Ngày thứ hai, sau khi Tiểu Kỷ Cửu được mẹ đưa đến trường mẫu giáo, cô không có tiến vào lớp học mà là trên trường đi đến văn phòng, cô đứng ở trên hành lang lễ phép gõ gõ cửa, trong giây lát, giọng nói bên trong cánh cửa truyền đến hai chữ “Mời vào.’
Kỷ Cửu nghe thấy tiếng mà bước vào, trong văn phòng còn có ba bốn giáo viên chưa rời đi, cô mở to mắt tròn quay nhìn quanh một vòng, tìm được bàn làm việc của cô Viên, chạy như bay tới.
Cô giáo Viên sáng nay đến sớm, lúc này cô rót một tách trà hoa cúc đang soạn giáo án cho bọn trẻ, đột nhiên nghe thấy tiếng có người gõ cửa, vốn thắc mắc không biết là ai, kết quả khi mở cửa ra, bên ngoài rõ ràng là một tiểu đậu đinh* có vóc dáng thấp.
*Tiểu đậu đinh: Nhân vật trong phim hoạt hình ở Trung Quốc. Các bạn có thể lên google xem.
Cô Viên có điểm kỳ lạ nhìn Tiểu Kỷ Cửu đôi chân ngắn chạy tới, rồi sau đó dừng lại bên cạnh cô, lông mi cong và dày từng cái một, cô bé hôm nay mặc lên mình một cái áo choàng nhỏ màu đỏ, hoạt bát sinh động giống như Cô bé quàng khăn đỏ trong truyện cổ tích.
” Cô ơi. “Cô bé quàng khăn đỏ ngẩng đầu kêu tiếng ngọt ngào.
Cô Viên cúi mình xuống, để sát đầu vào hỏi:” Kỷ Cửu có chuyện gì vậy? “
Tiểu Kỷ Cửu đem tờ giấy trong tay đưa lên cho cô giáo xem:” Cô ơi, đây! Tiết mục dành cho buổi tiệc mà con muốn. “Tiểu cô nương bình tĩnh đối diện với cô giáo, ánh mắt đầy vẻ trịnh trọng.
Cô Viên ngẩn người, hiển nhiên không nghĩ tới cô bé đối với việc này đầy vẻ nghiêm túc, kinh ngạc rất nhiều, còn có vài phần vui mừng.
Cô khẽ mỉm cười, cầm lấy tờ giấy, lấy một miếng đậu phộng giòn trên bàn đặt vào lòng bàn tay trắng nõn của cô bé:” Miếng đậu phộng chiên giòn to này là do cô giáo thưởng cho những bạn học nhỏ nghiêm túc a. “
Tiểu Kỷ Cửu nở ra một nụ cười thật tươi:” Cảm ơn cô. “
Cửa văn phòng đóng lại một lần nữa, Tiểu Kỷ Cửu cõng ba lo về phòng học, cô Viên từ trong nếp gấp của tờ giấy mở ra, cô thật sự khá tò mò vị tiểu công chúa này động não viết ra những gì.
Vừa rồi nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của tiểu công chúa kia giống như đối với tờ giấy này rất rất quan trọng.
Trên tờ giấy trắng có những chữ viết non nót, giống như bị chó con bò qua, xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng mà từng nét bút đều thật ngay ngắn, chỉnh tề, không có dấu vết vẽ loạn, đọc lên không uổng kính*.
*Đọc lên không uổng kính: Dễ dàng mà đọc được.
Cô Viên đọc nhanh như gió mà xem xong hai hàng chữ ngắn ngủn, hai giây sau, tiếng cười ở bên trong một góc của văn phòng khiến cho các giáo viên khác chú ý.
Giáo viên Vương ở lớp tám bên cạnh đang ngồi trên ghế văn phòng nghi ngờ mà quay mặt lại:” Cười đến vui vẻ như vậy, bạn học nhỏ viết cái gì vậy? “
Cô Viên nhanh chóng đem tờ giấy gấp lại, vừa nãy Tiểu Kỷ Cửu đặc biệt gấp cẩn thận lại đưa cho cô khẳng định là không muốn bị người khác nhìn thấy, cô đương nhiên phải giúp tiểu gia hỏa này che giấu bí mật.
