Long Tiêu Dạ nhìn thấy bộ dạng suy sụp của Vũ Hàn Nguyệt trong lòng không khỏi đau xót mà chạy tới ôm cô vào lòng vỗ về. Cô mạnh mẽ bao nhiêu, kiên cường bao nhiêu thì vẫn là suy sụp, tuyệt vọng khi nhớ về những năm tháng quá khứ kia.
” …. Bà ta tàn sát tất cả những người vô tội, tất cả….cho đến lúc em trở về, khung cảnh trước mắt như xé tan mọi thứ, khắp sàn nhà, tường, bàn ghế, mọi thứ đều nhuốm màu đỏ của máu. Mọi người nằm la liệt, rải rác với cơ thể be bét máu…. Bà ta cho người bắt ba em, trói giữ mẹ và dùng Minh Đạo đe doạ em chỉ vì số tài sản đang nắm giữ. Tất cả cũng chỉ vì tiền, thậm chí còn bắt nhốt em, tra tấn… Quãng thời gian đó thật sự rất tệ, em luôn phải suy nghĩ, nghĩ tới rốt cuộc con người rồi cũng bị chi phối bởi tiền bạc, sự giàu sang.
Không phải ai cũng biết chi tiết vụ việc năm đó, còn bây giờ mười năm rồi, Phó Thẩm lại một lần nữa sắp sửa tới đây. Thành Đô có quá nhiều người cần được bảo vệ, em không muốn lại đổ máu tại cái nơi mà em yêu nhất. Mọi người hiểu chứ!?”.
Ai nấy đều trầm tư suy nghĩ, đã từng nghe thoáng qua nhưng họ chẳng thể nào ngờ được chuyện xảy ra kinh khủng đến thế. Họ là bạn bè thân thiết, là người bên cạnh cô nên không thể làm ngơ xem như chưa thấy chưa nghe gì cả. Lý Tiêm Kỳ hướng về phía cô lên tiếng hỏi:
” Vậy chị tính làm gì tiếp theo?!”.
Ánh mắt kiên định, cô đã không còn là thiếu nữ mười bảy tuổi yếu đuối chẳng có sức chống trả nữa rồi. Vũ Hàn Nguyệt dứt khoát ấn xuống nút công tắc cạnh ghế, một màn chiếu lớn được hiện ra, Long Tiêu Dạ ngồi bên cạnh cùng ba người có chút bất ngờ. Cô đi lại gần, trên màn hình hiện lên toàn cảnh khu biệt phủ Vũ gia. Trần Bình cảm thấy nơi đây quá rộng rất khó hành sự liền lên tiếng:” Nguyệt tỷ! Quan trọng là làng này quá lớn đi rồi a!!”.
Cô vội vàng giải thích với cậu ta rằng:” Chắc cậu nhầm lẫn gì đó, đây là biệt phủ Vũ gia, toàn bộ được xây dựng trọn vẹn trên ngọn núi này. Những ngôi nhà nhỏ và vừa là dành cho gia đình và những người thân của hạ nhân”.
Thiết Nan nghe xong cũng phải oà lên cảm thán :” Cũng tuyệt quá đi chứ!”.
Long Tiêu Dạ ngó nghiêng một lượt, nhận ra có chút vấn đề cần phải giải quyết nên thận trọng nói ra:” Mèo hoang nhỏ, những toà nhà đó rất thuận lợi cho người của Phó Thẩm ẩn nấp, là nhược điểm của chúng ta đấy!!”.
Vũ Hàn Nguyệt sớm đã lường trước được nên cẩn thận phân tích cho đám người này, đưa tay ra kéo sát các căn lại với nhau trả lời:
” Chuyện này thì anh yên tâm đi, ngày đó khi quay về em liền cho xây dựng lại toàn bộ. Bên trên mọi người nhìn thấy có lẽ chỉ có cỏ, nhưng bên dưới toàn bộ đều được gắn thiết bị di chuyển, có thể hình dung một chút giống cánh của khi kéo vậy đó. Khi người của bà ta tới, chúng ta dồn toàn bộ vào trong, sau đó em sẽ khởi động, chúng sẽ di chuyển và liên kết với nhau tạo thành một hình chữ nhật lớn…”.
