Phu Quân Thật Tuyệt Sắc

Chương 8: Tam phòng



Hai tỷ đệ về không lâu, bên Vạn di nương phái người đưa tới hai tấm nguyên liệu, nói là cảm ơn Tam tiểu thư giải vây thay Tứ công tử, Đinh thị nhìn nữ nhi một cái, nhất định không chịu nhận, bà tử kia đặt đồ xuống thì đi.

Nguyên liệu là loại thịnh hành nhất đương thời, một tấm nhuyễn yên la, một tấm vải thun màu sẫm, Đinh thị phức tạp vuốt nguyên liệu, một tiểu thiếp như Vạn di nương cũng có thể ra tay chính là hai tấm, đáng thương một chính thất như nàng, lại chẳng lấy ra được nửa tấm.

Nam San thấy thần thái Đinh thị liền biết chuyện gì xảy ra, “Nương, con không lấy bản thân không có so với người khác có, người trái lại ngẫm lại, người có, nàng có thể có mấy thứ.”

Đinh thị sâu xa nhìn nữ nhi, quả nhiên cô nương biết chữ có khác, xem San Nhi nói, thật sự là tốt, nhưng cũng không chỉ là chuyện như vậy, là nàng để tâm vào chuyện vụn vặt, còn cần nữ nhi chỉ điểm.

“San Nhi nói rất đúng, là nương nghĩ sai rồi, con nói với nương, đến tột cùng là thế nào?”

Nam San nói chuyện vừa xảy ra một lần, Đinh thị hừ lạnh, “Đều là nam nhân tạo nghiệt, chỉ lo bản thân sung sướng, yêu thích sắc đẹp, bọn nhỏ cùng cha không cùng nương, đương nhiên sẽ làm ầm ĩ, đáng thương vẫn là con cái.”

Lời nói Đinh thị nói phát nào trúng phát ấy, Nam San không nhịn được tán dương nàng, đám nữ nhân đều mắng đám thiếp thất câu hồn nam nhân, lại không nghĩ ruồi bọ không bâu trứng không nứt, nếu nam nhân có thể giữ mình trong sạch, nào có mấy chuyện rộn lòng này.

Có điều, nàng cũng không thể nói như vậy với Đinh thị, làm một thiếu nữ mười năm tuổi chưa lấy chồng, chuyện như vậy không phải nàng hiểu được, vì thế nàng giả bộ không nghe được lời Đinh thị nói, ướm nhuyễn yên la trên người mình.

“Nương, người xem nguyên liệu mặc vào tất nhiên mát mẻ, trời nóng dần rồi, màu hồng nhạt vừa thích hợp với con.”

“Còn không phải sao.”

Tâm tư Vạn di nương cũng thật khéo, hai tấm nguyên liệu, một cái hồng nhạt, một cái màu sẫm, hiển nhiên là chuẩn bị cho mẹ con các nàng, trái tim tinh tế như thế, trách không được Tam thúc vẫn luôn đối nàng sủng ái có thêm, dù Tam thúc mẫu có ầm ĩ thế nào cũn không giảm nửa phần.

Chỉ đưa tạ lễ mà cũng nghĩ nhiều như vậy, ngày thường tất không thiếu hạ công phu trên người Tam thúc, được sủng ái cũng là tất nhiên.

Chỉ tiếc Tam thúc mẫu không thấy rõ điểm này, chỉ biết khóc thút thít trước mặt Tam thúc, chờ Tam thúc vừa đi, mọi cách bới móc Vạn di nương, thời gian dần dà, Tam thúc tự nhiên ghét bỏ nàng.

Chỉ là nàng còn không tự biết, ỷ vào thân phận chính thất khắp nơi tố khổ với người ta, chỉ thiếu chưa nói Tam thúc sủng thiếp diệt thê, quả thực là ngu xuẩn đến cực điểm! Trách không được một di nương như Vạn thị có thể thịnh sủng không suy.

Vạn di nương mắt đào môi đỏ, mặt trái dưa trắng nõn đậu hủ vừa đông, vừa chạm vào phảng phất có thể ra nước, thân thể mảnh mai, cúi đầu như mưa rơi xuống đóa hoa, ẩn tình mang e sợ, có thể chọc tâm nam nhất nhất.

