Phụ Trợ Vì Vương

Chương 2



Giang Thời để ý đến chi tiết khi hệ thống thông báo là “Trở lại” mà không phải “đi vào”

Có lẽ đây là thiết lập vì người chơi cũ mà định ra.

Giang Thời chỉ thất thần vài giây ngắn ngủi, liền thích ứng được ánh sáng.

Xung quanh cảnh sắc sớm đã không phải hình ảnh bên trong khoang mô phỏng, mà thay đổi thành một căn nhà trống không, nhìn có chút cũ kỹ. Ở giữa nhà còn có mấy chữ viết ngang viết dọc “Nơi dự trữ tạm thời.”

Tầm mắt Giang Thời vừa chuyển, liền chú ý đến một thiếu niên cách đó không xa.

Thiếu niên mặc tây trang phẳng phiu ưu nhã không phù hợp với lứa tuổi. Nhưng kết hợp với khí chất ông cụ non trên người thì lại hợp một cách kì lạ.

Không thể không nói, đây là một NPC mà hắn rất quen thuộc.

Giang Thời nhìn một cái liền nhận ra người này. Nhớ năm đó hắn cũng vừa nhìn liền ưng ý vị quản gia NPC này,

Lại từ ánh mắt lên án của thiếu niên, hắn liền nhìn ra được năm đó hắn không từ mà biệt NPC này có bao nhiêu ai oán.

Hắn có chút chột dạ mà đem tay nắm lại để ở bên miệng thấp giọng khụ khụ hai tiếng: “…… Tư Hành, đã lâu không gặp.”

NPC Tư Hành nhìn hắn: “Đúng vậy, đã lâu không gặp, tiên sinh tên mới của ngài thật là có cá tính.”

Giang Thời cười: “Ta cũng thấy như vậy.”

“Không nghĩ tới qua 5 năm còn có thể tiếp tục làm việc cho ngài, thật là làm người ta cảm thấy thật vui mừng cùng vinh hạnh, Tôi vừa nhận được tin tức, liền có chút thụ sủng nhược kinh”

Tư Hành mang một khuân mặt trẻ con, nhìn về phía hắn ngoài cười nhưng trong không cười “Phải biết rằng, căn cứ vào hiệp nghị, chỉ cần ngài không đăng nhập một tháng, ta liền có thể rời đi trở về tìm kiếm chủ nhân khác. Không nghĩ tới ngài thế mà lại gia hạn hợp đồng để ta về hưu sớm, thật làm ta đối ngài mười phần kính trọng.”

Năm đó Giang Thời nhìn trúng Tư Hành hoàn toàn bởi vì tên tiểu tử thối này thấy ai cũng độc mồm độc miệng, rất hợp với tính cách của hắn.

Hắn đã lâu không được nghe lời châm chọc của người này, cũng không có tức giận, ngược lại có cảm giác như được về nhà.

Trình độ tiếp thu của hắn rất tốt.

Giống như không hề nghe ra lời lạnh nhạt của thiếu niên, Giang Thời đảo mắt quan sát xung quanh một vòng, nhìn xong chút áy này trong lòng của hắn lúc trước liền biến mất.

Hắn nhếch lông mày: “Nơi này là.?”

Tuy rằng đã lâu, nhưng hắn nhớ địa điểm năm đó hắn xây nhà hẳn là ở vùng ngoại ô chứ không phải ngôi nhà gỗ nhỏ rách nát này.

Tư Hành cung kính trả lời: “Tiên sinh, nơi này là nơi cư trú tạm thời.”

Đầu ngón tay của Giang Thời nhẹ nhàng mà sờ sờ ở giữa thẻ bài: “Tôi biết chữ.”

Sắc mặt của Tư Hành không thay đổi mà tiếp tục giới thiệu: “Bởi vì mấy năm nay, thế giới mới được khai phá, tài nguyên của thế giới ban đầu được đồng bộ rồi tiến hành chỉnh sửa. Ngài mất tích một thời gian, nơi này từ ba khu đã phát triển thành mười khu rồi.

“Gần đây đại lục Sang Kỷ Nguyên rất náo nhiệt, cho nên ý thức của thế giới đưa các nhóm người chơi lâu năm vừa trở lại cùng với dị nhân tập hợp ở khu vực độc lập Ti Lệ Nhã, ngài hiện tại cũng như vậy.

