[ Đinh, hệ thống đã cài đặt hoàn tất!]
[ Hệ thống ‘Hiền thê lương mẫu’ xin kính chào ký chủ.]
Trong đầu lại lần nữa vang lên thanh âm máy móc này, trong nháy mắt đó, Sở Ly thậm chí còn hoài nghi có phải bản thân đã nghe nhầm rồi không.
Hệ thống ‘hiền thê lương mẫu’ là cái quái gì?
[ Phát hiện ký chủ vừa mới thành thân liền đã nảy sinh ý định mưu sát thân phu, vì để đảm bảo độ hài hòa trong cuộc sống hôn nhân của ký chủ, hệ thống sẽ cưỡng chế đưa ra nhiệm vụ, trợ giúp ký chủ và phu quân đề thăng cảm tình.]
[ Đinh, kiểm trắc đến ký chủ đã đuổi phu quân ra khỏi tân phòng ngay trong đêm tân hôn. Nhiệm vụ tân thủ chính thức mở ra…]
[ Thỉnh ký chủ trong vòng nửa nén hương, ở trước mặt phu quân của mình, gọi đối phương là ‘tướng công’, đồng thời khen ngợi đối phương một câu bất kỳ. Nhiệm vụ thất bại : ký chủ sẽ mất hết tu vi, biến thành phàm nhân trong 24h.]
“…”
Bị một chuỗi hành vi tự biên tự diễn của hệ thống làm sững người, phát hiện mạch não của chính mình có chút theo không kịp tiết tấu của nó, phản ứng đầu tiên của Sở Ly chính là nhắm mắt lại, dùng thần thức quét qua mọi ngóc ngách trong cơ thể.
Trong đầu không có, toàn thân trên dưới đều không có…làm sao có thể chứ?!!
Không phát hiện được hệ thống đang giấu ở đâu, sắc mặt Sở Ly liền trở nên vô cùng khó coi mà trầm giọng nói :“Bổn tọa không muốn tiếp nhận nhiệm vụ quỷ quái gì đó, cũng không cần ngươi trợ giúp, mau cút ra khỏi người của bổn tọa!”
Y là ai chứ? Ma giáo giáo chủ tân nhiệm. Nó cư nhiên lại để y đi làm hiền thê lương mẫu…
Đây là điên rồi đi.
[ Đinh, hệ thống đã trói chặt vào linh hồn của ký chủ, không thể rời đi.]
[ Đề nghị ký chủ nên tranh thủ thời gian hoàn thành nhiệm vụ, nếu không, hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc.]
Cùng lúc đó, ở một biệt viện xa xôi, đồng dạng cũng đèn đuốc sáng trưng, một bóng người mặc hỷ phục của tân lang cũng đang chậm rãi bước đi trên hành lang quạnh quẽ, bỏ mặc tiếng xì xào bàn tán của đám thủ vệ xung quanh.
“Đêm động phòng liền bị đuổi ra khỏi cửa, quả nhiên là đúng như lời đồn, vị thánh tử này cũng không quá được giáo chủ ưa thích nha.”
“Điều đó còn phải nói sao? Bị ép cưới một nam nhân, đổi lại thành ta, ta cũng không vui được. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tương lai của vị thánh tử này chắc chắn sẽ thảm rồi. Trước kia, lão giáo chủ còn sống, vẫn còn có người che chở cho hắn. Hiện tại, lão giáo chủ đã chết, hắn lại không quyền không thế, còn bị tân giáo chủ chán ghét, sớm muộn gì cũng sẽ bị diệt trừ.”
“Aiz, nếu đổi lại là ta, ta đã trực tiếp tự sát cho xong, mười tám năm sau vẫn là trang hảo hán.”
“…”
Thiếu niên dáng người cao ngất, niên kỷ không lớn, thoạt nhìn cũng chỉ khoảng đôi mươi.
Gương mặt tuấn lãng ưa nhìn, mày kiếm sắc bén, mang theo một cỗ nhuệ khí, bất khuất. Mắt phượng hẹp dài, đồng tử đen nhánh, ánh mắt vô cùng có thần, vừa hắc bạch phân minh, lại vừa linh động, thấu triệt.
Tóc đen chỉ dùng phát quan cố định ở sau đầu, lộ ra mười phần đơn sơ. Khí tức quanh thân cũng vô cùng thanh tân, sạch sẽ, khiến người ta có cảm giác như tắm gió xuân, dễ dàng sinh ra hảo cảm.
Thiếu niên này chính là Kì Ngân, phế vật giẫm phải vận phân chó khiến người khác ghen ghét đến đỏ cả mắt trong truyền thuyết.
Dù sao, phụ thân là cố giáo chủ, đạo lữ là tân giáo chủ, bản thân lại càng là thánh tử đương nhiệm của ma giáo, ngoại trừ hắn ra, đã không còn người thứ hai có được phúc phận này nữa.
Nhưng kỳ thực, ở bên dưới lý lịch ‘hào nhoáng’ này, Kì Ngân còn có một bí mật không muốn người khác biết.
Bắt đầu từ nửa năm trước, sau khi ngủ một giấc thức dậy, hắn liền phát hiện, trong cơ thể của mình không biết vì sao đã nhiều ra thêm hai luồng ý thức. Hoặc đổi một loại cách nói, thì chính là hai sợi tàn hồn.
Một sợi tàn hồn tên là Phong Khinh Hàn, là một kẻ mắc bệnh đãng trí vô cùng nặng, ngoại trừ một cái tên như vậy ra, đối phương đã hoàn toàn không có ký ức gì về quá khứ của mình. Quan trọng nhất là, cứ cách bảy ngày sẽ mất trí nhớ một lần.
