuyện làm cho người ta nhức đầu.
Hàn Tú nhìn tin nhắn đã soạn xong trong máy vi tính, con chuột trong tay cứ chậm chạp khống nhấn gửi đi.
Mỗi sáng sớm lúc cô thức dậy, cô đều nhìn thấy anh ta ở trên ban công rèn luyện thân thể. Vô luận là anh ta có nghe được tiếng bước chân của cô, hay là thấy cô xuất hiện, thì trên mặt cũng tuyệt đối không xuất hiện bất kỳ sự biến hóa nào, phảng phất như cô chính là không khí, không nhìn thấy cũng không nghe thấy.
Cô không chủ động nói chuyện, anh ta cũng sẽ không chủ động cùng cô nói một câu, thậm chí ngay cả câu chào buổi sáng tối thiểu cũng sẽ không có. Trước khi mất trí nhớ thì giống như là con ruồi, sau khi mất trí nhớ thì lại trở thành người đàn ông không hiểu lễ nghĩa, cô chưa từng thấy người đàn ông nào không hiểu lễ nghĩa như anh ta.
Hàn Tú cảm thấy cứ thờ ơ như thế này cũng tốt, chỉ cần có thể yên ổn đừng đến chọc cô là tốt rồi.
[email protected]&.q#y.d%n
Mấy ngày nay, vì để coi chừng anh ta không để cho anh ta làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến phán đoán, phá hoại mọi việc nữa, nên mỗi ngày sáng sớm cô đều đi đến công ty, an bài xong mọi việc, liền lập tức trở về nhà. Điện thoại nghiệp vụ ở công ty cũng chuyển tới trong nhà, chỉ cần chuông điện thoại vừa reo lên, cô sẽ phản xạ có điều kiện nhìn thử anh ta đang ở đâu, coi thử có phải anh ta đang muốn phi đao về phía cô hay không.
Nhắc tới cũng rất lạ kỳ, Đường Trạch Tề so với trong tưởng tượng của cô lại trở nên rất an phận, cô thấy chuyện anh ta thích làm nhất chính là yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng yên không một tiếng động, ngay cả ăn cơm, cũng chưa từng thấy anh ta mở miệng nói một câu, nghiễm nhiên vẫn mang một bộ dạng tiểu thanh niên.
Nhưng là mỗi khi màn hình TV chợt lóe, thì vô luận là anh ta đang ở đâu, cũng sẽ nhanh chóng xuất hiện ở phòng khách. Tốc độ như vậy, làm cho Hàn Tú chỉ có thể định nghĩa đó là đang sử dụng Càn Khôn Đại Na Di.
Nếu như cô cứ một mực ngồi ở ghế sôpha, vậy thì anh ta nhất định sẽ chọn ngồi ở một chỗ khác của ghế sôpha, cố ý duy trì khoảng cách hai tới ba thước, tựa như cô sẽ làm cái gì với anh ta vậy đó. Cô không có sợ anh ta thú tính đại phát đến quấy rầy cô thì thôi đi, đằng này ngược lại anh ta còn đề phòng cô.
Những việc này cũng không phải là trọng điểm. Điều khiến cho cô muốn phát điên chính là, ở trong TV cũng chỉ có tiết mục giải trí và phim thần tượng mới có thể hấp dẫn cô, nhưng mà chỉ cần tivi chuyển tới hai tiết mục này, thì anh ta nhất định sẽ không chút báo trước, lập tức bay tới bên cạnh cô, đoạt lấy điều khiển tivi từ trong tay của cô không một lý do.
Tiết mục anh ta xem vĩnh viễn chỉ có ba đài, một là đài tiếng nước ngoài, hai là đài tin tức, ba là quảng cáo.
Quảng cáo? Đúng, không sai, chính là quảng cáo, bất kể là cái quảng cáo gì, anh ta đều không buông tha.
Nếu như chỉ đơn giản là xem quảng cáo không thôi thì cô cảm thấy vẫn có thể nhẫn nhịn, nhưng anh ta lại khiến cho cô không có biện pháp nào mà nhẫn nhịn, bất luận là trên TV chiếu bất kì cái sản phẩm quảng cáo gì, thì anh ta cũng bắt cô phải giải thích đó là vật gì. Nếu như chỉ đơn giản là giải thích trà giảm cân XX gì đó hay là máy tập thể hình XX…thì không nói làm gì, cô cũng chấp nhận, đều không thành vấn đề. Thời điểm hứng thú, cô sẽ giải đáp mọi thắc mắc cho anh ta, còn lúc lười biếng thì sẽ ném cho anh ta một cuốn từ điển để anh ta từ từ mà tra cứu. Nhưng là băng vệ sinh của phái nữ, với bao cao su dùng trong lúc XXOO, thì muốn cô phải giải thích thế nào đây?
