Ăn cơm tối xong, Lục Vân Tạ và Kỳ Thanh cùng nhau ngồi ở trên sofa, TV mở ra, Lục Vân Tạ thì ôm điện thoại chơi Weibo, Kỳ Thanh nhìn TV nhưng lại nghĩ đến Lục Uyển Đình.
Đồng hồ trên tường kim chỉ 7h, Lục Uyển Đình đến bây giờ vẫn chưa về nhà, nghĩ đến cô đang cùng với tập đoàn Thêm Phong xã giao, Kỳ Thanh đứng ngồi không yên cho nên nhắn cho Lục Uyển Đình [Khi nào chị về? Em đến đón chị.]
Qua thật lâu, Lục Uyển Đình mới trả lời tin nhắn lại cho cô, nhìn đến mấy chữ không cần. Kỳ Thanh ngẩn ngơ không biết nên gửi tin nhắn gì nữa.
Lục Vân Tạ vẫn để ý đến Kỳ Thanh, nhìn thấy Kỳ Thanh ôm điện thoại thất thần, liền thò mặt qua để nhìn, trong phút chốc lại vui vẻ “Bị chị của tôi cự tuyệt à.”
Trước kia khi chị cô đi xã giao, cô cũng muốn đi tiếp chị mình, mỗi lần đều bị cự tuyệt, giờ đến lượt Kỳ Thanh, Kỳ Thanh cũng sẽ bị cự tuyệt.
Hoá ra là đều đãi ngộ như nhau.
Kỳ Thanh liếc Lục Vân Tạ một cái, vị cô em chồng này cảm thấy rất hả hê khi cô bị Lục Uyển Đình cự tuyệt, Lục Vân Tạ hết ngày trông ngóng hai người chia tay, sau biết đã kết hôn thì lại trông ngóng ly hôn.
Hiện tại, cô bị Lục Uyển Đình cự tuyệt, cô bé có thể không vui sao được. Kỳ Thanh tin chắc nếu cô và Lục Uyển Đình ly hôn, Lục Vân Tạ sẽ mở tiệc rượu ăn mừng ba ngày ba đêm.
Không muốn nghĩ đến cảm xúc vui buồn thất thường của cô em chồng này, Kỳ Thanh lại nhắn cho Lục Uyển Đình tiếp [Khi vào về nhà?]
Nếu không cho cô đi đón, vậy thì cô sẽ ngồi ở đây để chờ Lục Uyển Đình.
Đôi mắt nhỏ của Lục Vân Tạ vẫn nhìn Kỳ Thanh đánh chữ, nhìn cô hỏi chị mình khi nào về, không đợi chị cô trả lời, cô nói cho Kỳ Thanh “Chị tôi nhất định nói chị đi ngủ trước, không cần chờ chị ấy về.”
Tâm tư kín đáo của chị cô, ai cũng nhìn không thấu là chị cô đang nghĩ gì, nếu hỏi ai là người hiểu chị cô nhất, Lục Vân Tạ rất tự tin trả lời nhất định là cô.
Giống như cô đoán, Lục Uyển Đình nhắn cho Kỳ Thanh kêu cô ấy đi ngủ trước không cần chờ.
Tâm Kỳ Thanh như rơi vào hồ đá, có chút trầm xuống.
Thời gian trôi qua, Lục Uyển Đình vẫn chưa trở về.
Thời gian không còn sớm, Lục Vân Tạ chuẩn bị lên lầu tắm rửa rồi chơi điện thoại, Kỳ Thanh vẫn ngồi ở trên sofa, Lục Vân Tạ đi lên cầu thang lại đi xuống, đem TV tắt đi rồi đến trước mặt Kỳ Thanh “Kỳ Thanh, không còn sớm nữa, chị cũng lên lầu ngủ đi.”
Cứ ngồi ở đây, chờ chị cô về nhìn thấy lại quở trách cô, trách cô không chăm sóc chị dâu tốt.
Đều lớn cả rồi, còn muốn cô chăm sóc!
Kỳ Thanh do dự, cô ngồi ở đây chờ Lục Uyển Đình hay nằm trên giường chờ thì có gì khác đâu. Kỳ Thanh đứng lên ” n.”
Chị dâu và em chồng cùng nhau lên lầu, lúc vào phòng, Lục Vân Tạ đột nhiên nổi ý lên muốn trêu đùa, đi qua kéo Kỳ Thanh lại.