Về phần sợi tàn hồn còn lại, đối phương tự xưng là Hạ Vãn Ý, trước kia đã từng là thượng thần trên cửu trùng thiên. Bởi vì cứu vớt thương sinh mà lựa chọn hi sinh thân mình, cùng ma vật đồng quy vu tận, cho nên mới rơi vào kết cục như bây giờ.
Hoàn toàn trái ngược với tính tình cổ quái, rất không đứng đắn, còn có chút tiện khí, làm việc không theo lẽ thường của Phong Khinh Hàn. Tính cách Hạ Vãn Ý lại thiên về lãnh đạm, cự người ngàn dặm, có khi cả ngày đều không nói được nửa câu.
Nhưng bọn họ lại có chung một điểm tương đồng, đó chính là, đều không biết bản thân vì sao lại ‘tá túc’ ở trong người của hắn.
Trong cơ thể có thêm hai ‘người’, lúc ban đầu, Kì Ngân vẫn cảm thấy rất không quen. Nhưng theo thời gian trôi qua, hắn cũng đã dần dần thích nghi được với chuyện này. Tỷ như hiện tại…
“Chậc chậc, tiểu Ngân nhi, ta cảm thấy mấy tên thủ vệ đó nói cũng đúng đó, đường đường là nam tử hán đại trượng phu, bị thê tử đuổi ra khỏi tân phòng, thật sự là quá mất mặt…”
“Nhưng không thể không thừa nhận, mắt nhìn người của tiểu tử ngươi cũng không tệ lắm, gương mặt đó, dáng người đó, eo nhỏ chân dài, mông cong, chậc chậc, mỗi lần nhìn thấy, ngay cả bổn tọa cũng đều có chút kinh diễm.”
“Chẳng thể trách tiểu tử ngươi lại một lòng si mê như vậy, mỗi ngày đều giống như tên biếи ŧɦái, lén lút ngắm nhìn người ta, còn cố tình từ chối kế thừa chức vị giáo chủ, ép phụ thân mình ban hôn…”
“Hiện tại thành công ôm mỹ nhân về rồi, lại chỉ có thể nhìn mà không thể chạm vào, ngươi chẳng lẽ không có cảm tưởng gì sao? Quả nhiên, liếʍ chó liếʍ đến cuối cùng đều sẽ không có kết cục tốt.”
( liếʍ chó : ý chí người luôn nịnh nọt, lấy lòng hay quan tâm người mình thích một cách thái quá đến mức không có tôn nghiêm, tự trọng.)
‘Lạch cạch’ một tiếng, đem cửa phòng đóng lại, đã sớm quen thuộc với thói quen lải nhải, nói nhảm của Phong Khinh Hàn, nên Kì Ngân vẫn biểu hiện vô cùng bình thản, tựa như không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ có điều, không có tự mình hiểu lấy, dù cho bị Kì Ngân phớt lờ, Phong Khinh Hàn vẫn không hề để tâm, tự nói chuyện một mình. Mãi cho đến khi đã phàn nàn xong, lúc này, hắn mới đột ngột đổi giọng.
“Đúng rồi, tiểu Ngân nhi, thật ra ta đã có loại cảm giác này mấy ngày rồi, chỉ là vẫn chưa kịp nói cho ngươi. Không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy thê tử của ngươi, ta đều có cảm giác rất quen thuộc, tựa như đã từng gặp qua ở đâu rồi…”
Lần này, rốt cuộc không thể vờ như không nghe thấy được nữa, hít sâu một hơi, Kì Ngân liền không chút lưu tình vạch trần :“Phong tiền bối, lần nào gặp mỹ nhân, ngài cũng nói với ta câu này.”
Có phải tất cả mỹ nhân trên đời này, đều là người quen của hắn khi còn sống, có đúng không?
Không nhắc thì thôi, vừa nhắc, Kì Ngân liền không nhịn được mà nổi giận. Muốn trách thì trách hắn ngu ngốc vô tri, lần đầu tiên nghe thấy lời này của Phong Khinh Hàn, cư nhiên còn thật sự cho là thật.
Sau khi phí sức giúp hắn tra được lai lịch của đối phương thì mới phát hiện, hắn trước đó chỉ là thấy người ta xinh đẹp, cho nên mới cố ý nói như vậy.
Mà từ đó trở về sau, Kì Ngân cũng liền đã âm thầm đặt ra cho mình một quy tắc, đó chính là tuyệt đối không được tin tưởng lời nói của Phong Khinh Hàn, lại càng không được tin nhân phẩm của hắn!
Thời khắc này, tựa hồ là không nhịn được nữa, vị thượng thần bình thường luôn yên tĩnh kia, rốt cuộc cũng đã lạnh nhạt phun ra mấy chữ :“Mơ ước thê tử người khác, không biết liêm sỉ.”
Phong Khinh Hàn :”…”
“Uy, hai người các ngươi rốt cuộc là làm sao vậy? Lòng tin giữa người với người đều đi đâu cả rồi? Lần này lời ta nói đều là thật mà, các ngươi phải tin tưởng ta…”
Triệt để đem Phong Khinh Hàn xem thành không khí, nhìn xem bộ hỷ phục đang mặc trên người mình, trong lòng có chút thất lạc, Kì Ngân liền đi đến sau bình phong, chuẩn bị tắm rửa thay y phục.
**Thuộc tính nhân vật :
–Tên : Sở Ly.
–Sinh thần : 07/07.
–Thân cao : 1m80.
–Thuộc tính : Bên ngoài băng sơn, bên trong kiện khí, ngạo kiều, mỹ cường thụ.
–Biệt danh : Ly nhi,…
–Lý tưởng sống : Đá văng hệ thống cùng ba tên nam nhân khốn kiếp nào đó.