Phu Quân Là Đồ Đoạn Tụ

Chương 35: C35: Vạch trần



Tranh thủ lúc Vệ Lệ giám sát họ thu thập chứng cứ, Doãn Phi Khanh nhanh chóng phái người mời Thẩm Dục tới. Y sợ Vệ Lê hỏi chuyện này thì y sẽ không xử lý được và càng không thể giấu Thẩm Ích đưa nàng về nông thôn, nên y phải nhanh chóng đi tìm người giúp đỡ.

Hiện giờ thân thể Thẩm Dục ngày càng bất tiện, nhưng tỷ ấy vẫn chạy tới. Lúc đi tới, tỷ ấy đã nhìn thấy Vệ Lê đang tức giận cau mày quắc mắt nhìn Doãn Phi Khanh, nhưng Doãn Phi Khanh chỉ cúi đầu ngoan ngoãn nghe lời.

Vệ Lê thấy Thẩm Dục đến thì không nói thêm gì nữa, nhưng khi nhìn ra xa, nàng thấy Thẩm Ích cũng đi theo, trong tay đang ôm chặt một bức tranh.

Thẩm Dục vội vã tiến lên, nói: “Đệ muội à, có chuyện gì vậy? Thật sự không thể hoà giải sao? Ký Bình chờ muội ngần ấy năm, muội thật sự không muốn cho đệ ấy một cơ hội à?”

Thẩm Dục vốn là người đoan trang và thận trọng, từ nhỏ đã biết tự giữ lễ tiết, sau khi được gả vào Vương phủ thì luôn chú ý đến lời nói và hành vi, nhưng lúc này, tỷ ấy đang thật sự nóng lòng, thậm chí gác cả địa vị Vương phi sang một bên.

Vệ Lê kinh ngạc hỏi lại: “Chờ muội? Dục tỷ tỷ, tỷ nói rõ ra đi, lần trước ở quán trà, tỷ nói Thẩm Ích đã chờ muội nhiều năm nghĩa là sao ạ?”

Doãn Phi Khanh và Thẩm Dục nhìn nhau, tỏ vẻ không thể tin được. Thẩm Dục buồn bực nói: “Chẳng lẽ muội và Thẩm Ích thành thân lâu vậy mà muội luôn nghĩ Thẩm Ích không có tình cảm với muội ư?”

Vệ Lê khẽ cắn môi, không quan tâm gì nữa, yếu ớt nói: “Muội chỉ mượn tiền của huynh ấy để trả nợ, bây giờ đã trả xong rồi…”

Thẩm Dục hít sâu một hơi, đỡ lưng, lắc đầu với Doãn Phi Khanh, rồi quay lại bất đắc dĩ nhìn Vệ Lê: “Thư phòng của Ký Bình, chỉ cho phép một mình muội vào, muội không biết bức chân dung đó cũng được vẽ vì muội, vì nhớ nhung muội, vì ngắm nhìn muội sao?”

“Muội…” Vệ Lê lảo đảo lui về sau một bước, hốc mắt thoáng đỏ lên “Cậu nhóc trong tranh là muội ư?”

Doãn Phi Khanh cười nói: “Chẳng lẽ là đệ à?”

Vệ Lê thầm nghĩ: Ta luôn cho rằng đó là đệ mà! Nhưng nàng nhìn trước mặt, một người là tỷ tỷ của Thẩm Ích, người còn lại là huynh đệ kết nghĩa của Thẩm Ích, cả hai người đều được coi là “người nhà mẹ đẻ” của hắn. Còn nàng lại rơi vào hoàn cảnh một người đàn ông bạc tình bị người vợ nghèo chỉ trích, nếu nàng dám phản bác nửa lời, nàng sợ mình sẽ bị bọn họ ném ra hai con phố mất.

Nàng ngước mắt nhìn Ngọc Trâm Các, người của quan phủ vẫn đang tiếp tục điều tra, vẻ mặt Thu Ca cũng không có gì khác thường nên nàng lập tức tập trung vào sự việc trước mắt.

Doãn Phi Khanh hơi kinh ngạc: “Vệ tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ không nhớ hồi nhỏ tỷ thích mặc nam trang tản bộ trong gánh hát sao? Bức chân dung đó được đại ca về nhà vẽ lại sau khi nhìn thấy tỷ đó!”

