Phúc Bảo Ba Tuổi Rưỡi, Được Tám Người Cậu Chiều Chuộng

Chương 39: Thích Một Cây Búa???



Vào cuối tuần, Công viên Nước.

Công viên Nước ở ngoại thành, lái xe đến đó phải mất bốn, năm giờ, nhưng nhà họ Tô trực tiếp bay đến đó bằng máy bay trực thăng, chỉ mất chưa đến một giờ.

Đây là khung cảnh rừng tự nhiên, địa điểm cắm trại được chọn ở bãi cỏ gần hồ, khi ngước mắt lên có thể thấy hồ nước tự nhiên trong xanh như ngọc bích.

“Oa~ đẹp quá!” Tô Bảo kêu lên.

Tiểu Ngũ đứng trên vai bé, cũng hét lên theo: “Oa, ngon quá!”

Ông cụ Tô, Tô Nhất Trần và những người khác không thể nhịn được cười.

Bà Tô nhìn quanh, thấy tám người con trai đều ở đó, kẻ kéo lều, kẻ xách nước, trong lòng không khỏi ấm áp vui vẻ.

Bà không khỏi thở dài, nếu không phải Tô Bảo trở về, Tô gia có lẽ vĩnh viễn không thể đoàn tụ như vậy.

Bà cụ ngồi trên xe lăn, cười nhìn Tô Bảo.

Cục sữa nhỏ chạy theo con bướm, con vẹt cũng theo sau bé, nó chạy với đôi chân xòe ra, kêu lạch cạch.

Ban đầu Hạnh Hân không muốn chạy theo, nhưng dần dần cũng cảm thấy vui vẻ hơn khi đuổi theo, bãi cỏ tràn ngập tiếng cười của hai cô gái nhỏ.

Đột nhiên Tô Bảo chạy tới, trên tay cầm một bông cỏ ba lá nhỏ màu tím.

“Bà ngoại, tặng cho bà nè! Đây là hoa ước nguyện!”

Tô Tử Chiến và Tô Tử Du – hai cậu bé vẫn chưa gần gũi với Tô Bảo, Hạnh Hân lắm, còn Tô Tử Hi khoanh chân nằm trên đệm hơi, cười khẩy, “Trẻ con.”

Ở một bên khác, Tô Dĩnh Nhạc và Tô Tử Lâm đang kéo cọc lều, cọc cắm xuống đất được một đoạn liền khó có thể đè xuống tiếp.

Tô Dĩnh Nhạc: “Búa của tôi đâu?”

Tô Tử Lâm không nói nên lời: “Chú là người đầu tiên mang theo một hộp búa khi cắm trại.”

Nhưng Tô Bảo cầm trong tay hộp công cụ chạy tới: “Tới rồi, búa tới rồi!”

Hộp công cụ của Tô Dĩnh Nhạc rất lớn, cao gần bằng một nửa Tô Bảo.

Cục sữa nhỏ liều mạng nâng hộp dụng cụ lên để khỏi bị kéo lê xuống đất..

Trông thì có vẻ vất vả, nhưng bé lại chạy rất nhanh.

Tô Dĩnh Nhạc nhanh chóng nói: “Đưa cho cậu năm, cậu năm sẽ tự mình đến.”

Tô Bảo xua tay: “Không cần, có Tô Bảo ở đây rồi!”

Bé mở hộp dụng cụ ra, nhìn thấy hàng búa thì mắt lập tức sáng lên.

Tô Dĩnh Nhạc ngồi xổm xuống, kích động nói: “Thế nào, búa của cậu năm có phải rất lợi hại không!”

Tô Bảo hung hăng gật đầu: “Đúng đúng!”

Tô Dĩnh Nhạc thậm chí còn vui vẻ hơn: “Tô Bảo có thích không?”

Tô Bảo lại gật đầu: “Dạ thích, thích!”

Cách đó không xa, khóe miệng Tô Dịch Thần giật một cái, cảm thấy đứa cháu gái nhỏ xinh xắn đáng yêu của mình đã bị làm cho lệch lạc!

Một cô công chúa xinh xắn lại thực sự thích búa.

Tô Tử Lâm thậm chí còn đá thẳng vào Tô Dĩnh Nhạc.

Tô Bảo đã cầm búa lên, hỏi: “Muốn đập búa ở chỗ nào ạ? Cậu hai, để con giúp cậu!”

Tô Tử Lâm, người thành thật và tẻ nhạt, theo bản năng nói: “Đây, chúng ta cần đóng cọc ở đây.”

Tô Bảo: “Được ạ!”

Cục sữa nhỏ đang cầm một cây búa to hơn cả cánh tay của mình, và với một âm thanh ‘bang’, chiếc cọc đã cắm được một nửa.

“Tám mươi~tám mươi~”

Tô Bảo vừa hét vừa đập.

Giống như một người thợ mộc nhỏ hạnh phúc, sau khi đóng xong một chiếc cọc, bé lập tức chạy sang phía bên kia.

Cùng với tiếng ‘tám mươi’, những chiếc cọc ở bốn góc lều đã được đóng lại một cách chắc chắn.

Khóe miệng nhà họ Tô giật giật một cái.

Tô Bảo vừa mới đặt búa trở về, một chiếc ô tô từ xa chạy tới, dừng trước địa điểm cắm trại do nhà họ Tô lựa chọn!

Mẹ của Tuyết Nhi xuống xe, vui vẻ nói: “A, Tô tiên sinh, anh cũng ở đây!”

Tuyết Nhi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Tử Chiến đang yên lặng đọc sách bên hồ, hai mắt sáng lên.

Cô vén váy, rất điệu đà xuống xe, ngước mặt ngây thơ lên: “Mẹ, chúng ta cắm trại ở đây được không? Tuyết Nhi muốn chơi với Tô Bảo!”

