Trình Tuyển không mở miệng nói chuyện.
Anh nhìn về phía cửa hàng trà sữa, ánh mắt vừa rõ ràng vừa lạnh, hơi híp lại, không biết đang nghĩ gì, bên trong là sự thờ ơ lẫn với chút sương mù nhàn nhạt.
Lục Chiếu Ảnh cho là anh không nghe thấy, lặp lại một lần những lời vừa mới nói.
Trình Tuyển lúc này mới hơi ngẩng đầu đầu, nhấc cằm hất một cái về phía Ngụy Tử Hàng, nhíu mày: “Đó là ai?”
Lục Chiếu Ảnh: “…” Sự chú ý của ngài có phải đã đặt sai không?!
Trình Tuyển thu hồi ánh mắt, có chút lười biếng cúi đầu, châm điếu thuốc bên môi lên nhả khói, “Ba năm trước, trong vụ án giết người vô cùng lớn kia, lão Từ có mặt.”
Lục Chiếu Ảnh sững sờ, trên mặt đều là vẻ mờ mịt, “Anh tra được cái gì rồi?”
“Đoán” Trình Tuyển phun ra một vòng khói, đáy mắt sâu thẳm, “Lão Từ không có thừa lòng đồng tình như vậy, từ khi ông ta xuất hiện ở thôn Ninh Hải đã không hợp lý.”
“Cho nên chuyện người thừa kế này…” Lục Chiếu Ảnh bỗng nhiên ngẩng đầu.
Trình Tuyển cười cười, “Hai khả năng, một là ngụy trang, lấy thân phận của lão Từ, cho dù có người thừa kế mà ông ta ngưỡng mộ trong lòng, cũng rất khó động chạm đến lợi ích của nhà họ Từ, tìm người ngoài đến kế thừa.”
“Hai, quả thực có một người khiến cho ông ta muốn bỏ hết ích lợi qua một bên, một người có thể khiến cho lão Từ tình nguyện buông bỏ hết lợi ích khổng lồ của nhà họ Từ. Chúng ta tới đây, ông ta chủ động tìm chúng ta, còn nhắc đến việc tìm người thừa kế. Ông ta đang tìm kiếm sự trợ giúp, nếu như chuyện này là thật, thế lực khắp nơi trong Kinh Thành muốn bài trừ, đến lúc đó ‘Người thừa kế’ này có thể sống sót tồn tại hay không, còn là ẩn số.”
“Nhà họ Trình muốn bảo vệ một người, quả thật dễ hơn nhiều so với nhà họ Từ.” Lục Chiếu Ảnh không nghĩ sâu đến mức này, anh ta chưa bao giờ ưa phải suy luận những thứ như vậy, liền vò đầu cười: “Vậy cái này không đúng rồi, Tần Tiểu Nhiễm hẳn là người sống sót sau vụ đó, cái kiểu chữ như chó bò ấy à, lão Từ sẽ không coi trọng cô đấy chứ?”
Trình Tuyển không nói gì, anh còn có một điểm mấu chốt không nghĩ ra.
Rốt cuộc là Tần Nhiễm đóng vai gì ở trong đó.
Người như lão Từ lại tự mình đưa thư đề cử cho cô, chuyện này từ đầu tới đuôi đều lộ ra vẻ kỳ lạ.
Anh phun một vòng khói, nhìn về phía cửa hàng trà sữa, ánh mắt tĩnh mịch: “Nếu quả thật có một người được ông ta nhìn trúng làm người thừa kế, sắp thay người lãnh đạo rồi.”
Suy nghĩ một chút về thân phận của lão Từ, Lục Chiếu Ảnh lúc này mới ý thức được sức ảnh hưởng của việc này.
Anh ta ngẩng đầu, còn đang định nói đã thấy Trình Tuyển vào cửa hàng trà sữa.
Hai ngày nghỉ, người trong cửa hàng trà sữa cũng không phải nhiều lắm, Tần Nhiễm để Ngụy Tử Hàng đứng chờ ở một bên.
Quay người đặt một chén trà sữa lên bàn, Tần Nhiễm ngửi được một mùi hương lạnh quen thuộc, mang theo vị bạc hà nhàn nhạt.
Ngẩng đầu, Trình Tuyển đang chống một tay trên quầy bar, anh có thân cao chân dài, thời điểm nhìn người khác luôn luôn lơ đãng cúi đầu, cho dù anh có ngoại hình đẹp như thần như tiên, cũng sẽ mang lại cảm giác chèn ép.