Vệ Lê dần dần ngồi xổm xuống, ngơ ngác nhìn lũ kiến bò lổm ngổm trên mặt đất. Nếu những gì hai người nói là sự thật thì trước đây nàng đã làm ra những chuyện tào lao gì chứ, đẩy Thẩm Ích về phía Doãn Phi Khanh còn khiến người khác cho rằng họ là một đôi đồng tính. Chẳng những làm tổn hại đến danh dự của hắn mà sau khi đã thành thân còn khiến hắn phải chịu ấm ức phòng không gối chiếc.

Thẩm Dục nói tiếp: “Vả lại, tuy Ký Bình biết muội vẫn không thể quên được tình cảm của mình với Tống công tử, nhưng đệ ấy vẫn giúp muội xử lý chuyện Lạc Nguyệt Dung, nếu không sao muội có thể dễ dàng thu thập bằng chứng buộc tội Lạc Nguyệt Dung như vậy được? Người của quan phủ dễ mời vậy à?”

“Đừng nói nữa!” Vệ Lê ôm đầu đứng bật dậy, chạy tới chỗ Thẩm Ích.

Thẩm Ích vừa nhìn thấy Thẩm Dục ở đây, Ngọc Trâm Các cũng đang náo động, cho nên hắn chỉ đứng bên này nhìn từ xa, không lại gần. Khi nhìn thấy Vệ Lê đột nhiên chạy về phía mình, hắn cho rằng chuyện Lạc Nguyệt Dung đã xảy ra sai sót gì, bèn bước lên mấy bước. Hai người đụng vào nhau.

Lúc này trên đường có rất nhiều người, Thẩm Ích đỡ nàng đứng vững, sau đó muốn buông nàng ra. Vệ Lê không nghe theo, vòng hai tay qua cổ hắn ôm thật chặt.

“Thẩm Ích!”

Đây là lần đầu tiên nàng gọi tên hắn, nhưng Thẩm Ích không hề khó chịu. Hắn vòng tay qua eo nàng, kéo nàng ra khỏi đám đông và đi vào một con hẻm nhỏ.

Vệ Lê sờ lên mặt hắn, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nói: “Thẩm Ích, sao huynh không nói gì, bức chân dung trong thư phòng đó là ta đúng không, huynh thích ta phải không?”

Thẩm Ích sửng sốt, đưa bức tranh cho nàng, yết hầu nhấp nhô rồi mới đáp: “Ta đã cưới nàng rồi, chẳng lẽ nàng còn không rõ sao?”

Vệ Lê nhẹ nhàng mở bức tranh ra, nhìn chằm chằm vào bức chân dung mà mình đã xem qua hàng trăm lần, nơi nào đó trong ký ức của nàng chợt được khơi gợi. Thảo nào lần trước Thẩm Ích nhìn thấy nàng mặc nam trang tại Hồng Vân Hiên lại ngạc nhiên đến thế, thảo nào Thẩm Ích nhất quyết muốn ném quả cầu vải vào tay nàng trong đêm thất tịch. Thế nhưng nàng chỉ biết ức hiếp hắn vì hắn không chịu nói gì, còn một mực đẩy Doãn Phi Khanh về phía hắn.

Nàng càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt rơi lộp bộp trên giấy, thấm ướt đôi mắt của người trong bức tranh.

Hồi lâu, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, kiễng chân hôn một cái lên má Thẩm Ích.

“Vệ Lê, nàng…”

Mặt Vệ Lê đỏ lên, nàng ôm chặt bức tranh tựa vào ngực Thẩm Ích, không dám nhìn hắn, lẩm bẩm: “Trước đây ta không biết tấm lòng huynh, nhưng từ nay về sau ta sẽ nghe theo huynh.”

Thẩm Ích không trả lời, nhưng lồ ng ngực kề sát mang theo hơi thở ấm áp đang phập phồng. Hắn càng siết chặt vòng tay hơn. Vệ Lê gần như tắt thở, cố gắng ngước mắt lên nhìn hắn, chỉ thấy mặt hắn không hề đỏ bừng nhưng ánh sáng trong mắt dâng trào, là một tình cảm sâu đậm mà nàng chưa từng thấy qua.

Vệ Lê sợ hắn không tin, đang định nói tiếp thì chợt nghe nhóm người bên Ngọc Trâm Các thốt lên, e là lại xảy ra chuyện gì rồi.

Lúc hai người vội quay lại đã thấy Lạc Nguyệt Dung đích thân đi tới cửa, phía sau là ông chủ Kim và Tống Uyên đang không níu nàng ta lại nổi; mẫu thân của Tống Uyên cũng theo họ xuống xe.