Nam tam gia cũng như thế.

Hắn giờ phút này một tay ôm nàng vào lòng, bàn tay to chui vào vạt áo, Vạn di nương ngẩng đầu xấu hổ nhìn một cái, tay chống đẩy, “Tam gia, đừng!”

“Sợ cái gì?”

Vạn di nương trong mắt chứa hơi nước mờ mịt, tựa sương mù mê ly nhìn hắn, mang theo ấm ức người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, tim Nam tam gia lập tức bị tác động, là ai chọc đến tâm can của hắn đau lòng!

Hắn hừ lạnh một cái, rút tay từ trong quần áo ra, “Chính là phu nhân lại khiến nàng giận?”

“Tam gia, thiếp chịu tức giận cái gì, cũng chỉ là thiếp thất, chủ mẫu muốn như thế nào đều là được, thiếp chịu là được, nhưng Tứ công tử có cái gì sai, cũng chỉ là không đầu thai tốt, rơi vào trong bụng di nương ta.”

“Lạc Nhi làm sao? Côn Nhi lại bắt nạt nó?”

Vạn di nương không nói lời nào, hai hàng nước mắt theo gò má trắng nõn chảy xuống, hai mắt nước mắt lưng tròng nhìn Nam tam gia, Nam tam gia đập tay vào mép giường, “Phù thị cái ngu xuẩn này, nửa điểm cũng không đại phụ rộng lượng, còn là nữ nhi nhà Thị lang, trừ bỏ tranh giành tình cảm cái gì cũng không hiểu.”

Hắn nói xong đứng dậy vung ống tay áo định đi tới chính viện, Vạn di nương vươn tay kéo góc áo hắn, “Tam gia, người chớ trách tỷ tỷ, là thiếp thân mệnh không tốt, vì sao phải làm thiếp?”

Nói xong, nàng đau thương khóc lên, Nam Tam gia đau lòng không thôi, nàng vốn là nữ nhi nhà Tú tài, hai người quen biết trước khi cưới, khi đó hắn một lòng một dạ muốn học nhị ca, cho dù nàng thân phận thấp, cũng muốn cưới vào cửa làm chính thất.

Nhưng mà một lần yến hội, hắn say rượu nghỉ ngơi trong sương phòng phủ thị lang, chờ sau khi tỉnh lại thì thấy Phù thị ở bên cạnh thấp giọng khóc thút thít, xiêm y lộn xộn, hắn còn không kịp phản ứng đã bị Phù phu nhân ùa vào chặn trong phòng.

Thị lang phủ sao có thể từ bỏ ý đồ, Phù thị chỉ lo khóc, nhưng trai đơn gái chiếc một phòng, nhà gái lại ra vẻ như vậy, nói thế nào cũng đều sẽ nói hắn rượu vào làm bậy, hủy danh dự cô nương nhà người ta.

Tất cả rơi vào đường cùng, hắn cưới Phù thị.

Vài năm sau, áy náy không thôi hắn lại gặp được Vạn di nương, không nghĩ tới nàng vẫn chưa gả, Vạn di nương sớm nghe nói chuyện Tam gia Hầu phủ thành thân, hai người nhìn nhau không nói lời nào, Vạn di nương yên lặng rơi lệ.

Cuối cùng hai người thường xuyên gặp mặt, cuối cùng không muốn lại chia lìa, Vạn thị thỏa hiệp vào phủ làm di nương, trong lòng Nam Tam gia thật sự ái mộ nàng, lại thêm ý bồi thường, mọi cách sủng ái nàng.

Phù thị nào có thể theo, vừa mới bắt đầu còn dọn ra nhà mẹ đẻ, Nam Tam gia cũng tức, khiêu chiến Phù thị lang, chủ mẫu nhà ai không cho nam nhân nạp thiếp, đó là ghen tị, nữ tử như vậy, như thế nào có thể xứng làm đại phụ.

Phù thị lang bị nghẹn phun một ngụm máu, lại cũng không phản bác được nửa chữ, lúc trước đó là nữ nhi vừa ý Nam Tam gia, thiết kế gả vào Hầu phủ, lại nói, nam nhân nào không mấy thiếp thất, nếu vì chuyện đó mà làm ầm ĩ, xác thật là nữ nhi không phải.