Đột nhiên người bị giữ chặt, là Lục Vân Tạ, trong đầu Kỳ Thanh đột nhiên nảy lên, quay đầu hỏi Lục Vân Tạ “Làm sao vậy?”
Lực trên cổ tay không nhỏ, Kỳ Thanh muốn rút tay về nhất thời lại không thể thoát được.
Lục Vân Tạ cong môi nở nụ cười, cúi người gần sát Kỳ Thanh “Chị dâu, chị của em khuya mới về, chị có muốn em bồi chị ngủ không?”
Hơi thở ái muội quanh quẩn, Lục Vân Tạ cười như không cười nhìn Kỳ Thanh, ánh mắt nhìn đến đôi môi hồng hào của Kỳ Thanh, sau lại ngước mắt nhìn trực diện Kỳ thanh “Có lẽ, đêm nay chị tôi sẽ không về.”
Đây là có ý gì? Muốn thử xem người chị dâu này có dễ bị câu dẫn hay không hả?
Kỳ Thanh không cần nghĩ cũng đã quyết đoán cự tuyệt “Không cần.”
“Không cần?” Lục Vân Tạ liếc một cái qua ngực Kỳ Thanh “Chị với chị tôi ở trường hôn môi, chẳng lẽ không có nhu cầu sao?” Lục Vân Tạ dựa đến gần Kỳ Thanh, ánh mắt lẳng lơ mà nhìn cô “Chị tôi không ở đây, tôi có thể giúp chị thoả mãn nhu cầu a.”
Cái nhu cầu này, ý là gì nữa vậy.
Lục Vân Tạ lại đang phát điên cái gì!
Kỳ Thanh đột nhiên thoát ra khỏi tay Vân Tạ, kéo khoảng cách giữa hai người ra “Lục Vân Tạ, tôi là chị dâu của em.”
“Tôi biết a.” Lục Vân Tạ giơ điện thoại lên “Ở đây, tôi có nhiều truyện chị dâu em chồng, chị muốn xem không?”
“…” Lục Vân Tạ thật sự điên rồi, Lục Uyển Đình mà biết cô xem cái loại này, còn không bị Lục Uyển Đình đánh gãy chân à!
“Tôi không phải loại người mèo mỡ với em chồng.” Kỳ Thanh xoay người trốn vào phòng ngủ, chỉ một cái buổi chiều không gặp đột nhiên lại biến thành cô em chồng biếи ŧɦái.
Lục Vân Tạ thấy bóng dáng hoảng loạn của Kỳ Thanh, trên mặt cười xán lạn, cô đến cửa phòng ngủ, lại trêu đùa Kỳ Thanh “Chị dâu, chị không trốn được đâu.”
Chân Kỳ Thanh lảo đảo, thiếu chút nữa té lăn trên đất, Kỳ Thanh mở cửa cảnh cáo Lục Vân Tạ “Em lại nói lung tung, tôi sẽ nói chuyện này với chị của em.”
Vẫn là cái tên Lục Uyển Đình hữu dụng nhất, nhắc đến người này là nụ cười trên mặt Lục Vân Tạ lập tức biến mất, nháy lại trở thành thỏ con, nhấc tay đầu hàng “Chị dâu, tôi sai rồi.”
Chờ Kỳ Thanh vào phòng, Lục Vân Tạ cũng về phòng mình.
Tắm rửa xong nằm trên giường, Kỳ Thanh mở wechat ra xoát một vòng bạn bè, nhìn thấy ảnh chụp giấy kết hôn, trái tim nhỏ không tự chủ mà đập gia tốc, cô lại nhớ Lục Uyển Đình.
Nhìn bên giường trống rỗng, trên giường chỉ có một mình cô, Lục Uyển Đình không biết khi nào về.
Cảm giác trống trãi khó chịu, Kỳ Thanh đem chăn kéo lên, lấy cái gối của Lục Uyển Đình ôm vào trong ngực, cái gối có chút hương vị của Lục Uyển Đình, lại không cầm lòng được ôm càng chặt hơn như là ôm Lục Uyển Đình.
Lục Vân Tạ nằm ở trên giường, một chân thả xuống giường một chân thì đè lên chăn, đem tóc dài rũ ra sau, nhắn cho Kỳ Thanh [Chị dâu thật sự không cần tiểu thuyết sao? Mấy cái này do bạn tôi viết, cậu ấy gửi cho tôi bản hoàn chỉnh, đầy đủ thịt nha, không hề cắt giảm.]