Trong con hẻm đối diện Ngọc Trâm Các, Doãn Phi Khanh đã chuẩn bị thoả đáng, Tiêu Sênh lại mua cho y thêm mấy bộ quần áo, xem ra y sắp xuất phát rồi. Tuy nhiên, y lại nắm chặt tay thành nắm đấm, giống như lúc y chưa có tiếng tăm gì, trong mắt tràn đầy địch ý với Lạc Nguyệt Dung.

Lo lắng cho Thẩm Dục, nên sau khi giải quyết xong việc chính, Vinh Tranh cũng vội vàng chạy tới. Trong phút chốc, trước Ngọc Trâm Các vốn chỉ là một tòa nhà hai tầng không rộng lắm này, đã có rất nhiều người tụ tập.

Tin đồn Lạc Nguyệt Dung xuất thân từ kỹ viện vẫn chưa bị dập tắt hoàn toàn, bây giờ lại có người nhắc lại chuyện cũ. Tống Uyên hơi dang cánh tay để bảo vệ Lạc Nguyệt Dung, duy trì chút thể diện cuối cùng cho nàng ta và Tống gia.

Vệ Lê cười khẩy, bước vào trong các, vừa đi vừa nói: “Nếu nàng ta xuất thân thanh lâu, vậy ngươi sẽ làm thế nào?”

Sắc mặt của Tống phu nhân đang ngồi bên cạnh đã đen như đáy nồi. Tống Uyên vẫn cố gượng nói: “Nếu là thật, vậy ta sẽ bán cô ta vào thanh lâu, làm kỹ nữ đê tiện nhất!”

“Tốt, đây là ngươi nói đấy!” Đột nhiên, một tiếng quát lớn vang lên trong đám người, theo sau là tú bà của Hồng Vân Hiên dẫn theo Tiểu Hồng chạy tới các. Mặt họ hiện lên vẻ bất chấp tất cả, cao giọng nói với đám đông: “Lạc Nguyệt Dung tên thật là Lạc Thúy Nhi, là cô nương Túy Hồng Lâu ở ngoại thành, trước khi lên kinh hát hí khúc thì cô ta là một nha đầu quê mùa. Có một khoảng thời gian khốn khó, kiếm sống khó khăn, cô ta từng hầu hạ các thiếu gia nhà giàu. Trước đây Tiểu Hồng cũng từng làm việc ở Túy Hồng Lâu, cho nên nó là người quen thuộc với quá khứ của Lạc Nguyệt Dung nhất.”

Mắt của những người có mặt trừng lớn như chuông đồng. Lạc Nguyệt Dung không hổ là nữ diễn viên nổi tiếng, trong hoàn cảnh như vậy mà mặt nàng ta vẫn không biến sắc. Trái lại, mặt Tống Uyên đã tím tái vì tức giận rồi.

Tú bà thấy vị gia này không tin, bèn vỗ tay ba tiếng, tức thì có vài vị công tử bước ra từ trong đám đông.

Những vị công tử này quần là áo lụa, đeo những phụ kiện đắt tiền, phong thái khác thường, không phải là thiếu gia của gia đình bình thường. Các vị tiểu thư thường lui đến tiệm trang sức chợt nhận họ là đường huynh hoặc biểu đệ của mình.

Một người có dáng vẻ lưu manh trong số họ bước ra nói: “Sao vậy, Thuý Nhi, nổi tiếng rồi thì không nhận ai nữa à? Bây giờ tình hình đã đến mức này, nàng có cần tiền không? Nếu nàng cần thì cứ quay lại hầu hạ ta tiếp, ta sẽ bao nàng mà.”

Tống Uyên không nhịn được nữa tiến tới đấm hắn ta. Người kia lập tức bị đánh đến mức khóe miệng chảy máu, lập tức nổi nóng: “Này, ta nói này, người đừng không tin, ngón chân út phải của Thuý Nhi không có móng, eo trái của cô ta có một hình xăm giống hoa mận, đúng không?”

Việc biết rõ cơ thể của nàng ta đã chứng minh những gì vị công tử này nói.

Bên cạnh có một bà lão tới xem kịch hay, không biết Lạc Nguyệt Dung là ai, nhưng cảm thấy không đành lòng nghe tiếp bèn liên tục xua tay nói: “Cho cô nương đó chút thể diện đi.”

Tống Uyên không nhẫn nhịn được nữa, lại vung thêm một quyền.

