Phu Rất Yếu Ớt

Chương 33: Phu của ta rất bất bình thường



Edit: Tojikachan

Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com

Sau đêm phu ‘thẹn thùng’ tặng hoa, gần đây lại thích nhét vào tay Yui đủ thứ. Ví dụ như đồ trang sức tinh xảo, vải dệt hoa mỹ, ví dụ như những thứ nhỏ nhỏ trông có vẻ rất khó coi nhưng bị người ta nhắc nhở là quý trọng, có thể ăn ( trọng âm). Lần đáng sợ nhất là phu đã cướp một con quái thú nhỏ cho Yui làm sủng vật chơi đùa, nói là thấy Yui cứ luôn gây trở ngại hắn v.v…

—— người bình thường hẳn là sẽ không lấy quái thú cho tiểu thê tử của mình để chơi đùa đâu, rốt cuộc là phu học tập ai cách yêu đương lấy lòng kiểu này chứ.

—— Nhện quỷ? Ồ không, Yui cảm thấy chắc phu tự học mới thế.

Sáng sớm hôm nay, lúc Yui tỉnh lại, giật mình phát hiện bên cạnh mình có một đống gì đó, gần đây nàng bị kinh sợ quen rồi nên cũng không kinh ngạc lắm.

Nhìn kỹ, cái đống kia còn đang cử động!

Rốt cuộc là cái gì thế? Trông giống như một hình người, biết cử động… Tiểu quái thú kiểu mới à?

Nghĩ đến đây, Yui bản năng trốn sau chăn. Cái suy nghĩ bao mình lại thành bánh chưng để chống cự tiểu quái thú ấy, còn lâu nàng mới có, nàng thông minh mà!

“Ừm… Đây là đâu thế?”

Cái đống kia nói chuyện!

Yui nghiêng đầu, quan sát đống kia nửa ngày. Cũng đâu làm gì khác được, từ lúc nàng biết mình không thể tiếp xúc với ánh sáng, trong phòng luôn tối như mực. Yui đâu phải yêu quái, chán ghét ánh sáng chán ghét lửa, trong phòng tối thế này, nàng hầu như không thấy rõ cái gì cả, có phu ở cạnh thì còn đỡ, nhưng từ ngày hôm qua, phu đã không thấy tăm hơi đâu, thiếu một người ở cạnh, Yui cảm thấy rất quạnh quẽ.

“Tối quá… A! Chị? Là chị à?”

Đây là một giọng nói ngọt ngào nhưng cũng không ngấy, mềm mại phối hợp với vẻ làm nũng của các cô bé làm người ta cảm thấy như đang cắn một chiếc bánh gạo nếp mật ngọt nóng hôi hổi, thoải mái ấm áp tới tận trong lòng.

Rất quen… tiếng nói này là của..

“Ủa ủa, là cô bé lúc ấy?”

Nhớ mang máng có đứa bé cho mình một con cá nướng, tên là cái gì ấy nhỉ? Không đúng, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là cô bé = Hà Đồng da xanh tại bên cạnh = yêu quái tiên sinh thành thị chẳng phân biệt được địch ta cứ thế phóng khí lạnh!

Lừa bắt cóc trẻ em? Phu định làm gì? Trộm tiểu tri kỷ của yêu quái tiên sinh thành thị làm muốn tìm đường chết sao?

“Sao em cũng ở đây thế, mà em tên là gì nhỉ? Ăn mày?”

Yui suy nghĩ xem làm thế nào để đưa cô bé này về, một cô bé, thậm chí còn không thú vị bằng tiểu quái thú.

“Em tên là Rin, chị ơi.”

Cô bé lại không hề sợ người lạ, chạy tới bên cạnh Yui. Cô bé cười rộ lên rất đáng yêu, trời sinh đã mang theo một loại lực tương tác khó hiểu.

Yui quan sát đứa trẻ gần hơn. Y phục đơn giản mà lại xinh đẹp, mái tóc xoã tung nhưng không rối bời, vẻ mặt sáng láng, đôi mắt mở to, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, xem ra cuộc sống không tệ, bị nuôi rất tốt.

“Là Rin à… Ta là Asai Yui, phải gọi ta là công chúa.”

Bỗng nhiên đáy lòng có chút tâm tư, nhưng Yui không nói lên được là cái gì.

“Chị công chúa?”

Không có nhiều khái niệm với quý tộc loài người, Rin hoàn toàn không để ý, cứ thế thốt ra. Bỗng nhiên, cô bé ngừng lại, nhìn nhìn chung quanh, như là nhớ tới chuyện ban nãy, suy nghĩ một lúc rồi nhỏ giọng hỏi Yui.

“Sao chị cũng ở đây? Rin và Jaken đại nhân đang bên ngoài chờ Sesshoumaru đại nhân trở về, sau đó bị cô nào đó kỳ quái mang đi, đây là đâu? Là nơi đáng sợ nào à?”

