Editor: Keiko, Lyvilam
Rơi vào đường cùng, anh nhìn ra phía cửa sổ ánh sáng nhè nhẹ chiếu vào căn phòng, đem cửa sổ đẩy mở ra, thoáng chốc trong không gian tràn ngập hơi lạnh, một trận gió lạnh ập vào mặt, tùy ý mà vuốt ve gò má ửng đỏ của anh.
Đột nhiên, anh mở hai mắt ra, hướng bên ngoài nhìn lại, chỉ thấy nhà khác đều là đèn đuốc sáng trưng, duy độc chính nhà anh lại một mảnh đen tối.
Loại nhận thức này, càng thêm làm cho anh chắc chắn đây là bút tích Phó Tú làm, nói vậy khẳng định chính là muốn cho anh cùng Lương Dĩ Chanh trai đơn gái chiếc ở chung một phòng.
Anh suy nghĩ, phó lão nhân cách làm không khỏi cũng quá mức với cùng tâm cơ thật sâu, cho rằng như vậy anh liền sẽ khuất phục sao?
Chẳng sợ hiện tại Lương Dĩ Chanh thân mình trần trụi đứng ở trước mặt anh, anh cũng tuyệt đối sẽ không động tâm.
Keiko: Xạo quá là xạo, anh xạo ư là xạo:333, nãy ai xém kh kìm đc mà giờ nói kh động tâm:Vv
Đột nhiên, anh rũ mắt nhìn nhìn sân, nháy mắt nghĩ tới một biện pháp thoát thân.
Bởi vì nơi này là lầu hai, nếu từ ban công phía trên nhảy xuống, vừa vặn có thể đến trong viện.
Anh suy nghĩ trong giây lát, liền nâng chân dài lên thử từ ban công phía trên nhảy xuống.
Đúng lúc này, phía sau một bàn tay nhỏ giật mạnh cánh tay anh, khẩn cấp đem anh kéo lại, đồng thời cùng với một đạo thanh âm khẩn trương dồn dập, nói:
“Không cần, ngàn vạn không cần luẩn quẩn trong lòng.”
Tiếng nói vừa dứt, Lương Dĩ Chanh liền vươn đôi tay gắt gao mà ôm vòng lấy eo Phó Cẩn Tập, sợ giống như ngay sau đó anh liền sẽ biến mất.
Cái ôm thình lình xảy ra, làm Phó Cẩn Tập thân hình bỗng nhiên cứng đờ, phảng phất vừa mới làm chính mình khôi phục bình tĩnh, nháy mắt lại bị cô đánh đến toàn quân tan rã.
Giờ khắc này, anh không biết có nên đẩy đôi tay đang ôm eo anh hay không, đôi tay vì lo sợ mà run rẩy, thanh âm anh khàn khàn chứa vài phần bất đắc dĩ:
“Trước buông tôi ra, tôi không có luẩn quẩn trong lòng.”
“Vậy anh vừa rồi không phải muốn từ nơi này nhảy xuống sao?” Lương Dĩ Chanh căn bản là không có ý muốn buông anh ra hắn, chỉ là thấp giọng hỏi lại.
“Nơi này là lầu hai, té không chết người…” Phó Cẩn Tập còn chữa kịp nói hết câu.
Đôi tay Lương Dĩ Chanh lại hơi ôm lại thật chặt, đem đầu nhỏ kề sát trên ngực anh, lắc đầu nói:
“Kia cũng không được, vạn nhất mất đi một cánh tay hoặc là một cái chân thì làm sao bây giờ, hơn nữa thân thể của anh vốn dĩ đã không tốt, em quyết không cho phép anh làm như vậy.”
Nghe vậy, Phó Cẩn Tập rũ mắt, nhìn nha đầu ngốc chôn đầu trong ngực mình, anh thế nhưng không dễ phát hiện khóe miệng kéo lên một vòng cung nhỏ ý cười.
“Em vì cái gì mà sợ hãi như vậy?”
“Bởi vì là anh.” Lương Dĩ Chanh ngước mắt, nhìn đôi mắt đen thâm thúy như biển sao của anh, thập phần nghiêm túc trả lời.
Nghe vậy, tâm Phó Cẩn Tập đột nhiên một giật mình, liền đập nhanh.
Lông mi anh khẽ run, cứ như vậy lập tức nhìn thấy một đôi mắt hạnh đầy lưu luyến.
Đôi mắt của cô mơ hồ lóe ra tinh quang, cũng không biết đây là nước mắt hay là bầu trời cùng ánh trăng lọt vào trong mắt của cô, thực sự làm người khác không dời mắt được.
Đang lúc anh định đem đôi tay chính mình buông xuống, muốn đi đáp lại cái ôm của cô, đột nhiên từ bên ngoài sân truyền đến một trận tiếng bước chân.
Phó Cẩn Tập bỗng nhiên nghiêng đầu, nhìn theo tiếng bước chân, chỉ thấy bộ dạng Phó Tú thập phần vui vẻ hướng bên này mà đi tới.
Phó Cẩn Tập tức muốn hộc máu hướng bà phẫn nộ hét một câu: “Gián điệp, nhanh chóng lại đây mở cửa cho chúng cháu, nào là cắt nước lại ngắt điện, thật đúng là cô cô làm ra mà.”
Nghe vậy, Lương Dĩ Chanh cũng thăm dò nhìn xuống sân dưới lầu, chỉ thấy Phó Tú đứng lặng ở nơi đó, đắc ý xoay chìa khóa cầm trong tay vòng vòng, đồng thời bình tĩnh thong dong mà nói:
“Tiểu Cẩn, cháu cũng đừng oán ta, ai kêu cháu để cho tiểu Chanh ngủ ở phòng cho khách, hơn nữa ý kiến cho các cháu ở cùng phòng lại không phải là ta.”