Kỳ tổng lại tới nữa.
Lễ tân nhìn thấy Kỳ Thanh, mỉm cười chào hỏi cô, chờ Kỳ thanh đi vào thang máy, lập tức nhắn tin cho nhị tiểu thư.
Lục Vân Tạ đang ở văn phòng giảng viên mở họp, một giảng viên sẽ mang theo sáu sinh viên để hướng dẫn luận văn, giảng viên nhìn thấy đề tài báo cáo của từng người, chỉ ra từng chỗ chưa hợp lý, yêu cầu các cô chỉnh sửa lại ở đây và chỉnh sửa như thế nào.
Đến khi họp xong, Lục Vân Tạ mới xem tin nhắn của tiểu gián điệp lễ tân gửi cho cô.
Kỳ Thanh một mình đi tìm chị cô? Lục Vân Tạ đứng trước văn phòng giảng viên hồi tin nhắn, mở họp xong ở trong trường không còn việc gì, cô quyết định đến công ty nhing xem, Kỳ Thanh một mình đi tìm chị cô làm cái gì.
Cuộc họp ngày hôm qua, làm cho tâm Kỳ Thanh trở nên trống trải, giống như sương mù trên ngọn núi đã tan ra, lập tức thấy được con đường tương lai nên đi như thế nào.
Họp xong, cô trở về công ty mình, viết ra một phần chiến lược phát triển trong tương lai của Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật, phần kế hoạch này chưa sửa chữa lại trực tiếp gửi cho ba cô, lão Kỳ tổng.
Hôm nay, tới tập đoàn Lục Thị, Kỳ Thanh không phải tới nghe Lục Uyển Đình mở họp mà cô tới muốn xem bản thiết kế nhẫn cuối cùng.
Lúc cô tới, Lục Uyển Đình đang ở trong phòng tiếp khách hàng, thư ký Phó thấy cô tới mời cô đến phòng dành cho khách chờ Lục tổng, đi ngang qua phòng khách, Kỳ Thanh nhìn qua bên trong.
Cách một vách kính, cô và Lục Uyển Đình cùng giao nhau.
“Thật ngại, xin lỗi chờ tôi một chút.” Lục Uyển Đình từ phòng khách đi qua phòng khách khác cách vách “Đi văn phòng tôi chờ tôi.”
Kỳ Thanh thân phận là gì, như thế nào làm sao có thể để cô ở phòng khách chờ được.
Lục Uyển Đình quét mắt nhìn thư ký Phó “Về sau, Kỳ Thanh lại đến. Nếu tôi bận thì mang em ấy đến văn phòng chờ tôi.”
Về khoảng này, trợ lý Tô so với thư ký Phó làm tốt hơn nhiều, mặc kệ cô có bận hay không, trợ lý Tô luôn mang Kỳ Thanh đến văn phòng mình.
Thư ký Phó chợt thấy lạnh, Lục tổng không cao hứng khi hắn mang người đến phòng khách.
Trong cuộc họp ngày hôm qua, thái độ Lục tổng đối với Kỳ tổng rõ ràng không giống nhau, chờ thời gian giải lao, Lục tổng sẽ trêu đùa Kỳ tổng. Ngày hôm qua, cái hôn nhanh như chớp kia, hắn cũng nhìn lén mà thấy. Hôm nay, Lục tổng đích thân phân phó, càng thể hiện ra Kỳ tổng không giống người thường.
Trừ bỏ nhị tiểu thư, Lục đổng, còn có ai có thể ở văn phòng Lục tổng khi cô không có ở văn phòng?
Hắn là một người đàn ông, có thể leo lên tới vị trí thư ký, tâm tư vốn dĩ rất sâu sắc, phân tích một chút liền đưa ra một đáp án chính mình cũng giật mình, người cùng Lục tổng kết hôn chính là Kỳ Thanh.
“Không có việc gì, em ở chờ đây chờ chị cũng giống nhau, nơi này rất gần với chị.” Kỳ Thanh không coi ai ra gì mà biểu đạt sự thân mật với Lục Uyển Đình, thư ký Phó nhìn Lục tổng, thực thức thời mà rời khỏi phòng khách, đem gian phòng trả lại cho hai người.