Giang Thời: “Cho nên.?”

Tư Hành: “Cho nên, nơi này tuy rằng rất đơn sơ, nhưng ngài vẫn phải ở nơi này sinh sống cho đến khi ngài tìm được vật tư quan trọng có mấu chốt quyết định. Trong thời gian này ta sẽ phục vụ ngài.”

“Ngài yên tâm nhà cửa cùng tất cả đồ đạc của ngài đều được chuyển vào kho vật tư, ngài có thể tiến hành thao tác tài sản tương ứng, tiên sinh.”

Giang Thời đã hiểu.

Ti Lệ Nhã là khu vực cho người mới. Người chơi lâu năm hẳn là đều được truyền tống đến đây, như vậy phía máy chủ sẽ dễ dàng quản lý dữ liệu hơn.

Click mở giao diện ra nhìn lướt qua, Giang Thời liền nhìn thấy một loạt nhiệm vụ.

Những nhiệm vụ này đều có độ khó không cao lắm, nhưng tiền kiếm được so với các nhiệm vụ bình thường khác lại cao hơn gấp mười, hai mươi lần, rõ ràng thấy được phía bên máy chủ là vì làm muốn cho những người lâu năm giống nhanh chóng đuổi kịp người chơi khác.

Giang Thời đóng giao diện nhiệm vụ lại, tạm thời vẫn chưa có vấn đề gì rắc rồi gì.

Hắn từ trên xuống dưới đánh giá quản gia NPC trước mặt, xuất phát từ đáy lòng nói: “Tôi không ở đây 5 năm, cậu vất vả rồi”

Tư Hành nhìn hắn một cái cung kính: “Không vất vả, tiên sinh. Mỗi tháng tôi đều nhận được thù lao từ tài khoản của ngài, nên đây là việc tôi nên làm”

Giang Thời cười một tiếng: “Không, ta nói vất vả là chỉ…… lấy trí nhớ cùng đầu óc kia của cậu, đang nghỉ hưu nhàn hạ 5 năm đột nhiên lại phải làm việc, trong thời gian ngắn ngủi mà nhớ nhiều chuyện như vậy, thật là phi thường vất vả.

Tư Hành lúc đầu đang có chút cảm động nghe vậy mặt liền trầm xuống: ” Không phiền ngài quan tâm, tiên sinh!!!.”

Giang Thời cũng không tiếp tục cùng hắn đấu võ mồm.

Biết nơi này liên kết với kho vật tư của hắn, Giang Thời liền không khách khí mà đưa ra lệnh: “Giúp ta mở kho một chút.”

Tư Hành: “Vâng, tiên sinh.”

Có Tư Hành hỗ trợ, Giang Thời thuận lợi từ căn nhà gỗ chuyển đến kho vật tư.

Nhìn qua một vòng, hắn cuối cùng lựa chọn một bộ phù văn, sau đó lại chọn thêm vài món đồ hữu dụng có tính chiến đấu rồi nhét vào cái balo rỗng của mình.

Sau khi đem cả người trang bị đến trạng thái tốt nhất, Giang Thời mới nhìn quản gia NPC của mình: “Cậu nói xem, bây giờ ta nên làm gì tiếp theo”

Tư Hành trả lời: “Ngài có thể tìm hiểu thế giới mới này một chút.”

Giang Thời gật gật đầu, mở ra giao diện.

《 Sang Kỷ Nguyên 》trong mấy năm ngắn ngủi đã trở thành game thức tế ảo nóng đến bỏng tay không phải không có nguyên nhân.

“Trò chơi tức hiện thực” Mỗi người chơi tiến vào thế giới mới này để đãi vàng xong đều phải giao cho NPC sống ở đây.

Giống như Tư Hành, trong thế giới này, mỗi NPC đều có thân phận cá tính riêng biệt, đối với bọn họ thế giới thực tế ảo này là thế giới chân thật. Bọn họ sinh sống, tạo thành một bộ phận có trật tự riêng.

Bọn họ được gọi là “Dị Nhân”.

Dị nhân cùng với người chơi thường giao lưu với nhau nên hai cái thế giới sinh sống rất hài hòa với nhau, làm cái thế giới thực tế ảo này trở nên càng thêm chân thật không thể thay thế.

Đương nhiên so với thế giới thực vẫn có chút khác nhau.

