“Tốt lắm, nguyện ýtiếp khách đứng bên phải, không muốn đứng bên trái.” Quý Tinh vừa nóixong, mọi người đều trố mắt nhìn nhau, một lúc sau, đều tự nguyện đứngngay ngắn tại vị trí họ chọn. Quý Tinh nhíu mày, không ngờ còn nhiềungười muốn tiếp khách như vậy.
“Được rồi, nếu như có khách chocác ngươi hoa hồng, thì đó là của các ngươi, không cần đưa lại cho ta.”Nghe nàng nói, mọi người cảm kích nhìn nàng, đúng là có một lão bản nhưnàng, còn lo sợ gì nữa: “Tên người tiếp khách, ta sẽ tùy tiện một chút,như Tiểu Hương, Tiểu Điệp, Tiểu Hoa, Tiểu Mai….” Lo liệu xong đám ngườibên phải, nàng đi đến đám người bên trái, quan sát kỹ mấy người đó.
“Trong các ngươi có ai nguyện ý bán đấu giá hay không?” Nàng trực tiếp hỏi,làm cho mặt đám người đó đỏ rần, nhưng vẫn có mấy người giơ tay, QuýTinh đếm, không nhiều cũng không ít, vừa đúng bốn người: “Các ngươi đira ngoài, ta sẽ làm các ngươi thành đầu bảng.” Mấy người kia hai mặtnhìn nhau. Đầu bảng??? Đó là họ nghĩ cũng không nghĩ nha, nhưng bọn họvô cùng tin tưởng nàng.
“Tốt lắm, còn lại thì ta sẽ phân côngmột số việc, tên là….” Nàng cẩn thận phân công xong, rồi cho mọi ngườilui ra ngoài, chỉ để lại bốn người giơ tay trước đó, dù chưa ăn thịt heo nhưng cũng thấy heo chạy á! Nàng vô cùng tin tưởng mình sẽ chỉ đạo họhọc khiêu vũ tốt, việc đó có gì khó chứ!
“Phù Dung, Mẫu Đan,Bách Hợp, Thược Dược, các ngươi cứ tùy tiện chọn một bốn cái tên này.”Nàng muốn dùng tên hoa để bồi dưỡng các nàng, bốn người châu đầu ghé tai thì thầm, cuối cùng cũng chọn được tên của mình. Chuyện kế tiếp chínhlà vũ đạo, Quý Tinh đem một số vũ điệu hiện đại dạy cho họ, thấy nàngmúa, mấy người kia vừa hiếu kỳ, vừa mừng rỡ.
“Nhược Tịch, cô còn tiền không?”
Lâm Nhược Tịch vừa nghe thế, sắc mặt liền xụ xuống: “Không còn nhiều lắm,thiếu thứ gì sao?” Nàng thấy đã đủ rồi á, nhìn xung quanh, đều là tiềncủa nàng nha!
“Trang phục đó! À, bản vẽ thì ta đã làm xong, côcầm đi may đi.” Quý Tinh ném cho nàng một xấp giấy, Lâm Nhược Tịch nhìnnhư thấy tiền đang bay ra khỏi túi.
“Tốt rồi! Ngày mai bảo đảmsẽ cho cô mở rộng tầm mắt!” Quý Tinh vỗ vỗ vai Lâm Nhược Tịch.Lâm Nhược Tịch cúi đầu đi ra ngoài, nói gì cũng là nàng và Quý Tinhcùng nhau hợp tác kinh doanh, kết quả là luôn lấy tiền của nàng nha.Nàng cảm thấy mình sắp hộc máu chết rồi.
**DP**DP**
“Cô nương, đây là do cô vẽ?”
Lâm Nhược Tịch không nhịn được liếc nhìn lão bản trước mặt, may trang phụcthì may trang phục, phí lời như vậy để làm gì chứ! Không biết đây làtiền nàng rất yêu thương hả!
“Không phải, mà ông chỉ cần nói bao nhiêu tiền là được rồi.”
Lão bản nhìn nàng một cái, liên tục do dự: “Tiền này thì…Ta có thể khôngthu, nhưng cô nương có thể cho ta gặp người vẽ trang phục này không?”Những bộ y phục này quá đặc biệt rồi, nếu như hắn có thể may những bộnày, thì tiệm của hắn sẽ đông khách nha.
“Thật? Vậy quá tốt rồi, ta sẽ dẫn ngươi đi.” Vừa nghe đối phương không lấy tiền, nàng liền kéohắn đi. Lão bản kia đỏ mặt, cô nương này sao không chú ý chút gì hếtchứ, nam nữ thụ thụ bất thân nha!
Chẳng qua, khi lão bản kia đitới Ám Hương Các, thì sắc mặt cũng thay đổi, “Cô nương, ta không đi.”Nếu bị vợ hắn thấy thì sao đây?!
Lâm Nhược tịch hồ nghi nhìn hắn, “Ngươi không muốn tìm người vẽ đó sao? Người đó chính là lão bản ở đây!”
Lão bản kia kinh ngạc ngẩng đầu, được rồi, vì buôn bán nhà mình, cũng chỉ có thể đi một lần rồi.
“Hô, Tinh nhi, ta đã trở về, hắn. . .” Nàng rót ly trà, nghỉ nghỉ một lát,nhưng một câu “Cha ngươi?” của Quý Tinh làm cho nước vừa tới miệng đãtrực tiếp phun ra, hướng tới Quý Tinh, hoàn hảo là nàng phản ứng nhanh,tránh sang một bên.
“Khụ khụ! Khụ khụ! Cái gì hả! Hắn là lão bản cửa hàng trang phục đấy. Hắn muốn tìm cô.” Lâm Nhược Tịch tức giậnnhìn Quý Tinh, nàng nhíu nhíu mày nhìn lão bản kia.
“Cô nương, là như vậy, ta rất thưởng thức những bức vẽ trang phục của cô, không biết…”
Nhìn bộ dạng của hắn, Quý Tinh liếc một cái: “Khụ, thật xin lỗi, cái đó ta không bán.”
Lão bản kia vừa nghe, sắc mặt liền đổi, không…không bán? Lâm Nhược Tịchcũng gấp lên, cái này chính là liên quan đến tiền may trang phục nha!
“Chỉ là, ta có thể thể hợp tác với ngươi, làm lão bản sau lưng. Ngươi xemthế nào?” Lão bản kia cau mày suy tư một lát, cuối cùng vỗ tay thànhgiao, hơn nữa còn đồng ý làm trang phục miễn phí cho Ám Hương Các, đứng bên cạnh ,Lâm Nhược Tịch buồn cười chết đi được.
“Tinh nhi, côchính là phúc tinh của ta nha!” Tiễn Lão bản kia đi rồi, vừa về đếnphòng, Lâm Nhược Tịch liền ôm lấy Quý Tinh, hưng phấn không thôi: “ngươi thật đúng là phúc tinh của ta!” Đưa đi lão bản kia, Lâm Nhược Tịch trởlại phòng nàng ôm lấy nàng, hưng phấn không thôi.
“Tốt rồi, tốtrồi, về sau sẽ càng tốt hơn. Đúng rồi, cô tìm người đi phát truyền đơnđi.” Nói xong Quý Tinh đưa cho nàng một xấp giấy, nhìn giấy chữ, LâmNhược Tịch than thở không thôi.