Phú Nhị Đại Xuyên Không

Chương 10: Thích khách



Chương 10

Sáng hôm sau, mọi người có mặt tại đại sảnh của Vạn Sơn Tự để chuẩn bị trở về hoàng cung. Sau khi thu xếp đầy đủ mọi thứ thì cả bốn người cùng ngồi trên một chiếc xe ngựa lớn về lại kinh thành. Chuyến đi có vẻ rất bình yên và thong thả về tới kinh thành thì lại xuất hiện một sự việc không ai đoán trước được.

Chỉ còn cách cửa thành ba đến bốn dặm, đoàn người của họ bị chặn lại bởi một toáng hắc y nhân. 

“Mau hộ giá thái hậu.”

Tuy nói là cấm vệ quân, nhưng do chuyến đi này chỉ là đi lễ chùa nên số lượng chỉ tầm hai mươi cấm vệ quân. Nhận thấy tình hình bất ổn, Viên Vĩ Anh và Như Tiên cùng nhảy ra khỏi xe người cùng cận vệ ứng chiến, Như Tiên xuất thân là tiểu thư tướng phủ, từ nhỏ đã học võ tuy không cao cường nhưng phòng thân vẫn đầy đủ khả năng. Hai bên đánh nhau gần một khắc thì tình hình càng lúc càng bất lợi cho nhóm người Viên Vĩ Anh.

Không bàn tới cấm vệ quân thì Viên Vĩ Anh là người có võ công cao nhất, nhưng đó là vương gia thật, còn Viên Vĩ Anh tuỳ thừa hưởng đầy đủ nội công, nhưng ngoài khinh công ra thì đây là lần đầu tiên cô vận dụng các chiêu thức khác, lý thức ổn áp nhưng thực hành lại không đạt, dăm ba chiêu đầu vẫn còn chống đỡ được, nhưng về sau liền lộ ra sơ hở cho đối thủ phát hiện. Bên phía Như Tiên, có nàng, cung nữ Đông Nhi, còn có cung nữ cận thân của thái hậu đều có võ cung đủ để phòng thủ.

Phía bên kia thì Thái Hậu và Nhược Ỷ Mộng vẫn an toàn dưới sự bảo vệ của cấm vệ quân. Khi mà nhóm người Viên Vĩ Anh dần kiểm sát được tình hình thì lại một tên khác xuất hiện, võ công của hắn hơn hẳn đám người lúc nãy và mục tiêu rõ ràng là Thái Hậu, rất có thể hắn chính là thủ lĩnh của bọn họ.

“Aaa”

Lúc nghe được tiếng hét, Viên Vĩ Anh quay lại nhìn thì đã thấy Nhược Ỷ Mộng bị tên thủ lĩnh kéo ra khỏi sự hộ giá của cấm vệ quân. Cũng vì một lúc phân tâm đó mà Viên Vĩ Anh đã bị trúng một chưởng mạnh đến mức văng ra xa.

“Ưm.”

Cố gắng ngồi dậy, Viên Vĩ Anh chạy đến giao đấu với tên thủ lĩnh muốn cứu lấy Nhược Ỷ Mộng. Bên kia thì Như Tiên và các cấm vệ quân hầu như đã đánh gục phần lớn kẻ địch để tiến đến hổ trợ Viên Vĩ Anh.

Giao đấu với nhau gần mười chiêu thì Viên Vĩ Anh cũng đã có thể tách hắn ta ra khỏi Nhược Ỷ Mộng, cô đẩy nàng ra phía sau lưng mình.

“Ngươi hãy cứ ở đây ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Vừa dứt lời thì cô lại một lần nữa tiếp chiêu cùng tên thủ lĩnh, lúc này thì bên phía Như Tiên cũng đã xử lí xong bên kia và dùng khinh công bay đến nơi cô và hắn giao tranh. Cả hai cùng phối hợp đánh trả hắn ta. Nhận thấy tình hình bất lợi cho mình, hắn ta liền nhảy ra xa và phóng một ám khí về phía Nhược Ỷ Mộng.

“Không ổn.”

Như Tiên chỉ kịp hét lên khi thấy Viên Vĩ Anh đã chạy đến đẩy Nhược Ỷ Mộng ra khỏi nơi ám khí đang phóng tới.

“BÙM.”

Viên ám khí mà tên lúc nãy vừa bắn ra bỗng nhiên phát nổ. Và lực nổ cũng vô tình đẩy cả Viên Vĩ Anh đang ôm lấy Nhược Ỷ Mộng té xuống vách núi bên cạnh. Tên hắc y nhân thì tranh thủ lúc này tẩu thoát đi mất.

“Vĩ Anh!”

Tiếng hét của Thái Hậu vang vọng cả một khoảng trời, mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến họ chẳng ai thích ứng kịp. Như Tiên đứng trơ ra đó, chính mắt nàng thấy được người nàng yêu thương lao người xuống vách núi..

Hoàng cung

“Thật quá quắt! Trên giang sơn của trẫm mà lại để Hoàng đệ của trẫm gặp nạn như vậy được sao?”

Sau khi Như Tiên cùng Thái Hậu được hộ tống về cung an toàn thì liền truyền tin đến hoàng đế, hắn ta nổi giận đùng đùng, liền ra lệnh cho một đội quân đến đáy vực cũng như vùng lân cận đó mà tìm cho ra Viên Vĩ Anh và Nhược Ỷ Mộng.

“Phương Đình, trẫm ra lệnh cho ngươi mau dẫn theo năm mươi ngự lâm quân. Nhất định phải tìm cho ra Ninh Vương cùng Nhược Ỷ Mộng.”