Giáo viên Vương thấy thế, sắc mặt trầm xuống, âm dương quái khí trào phúng nói:” Còn che giấu cái gì? Không phải chỉ là một tiết mục thôi sao? Đâu có gì lạ đâu? “
Các giáo viên khác nhau trong trường mẫu giáo quan hệ cũng đầy sức cạnh tranh, giáo viên Vương đã bị cô Viên chèn ép trong việc đánh giá danh hiệu trong mấy năm qua, đã không hài lòng từ lâu, không có việc gì liền thích mở miệng nói chuyện với cô Viên, điển hình cho câu” Không ăn được nho thì nói nho còn xanh. “
Cô Viên không để tâm đến lời nói của cô ta (cô Vương), với cô mà nói, tất cả những người chỉ biết ghen tị với người khác thường là những người luôn luôn có kết cuộc thất bại nặng nề nhất. Huống chi đồ vật của công chúa Kỷ gia cũng không phải giáo viên lớp khác cũng có quyền lợi xem.
Cô Vương không thấy cô Viên cãi lại, bất chợt mất hứng, quay mặt về chỗ cũ.
* * *
Kỷ Cửu đem tờ giấy nhỏ giao cho giáo viên, cả người như trút bỏ được một lớp hành lý, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều, cô tràn đầy vui sướng trở lại lớp kèm theo một nụ cười sảng khoái.
Sau khi cất cặp sách vào tủ ở phía sau, cô chuẩn bị ngồi vào chỗ.
Kết quả chưa đi được mấy bước, tầm mắt nhướng lên, chợt phát hiện ở phía trước cái bàn kế bên cửa sổ, một tiểu thân hình mập mạp nào đó ngồi xổm một tháng trời, vẫn kiên trì bất động mà canh giữ tại chỗ!
Mặt trời nhỏ chưa được ở trong lòng Kỷ Cửu chưa được bao lâu lại bị” Hậu Nghệ “bắn rơi.. *
*Hậu Nghệ: Hậu Nghệ (không rõ năm sinh và năm mất), tên gốc là Yi, là một nhân vật thần thoại trong thời N gũ hoàng của Trung Quốc cổ đại, là cung thủ của Hoàng đế Nghiêu, và là anh hùng bắn mặt trời trong thần thoại và truyền thuyết. Trong dân gian có một câu ám chỉ rằng” Hậu Nghệ bắn mặt trời. “. (Baidu).
Cô thu nhỏ bước chân lại, rùa đen tốc dịch* tiến đến chỗ ngồi, Tiểu Ôn Mặc hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm xuống sàn còn đang suy đoán khi nào Kỷ Cửu có thể tới, nghe thấy tiếng kéo ghế kéo, cậu hoảng hốt liền quay đầu qua, quả nhiên thấy được búp bê Tây Dương trong trang phục đỏ một thân vui mừng.
*Rùa đen tốc dịch: Như con rùa chạy nhanh về phía biển cả.
Khuôn mặt đầy thịt của cậu nở lên một nụ cười rạng rỡ, mái tóc đen theo chiều gió phiêu lãng ở giữa không trung, và tám chiếc răng nhỏ đều tăm tắp, trắng đến dọa người.
Ôn Mặc theo thói quen đụng chân nhỏ hai lần, đem một hộp sữa chua ẩn giấu nửa ngày trong lòng ngực quang minh chính đại đưa qua trước mặt búp bê Tây Dương:
” Tiểu Cửu, hôm qua về nhà tớ đã nghĩ ra rồi. Trò chơi ghép hình chiếm quá nhiều chỗ, Kỷ gia không có chỗ để. Tớ có thể đổi thành sữa chua nha! Như vậy thì buổi sáng cậu uống xong, có thể trực tiếp ném vào trong thùng rác, một chút cũng không chiếm chỗ nữa. “
Ngữ điệu ngẩng cao, lộ ra tràn đầy hưng phấn cùng đắc ý.
