Tác giả: Na Nhất Lũ Hạnh Phúc
Conver: Dĩ – Wiki dịch
Editor + beta: Lyvilam, Keiko
Anh bước đi nhanh qua, chỉ thấy nguyên bản một phòng bếp sạch sẽ, hiện tại không một chỗ không để đứng, bẩn loạn bất kham.
Nhìn đến nơi đó, nam nhân vừa mới có cảm xúc bực bội lại tăng thêm vài phần, anh nâng tay lên, đầu ngón tay nhéo nhéo giữa mày, ngữ khí nhàn nhạt:
“Trước khi tôi chưa thật sự phát hỏa, ngay lập tức dọn dẹp sạch sẽ cho tôi.”
Lương Dĩ Chanh biết, Phó Cẩn Tập là người yêu thích nhất là sạch sẽ, làm cho anh thấy được một màn như trước mắt này, khiến cô cũng có chút kinh hoảng thất thố.
Nghe được lời anh vừa nói ra, cô liền vội vàng tiến lên chắn trước mặt anh, đồng thời nâng lên đôi tay, bưng lấy ly cà phê để trên cái tủ âm tường duy nhất, cô cung cung kính kính mà đưa tới trước mặt anh.
“Anh trước xin bớt giận, uống trước ly cà phê hạ hỏa đi, tôi liền lập tức thu thập sạch sẽ.”
“Cô…”
Phó Cẩn Tập xốc mắt, lập tức đối diện với đôi mắt vô tội của cô, cũng không biết sao lại như thế này, anh nghĩ lại lời nói lúc vừa mới tức muốn hộc máu, thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn đều nghẹn ngào ở cổ họng.
Hai người nhìn nhau vài giây, không gian trầm mặc giữa hai người cũng lan rộng ra, giờ phút này Phó Cẩn Tập tựa hồ có chứng cưỡng bách tạm thời, cư nhiên muốn giơ tay đem bột mì trắng trên mặt của cô nhanh chóng mà lau sạch.
Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên một thanh âm ‘ leng keng ‘.
Lương Dĩ Chanh nghe thế, thuận thế đem cà phê trong tay đặt trong tay anh, lướt qua anh vội vàng đi mở cửa.
“Có người tới, tôi đi mở cửa.”
Cô nhanh chóng đi tới mở cửa ra, lọt vào trong tầm mắt chính là một bộ tây trang và giày da của đàn ông, anh ta mang nét hào hoa phong nhã, trên mặt đeo một đôi mắt kính màu đen, nhìn tuổi ước chừng khoảng 24-25 tuổi.
Nhưng mà giờ khắc này Mạc Phong nhìn thấy Lương Dĩ Chanh, nháy mắt sợ tới mức cằm liền rớt xuống, thanh âm có điểm mắc kẹt khô khan mở miệng:
“Cô cô cô.. Cô là?”
Lương Dĩ Chanh đối với thanh âm của Mạc Phong tất nhiên không còn xa lạ, lập tức liền nhận ra vị trước mắt này là Mạc Phong, cô liền lễ phép vươn bàn tay ra, nói:
“Xin chào, anh chính là Mạc Phong đi, tôi là…”
Lời nói còn chưa nói xong, tiếp theo trong nháy mắt, Phó Cẩn Tập cũng không biết khi nào đứng ở phía sau cô, mặt vô biểu tình mà lên tiếng đáp:
“Người giúp việc mới tới.”
Nói xong, anh liền lôi kéo đem Lương Dĩ Chanh ra phía sau, nghiêng đầu ở bên tai cô ném ra một câu:
“Thu thập sạch sẽ,sau đó liền có thể rời đi.”
Nói xong câu đó lúc sau, cô liền lập tức đi ra ngoài, Mạc Phong còn ở ngoài cửa thường thường liếc mắt nhìn về phía cửa nhìn cô, hắn suy nghĩ, nhìn như thế nào cô cũng không giống một người giúp việc.
Huống chi, mới sáng sớm tinh mơ, vừa thấy hai người liền có quan hệ không bình thường, chẳng lẽ là… Hắn đi theo phía sau Phó Cẩn Tập, vẻ mặt bát quái nói:
“Phó thiếu, cô gái kia sẽ không phải chính là Lương tiểu thư đi, hai người các ngươi, các ngươi tối hôm qua…”
Vừa nói, hai tay của hắn còn làm ra một động tác, mà Phó Cẩn Tập trước sau đều không có để ý đến hắn, chỉ là bước nhanh ngồi vào trong xe.
Lương Dĩ Chanh nhìn bóng dáng thanh lãnh của nam nhân tâm liền có chút nhói đau, bởi vì Phó Cẩn Tập từ đầu đến cuối đều không có quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, kiếp trước anh không phải như thế.
Trước kia Phó Cẩn Tập chưa bao giờ để cho cô phải chịu một chút điểm ủy khuất nào, tuy rằng nàng hiện tại không có bị mù, nhưng lại không nghe được anh nói ‘ anh yêu em ‘.
Bất quá Lương Dĩ Chanh cô sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, cô sẽ làm cho anh lại lần nữa yêu cô, kiếp trước có thể, đời này giống nhau có thể.
Nghĩ đến đây, cô tự tin tràn đầy mà trở lại trong phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị thu thập tàn cục trong phòng bếp, đột nhiên, cô phát hiện ly cà phê cô đưa cho Phó Cẩn Tập, cư nhiên toàn bộ đều uống sạch.
Không thêm đường chỉ thêm sữa.
Đây là thói quen mỗi buổi sáng của Phó Cẩn Tập.