Vệ Lê cất giọng nói: “Tống công tử, đừng nóng vội. Ông chủ Kim, bạn tốt của ngươi cũng là nhân tình của Lạc cô nương đấy.”

Vừa dứt lời, Tống Uyên còn chưa quay đầu lại thì một vị phu nhân đang đứng trước tủ thương lượng với chủ tiệm, nghe động thái bên này bèn bỏ hết mọi chuyện cuộc, thuận tay quơ lấy một chiếc kéo lao tới, chỉ vào ông chủ Kim và Lạc Nguyệt Dung: “Cái gì? Ta đã sớm biết hai người các ngươi có chuyện mà. Hôm nay ta, ta, ta phải đâm hai ngươi!”

Ông chủ Kim vừa quay đầu lại, tim ông ta chợt lạnh ngắt, sao con cọp cái nhà mình lại ở đây vậy, thôi thế là xong rồi.

Tú bà lại đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Hồng. Tiểu Hồng đang nép sang một bên cũng lên tiếng: “Đúng đấy, lúc ông chủ Kim và Lạc Thúy Nhi cùng đến Hồng Vân Hiên, tôi đã tận mắt nhìn thấy.”

Rốt cuộc, Tống phu nhân không thể ngồi yên nữa, né tránh mũi kéo mà lao về phía Lạc Nguyệt Dung đang đứng sững tại chỗ. Một sợi tóc đen lập tức rơi xuống.

Lạc Nguyệt Dung yêu quý mái tóc đen này của nàng ta nhất, bây giờ bị mẹ chồng cắt đến mức trông hệt như chó nhai, nàng ta càng xấu hổ hơn cả việc bị vạch trần trước đám đông.

Tống phu nhân tức giận đỏ cả mắt, lại giơ kéo lên nói: “Mày đã phạm vào tội như vậy, sỉ nhục môn phong nhà tao, mày sẽ bị lăng trì! Hôm nay, tao sẽ lăng trì mày trước!”

Lạc Nguyệt Dung cũng cuống lên, ngã ngồi dưới đất rồi liên tục lùi ra sau, hai tay nắm chặt cổ tay Tống phu nhân, lúc này mái tóc đen của nàng ta mới thoát nạn.

Thẩm Dục cùng Vinh Tranh đứng ở ngoài các không đi vào, nhưng nghe tiếng khóc bên trong, họ biết rằng thời của Lạc Nguyệt Dung đã chấm dứt. Vinh Tranh nhẹ nhàng bịt lỗ tai Thẩm Dục lại, ngăn nàng ấy nghe những lời ô uế đó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Phu Quân Là Đồ Đoạn Tụ

Chương 35



“Phi Khanh…” Vào lúc ngọn lửa sắp bốc cháy, một bóng người lao tới và chắn ngay trước mặt Doãn Phi Khanh.

Ngọn lửa thiêu rụi khuôn mặt bà, khiến làn da bỗng chốc đỏ bừng lên.

“Sư phụ!” Doãn Phi Khanh cuống quýt lao tới dùng tay áo dập tắt ngọn lửa trên mặt Tiêu Sênh. Tiêu Sênh đau đớn đến mức ngã ngửa xuống.

Tàn nến cháy rơi xuống ngưỡng cửa nhưng do gần đây thời tiết khô hanh nên cửa gỗ bắt lửa rất nhanh. Đầu tiên ngọn lửa nhỏ bùng lên trên ngưỡng cửa, sau đó ngọn lửa ngày càng lớn và lan đến khung cửa.

Dân chúng đứng vây xem cũng không muốn bị liên lụy đến tính mạng nên đồng loạt bỏ chạy.

Doãn Phi Khanh thấy trên khuôn mặt sưng đỏ của sư phụ mình đã bắt đầu tím đen, mồ hôi to chừng hạt đậu ào ạt rơi xuống từ trên trán. Không quan tâm đến việc phải thận trọng giữ gìn danh tiếng của mình và cũng không quan tâm đến những lời vu cáo hãm hại vừa rồi của Lạc Nguyệt Dung dành cho mình và sư phụ, y đặt một tay dưới đầu gối của Tiêu Sênh trước sự chứng kiến của mọi người, tay kia giữ chặt phần giữa bế bà lên chạy ra ngoài.

Bản thân y cũng không ngờ lúc đứng dậy lại lảo đảo, y không ngờ sư phụ lại nhẹ đến thế, vai và eo gần như trơ xương.