Lý Tiêm Kỳ cắt ngang lời cô nói, chăm chú nhìn phần cấu trúc rồi lên tiếng:” Người của Phó Thẩm chỉ cần trèo theo các cánh cửa sẽ có thể thoát ra được rồi. Hơn nữa khi đóng lại chúng ta cũng chẳng cách nào ra ngoài hoặc tiến vào trong xử lí bọn họ cả!!”.
” Cậu không cần lo, nếu trưa nay lúc đi tham quan mọi người chú ý bề mặt tường nhà thường rất nóng không?!”.
Trần Bình đột nhiên nhớ ra, đứng dậy lớn tiếng trả lời:” A em nhớ chứ, lúc chạm vào còn xém chút bị bỏng cơ”.
Vũ Hàn Nguyệt gật đầu mở lên một đoạn video mô phỏng lại:” Đây chính là nguyên nhân. Các bề mặt của mỗi căn nhà khi bật chế độ phòng vệ thì tự khắc biến đổi trở thành một tấm thép dày cí khả năng chống đạn cực cao. Người của mình ở bên trong có khung đưa đầu súng ra ngoài và ngắm bắn. Như vậy sẽ làm giản thiệt hại cho bên mình!!”.
Long Tiêu Dạ mặc dù đã hiểu cơ chế hoạt động nhưng vẫn suy nghĩ gì đó, chau mày lo ngại, phòng bị một chuyện:” Nhưng mà Hắc Long hội căn cứ tại Đế Đô, muốn đưa người qua đây sẽ mất rất nhiều thời gian, thậm chí sợ rằng sẽ bứt dây động rừng khiến Phó Thẩm càng cảnh giác. Hơn nữa vũ khí sợ không đủ cho lần này đâu!”.
Cô lắc đầu mỉm cười, tắt máy chiếu rồi đi lại góc tối bên trong, dùng tay nhấn công tắc đèn lên. Ánh đèn điện trên đỉnh đầu sáng chói, sự thay đổi ánh sáng đột ngột làm bốn người phải đưa tay che mắt. Đợi đến lúc nhìn xung quanh mới thật sự sững người, ai nấy đều há hốc miệng chẳng tin nổi. Bốn bức tường tối mịt tưởng chừng như chẳng có gì lại treo đầy vũ khí, súng máy, dao găm,…. toàn bộ đầy đủ. Đáng kinh hãi hơn chính là rất nhiều người to lớn, tướng tá mạnh khỏe mặc nguyên màu đen bước ra. Hung dữ đông nghịt, dự kiến sơ qua phải cả trăm người.
Thiết Nan khựng người lùi về sau mấy bước, chú ý vào hình xăm trên cánh tay những người này hốt hoảng lớn tiếng nói:” Sát… Sát Thẩm Quetzalcoatl!!!”.
Vũ Hàn Nguyệt nghi hoặc, chau mày hỏi:” Gì vậy? Cậu nhầm sang tổ chức nào rồi à!?”.
” Không đâu! Em khẳng định chắc chắn, ký hiệu kia không thể nhào nhầm được!”.
Cô hiểu ra liền cười gượng gạo, gãi đầu giải đáp cho họ:” Haha tôi hiểu rồi, đó là tên mà người trong ngành đặt cho chúng tôi thôi”.
Trần Bình nghe xong không khỏi ngạc nhiên mà quay sang cô thắc mắc:” V… vậy đây không phải tên thật hả!?”.
” Tất nhiên, tổ chức của tôi là Immortal Flame
-Ngọn lửa bất tử mới đúng cơ”.
” Thế sao họ lại gọi Sát Thẩm Quetzalcoatl chứ?!”.
” Cái đó… nói chính xác theo một cách khác chính là Quetzalcoatl giết chết PhóThẩm. Mẹ tôi tên Phó Thẩm, người Thành Đô đa số đều biết sơ qua vụ việc năm đó mà….
Vì cơ thể không hoàn hảo, thân thủ lại quá đáng sợ nên đều coi như Quái vật thời tiền sử!! Chứ làm sôi tôi lại đặt được cái tên dở tệ như vậy được chứ hahaha”.
” Thì ra là vậy!!”.
Long Tiêu Dạ tiến đến gần cô, cúi đầu nhìn vào khuân mặt nhỏ bé đó, im lặng chốc lát rồi cất tiếng hỏi:” Tại sao lại nói cho bọn anh biết, chẳng phải tổ chức của em rất kín đáo hay sao? Không sợ sẽ bị tiết lộ ra ngoài à?!”.