Đành phải bảo Phù phu nhân khuyên bảo nữ nhi, chớ có vì thiếp thất mà tổn hại tình phu thê, lúc ấy Nam Uyển đã sinh ra, nữ nhi lại hoài thai, không cho trượng phu nạp thiếp cũng không thể nào nói nổi.

Theo sát Vạn di nương cũng có thai, sau khi Phù thị sinh mấy tháng cũng sinh Nam Lạc.

Nam Tam gia tự nhiên là đau đến tâm khảm mẹ con các nàng, lúc này thấy ái thiếp khóc lóc buồn rầu, sắc mặt của hắn trầm xuống, ngoài cửa phòng một cái đầu nhỏ ngó dáo dác.

Tim hắn mềm nhũn, vẫy vẫy tay, “Lạc Nhi, đến chỗ cha.”

Nam Lạc vui mừng chạy vào, hơi thẹn thùng nhẹ dựa gần phụ thân mình, Nam Tam gia một tay bế hắn lên, nhíu mày, “Sao Lạc Nhi hình như lại gầy không ít?”

Vạn di nương vừa nghe, nước mắt lại chảy xuống, Lạc Nhi luôn bị doạ nửa đêm bừng tỉnh, đêm không ngủ được, làm sao không gầy?

“Lạc Nhi sẽ béo, béo như tam tỷ tỷ!”

Nam Tam gia sửng sốt, tam tỷ tỷ? Nhị phòng Nam San, nha đầu béo lùn chắc ních.

“Ha ha,” Hắn cười rộ lên, “Lạc Nhi vì sao muốn béo giống tam tỷ tỷ?”

Trong mắt Nam Lạc toát ra ánh sáng, “Tam tỷ tỷ thật là lợi hại, không sợ giun, còn dám dùng tay túm, Lạc Nhi muốn học tam tỷ tỷ.”

Nam Tam gia quay đầu, dùng ánh mắt hỏi Vạn di nương, Vạn di nương dùng khăn lau khô nước mắt, “Để Lạc Nhi nói đi.”

“Cha, tam ca bắt giun dọa con, tam tỷ tỷ thấy, nói Lạc Nhi giun không đáng sợ, tự mình còn bắt lấy chơi, Lạc Nhi lần sau cũng không sợ?”

Lại là Côn Ca Nhi! Quả thực bị Phù thị dạy nghịch ngợm cứng đầu không chịu nổi, Nam Tam gia trong lòng giận dữ, trên mặt lại không hiện, cao giọng cổ vũ nhi tử, “Làm tốt lắm, không hổ là nhi tử của Nam Hồng Thời ta, giun tính là gì, một chân là giẫm chết.”

“Dạ.”

Nam Lạc nhìn phụ thân mình, vẻ mặt quấn quýt.

Vạn di nương thấy hai cha con bộ dáng tương tự, trong lòng tất cả đều là vui mừng, làm thiếp thì sao, có thể ở bên người yêu, chịu chút ấm ức thì thế nào, nàng còn có nhi tử.

Nam Tam gia dùng quá bữa tối cùng hai mẫu tử sẽ nghỉ ngơi ở nơi này, chính viện Phù thị vò nát khăn tay, cái hồ ly tinh Vạn thị kia, thủ đoạn thật nhiều, không biết xấu hổ.

Nam Uyển gác đũa, hơi có chút chướng mắt bộ dáng mẫu thân, còn không phải là một thiếp thất, làm gì để vào mắt, đại tỷ tỷ từng nói qua, nữ nhân thường trách nữ nhân khác cướp trượng phu mình, lại không tìm nguyên nhân trên người mình, đến tột cùng bản thân có đáng giá để nam nhân lưu luyến.

Mẫu thân chính là như vậy, chỉ biết dùng một ít thủ đoạn đối phó Vạn di nương, bản thân thì sao? Mỗi ngày mặt khổ, đôi mắt nhìn chằm chằm chút chuyện hậu viện, nửa điểm cũng không rộng rãi.

Đại tỷ tỷ còn nói qua, nữ nhân phải vĩnh viễn bảo trì ưu nhã, đọc sách nhiều, bụng có thi thư khí từ hoa mĩ, còn sợ nam nhân không động tâm, Vạn di nương còn không phải biết ngâm thơ vẽ tranh, mới dụ cha chạy về bên kia.