Doãn Phi Khanh không kịp nghĩ nhiều, quát to đám người còn chưa chịu giải tán: “Tránh ra, tất cả tránh ra cho ta!” Rồi y lại cúi đầu thổi nhẹ lên khuôn mặt sưng đỏ của Tiêu Sênh, khẽ vỗ về: “Sư phụ, không đau không đau. Được rồi, con sẽ dẫn người đi tìm đại phu.”

Tống Uyên sửng sốt, gần như gã hoàn toàn không biết vừa rồi mình đã làm gì.

Cơn tức giận trong lòng gã lập tức đông cứng lại. Khi bình tĩnh lại, gã nhận ra Ngọc Trâm Các đang bốc cháy. Gã vội vàng đi theo những người khác ra sân sau xách nước, nhưng bị hai nha dịch ngăn lại: “Tống công tử, mời đi theo chúng tôi.”

Trong lúc hỗn loạn, Vệ Lê đã mượn người của Thẩm Ích mang Lạc Nguyệt Dung ra ngoài và đưa nàng ta đến một viện đổ nát.

Hai chân Lạc Nguyệt Dung như nhũn ra, nàng ta ngồi trên một bãi phế tích, cúi đầu liếc nhìn người trước mặt với ánh mắt thâm độc: “Hừ! Đừng nghĩ ta sợ ngươi!”

Vệ Lê lấy một chiếc khăn tay từ trong tay áo, lắc nhẹ nói: “Ồ, ta đương nhiên biết cô không sợ ta, ta có gì đáng sợ đâu? Nhưng cô có sợ Tống Uyên và Tống phu nhân không? Cô là con dâu của họ mà.”

Lạc Nguyệt Dung khẽ ngẩng đầu lên, hỏi: “Ngươi có ý gì?”

Vệ Lê đứng quay lưng về phía nàng ta: “Vừa rồi Tống Uyên nói nếu chuyện giữa cô và mấy thiếu gia ông chủ kia là thật thì hắn ta sẽ làm gì?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Giọng nói của Tống Uyên còn văng vẳng bên tai: Vậy ta sẽ bán cô ta vào thanh lâu, làm kỹ nữ đê tiện nhất.

Lạc Nguyệt Dung chống người đứng dậy, trong mắt đầy vẻ xem thường: “Ngươi là cái thá gì, ngươi có thể làm gì được ta?”

Vệ Lê cười chế giễu, nói: “Ta không thể làm gì cô, nhưng, Tống Uyên thì có thể làm gì cô đó.” Nói xong, nàng nháy mắt ra hiệu cho hai người canh giữ: “Cô phải nhớ là Tống Uyên bán cô cho thanh lâu, cô từ đâu đến thì trở về nơi đó đi!”

Mái tóc dài của Lạc Nguyệt Dung vẫn còn kéo lê trên mặt đất, môi trắng bệch, váy rách tả tơi, nàng ta giãy giụa kịch liệt, gần như nhảy dựng khỏi mặt đất.

Chốn này bốn bề vắng lặng, nàng ta không khỏi chửi ầm lên bằng những lời lẽ ô uế, thật không thể nghe lọt tai. Mãi cho đến khi nàng ta bị kéo vào một chiếc xe ngựa phủ vải đen thì giọng nói chói tai của nàng ta mới lắng xuống.

Sau lưng được ai đó khoác cho một chiếc áo choàng, Vệ Lê quay đầu nhìn thì phát hiện đây chính là chiếc áo từng bị mực bắn tung toé, lúc này đã sạch sẽ không tì vết, tựa như mây đen đè nặng trên đỉnh đầu dần dần hé lộ ánh nắng.

Thẩm Ích vẫn đang nhìn theo xe ngựa của Lạc Nguyệt Dung biến mất, Vệ Lê cười nói: “Xem đi, hiện tại ta cũng là người biết chơi tâm cơ rồi, chàng còn để ý đến ta không?”

Thẩm Ích móc một chiếc lược gỗ từ trong túi ra đưa cho Vệ Lê, nói: “Gió lớn, tóc nàng rối rồi.”

Vệ Lê sững sờ, chợt nhớ đến kiếp này khi lần thứ hai hai người gặp mặt, Thẩm Ích đã chải đầu cho nàng.

Vệ Lê quay người đưa lưng về phía hắn để chỉnh sửa lại tóc tai, chợt nghe Thẩm Ích nhỏ giọng nói sau tai mình: “Ta chưa bao giờ coi thường nàng, chỉ là ta lo nàng sẽ bị tổn thương vì chuyện này.”