Mẹ của Tuyết Nhi đang muốn nói chuyện.

Tô Nhất Trần lạnh lùng nói: “Chúng tôi có rất nhiều người.”

Ý là cô đừng có đến thêm nữa.

Mẹ của Tuyết Nhi có chút ngượng ngùng, nhìn cách đó không xa có một mảnh đất trống, ôn nhu cười nói: “Không có việc gì, chúng ta ở bên kia.”

Dù sao đều ở gần đây nên đến đây cũng tiện.

Cha của Tuyết Nhi mỉm cười: “Vậy tôi đi kéo lều trước.”

Tuyết Nhi giả vờ như không thấy biểu cảm của mọi người, nhảy tới, ngồi xổm trước mặt Tô Bảo, nghiêng đầu nói: “Tô Bảo, em chơi cái gì vậy!”

Mặc dù cô ấy cũng là một cô bé năm sáu tuổi, nhưng sự đáng yêu tự phụ của cô ấy có chút khiến người ta không thể chịu nổi.

Tô Bảo không hiểu lắm, nhưng cảm thấy Tuyết Nhi giống mẹ kế Mộ Cầm Tâm của bé hơn.

Không nói một lời, bé nghịch chiếc búa và đóng hộp dụng cụ lại với một tiếng lạch cạch.

Tuyết Nhi nhìn trộm Tô Tử Chiến bên hồ, nói: “Chúng ta qua bên đó chơi đi? Đi thôi, chị dẫn em đi chơi.”

Tô Bảo lui về phía sau một bước, nhếch miệng nói: “Em không muốn cùng chị chơi.”

Sau đó, bỏ chạy ngay lập tức.

Tuyết Nhi sắc mặt cứng đờ, lập tức cảm thấy ủy khuất!

Cô đã thật rộng lượng, cô không thèm để ý đến việc Tô Bảo cướp đi thầy của cô!

Làm sao Tô Bảo có thể làm như thế với cô!

Tuyết Nhi bất đắc dĩ nhìn Hạnh Hân, xấu hổ cười nói: “Vậy tớ cùng bạn đi chơi! Bên kia có cây tùng, có lẽ có con sóc nhỏ!”

Ký ức của cô về Hạnh Hân vẫn còn lưu lại trong đêm đó, cảnh Hạnh Hân và Tô Bảo túm váy nhau.

Tuyết Nhi cảm thấy Hạnh Hân không thích Tô Bảo, vì vậy cô ấy sẽ kéo Hạnh Hân qua và cùng nhau cô lập Tô Bảo!

Hừm, để xem con nhóc đó làm gì nào!

Không ngờ, Hạnh Hân cũng tỏ vẻ khinh thường: “Ai muốn chơi với ngươi, nghĩ mình là ai chứ!”

Nói xong, cô cũng chạy đi, đuổi theo Tô Bảo.

Đôi mắt của Tuyết Nhi đỏ lên.

Cô dụi mắt nên đi đến bờ sông, ngồi bên cạnh Tô Tử Chiến.

“Anh Tử Chiến…” Cô đau khổ nói, “Tuyết Nhi đã làm gì sai? Cả Tô Bảo và Hạnh Hân đều không chơi với Tuyết Nhi.”

Tô Tử Chiến không ngẩng đầu, trực tiếp nói: “Đi đi, đừng quấy rầy tôi.”

Tuyết Nhi: “…”

Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ năm, sáu tuổi nên không nhịn lâu được.

Cô buột miệng hỏi: “Có phải Tô Bảo nói xấu Tuyết Nhi với anh không? Tuyết Nhi không có…”

Vừa nói nước mắt vừa lăn dài trên mặt.

Đây là mẹ dạy cô, con gái phải biết tỏ ra yếu đuối, để người khác thương cảm.

Tô Tử Chiến đặt cuốn sách xuống, cau mày nói: “Trở về mà khóc một mình đi.”

Anh cảm thấy thật phiền phức, trong nháy mắt mất hứng, cầm sách rời đi.

Hướng đi vừa vặn chính là hướng Tô Bảo đang ở.

Tuyết Nhi cắn môi, càng cảm thấy thật đau lòng và bất công.

Tại sao tất cả họ đều đi chơi với Tô Bảo thay vì chơi với cô! ?

Bất lực, Tuyết Nhi đành quay lại.

Vừa bước ra khỏi bãi cỏ, Tuyết Nhi bất ngờ phát hiện có một người trốn sau rừng cây, cô sợ hãi hét lên!

Vệ Uyển vội vàng làm ra vẻ ủy khuất nói: “Tuyết nhi, con có thể tới đây không?”

Tuyết Nhi do dự nhìn xung quanh rồi bước tới.

Cô biết Vệ Uyển, mẹ cô nói với cô vào ngày tiệc sinh nhật của Tô Bảo rằng cô phải làm thân với dì Vệ Uyển và làm hài lòng dì ấy.

Vệ Uyển cười nói: “Tuyết Nhi, dì và bà nội Tô cãi nhau, cháu có thể gọi Hạnh Hân qua cho dì được không? Phải lặng lẽ nha.”

Tuyết Nhi gật đầu: “Vâng!”

Nói xong, cô chạy đến tìm Hạnh Hân.

Hạnh Hân ngồi cách Tô Bảo không xa, cầm cành cây ‘chiến đấu’ với Tiểu Ngũ.

Tuyết Nhi chạy đến và thì thầm vài lời với cô ấy, Hạnh Hân có vẻ bối rối, và quả nhiên, cô ấy thấy mẹ cô ấy đang vẫy tay với cô ấy sau khu rừng.

Hạnh Hân lập tức đánh rơi cành cây và chạy đến..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.