Phương Đình bước lên nhận lệnh, ông nói ra những suy nghĩ của mình: “Bẩm hoàng thượng, bờ vực đó nói cạn không cạn, nói sâu không sâu. Nô tài cho là khó mà có thể..”

“To gan! Ý của ngươi là gì? Nếu cảm thấy bản thân không đảm nhận được trọng trách này nữa thì từ nay ngươi không cần làm quan nữa. Người đâu, lôi hắn ra từ nay bãi bỏ chức tước.”

Toàn triều lâm vào trầm mặc, bá quan văn võ đều thức thời không ai dám dù chỉ thở mạnh trước mặt hoàng đế ngay lúc này.

“Vậy thì ngươi, Võ Thanh Trác. Ngươi hãy làm việc này đi. Nhớ rõ, sống phải thấy người, chết… thì phải thấy xác!”

“Bãi triều.”

Tiếng nói vang vọng của tên đại tổng quản thái giám vang lên cũng là lúc những giọng mồ hôi lạnh trên thái dương của Võ Thanh Trác rớt xuống. Hắn đã cảm nhận được sự áp lực đứng trước Long uy là như thế nào. Kiếm được hai người họ thì không sao, nhưng nếu chỉ kiếm được xác, lá gan nào cho hắn bẩm báo lại với hoàng đế đây.

“Ưm..nước..”

Cố gắng mở mi mắt nặng trĩu của mình dậy, Viên Vĩ Anh khó khăn mở miệng xin miếng, câu đầu tiên chính là xin nước. Cổ họng cô cảm thấy không cằn như đã lâu không có gì tươi mát tưới qua.

Một vị đại thẩm chậm rãi đưa từng chén nước đến cho cô.

“Uống từ từ thôi. Tội nghiệp quá, dù gì cũng đã hơn hai ngày ngươi chưa ăn uống gì.”

Sau khi uống xong ba chén nước, Viên Vĩ Anh từ từ sắp xếp lại kí ức và nhận thức của mình, chợt nhớ ra điều quan trọng, cô liền bất giác cầm lấy cánh tay đại thẩm.

“Đại thẩm à, người có thấy cô nương cùng gặp nạn với ta hay không?”

“Có a, ta vô tình bắt gặp hai người bị sóng đánh vào bờ hai ngày trước. Cô nương ấy tỉnh trước ngươi rồi, nhưng mà ta hỏi gì cô ấy cũng bảo không nhớ không biết.” Viên Vĩ Anh giật mình, chẳng lẻ Nhược Ỷ Mộng mất trí nhớ?

“Vậy cô ấy đi đâu rồi?”

“Cô ta vừa ra ngoài đây thôi, chắc lại đi dạo biển rồi.”

Viên Vĩ Anh hơi không dám tin khi nghe tin Nhược Ỷ Mộng mất hết kí ức, trong kiến thức của nguyên chủ, cô biết được dưới vách núi đó là một nhánh sông lớn, có thể nhờ vậy mà hai người không chết, từ sông bị trôi ra biển rồi lại bị đánh ngược vào bờ biển. Một hành trình dài như vậy làm sao mà cả hai người có thể cùng nhau như vậy chứ, nếu vậy thì cô gái mà đại thẩm kia nói liệu có phải Nhược Ỷ Mộng?

“Hai người là tình lữ cùng nhau bỏ trốn sao?”

“Hả?”

Đang chìm trong loạt suy nghĩ của mình, Viên Vĩ Anh mơ hồ không nghe rõ vị đại thẩm đã cứu mạng mình nói gì.

“Hai người cái ngươi lúc ta phát hiện được còn đang ôm nhau chặt cứng, phải khó khăn lắm ta mới cùng một lúc kéo cả hai ngươi vào sâu trong bờ được.”

Thấy đối phương cứ trầm tư không trả lời, đại thẩm đó vẫn nói tiếp.

“Nhìn các ngươi ta thật là ngưỡng mộ, nếu ngày đó, ta cùng muội ấy có can đảm đương đầu với gia đình thì nay đâu cần sống cô độc đến vậy.”

Hai mắt mở to, Viên Vĩ Anh không tin được cô lại may mắn như vậy, dù bị nạn cũng tìm được “đồng đạo” cứu giúp.

“Vậy ý của đại thẩm là..”

“Thôi cũng trễ rồi, ngươi mau ra bờ biển kiếm Tiểu Ngốc về.”

“Tiểu Ngốc là ai?”

Gương mặt cô ngơ ngác.

“Thì là nương tử của ngươi, không lẽ nhìn ngươi như vậy mà Tiểu Ngốc lại là tướng công sao?”

“Đa tạ đại thẩm cứu giúp, ta đi tìm nàng.” Viên Vĩ Anh mặc kệ không phải bác lời của bà ấy, cô dần đoán ra có lẽ Nhược Ỷ Mộng không nhớ rõ tên họ của nàng nên đại thẩm mới gọi nàng là Tiểu Ngốc.

Đi một hồi thì Viên Vĩ Anh cũng thấy Nhược Ỷ Mộng đang ngồi trên bãi biển đang ngắm mặt trời lặn, cô lặng lẽ nhẹ nhàng đi tới bên cạnh nàng.

“Ỷ Mộng.”

Nhược Ỷ Mộng giật mình quay qua ngơ ngác nhìn cô. Nàng không hề còn vẻ đoan trang ngày thường mà thay vào đó là sự ngây ngô pha chút tinh nghịch.

“A. Ngươi tỉnh rồi sao?”

Hết chương 10


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.