Đúng lúc Vệ Lê chải đến chỗ rối, tay khựng lại một chút, thầm nghĩ không biết Thẩm Ích này trở nên tình ý triền miên từ lúc nào vậy? Trước đây, hắn thậm chí còn nghẹn tới mức đỏ cả mặt mà không thể nói được thành lời mà.

Những ngày tiếp theo, dù thời tiết đã dịu mát hơn nhưng ngày nào trời cũng nắng chói chang.

Không biết có phải vì nể mặt Thẩm Ích hay không mà vụ án của Tống Uyên được xét xử rất nhanh chóng. Gã đốt Ngọc Trâm Các, cộng thêm những nơi có cổ phần của gã đều xảy ra chuyện, sau đó bị người ta tố cáo thả vốn thu lợi và giết người thiếu nợ. Tổng hợp số tội, gã bị phán lưu đày.

Rời khỏi kinh thành này thì cả đời gã sẽ không thể về được nữa.

Ngoài cổng thành, gã không ngờ có một vị cố nhân đang chờ mình.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trong đôi mắt nước đọng có ánh sáng mơ hồ lóe lên, Tống Uyên nắm lấy cọc gỗ cũi tù, gọi: “Vệ Lê? Nàng đến tiễn ta à?”

Vệ Lê vẫn khoác chiếc áo choàng trắng đó, nhưng đã được cắt ngắn, khiến nàng trông xinh xắn hoạt bát hơn.

Nàng chậm rãi đi về phía Tống Uyên. Tống Uyên thấy nàng ngày càng đến gần, trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi buồn, nếu lúc trước gã cứng rắn nhất quyết muốn cưới nàng trước mặt mẫu thân thì có phải sẽ không có những chuyện này không?

Vệ Lê đi tới trước mặt gã, với nụ cười giống như lúc còn trẻ bán rượu trong rừng hoa mơ, nhưng lời nói của nàng lại khiến người ta kinh ngạc: “Đúng vậy, ta đến tiễn ngươi, đồng thời, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp hai người.”

Xe chở tù ra khỏi thành và sau mười lăm phút đi trên con đường đất, nó rẽ vào một khu rừng. Cuối rừng có một ngôi làng, ở cổng làng toạ lạc một Hồng Tụ nhộn nhịp, là một nơi phấn son đào diễm.

Tống Uyên thầm có linh cảm xấu, run giọng hỏi: “Nàng, nàng dẫn ta tới đây làm gì?”

Vệ Lê vẫn mỉm cười, đáp: “Xem kịch vui thôi.”

Lời vừa dứt, một người say rượu loạng choạng đi tới tòa lầu sặc sỡ, không hợp với những ngôi nhà gạch đất xung quanh kia.

Ông ta ném một đồng xu vào tay một bà già trước cửa, rồi vừa cởi thắt lưng, vừa kéo một nữ tử đang ngồi trên bậc thềm vào trong.

Nữ tử giãy giụa mấy lần, nhưng tựa như cam chịu để ông ta kéo vào trong.

Tuy chỉ trong chốc lát nhưng Tống Uyên lập tức nhận ra hai nữ nhân mà gã không thể quen thuộc hơn được kia. Nữ tử trên bậc thềm là Lạc Nguyệt Dung – đã trở thành gái điếm rẻ tiền nhất trong tòa lầu sặc sỡ này. Nhiều người trong làng không đủ khả năng để đến những nơi như vậy, nhưng cách đây không lâu, bỗng nhiên có một cô gái được đưa đến đây và mỗi lần chỉ tốn một đồng tiền. Đây là một món hời lớn đối với già trẻ trong làng.

Bây giờ Lạc Nguyệt Dung đã hoàn toàn phá tướng, đôi mắt trống rỗng, đâu còn nhìn ra nàng ta từng là đào hát nổi tiếng ở kinh thành.

Còn bà lão bên kia là Tống phu nhân – làm công việc tiếp đón mọi người và được phân công chỉ mời chào khách cho Lạc Nguyệt Dung.

Đáng thương cho Tống phu nhân luôn đặt nặng gia phong trong sạch, giờ phải trơ mắt chứng kiến cảnh con dâu mình bị sỉ nhục.

Tống Uyên khó thể tin quay lại thấy Vệ Lê vẫn đang cười, không khỏi thổn thức phun ra một búng máu, lẩm bẩm: “Vệ Lê, chẳng lẽ trái tim nàng đã bị tha hoá đến mức lấy việc này làm niềm vui rồi sao?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
ad
ad
ad