Lục Uyển Đình đến trước mặt Kỳ Thanh, trong lòng cười như hoa nở “Nơi này sofa không có thoải mái trong văn phòng tôi, em muốn ở đây chờ tôi sao?”
Nâng tay nhìn đồng hồ trên tay “Tôi đại khái còn khoảng nửa tiếng nữa.”
Ở đây, sẽ có người đi qua đi lại Kỳ Thanh suy xét một chút “Vậy em đến văn phòng của chờ chị.”
Nhanh như vậy đã sửa chủ ý lại? Lục Uyển Đình trong lòng mất mát “Vậy em đi qua đi, tôi không đưa em qua.” Nói xoay người muốn trở lại phòng khách bên kia.
Trên cánh tay lại có một lực cản lại, cô bị Kỳ Thanh kéo lại, Lục Uyển Đình quay đầu lại, sau lưng có một mảnh mềm mại ấm áp dán lên, Kỳ Thanh ôm lấy cô từ sau lưng.
Kỳ Thanh chặn ngang ôm lấy Lục Uyển Đình, nghiêng đầu dựa vào trên vai cô, nhìn người trong gang tấc mà cười “Em nhớ chị.”
Hai giờ trước, hai người còn cùng nhau ngồi ăn sáng, hiện tại liền nhớ cô?
Lời âu yếm luôn khiến tâm ấm áp, khoảnh khắc mất mát vừa rồi tan thành mây khói, Lục Uyển Đình giọng nói ôn nhu “Gặp xong khách hàng, tôi sẽ trở về văn phòng.”
Kỳ Thanh chậm rãi buông tay “Em chờ chị.”
Nhìn Kỳ Thanh đi vào văn phòng cô, Lục Uyển Đình quay về phòng tiếp khách, bảo trợ lý Tô đổi trà mới cho khách hàng, Lục Uyển Đình ngồi xuống phân phó trợ lý Tô “Kỳ tổng ở văn phòng tôi, em qua đó bồi em ấy đi.”
“Vâng, Lục tổng.” Trợ lý Tô buông ấm trà nóng xuống, đi đến khu vực pha trà, pha một ly trà ngon rồi mang đến văn phòng tổng tài.
Lần trước, cô với Kỳ Thanh nói về Tần Phụ Tuyết, trợ lý Tô lại nhớ mãi không quên cái người chưa từng gặp lần nào.
Mấy năm nay, cô đi xem mặt không ít người, từ tên đến diện mạo, từ quần áo đến cách ăn nói, không ai có thể làm cô động tâm.
Mà cái tên Phụ Tuyết này đã khiến cho cô khao khát nghĩ đến tương lai.
“Phu nhân.” Trợ lý Tô đem ly trà đặt trước mặt Kỳ Thanh, muốn nói rồi lại thôi.
Kỳ Thanh mang trà lên ngửi, mùi hương thấm vào ruột gan, ngửi thôi cũng đã biết là loại trà cực phẩm, thổi lá trà, Kỳ Thanh đưa cái miệng nhỏ uống một ngụm.
Nhìn thấy trợ lý Tô đứng bên cạnh không ngồi cũng không có ý rời đi, Kỳ Thanh buông ly trà hỏi một câu “Trợ lý Tô có chuyện gì muốn nói cùng tôi à?”
Chẳng lẽ nhắc nhở cô phải bảo trì khoảng cách với Lục tổng?
Trợ lý Tô ngại ngùng gật đầu, châm chước một phen, đem tiếng nói thành lời “Cái kia, phu nhân, cái người mà cô nói trước đó, cô ấy thật sự đã có bạn trai sao?”
“Người mà tôi nói trước đó?” Kỳ Thanh hoang mang nhìn trợ lý Tô “Người nào?”
Ngắn ngủn mấy ngày, cô liền quên chuyện cô cùng với trợ lý Tô đề qua Tần Phụ Tuyết.
“Tần Phụ Tuyết.” Trợ lý Tô bất an ngồi xuống sofa, thấp tha thấp thỏm ở sofa.
Cô đối với một cái tên còn nhớ mãi không quên, thậm chí còn nằm mơ.