Kỳ Thanh nhìn thấy ba chữ thị đầy đủ, quản không được cái tay mình mà hỏi Lục Vân Tạ [Thật vậy sao?]
Ba chữ này nhìn là tâm muốn động đậy.
Lục Vân Tạ liên tục gửi cho cô một cuốn tiểu thuyết, tên chính là cái câu ở ngoài cửa mà Lục Vân Tạ đã nói >
Chương 1 câu đầu tiên, khiến cho Kỳ Thanh tắt luôn file, cô với Lục Uyển Đình tám năm không có làm, không đúng…phải nói là cô với Lục Uyển Đình trước nay chưa có làm gì.
Chương 49:
Thể loại truyện này, Kỳ Thanh thật sự không dám xem.
Kỳ Thanh hỏi Lục Vân Tạ [Tác giả là bạn của em?]
Lục Vân Tạ: [ n, cậu ấy viết rất nhiều tiểu thuyết, đa số là chị dâu và em chồng.]
Đối với chị dâu chấp nhất như vậy, chẳng lẻ là luyến chị dâu?
Kỳ Thanh lại nhớ đến cuốn tiểu thuyết cô mang từ nhà tới, xốc chăn lên đi xuống giường, lấy từ vali ra cuốn tiểu thuyết, cô vẫn thích xem loại này không có liên quan tới mới quan hệ nào hết.
Đem vali cất lại, Kỳ Thanh cầm cuốn sách đi đến mép giường, nhìn kệ sách nhỏ bên giường, đem quyển tiểu thuyết đặt lên đó.
Lục Uyển Đình phát hiện trên kệ sách có thêm một quyển, chắc là sẽ tò mò mà xem.
Trước kia, cô không dám để Lục Uyển Đình biết cô xem loại truyện này, giờ cô lại muốn Lục Uyển Đình sẽ thấy cái này. Mỗi lần cứ từng chút từng chút một mà xem mấy cảnh thân mật, làm Lục Uyển Đình tâm ngứa, cơ thể như trong biển lửa, lại không dập tắt được, như vậy cô sẽ là lang băm, làm lão lang băm lấy dược giúp Lục Uyển Đình trừ hoả.
Kỳ Thanh nằm lại trên giường, cầm lấy điện thoại mới chỉ rời một lát thôi, Lục Vân Tạ đã gửi cho cô vài cuốn tiểu thuyết.
Cô không hiểu được Lục Vân Tạ, Lục Vân Tạ không thích người chị dâu này sao, vì cái gì lại gửi cho cô nhiều tiểu thuyết như vậy, lo lắng cô không được thoả mãn hay là lo lắng Lục Uyển Đình không được thoả mãn.
Tâm tư cô em chồng này thay đổi thất thường làm cho cô không nắm bắt được.
Ngẫm lại về Lục Uyển Đình, hai chị em tính tình có chút tương tự nhau, hai người giống như con mèo, thích thử, xù cái móng ra được một chút lại thu lại, đối với chuyện tình cảm cùng như vậy, lúc tưởng được đáp lại thì lại khéo léo lảng tránh.
Kỳ Thanh trầm ngâm, trực tiếp hỏi Lục Vân Tạ [Tại sao em lại gửi cho tôi mấy cái này?]
Tài xế già Lục Vân Tạ né tránh không trả lời [Chị đừng cho chị tôi biết, đem lịch sử trò chuyện xoá đi. Tôi đi ngủ, ngủ ngon.]
Nói ngủ ngon xong, mở trò chơi ra chơi tiếp.
Lòng đang suy nghĩ nên xem hay không xem, nhìn Lục Vân Tạ nhắn lại, đem mấy quyển tiểu thuyết tải xuống, cuối cùng dựa theo yêu cầu của cô, đem lịch sử trò chuyện xoá đi.
Kỳ Thanh điều chỉnh một cái tư thế thoải mái, nghiêng người nằm lên giường, trong lòng ngực ôm lấy gối Lục Uyển Đình, lựa chọn một cuốn tiểu thuyết đọc không có những tình tiết cẩu huyết.
Bất tri bất giác, đã ngủ quên, Lục Uyển Đình về nhà lúc nào cô cũng không biết.