Vũ Hàn Nguyệt khẽ đưa tay lên, nhẹ nhàng sờ mặt anh. Mỉm cười, ánh mắt trìu mến nhìn anh, âu yếm đáp lại:” Vì em tin các anh, tin rằng sẽ không làm như vậy… Em biết chắc chắn các anh đã phát hiện ra thân phận thực sự của em rồi, nhưng mà… nói chung các anh chỉ cần bảo mật người của Vũ gia là được, những chuyện khác em tự khắc có thể lo liệu được!!”.
Hôm nay vẫn chưa thấy sự xuất hiện của cô gái thần bí mà lần trước Vũ Hàn Nguyệt đã gặp và nói chuyện. Có lẽ đã đi đâu đó rồi, ánh đèn lần nữa vụt tắt, căn phòng chìm vào bóng tối. Cô đảo mắt một lượt rồi thúc giục:” Mau ra khỏi đây thôi, đến giờ rồi!”.
Họ nhanh chóng dưới sự chỉ dẫn của cô thoát ra khỏi hang động, trở lại mặt đất mấy người đều thở gấp gáp. Thiết Nan cúi người chống hay tay lên đầu gối mà than hỏi:” Nguyệt tỷ à, sao phải đi gấp vậy, đều làm em mệt muốn chết!! “.
” Hôm nay mười lăm, các thành viên tổ chức đúng giờ này sẽ thực hiện chọn tuyển nội bộ. Nếu có người ngoài ở lại sẽ bị xem như địch mà đánh chết. Nên tôi mới làm như vậy… “
” Này cũng phiền quá đi chứ, ai tạo ra cái luật này thế?!”.
” Tỷ tỷ tôi”.
Tất cả lại men theo con đường cũ trở về biệt phủ, đến trước dãy nhà dành cho khách, cô căn dặn quản gia dẫn họ lên phòng. Còn mình đến hoa viên dùng trà, một lúc sau thì Vũ Minh Đạo và Bùi Viện quay lại. Cô kêu Bùi Viện tựu đến phòng trước, gọi em trai lại trò chuyện. Vũ Hàn Nguyệt nghiêm túc hỏi cậu ta:” Xong rồi?!”.
Nét mặt vui vẻ cậu ta hào hứng trả lời:” Vâng”.
Cô đặt ly trà xuống bàn, thở dài cúi gằm mặt, giọng điệu dường như có sự u buồn mà nhắc khéo:” Tiểu Minh, chưa chắc những thứ mà em nhìn thấy bên ngoài đã là sự thật. Nó chỉ là bề nổi thôi, sâu thẳm trong lòng, trong suy nghĩ và cả con tim của một ai đó chẳng dễ dàng phán đoán và hiểu trọng vẹn cả!”.
Cậu ta chau mày, nghi hoặc quay sang thắc mắc:” Ý chị là gì đây?”.
Cô nhìn sang, mặt đối mặt, hai cặp mắt kiên định đối diện nhau:” Ý trên mặt chữ. Chẳng phải em tin tưởng Bùi Viện sao? Vậy ngày mai đưa cô ta về Đế Đô đi, chị sẽ cho em biết thế nào mới là sự thật!!”.
” Chị muốn làm gì nữa hả?!”.
” Hãy im lặng và chờ đợi đi, hy vọng kết quả sẽ không làm em thất vọng. Còn giờ thì ngồi đây là suy ngẫm lại những gì ta nói!”
“…. Vâng”.
Hậu Vũ Hàn Nguyệt đứng dậy, rời khỏi hoa viên, cô hướng về phía sau phòng của hai con hổ, ẩn sau rừng cây phong cao lớn là một cánh đồng hoa bỉ ngạn đỏ rộng lớn, ánh trăng soi sáng trông mới hoàn mỹ làm sao.
Cô theo con đường được làm bằng kính cường lực trong suốt nhô cao hơn mặt đất, di chuyển lúc lâu thì dừng chân tại một căn phòng kính nhỏ ở giữa cánh đồng. Bỗng nhiên làn gió thổi ngang qua làm những bông hoa đỏ thẳm xinh đẹp kia đung đưa theo. Nữ nhân này chậm rãi tiến vào trong, khuỵa xuống bên cạnh tấm bia lớn, những đám mây dần che lấp ánh trăng, chẳng nhìn rõ nổi rốt cuộc là của ai…