Tần Phụ Tuyết? Kỳ Thanh bừng tỉnh nhớ tới lần nói chuyện phiếm trước đó với trợ lý Tô. Bởi vì trợ lý Tô nghĩ tới Tần Phụ Tuyết, vì thế thuận tiện nói vài câu.
Xem biểu tình này của trợ lý Tô, thật là đối với Tần Phụ Tuyết có hứng thú.
“Để có thời gian tôi hỏi cô ấy chia tay chưa, nếu chia tay rồi tôi sẽ nói với cô.” Kỳ Thanh duỗi tay vỗ vỗ vai trợ lý Tô, nói ra lời nói thấm thía “Trợ lý Tô, nếu có thích cũng không thể làm tiểu tam.”
“Làm tiểu tam?” Trợ lý Tô đôi mắt sáng rỡ, Kỳ Thanh cho cô ý nghĩ mới.
Kỳ Thanh cạn lời, cô trợ lý Tô này nhưng thế nào chỉ nghe một nửa “Không thể làm tiểu tam.” Kỳ Thanh cường điệu.
Trợ lý Tô mang theo ánh mắt ảm đạm, ở trước mặt Kỳ Thanh thở dài, lại tự giễu mình “Phu nhân, tôi có phải thực buồn cười hay không, như thế nào mà đối với một cái tên thôi mà đã cảm thấy hứng thú.”
“Không hề buồn cười.” Kỳ Thanh an ủi trợ lý tô, lại nhớ tới hôm trước Tần Phụ Tuyết đăng lên trang cá nhân một tấm hình cao lãnh ngự tỷ, Kỳ Thanh nhanh chóng đem bài đưa cho trợ lý Tô xem “Đây là Tần Phụ Tuyết.”
Ảnh chụp Tần Phụ Tuyết, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nhưng cái loại trắng này giống như nhiều năm không thấy ánh mặt trời, mặc áo gió màu đen, bên trong cũng là áo thun đen, mái tóc đen nhanh đem tóc xoã lên vai, màu đen càng làm nổi bậc nước da màu trắng.
Thông qua gạch men ở phía sau có thể thấy được, Tần Phụ Tuyết vừa ốm vừa cao.
Tâm động ngày càng mãnh liệt hơn, trợ lý Tô nhìn hình Phụ Tuyết. Lại có một loại cảm giác, đời này của cô nếu không phải người này là không được.
Kỳ Thanh vẫn luôn chú ý đến phản ứng của trợ lý Tô, trợ lý Tô nhìn ảnh Tần Phụ Tuyết, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào đó, không dịch đi một mm nào.
Kỳ Thanh nghĩ ngợi rồi nói tình hình thực tế cho cô nàng biết “Trợ lý Tôm kỳ thật Phụ Tuyết còn độc thân.” Thấy nụ cười tươi của trợ lý Tô, cô lại tạt một chậu nước lạnh “Nhưng mà, cô ấy không thích yêu đương, cũng không có thời gian yêu đương.”
Sau một hồi trầm mặc, trợ lý Tô nhìn Kỳ Thanh tràn đầy mong đợi “Tôi có thể mời cô ăn cơm sao, phu nhân?”
“Không cần, cô ấy sẽ không ra ăn cơm.” Không cần trợ lý Tô nói thêm, Kỳ Thanh cũng biết là trợ lý Tô muốn thông qua cô hẹn Phụ Tuyết. “Trợ lý Tô, cô có ảnh chụp không? Tôi có thể đem ảnh của cô giới thiệu cho cô ấy, biết đâu cô ấy cũng có hứng thú với cô.”
“Ảnh chụp? Có rất nhiều!”
Hai người thêm bạn tốt, trợ lý Tô mở album ra chọn mấy tấm ảnh vừa lòng, muốn gửi cho Kỳ Thanh thì nhìn lại thấy ảnh này quá xấu.
“Phu nhân, cô từ từ a, buổi tối tôi chụp lại một lần nữa rồi gửi cho cô.”
“Chụp cái gì?” Lục Uyển Đình từ bên ngoài đi vào, cô có một phát hiện, chỉ cần cô không ở đây, là trợ lý Tô đối với Kỳ Thanh rất thân mật.