Trên người Lục Uyển Đình mang theo mùi rượu, trong ánh mắt có một chút men say, mở cửa phòng ngủ ra nhìn thấy Kỳ Thanh cuộn tròn trên giường, ánh đèn mờ nhạt từ trên tường chiếu vào người cô, phác hoạ ra một thân hình uốn lượn phập phồng trong chăn, tâm Lục Uyển Đình có chút ấm áp.
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, từ từ đi đến gần tới giường, trong tay Kỳ Thanh vẫn còn cầm điện thoại, trong lòng ngực đang ôm cái gối của cô, Lục Uyển Đình có thể tưởng tượng ra được, trước khi cô trở về nhà, Kỳ Thanh đã duy trì tư thế này mà chơi điện thoại.
Lục Uyển Đình cúi sát người xuống, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc đang vươn trên mặt Kỳ Thanh ra sau tai, ánh mắt thâm tình mà nhìn chăm chú người trên giường.
Làn da trắng nõn bị ánh đèn cam hắt lên một tầng mềm mại, làm cho người nhìn khó có thể khắc chế lại mà muốn thân mật với cô, đem cô ôm vào trong lòng ngực.
Hô hấp Kỳ Thanh ổn định, Lục Uyển Đình nhìn đồng hồ đã 12h, chắc Kỳ Thanh đã ngủ lâu rồi, hiện tại ngủ rất sâu.
Lục Uyển Đình nhắm mắt lại, trộm hôn lên môi Kỳ Thanh một cái, lấy cái điện thoại trong tay cô ra, nhẹ nhàng đặt lên tủ đầu giường.
Nhớ đến tin nhắn Hà Chỉ đã nhắn cho cô, nói cho cô biết có người chụp được ảnh của cô và Kỳ Thanh hôn nhau ở trường muốn bán cho toà soạn của cô. Lục Uyển Đình nhịn được lại hôn lên đôi môi kia một lần nữa.
Các cô đã kết hôn, quan hệ hợp pháp, hôn môi tính là cái gì, nếu có bị người ta quay chụp được cảnh thân mật trên giường thì các cô vẫn được pháp luật bảo hộ.
Nɠɵạı ŧìиɦ? Lục Uyển Đình vuốt ve làn da mềm mại trên gương mặt Kỳ Thanh, cùng Kỳ Thanh hôn môi, sao lại bảo là nɠɵạı ŧìиɦ?
Sợ mùi rượu làm cho Kỳ Thanh tỉnh, Lục Uyển Đình ngồi ở mép giường không lâu, chỉ nhìn Kỳ Thanh một lúc rồi đi vào phòng tắm.
Lục Uyển Đình cố ý mở nước nhỏ nhưng mà tiếng nước vẫn đánh thức người đang ngủ trên giường.
Nghe được tiếng nước chảy, Kỳ Thanh mở mắt ra, theo tiếng âm thanh và nhìn vào nhà tắm đôi mắt mơ màng còn buồn ngủ, nhìn thấy đèn phòng tắm sáng lên, có một hình dáng ở trên cửa kính.
Lục Uyển Đình đã về.
Cơn buồn không chống lại được, mí mắt không chịu đựng được mà khép lại. Kỳ Thanh nhắm hai mắt lại, nửa tỉnh nửa ngủ nghe tiếng nước trong nhà tắm.
Cô cũng không cảm thấy tiếng nước làm cho lỗ tai khó chịu, ngược lại còn có cảm giác năm tháng tĩnh lặng thật ấm áp, tẩy đi mọi mệt mỏi bận rộn, từ trạng thái đang làm việc biến thành ở nhà.
Chờ Kỳ Thanh lại ngủ rồi.
Lục Uyển Đình xuống dưới lầu sấy tóc, chờ đến trên người không còn hơi nước mới nhẹ nhàng lên giường.
Gối đầu của cô vẫn bị Kỳ Thanh ôm vào ngực, Lục Uyển Đình ngồi ở bên người Kỳ Thanh, nâng cánh tay cô lên, nhẹ nhàng từng chút lấy cái gối ra.
Một tiếng rên rĩ khẽ truyền đến, động tác của Lục Uyển Đình cứng lại, mất đi cái gối ôm, Kỳ Thanh sờ soạng rồi ôm lấy cô.
Lục Uyển Đình đem gối để lên trên, tìm vị trí thoải mái nằm xuống rồi để Kỳ Thanh ôm lấy cô.
Kỳ Thanh ôm chặt lấy cô, truyền hơi ấm từ bên người sang cho cô, Lục Uyển Đình nghiêng đầu nhìn Kỳ Thanh, lấy chăn đắp kỹ lên hai người, tắt đi cái đèn còn lại trong phòng, xoay người đem Kỳ Thanh ôm vào trong ngực.