“Cái này…”

Thê tử của tội phạm bắt cóc phải giải thích như thế nào với con tin mới tốt?

Yui đang nhức đầu vấn đề này, đúng lúc đó, phu bước vào.

Phu vẫn mặc ki-mô-nô đơn giản, gần đây hay ở nhà nên ngay cả mấy thứ xúc tua hay gai kỳ quái đều không có, khi không nói lời nào lại trở nên có vẻ yếu ớt, vô hại như hồi trước.

Bộ dáng yêu quái cũng được, con người cũng được, thật ra Yui cảm thấy sự chênh lệch giữa hai bên chỉ là muốn ngắm hay muốn ăn bạch tuộc nướng như vậy mà thôi.

Yui dịch dịch hai bước, kéo ống tay áo phu thì thầm.

“Luật pháp quy định, lừa bán trẻ em là tội nặng.”

“Nếu không thích sủng vật lần trước, thì để nó bồi nàng một lát.”

Phu nói xong, tính thời gian, còn khoảng một lúc nữa, Sesshoumaru mới chạy tới nơi.

Yui hung hăng túm ống tay áo phu, cái tên này coi cô bé nhà người ta làm sủng vật sao, gan lớn quá.

“Thật ra thì ta hơi lo lắng…”

Hạ giọng, Yui quay đầu lại liếc Rin một cái.

“Phu quân đại nhân, chàng có đánh thắng được yêu quái tiên sinh không? Dù xuất phát từ nguyên nhân gì đi lừa gạt trẻ em đi nữa, nhưng lát nữa cha mẹ của đối phương tìm đến thì sẽ phiền toái lắm.”

“Nàng cảm thấy… ta rất yếu?”

Hầu như hoàn toàn không lo lắng, nếu có một chút thì chỉ là sợ địa vị của cô bé này ở trong lòng Sesshoumaru vẫn chưa đủ lớn. Phu luôn luôn nắm chắc kế hoạch của mình, thấy Yui không tin mình, phu thật không biết nên nói gì nữa.

Yui gật đầu, như nhớ tới điều gì, lập tức lắc đầu.

“Rất yếu?”

Sắc mặt phu khó coi.

“Không…”

Hai người câu được câu không, bỗng nhiên cả căn phòng đều rung lên.

Lại tới nữa lại tới nữa, lần trước là bị người ta đuổi giết tới cửa, lần này lại là cái gì? Yui thiếu chút nữa té ngã, may mà có phu đỡ, không thì mặt dí xuống đất sẽ biến thành bánh dẹp mất.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủn, bầu trời vốn vẫn còn nắng ban mai bỗng hoàn toàn thay đổi. Mây đen không hiểu sao lại nhẹ nhàng bám đầy trời, tầng tầng lớp lớp, áp lực, như là thị uy vậy, có vẻ như sẽ có chuyện gì đó không tốt xảy ra.

“Đến rồi à.”

Phu liếc ra bên ngoài một cái, rồi lại nhìn cô bé phía sau Yui.

“Nhanh hơn dự đoán rất nhiều.”

“Muốn… muốn làm cái gì?”

Nghe phu nói như vậy, Yui lập tức hiểu được cha mẹ của cô bé đến rồi, khẩn trương đứng lên.

Phu xoay người đi ra ngoài, Yui thấy phu không phản đối, liền chạy theo hắn. Gần đây bởi vì rất lười cho nên chạy cố lắm mới đuổi kịp phu. Phu cũng không ngăn cản, chỉ thả ra mấy kết giới, tiếp tục nhốt cô bé ở phòng Yui.

Vấp phải kết giới, Rin run lên vài cái, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ, cô bé tin là vị đại nhân ấy sẽ nhanh chóng tới cứu mình.

Tòa thành ở trên không, yêu quái tiên sinh thành thị đã xuất hiện, dưới mặt đất phía sau hắn không xa là tiểu yêu quái da xanh huyên náo đang trốn tránh.

Khí chất cao quý, mái tóc dài màu bạc bay múa, vẻ mặt đạm mạc, xuất hiện rất hoa lệ, không hề kiêng kị gì… Yui nhìn yêu quái tiên sinh, lại nhìn phu đang âm u cười, nhất thời cảm thấy ánh mắt mình hơi… Khụ khụ.

“Naraku.”

Trông yêu quái tiên sinh không phải là yêu quái thích nói chuyện, khinh thường hừ ra tên phu, lược đi không ít lời dạo đầu, rồi lập tức vung kiếm chém người.

Yêu quái tiên sinh công kích cực nhanh, rất mạnh mẽ mà hầu như không có hoa lệ phụ trợ. Kiếm của hắn lãnh liệt, từng nhát trí mạng. Dưới sự công kích liên tục ấy, phu chỉ có thể né tránh và quan sát yêu quái tiên sinh.