Từ Diệp Bạch cũng tới, cô đi theo sau Lục Uyển Đình, cười với Lục Uyển Đình nói “Chụp hình.”
“Lục tổng.” Trợ lý Tô từ sofa đứng dậy, nhìn thấy Từ Diệp Bạch, thu lại đôi mắt tràn đầy ú xuân “Mọi người bàn việc đi, tôi đi ra ngoài.”
Từ Diệp Bạch mang bản thiết kế ra, linh cảm liền đến cô vẽ cả buổi tối đã vẽ xong, còn luôn mô hình 3D.
Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh ngồi gần nhau, đầu hai người tựa vào nhau xem bản thiết kế trên ipad, Từ Diệp Bạch hỏi “Thấy thế nào, đôi nhẫn này hai người hài lòng chứ? Có chỗ nào muốn chính sửa hay không, hiện tại nói cho tôi, tôi sẽ nhớ.”
Từ Diệp Bạch rất tự tin với nhẫn do cô thiết kế, hai người sẽ hài lòng không có yêu cầu chỉnh sữa nào.
Lục Uyển Đình nghiêng đầu hỏi Kỳ Thanh “Em thấy thế nào?”
Trên nhẫn được khảm 6 viên kim cương, sắp xếp thành hình sừng hươu, chiếc nhẫn khác được khảm 7 viên kim cương nhỏ, nhìn tổng thể đơn giản nhưng lại rất quý phái, mang trên tay rất bắt mắt.
Kỳ Thanh chỉ vào viên kim cương lớn ở trung tâm, có chút do dự nói “Viên kim cương này, có phải lớn quá hay không?”
Mang theo nhẫn kim cương lớn như vậy, khi đi gặp khách hàng, chắc chắn lực chú ý của khách sẽ đổ dồn vào chiếc nhẫn này.
“Em không thích Kim Cương sao?” Lục Uyển Đình hỏi
Kỳ Thanh giải thích “Không phải không thích, mà lớn quá, dễ khiến người khác để ý.”
Đây chính là cái mà Lục Uyển Đình muốn, Lục Uyển Đình ôm lấy vai Kỳ Thanh “Mang cái nhẫn này, người khác liếc mắt một cái là biết em đã kết hôn.”
Lục Uyển Đình nhắc tới Đông Dã Lam Phong “Em còn nhớ lúc em cùng tôi đi Tân Thiên không, nếu trên tay em mang chiếc nhẫn này. Đông Dã Lam Phong cũng không ba bốn lần muốn hẹn em đi ăn.”
“Chị ghen sao?” Kỳ Thanh cười
“Không có.” Lục Uyển Đình mạnh miệng “Tôi chỉ không muốn em bị nữ nhân không đứng đắn quấy rối.”
Nhà thiết kế ngồi một bên thấy đôi thê thê ân ái, nhẹ giọng khụ một cái, nhắc nhở các cô, là hai người ơi tôi còn ở đây nè, đừng có không kiêng nể gì mà ve vãn đánh yêu không coi ai ra gì!
m thanh khụ này hấp dẫn mắt hai người, Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh cùng nhìn Từ Diệp Bạch đang ngồi trên sofa, Từ Diệp Bạch ưu nhã mà cười, lấy ipad từ trong tay các cô mở ra một thiết kế khác “Nếu phu nhân không nghĩ mang kim cương lớn, có thể mang đôi nhẫn chỉ có mấy viên kim cương nhỏ.”
Thiết kế thứ hai so với thiết kế trước, đôi nhẫn này chênh lệch quá nhiều.
“Hai chiếc nhẫn này, một chiếc khảm 6 viên kim cương, một cái khảm bảy viên. Một chiếc nhẫn đại biểu cho Lục tổng, một cái tượng trưng cho phu nhân.”
So với cặp nhẫn phía trước, Kỳ Thanh lại thích đôi này hơn “Uyển Đình, em thích đôi này.”
Lục Uyển Đình hơi trầm ngâm “Hai đôi đều làm.” Thấy Kỳ Thanh ngẩn ngơ, Lục Uyển Đình cười ôn nhu giải thích “Lúc sinh hoạt ngày thường chúng ta mang đôi này, trong một số trường hợp quan trọng chúng ta mang đôi nhẫn kim cương lớn kia.”