Hiển nhiên là chưa từng uống trà sữa, anh nhìn chằm chằm vào một chuỗi dài tên các loại trà sữa, cuối cùng nhíu lông mày nghiêng đầu nhìn cô, dường như rất không vui: “Một cốc nào đó dễ uống.”
Anh lấy một tấm thẻ ra định quẹt.
Tần Nhiễm cúi đầu nhìn thoáng qua, có vẻ là cậu chủ Trình không thường xuyên ra ngoài, đến cửa hàng trà sữa không có tiền mặt cũng chỉ có thể thanh toán qua internet, làm gì có ai cầm thẻ hiếm đến quẹt?
Cô đè tay anh xuống, “Tôi mời hai anh.”
Trình Tuyển không nói chuyện, anh chỉ hơi cúi đầu, nhìn xuống tay của mình, ngón tay người kia trắng nõn, thon dài đẹp đẽ, nhưng lòng bàn tay cũng không quá tinh tế.
Đầu ngón tay rõ ràng là lạnh buốt dán trên mu bàn tay anh, lại như là lửa cháy đang lan ra cả đồng cỏ.
Anh vừa lễ phép vừa rụt rè ngẩng đầu nhìn Tần Nhiễm, Tần Nhiễm đang cúi đầu cầm đủ loại dụng cụ pha trà sữa.
Biểu cảm tập trung và yên tĩnh, chăm chú nhìn vào cốc trong tay, ngón tay tinh tế cầm thìa nhỏ khuấy đều hoa quả trong cốc trà, nhưng lại không chạm thành cốc.
Trà sữa đựng trong cốc trong suốt in logo, rót nước trà hoa quả xanh biếc vào hai phần ba cốc, rồi nhanh chóng đổ chỗ sữa đã pha vào, cuối cùng là rắc một lớp bột phấn màu nâu sô cô la.
Tần Nhiễm luôn luôn nghiêm túc khi làm những việc này, ngày bình thường cô vô cùng lạnh lẽo vô tình, nhưng một khi cô đã đắm chìm vào một việc nào đó, sự sắc bén trên người sẽ hoàn toàn bị thu hồi.
Ngay cả đường cong lông mi rủ xuống nhìn cũng rất đẹp.
“Cảm ơn.” Anh nhận lấy hai cốc trà sữa, trong lúc giơ tay nhấc chân rõ ràng là kéo theo gió phất qua.
Đi sang một bên, ngón tay vô tình nắm lại thật chặt.
**
Nhà họ Phong thành phố Vân.
“Minh Nguyệt, ăn nhiều một chút, trường học thế nào, đã quen với môi trường ở đây chưa?” Phong Lâu Thành gắp cho Phan Minh Nguyệt rất nhiều đồ ăn, mặt mày ông ta ôn hòa, nhưng trong đôi mắt luôn mang theo cảm giác cực kỳ sắc bén của một kẻ nắm quyền.
“Cảm ơn chú Phong.” Phan Minh Nguyệt nhỏ giọng mở miệng, trên đầu cô là mái tóc ngắn mềm mại, “Các bạn học đều rất tốt.”
“Vừa vặn Phong Từ cũng ở nhà, hai ngày nghỉ này đừng về trường học, ở nhà đi, để chú bảo gì làm thêm đồ ăn ngon cho mấy đứa.” Phong Lâu Thành cười dịu dàng.
Ông ta nói chuyện rất khôn khéo già dặn, ngôn từ không hề qua loa, dường như là tất cả dịu dàng đều dành cho cô bé trước mặt.
Bà Phong ném đũa xuống “cạch” một tiếng, “Tôi ăn xong rồi.”
Bà ta giẫm lên giày cao gót, ầm ĩ đi lên trên tầng.
Phong Từ nhéo nhéo lông mày.
Phan Minh Nguyệt siết chặt đôi đũa, sau đó ngẩng đầu về về phía Phong Lâu Thành cười: “Chú Phong, cháu sắp phải thi tháng rồi, còn phải về trường để tự học.”
“Dì của cháu cứ như vậy” Phong Lâu Thành nhìn Phan Minh Nguyệt, thở dài một tiếng, “Minh Nguyệt, cháu…”
“Chú, cháu cũng ăn xong rồi, cháu đi lên xếp quần áo đã.” Phan Minh Nguyệt ăn hết đồ ăn Phong Lâu Thành gắp cho cô ấy, lên tầng.