Kỷ Cửu:”… “
Kỷ Cửu bị cậu ta làm cho không nói nên lời, cứng họng mà nhìn Ôn Mặc vài giây, đôi mắt đen trắng to tròn ấy, ngây thơ trong sáng, trong lòng sinh ra một cảm giác bực bội sâu sắc.
Cô không khỏi nghĩ, nếu một ngày cô nổi điên đến mức bị tức chết, hung thủ giết người tất nhiên là vị nam chính có phong cách kỳ dị này rồi.
Thực sự không biết tác giả của nguyên tác đã thiết kế cấu trúc kỳ lạ gì cho cái đầu của nhân vật nam chính, rõ ràng là vì cái gì có chỉ số thông minh thấp, một người ngu ngốc, đôi khi ngoài dự đoán của mọi người mà trở nên thông minh?
Nhất là vào thời điểm tìm mọi cách đối phó cô – nữ phụ pháo hôi này.
Chỉ số IQ thất thường, khó đoán và khó hiểu, và cực kỳ điên rồ..
Kỷ Cửu hít một hơi thật sâu, cười lễ phép và ngượng nghịu:” Ôn Mặc, mẹ nói cho tớ, tùy tiện muốn đồ của người khác là không đúng, cái kia đều là tiền mô hôi nước mắt của ba mẹ, cậu mỗi ngày đưa cho tớ sữa chua, phí nhiều tiền như vậy, ba mẹ cậu sẽ rất đau lòng a. “
Tiểu Ôn Mặc vội vàng lắc đầu, nãi thanh nãi khí* mà giải thích:” Sẽ không sẽ không! Tiền này đều là tớ đập tiểu kim heo ra dùng, từ trong bụng nhỏ của tiểu kim heo móc ra, không phải của ba mẹ, cậu có thể yên tâm nhá. “
*Nãi thanh nãi khí: Còn b ập bẹ nói đến giọng nói ngọt ngào của trẻ thơ.
Buổi tối hôm đó, cậu trở về sở dĩ có thể đập vỡ con lợn vàng nhỏ là vì mẹ cậu đã đưa cho cậu cây búa. Rõ ràng mẹ cậu ủng hộ cậu bỏ tiền ra mua đồ ăn cho búp bê Tây Dương! Sau khi nghe cậu giải thích lý do đập lợn, mẹ cậu còn cười tủm tỉm và còn hôn cậu vài cái, khoe rằng con mình có khả năng.
Nghĩ đến điều này, Tiểu Ôn Mặc không khỏi nhớ đến cái chết bi thảm chia năm xẻ bảy của tiểu kim heo, một lần nữa mặc niệm xin lỗi.
Kỷ Cửu mất hết hy vọng, cô bỏ cuộc..
Từ bỏ đối nghịch với nam chủ.
Mạch não bất khả chiến bại này, bất luận thế nào cậu ta đều có thể biện minh, tựa như bốn phương tám hướng đều được khảm lò xo, đem người khác công kích rồi đột nhiên bắt ngược trở về, cuối cùng cậu ta không có chuyện gì, chạy nhảy lung tung, đối phương ngã xuống đất không dậy nổi, hộc máu tam thăng.. *
*Hộc máu tam thăng: Nôn ra ba lít máu.
Dù sao, chỉ cần cô uống hết số tiền trong bụng tiểu kim heo, cậu ta hẳn là cũng sẽ không tặng lại nữa.
Kỷ Cửu tránh đi ánh mắt của những người xung quanh, thấp giọng hỏi:” Ôn Mặc, ống heo của cậu có bao nhiêu tiền vậy? “
Đối với những đứa trẻ tí tuổi, gia đình chắc chắn sẽ không cho quá nhiều tiền, nhiều nhất là một hai ngàn, dựa theo số lượng một cốc sữa chua một ngày, nó sẽ sớm biến mất.
Tuy nhiên, những cái tát vào mặt luôn không được chuẩn bị trước.
