Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo

Chương 1: Lỡ tay bóc bảng kén rể



Beta: Tịnh Yên

Quý Tinh nhìn cảnh tượng trước mắt, nhà cửa cổ xưa, bên cạnh là đám tiểu thương ăn mặc kiểu cổ trang. Nếu không phải vì cô biết mình đang nhảy Bungee mới rớt xuống đây, thì cô đã cho rằng mình bị lạc vào một chỗ bí mật nào đó. Không sai, vốn là cô đang tham gia trò chơi nhảy Bungee, nào biết dây bị dứt giữa chừng, cô không chết, nhưng lại bị đưa đến nơi này.

Chỉ là. . . Nhìn cảnh tượng mọi người vội vã trước mắt, thế nào lại không có ai phát hiện ra cô? Theo lý thuyết, cô còn đang mặc quân phục (*) mà.

*Quân phục: Trang phục quân nhân.

“Nhường một chút, mau nhường một chút!”

Đột nhiên, có người đẩy cô ra, cũng không quay đầu lại nói một tiếng xin lỗi, mà là chạy về một hướng, kỳ quái, chỗ đó có phát tiền sao? Cô cũng tò mò đi theo, chỉ là dù thế nào, cô cũng không thấy bên trong, chỉ thấy đầu người với đầu người, tất cả họ đều đang nhìn một tờ cáo thị?

Không sai! Sau khi liên tục kiểm chứng, cô xác thật đó chỉ là một tờ cáo thị bình thường? Vậy mà cô còn tưởng là gì chứ.

“Vị đại ca này, nơi đây là đâu vậy?” Cô kéo áo người bên cạnh hỏi, chỉ là người đó gạt tay cô ra, không chú ý đến cô, vẫn hứng thú nhìn tờ cáo thị kia, cô quay đầu, nếu tờ cáo thị kia có thể gây hấp dẫn với mọi người, được rồi….

“Tôi nói, các người có nghe tôi nói không?” Cầm tờ giấy trong tay, cô nhìn bọn họ, ai ngờ….Tự nhiên, bọn họ lập tức giải tán, còn có vài người quay đầu lại nhìn cô, mặt đầy vẻ đồng tình. Cô nhíu mày, giơ tờ giấy đến trước mặt, nhìn qua, nhưng mà…..

Gợi ý chọn rể: Nam Cung Hỉ của phủ Nam Cung tuyển thê. Tuổi dưới hai mươi năm, chiều cao không giới hạn, cân nặng không giới hạn, diện mạo không giới hạn, chỉ cần là nữ. Mời báo danh.

Này, chọn rể là cái gì vậy? Chỉ có mỗi yêu cầu về số tuổi? Còn lại đều không giới hạn? Chẳng lẽ người nọ là kẻ ngu? Si đần? Hay là người thực vật?

Thật là nhàm chán! Cô tiện tay ném tờ giấy kia, muốn đi, thì đột nhiên xuất hiện vài người đàn ông cường tráng cản đường….

“Vị cô nương này, cô đã bóc bảng, nên phải đi theo chúng tôi ngay.” Vẻ mặt người cầm đầu đầy kích động, nhìn cô. >

Cô cho là mình hoa mắt, nhưng khi nhìn một hồi lâu, không sai, thật sự mấy người này đều đưa vẻ mặt kích động nhìn cô, có cần như vậy không? Rốt cuộc thì ông trời cũng nghe ước nguyện của bọn họ, cuối cùng cũng có người ghi danh, lần này trở về, họ không cần phải chịu phạt nữa rồi.

“Cái đó, thật xin lỗi, tôi không biết cái này là thông báo kén rể.” Nói xong, cô còn nhặt tờ giấy lên, mặt nở nụ cười, trả lại cho người cầm đầu kia.

Đại hán thấy cô muốn đổi ý, đâu dễ dàng đồng ý, “Cô nương, thật ngại quá!” Nói xong, một người cường tráng bước ra, vác cô lên vai. Đột nhiên bị người vác lên, làm cho Quý Tinh cảm thấy chóng mặt, rất muốn ói.

“Này! Tại sao các ngươi có thể làm như vậy! Mau thả ta xuống!” Người này ăn cái gì vậy? Tự nhiên lại mạnh như vậy? Làm hại một thượng tá như cô cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, nếu trong tay có súng, cô đã bắn chết hắn rồi.

“Xin cô nương hãy nhẫn nại một chút, phủ Nam Cung cách đây không xa.” Một người đàn ông cường tráng khác giải thích. Quý Tình nghe đến mức sắp bị tức chết rồi. Cái này cùng với trắng trợn cướp đoạt thì khác nhau chỗ nào?

Lúc này, đám người mới vừa tản ra nhanh chóng tụ lại bàn chuyện. Nhìn đoàn người đang dần đi xa, một người hỏi người khác “Ngươi có thể đoán được vị cô nương kia có thể sống sót trở ra không?”

“Theo ta thấy….thật không có khả năng. Ngươi cũng không phải không biết, đó chính là thiếu gia phủ Nam Cung, khắp kinh thành không có hộ nào chịu gả con gái gái cho y, ngay cả kẻ ngu cũng không.” Một người khác nói.

Lúc này, ở trên đường, một nhóm người cũng đồng tình nhìn về hướng Quý Tình bị mang đi…..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.