Nàng nhăn ấn đường, “Nương, người không có việc gì thì xem nhiều sách, cũng có chuyện để nói cùng cha, cha tự nhiên sẽ trở lại bên cạnh người.”

Phù thị kinh ngạc nhìn nữ nhi, đây là trách nàng không giữ được trượng phu, đọc sách, từ nhỏ nàng đã không thích học chữ đọc sách, nếu nàng có tài văn chương, lại như thế nào sẽ gả cho Nam Tam gia, lấy thân phận đích nữ phủ Thị lang, sớm gả cho thế gia khác làm tông phụ.

Nam Uyển nói xong, cũng mặc kệ nương nàng có vẻ mặt gì, lập tức trở lại trong phòng của mình, nhìn một đống thơ từ bày trên bàn, cầm lấy tinh tế nghiên đọc, đây đều là thơ của đại tỷ tỷ, đọc khiến người ta được lợi không ít.

Về sau nàng cũng không nên giống nương nàng, mục tiêu của nàng là trở thành tài nữ như đại tỷ tỷ, lần trước ở hội thơ, Hộ Quốc phu nhân nắm chặt tay đại tỷ tỷ, mặt đầy tán thưởng.

Có thể vào mắt Hộ Quốc phu nhân là vinh quang cỡ nào, Tứ hoàng tử còn phải gọi nàng một tiếng tổ mẫu, càng miễn bàn thể diện của nàng trước mặt bệ hạ, phi tần trong cung ai thấy nàng không phải cung kính hành lễ gọi phu nhân.

Tạo hóa về sau của đại tỷ tỷ sợ là không dám tưởng.

Đâu giống đồ ngu xuẩn Nhị phòng, lấy lòng người cũng không xem thân phận, nóng lòng mà ở Thanh Huy viện xum xoe, Lư thị chỉ là vợ kế, nhà mẹ đẻ không quyền không thế, có thể dính vào chỗ gì tốt.

Nghĩ đến thân thể béo tròn của Nam San, nàng cười “xì” một tiếng.

Nam San bị người xem thường nửa điểm cũng không biết, vẫn làm theo ý mình bớt thời giờ tới cùng Lư thị, nghĩ tổ phụ tuấn dật xuất trần, trong lòng càng thương hại tổ mẫu mới hơn ba mươi tuổi lại có vẻ hoàng hôn nặng nề, sau mấy ngày gặp lại Lư thị khi, đối phương hỏi nàng có bằng lòng cùng nàng đi chùa lễ Phật, nàng mở miệng đáp ứng.

Trong mắt Lư thị nhìn nàng tất cả đều là từ ái, “Trong núi khả năng rất an tĩnh, cũng không có thịt để ăn, tất cả đều là đồ chay, San Tỷ Nhi chúng ta có thể chứ?”

“Đương nhiên có thể, tổ mẫu yên tâm.”

Cô vỗ ngực phồng ra cam đoan với Lư thị, chọc Lư thị một tay ôm nàng vào lòng.

Nam San có chút không được tự nhiên xoa ngực bị đau, người béo có chỗ tốt của người béo, chỗ nào đó lớn hơn của nữ nhân khác rất nhiều, dù không ưỡn cũng đủ để cao ngạo với tỷ muội liên cần trong phủ.

Chỉ nhìn trước ngực một cách đơn thuần, nàng nơi nào giống tiểu cô nương mười lăm tuổi, đặt ở trước kia chính là cấp bậc khủng, áo lót cổ đại chỉ có mấy sợi dây, vải dệt hơi mỏng, đi đường rung lên hơi đau, sau đó vẫn là chính nàng nghĩ ra biện pháp, làm hai bộ quấn quanh người, lúc này mới xem như đi không rung rung như ngày xưa.

Trước kia hâm mộ người khác lớn, nhưng thấy được lớn cũng có phiền não của lớn, tỷ như vừa rồi, vừa không cẩn thận là có thể tự mình làm đau mình, nàng dựa vào lòng Lư thị, từ từ mà thở ra một hơi, lại ngửi mùi đàn hương trên người Lư thị, trong lòng cảm thấy kiên định.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.