Thượng Đế muốn cho ngươi diệt vong, thì trước hết sẽ làm cho ngươi điên cuồng. Xác thực không còn câu nào có thể biểu đạt đầy đủ tâm tình của cô hơn câu này nữa. Khi cô kiềm nén đến một cảnh giới nhất định, thì không nhịn được nữa bộc phát ức chế dùng sư tử Hà Đông để rống anh ta: “Muốn biết sao không tự mình tra từ điển?”.
Sau đó, anh ta sẽ dùng một bộ mặt vô tội thối khí trừng cô: “Trên từ điển không tra được.”
“Không tra được thì anh đi chết đi là được rồi.”
“……”
“Chết” chữ là cấm kỵ của anh ta.
Mỗi khi từ “Chết” ở trong miệng của cô thoát ra, trước mắt của cô nhất định sẽ chợt lóe hàn quang, sau đó dao giải phẫu lại xuất hiện. Làm cho cô thét lên rồi ngoan ngoãn giải thích cho anh ta biết, những thứ đó là dùng để làm cái gì.
Cho nên, người này chính là kẻ bỉ ổi, khiêng ngươi lên kiệu thì ngươi không lên, không lên thì tự mình leo lên kiệu. Còn may là anh ta không đòi hỏi ép cô làm mẫu xem thử cách dùng như thế nào, nếu không thì đổi lại người cầm dao nhất định sẽ là cô.
Sau khi biết công dụng của những thứ đồ đó, thì người bình thường ít nhiều cũng sẽ có chút ngượng ngùng hoặc là mất tự nhiên, nhưng là phản ứng của anh ta vẫn là cái loại biểu tình không lạnh không nhạt đó, còn có thể hết sức khinh bỉ đáp lại cô một câu: “Nhu cầu phức tạp như vậy sao?”
Cả người cô co giật! Cô nào biết có phức tạp hay là không phức tạp? Cô cũng chưa từng trải qua. Ôi trời, làm sao cô lại dùng từ này để nói với anh ta. □, hai chữ này thật đúng là thích hợp với anh ta.
Phần lớn thời gian, anh ta cứ giống y như là một đứa trẻ với ham muốn học hỏi vô cùng to lớn, bất quá chính là một đứa trẻ vô cùng lạnh lùng và không có lễ phép, còn Hàn Tú thì giống như là cô giáo cứ bị bám theo bắt phải giải đáp một ngàn câu hỏi vì sao.
Hàn Tú cho là mình sẽ bị điên thật, những ngày tiếp theo, cô đã không còn dáng vẻ sinh khí dồi dào giống như trước nữa, hoặc là nói, tiếng rống của cô so với trước kia càng vang dội hơn, sức ăn so trước kia càng nhiều hơn, kiến thức so với trước kia cũng phong phú hơn, tất cả những điểu này dĩ nhiên đều phải quy công cho người nào đó.
Càng nghĩ càng có loại cảm giác gặp trở ngại.
Hàn Tú đưa tay cào cào tóc của mình, ủ rũ cúi đầu.
Quên đi, anh ta cũng chỉ ở đây mấy ngày nữa thôi, chịu đựng mấy ngày nữa thôi, nhiều hơn nữa là nhẫn nhịn một tháng, cũng không có gì to tát. Cùng lắm thì cái cô giỏi nhất không phải chính là im hơi lặng tiếng sao? Huống hồ tên kia trừ suy nghĩ có chút khác với người thường ra, thì hành động cử chỉ cũng coi như là đứng đắn, so với bốn năm trước thì không chỉ là tốt hơn nhiều.
Dù sao, thì cả hai đều coi nhau như không khí.
Đấu tranh thật lâu, Hàn Tú mới nhẹ nâng ngón tay, viết xong tin nhắn rất đơn giản, những chuyện liên quan tới Đường Trạch Tề đều bị thủ tiêu toàn bộ, cô buông tha việc nói cho Đỗ lão sư biết việc Đường Trạch Tề xảy ra chuyện vào lúc này. Một tháng sau, có lẽ là Đường Trạch Tề đã khôi phục lại trí nhớ, thí nghiệm của Đỗ lão sư cũng đã làm xong rồi. Đến lúc đó cầu quay về cầu, đường trở lại đường, tất cả mọi người đều vui vẻ.