Yui có chút lo lắng.

Khu nhà bị rách tung toé do hai người đánh nhau, Yui cơ hồ có thể nhìn thấy cái ổ mới của mình lại trở nên bi thảm. Nhưng đại cẩu ca vẫn cực kỳ có tu dưỡng, hầu như tránh công kích Yui, không làm lan đến gần nơi nàng đứng.

“Ưm…”

Yui lo lắng nhìn phu gần như cố hết sức, dạ dày rối rắm, khẩn trương đến mức sắp nôn ra.

“Đừng gặp chuyện không may đấy…”

Phu hẳn là có kế hoạch, trong lúc đánh nhau, hắn cơ hồ không hề công kích, có vẻ ẩn nhẫn lui trước.

—— đây hoàn toàn không phải phong cách của phu, Yui đoán rằng phu hẳn là có kế hoạch. Nghĩ thì nghĩ, Yui vẫn hơi lo lắng.

“Ta làm sao có thể bị gì.”

Phu cực kỳ tự tin, nếu bây giờ phía sau phu có cái đuôi, nhất định sẽ nhấc cao lên hoặc là liên tục quẫy.

“À.”

Yui lầm bầm một câu, không nói nữa.

Đất rung núi chuyển, nàng cảm thấy rất không thoải mái. Có lẽ là bị những đòn công kích kia lan đến gần, nàng chỉ cảm thấy hai tai mình ngoài tiếng ong ong ra chỉ còn lại nhiều tiếng vô nghĩa.

Cảm giác lạ lùng, rất huyên náo, rất rất huyên náo, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Yui bỗng nhiên cảm thấy được mình trở nên thoải mái lên không ít?

Chính mình làm sao vậy…

Yui theo bản năng cúi đầu, lập tức hoảng sợ.

Ủa ủa? Tay…?!

Sao tay nàng không thấy đâu!!!! Cổ tay thì vẫn có thể nhìn đến, nhưng hai bàn tay lại không thấy đâu cả!

Dùng sức chớp mắt, Yui lại nhìn lại, hai tay vẫn còn. May quá may quá, vừa rồi chắc là hoa mắt, tay chân kiện toàn, vẫn còn đầy đủ là tốt rồi.

Yui hoảng sợ lắc lắc đầu.

“Không hổ là Sesshoumaru đại nhân.”

Trong lúc đánh nhau, phu bỗng nhiên vọt tới gần yêu quái thành thị, dưới tầng tầng xúc tua che dấu, đoạt lấy thanh kiếm bên hông yêu quái tiên sinh.

“Nhưng vẫn quá vội vàng rồi.”

Mỗi câu của phu đều khiêu khích và đáng đánh đòn như vậy.

Đoạt kiếm làm cái gì? Thanh kiếm kia ở eo, phu ra sức cướp như vậy lỡ…, đai lưng… ưm!

Cầm binh khí trông bình thường đến mức nhìn không ra có chỗ nào quý báu, hình như phu nhẹ nhàng thở ra, rồi nhìn về phía Yui.

Rất bình tĩnh, rất thoải mái, rất dịu dàng.

Yui bỗng nhiên hiểu được, có lẽ phu chỉ là nhằm vào thanh kiếm ấy.

Phu muốn làm cái gì?

Yui thấy phu dùng hai tay nắm chặt nó, thử vung lên.

Nhưng mà, phu lại lập tức dừng lại.

“Sao vậy?”

Yui nghi hoặc. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy phu mờ mịt như thế, cũng là lần đầu tiên phát hiện hắn đang tức giận, không hề che dấu.

Như là sóng triều dưới nước biển bình tĩnh, nguy hiểm nổi lên.

Yui không rõ phu suy nghĩ gì, nhưng mà, ngay tại lúc Yui nghi hoặc, nàng thấy được một màn làm cả đời nàng cũng khó quên được.

Phu nhìn yêu quái tiên sinh, khóe miệng vẫn mỉm cười xấu xa tính kế, nhưng giọng nói của hắn lại trở nên bình tĩnh.

“Sesshoumaru đại nhân, chuyện về Rin, ta nghĩ là ta không biết nên giải thích như thế nào, lát nữa, ta có thể cam đoan nó sẽ an toàn xuất hiện. Ta cũng biết, ân oán giữa chúng ta tất phải giải quyết rõ ràng. Nhưng trước đó, ta muốn cầu xin ngài một việc…”

Phu nhìn yêu quái tiên sinh thành thị, dừng một chút.

“Sesshoumaru đại nhân… Ta xin ngài, dùng Thiên Sinh nha cứu nàng ấy.”

Ngay lập tức, trong sự kinh ngạc của Yui, tất cả mọi người đều kinh hãi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.