Phòng cô ấy nhìn rất đẹp, chỉ là không có gì hơi người, mở tủ quần áo, đồ đạc bên trong cũng không nhiều.
Phần lớn là đồ cũ, hơi nhỏ, dù sao Phong Lâu Thành cũng là đàn ông, không thể chăm sóc được chu đáo, sẽ chỉ mỗi tháng đúng hạn gửi tiền vào trong thẻ, nhưng một đồng cô ấy cũng không dùng.
Có điều cô ấy cũng không thèm để ý.
Cô ấy cầm mấy bộ quần áo, xuống tầng.
Chỗ rẽ, nghe được giọng Phong Từ nói chuyện với Phong Lâu Thành.
Phong Từ cũng thả đũa, anh cầm khăn giấy lau miệng, nhìn Phong Lâu Thành: “Cha, không chỉ có mẹ muốn biết, con cũng muốn biết, Minh Nguyệt rốt cuộc là ai, cha tùy tiện mang một người về, còn đối xử với cô ấy tốt như vậy, rốt cuộc là con gái riêng của ba hay là con gái mối tình đầu của cha?”
“Sao con cũng giống mẹ con vậy?!” Phong Lâu Thành bỏ đũa xuống, mấp máy môi, mặt mày rất lạnh, “Phong Từ, những lời như vậy đừng có để Minh Nguyệt nghe thấy.”
“Không phải con gái riêng là tốt rồi, không chỉ có mẹ, con cũng rất muốn biết, cho dù cha mẹ cô ấy đều mất rồi, thân thích của cô ấy chắc cũng vẫn còn chứ, sao cha phải nhận cái người này.” Phong Từ đốt thuốc.
Ở chỗ rẽ cầu thang, khớp xương Phan Minh Nguyệt xanh trắng, sau một hồi khá lâu, cô ấy mới cúi thấp đầu.
Xuống tầng chào hỏi Phong Lâu Thành, bà Phong vẫn luôn không chào đón cô ấy, nhưng cũng không ngược đãi cô ấy, huống chi Phong Lâu Thành đối xử với mình cứ hệt như con gái ruột.
“Đi đường cẩn thận.” Phong Lâu Thành thu hồi vẻ lạnh lẽo, đối xử với Phan Minh Nguyệt rất dịu dàng.
Phong Từ nhìn Phan Minh Nguyệt đi ra cửa chính, cũng đứng lên, anh ta dừng một chút, rồi mới nhìn lại về phía Phong Lâu Thành: “Chính là như vậy, cha đối xử với Minh Nguyệt quá tốt, không giống cha lúc bình thường. Nếu như cha muốn mẹ đối xử với Minh Nguyệt tốt hơn một chút, vậy phải giải thích rõ ràng nguyên do cho mẹ đi.”
**
Hai ngày nghỉ kỳ trôi qua rất nhanh.
Sau đó là ngày hội các lớp, Cao Dương liên tục nói một đống triết lý nhân sinh, sau đó vặn mở cốc giữ nhiệt, uống một ngụm trà: “Vậy công việc trang trí bảng tin lần này có ai muốn xung phong làm không?”
Không có ai giơ tay, Cao Dương dứt khoát chỉ một người: “Lâm Tư Nhiên viết chữ khá đẹp, em phụ trách đi.”
Tần Nhiễm nửa dựa vào vách tường, cảm cúm cô đã đỡ được bảy tám phần, mặt mày có chút tùy tiện, nhìn bạn ngồi cùng bàn nhẹ nhàng đồng ý.
Cô cảm thấy bạn ngồi cùng bàn thực sự quá tốt tính.
Chuyện vặt vãnh nói xong, chỉ còn mười phút nữa là tan học, Cao Dương để cho bọn họ tự học.
Tần Nhiễm lấy một cái kẹo que từ trong ngăn bàn ra, xé đi vỏ bọc bảy màu rồi bỏ vào trong miệng.
Vừa lật một quyển sách nước ngoài vừa ngậm kẹo que.
Đột nhiên, cửa ra vào lớp 9 vang lên tiếng giày cao gót vô cùng rõ ràng, ngay sau đó, chính là một giọng nữ chói tai: “Cao Dương, Tần Nhiễm lớp này bị cái gì vậy? Nhất Trung là chỗ nào? Là chỗ mà cô ta có thể đánh nhau gây chuyện à? Làm ảnh hưởng đến việc học tập của học sinh lớp tôi, cô ta lấy cái gì ra mà đền bù được cho tiền đồ người ta vậy?”