Như là “thế giới ý thức” trong miệng Tư Hành đối với hắn chính là hệ thống máy chủ của 《 Sang Kỷ Nguyên 》

Giang Thời liếc mắt tùy ý đánh giá một chút, có thể thấy phúc lợi chủ yếu chia làm ba bộ phận ——

Bộ phận thứ nhất là phúc lợi khi trở về: người chơi có thể sở hữu nhiều các đạo cụ, lợi ích xa hoa.

Bộ phận thứ hai là làm nhiệm vụ, người chơi trở về khu vực Ti Lệ Nhã nhận nhiệm vụ, đây cũng là những nhiệm vụ mà hệ thống máy chủ cung cấp cho các người chơi lâu năm để đuổi kịp phiên bản, đây là con đường chính để lấy trang bị cần thiết.

Bộ phận thứ ba được người chơi lâu năm hoan nghênh nhất, đó là triệu hồi những người chơi lâu năm khác quay trở lại.

Chỉ có thể nói phía máy chủ của《 Sang Kỷ Nguyên 》rất chịu chi.

Người chơi có thể hướng bạn tốt không hoạt động 60 ngày triệu hồi, một khi triệu hồi thành công lập tức hoàn thành trói định. Nếu sau người chơi khi ở trong 《 Sang Kỷ Nguyên 》có được thu hoạch cùng tinh tệ, đều phải đem cho người thực hiện trói định 1%

Mỗi người nhiều nhất có thể trói định ba lần.

Tuy rằng làm như vậy rất giống tiểu nhân, nhưng nếu triệu hồi được một người nhà giàu hay là một tên điên cuồng thăng cấp, thì số tiền có thể thu được rất khủng bố.

Cũng khó trách mọi người hiện tại đang vắt óc mà triệu hồi những người bạn ngày xưa, riêng phúc lợi này, Giang Thời có chút động tâm.

Không cần nghĩ nhiều hắn trực tiếp mở danh sách bạn tốt ra, đem tất cả ID trò chơi đều nhấn nút triệu hội.

Tuy rằng lúc đó hắn rời đi có chút dứt khoát, cùng đám người này cũng không liên lạc mấy năm thời gian rồi, hiện tại khó mà nói, nhưng dù sao ở mùa giải thứ nhất của 《 Sang Kỷ Nguyên 》hắn cũng là nhân vật mọi người đã sợ mất mật đi.

Mà lúc này trong chuỗi danh sách ảm đạm, duy nhất có một cái ID không được hắn triệu hồi lại có chút bắt mắt.

Ngư Vi Trạch

Thời gian online gần nhất là 6 giờ trước.

Giang Thời nhìn lướt qua ID trò này một vòng, không khỏi nghĩ tới vừa rồi ở tiệm nét xem trận thi đấu kia.

Thời điểm này hẳn vẫn ở nơi thi đấu đi.

Hẳn là hôm nay hắn phải theo lịch thi đấu đã sắp xếp, nên trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không online được.

Tầm mắt tạm dừng một lát, Giang Thời liền đóng danh sách.

Quản gia tốt nói đúng, trước mắt hắn phải hoàn thành các nhiệm vụ phúc lợi của trò chơi mới được.

Giang Thời kiểm tra đồ vật trong ba lô một chút, thập phần thỏa mãn. Không quên đem một chiếc gương lấy ra đây, cũng đem căn nhà gỗ này trang trí lại.

Giang Thời nhìn mình trong gương, trong mắt là hình ảnh phản chiếu của một thiếu niên Tinh Linh, mắt xanh tóc vàng ăn mặc nho nhã, cùng với khí chất đặc thù nhìn thập phần xinh đẹp. Đó là ngoại hình của hắn ở trong game.

Trở lại trò chơi lần nữa, nhìn ra được tâm trạng Giang Thời rất tốt.

Trước khi đi ra, hắn còn không quên trêu chọc NPC Tư Hành: “Quên không nói, Tư Hành, 5 năm không thấy, ngươi vẫn không cao lên được chút nào”

Đột nhiên không lường trước, bị chọc đúng chỗ đau tuổi trẻ quản gia: “…… Tiên sinh, tính cách ác liệt này của ngài cũng không thay đổi chút nào.”

Đáp lại hắn chỉ còn lại có một tiếng cười khẽ như có như không: “Cảm ơn đã khích lệ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.