Tiểu Ôn Mặc nhấp cái miệng nhỏ nhắn, cẩn thận nhớ kỹ rồi nhếch mép cười:” Tớ đếm rồi! Bên trong có 800 tờ giấy màu đỏ, còn 420 tờ giấy màu xanh lục.. “Cậu bé chớp mắt một cái, nhớ tới cái gì đó, lại hoang mang không thôi nói:” Còn có một cái thẻ màu đen, nhưng mà tớ cũng không biết dùng để làm gì. “
Kỷ Cửu:”… “
Đồ vô nhân tính!
Ôn Mặc không biết cái thẻ đen kia dùng để làm gì, nhưng cô biết nhá! Một tấm thẻ mà biết bao nhiêu người trong xã hội tha thiết muốn có á! Không có sẵn cho người bình thường! Bất cứ ai có thể sở hữu một tấm thẻ đều có thể được gọi là chiến binh trong các bạo chúa địa phương!
Người nọ không chú ý đến búp bê Tây Dương đang khiếp sợ, cậu ta giơ ngón ngay ra tiếp tục đếm:” Tớ dùng hai mươi tờ màu xanh lục mua trò chơi xếp hình, sau đó chỉ dùng có một tờ màu xanh lục mua sữa chua, hiện tại còn chưa có dùng hết.. Dù sao Tiểu Cửu, cậu yên tâm uống đi, tớ có thể mua rất nhiều rất nhiều sữa chua cho cậu. “
Tiểu Kỷ Cửu mặt vô cảm nhìn cậu ta, lấy một trăm vạn mua sữa chua, cô sợ là uống đến chết còn chưa uống xong.
” Ôn Mặc. “
Tiểu Ôn Mặc vui tươi hớn hở:” Hả? “
” Hứa với tớ, giữ gìn cẩn thận đại kim heo xinh đẹp của cậu, ngàn vạn lần đừng nói cho những người khác biết, được không? “
” Đại kim heo? “
Kỷ Cửu đối với chỉ số IQ chợt cao chợt thấp của cậu ta riếc rồi cũng thành thói quen:” Chính là tiểu kim heo của cậu đó. “Trong bụng nhiều tiền như vậy, còn dám gọi là” Tiểu? “
Tiểu Ôn Mặc nghĩ rằng Kỷ Cửu đang lo lắng về việc người khác cướp sữa chua của mình, nên mạnh mẽ gật đầu:” Ừm ừm ừm, tớ sẽ giữ gìn nó cẩn thận, tất cả đều mua sữa chua cho cậu uống!”
Kỷ Cửu cứng họng cạn lời.
Làm sao bây giờ? Cô thật muốn ôm chặt cánh tay của Ôn Mặc, hung hăng đánh cái tên đại thiếu gia không biết nỗi đau của nhân gian này cho tỉnh táo lại, ác long sông cuộn biển ngầm* trong lòng rống lên: Mẹ kiếp! Cậu là một tên ngốc! Cậu có biết con lợn đó trị giá bao nhiêu tiền không? Đó có phải là những gì sữa chua có thể đo lường? Cậu con mẹ nó làm sao có thể lại có chỉ số IQ nghịch thiên kia chính là nam chủ gian thương* coi tài như mạng?
*Sông cuộn biển ngầm: Quay sông ra biển, một thành ngữ Trung Quốc, bính âm là fān jiāng dǎo hǎi, có nghĩa là mô tả ban đầu về mưa rất mạnh, nhưng sau mô tả lực hoặc động lượng rất mạnh. (Baidu).
*Gian thương: Kẻ trục lợi dùng để chỉ những doanh nhân kiếm được lợi nhuận khổng lồ bằng những cách không chính đáng. Chẳng hạn như bán những thứ tồi tệ cho khách hàng, những người tối đa hóa lợi nhuận cho mình. Những người như vậy có cả hành vi mua lại hợp pháp và không chính đáng, vì vậy khi chúng ta nói về những kẻ trục lợi, chúng ta cũng nên nói từ tích cực và không tích cực. Những kẻ trục lợi tích cực gần với sự tàn ác và có tầm nhìn độc đáo. Đây là khả năng, và Khí chất của con người có quan hệ với nhau, cái không tích cực tất nhiên là sự thật tồn tại trong xã hội, cái có cái lý của nó, nhưng cái xấu hình ảnh. (Baidu).