Hơi ấm từ lòng ngực biến mất, Kỳ Thanh tỉnh lại trời đã sáng.
Cô xoa xoa đôi mắt, chờ cho tỉnh hẳn, cô ngồi dậy. Trên giường không biết Lục Uyển Đình đã đi từ lúc nào, không có tiếng nước trong nhà tắm phát ra, trong phòng thật an tĩnh.
Tối hôm qua, cô ngủ rồi Lục Uyển Đình mới về nhà, cô nhớ lúc Lục Uyển Đình tắm cô có tỉnh là chỉ là không chờ được lại ngủ tiếp.
Một đêm không có giao lưu.
Kỳ Thanh cho rằng chỉ có tối hôm qua như vậy. Nhưng không nghĩ tới liên tiếp mấy ngày, Lục Uyển Đình về nhà toàn là lúc cô đã ngủ, rời nhà trước khi cô dậy.
Các cô cùng chung một cái chăn, lại không có giao lưu nào cả. Ban ngày tin nhắn gửi cũng ít ỏi, giống như trở về trạng thái xa lạ.
Kỳ Thanh nhịn không được, lấy có vì công việc mà mang theo người đến tập đoàn Lục Thị.
Trợ lý Tô thấy cô, ánh mắt có chút vi diệu “Kỳ tổng đến thật đúng lúc.”
Đi theo Kỳ Thanh là Lưu Ngâm chau mày “Trợ lý Tô có ý gì? Chúng tôi đến không đúng lúc sao?”
Trợ lý Tô liếc mắt một cái cười nói “Lục tổng đang ở trong văn phòng tiếp đãi một người khách.”
Thấy hai người nhìn cô khó hiểu, trợ lý Tô nhướng mày “Da trắng xinh đẹp khí chất ngời ngợi, Lục tổng không có tiếp trong phòng khách mà ở văn phòng của mình.”
Đều nói đến mức độ này rồi, giám đốc Lưu có thể nghe không hiểu nhưng phu nhân chắc chắn phải hiểu ý tứ này.
Lục tổng lén lút gặp người người đẹp khác sau lưng cô!
Cách văn phòng Lục Uyển Đình vài bước, Kỳ Thanh dừng bước chân hỏi trợ lý Tô “Lục tổng cùng người đó nói chuyện bao lâu rồi?”
“Hơn nửa tiếng…”
Lời còn chưa dứt, Kỳ Thanh đã bỏ mặc mấy người vội vàng đi qua, cửa không thèm gõ mà trực tiếp đẩy cửa vào.
Quả nhiên là có người đẹp ở trong phòng Lục Uyển Đình, cái này là cực kỳ xinh đẹp, còn cầm lấy tay Lục Uyển Đình xem, nhìn thì không thân mật cho lắm.
Nhìn Kỳ Thanh đến, Lục Uyển Đình kinh ngạc “Em sao lại đột nhiên đến đây?”
Kỳ Thanh quét mắt nhìn tay Lục Uyển Đình, tay cô vẫn còn đang trong tay người phụ nữ xa lạ kia, đến giờ còn không thu hồi, Kỳ Thanh híp đôi mắt lại “Tôi hình như quấy rầy đến hai người rồi thì phải?”
Trợ lý Tô ngăn trợ lý Hoa và giám đốc Lưu lại “Hai vị, mời đi bên này.”
Hoa Cẩm Nghiên và Lưu Ngâm liếc nhau. Giọng nói của Kỳ tổng không lớn không nhỏ nhưng ai cũng nghe được, nghe ra giọng nói lạnh lùng, hai người thức thời mà đến phòng khách với trợ lý Tô
Mấy ngày nay, cô không có giáp mặt với Kỳ Thanh, thấy Kỳ Thanh đến, lực chú ý của cô đều dồn đến đó, đến khi Kỳ Thanh mở miệng, Lục Uyển Đình mới phản ứng, tay của mình còn ở trên tay người ta.
Lục Uyển Đình vội vàng thu hồi tay lại đứng lên, Kỳ Thanh đi đến cạnh hai người mà đánh giá người phụ nữ da trắng xinh đẹp khí chất cao lãnh, cười lạnh “Lục tổng vội vội vàng vàng, hoá ra là vội yêu đương.”
Giọng nói rất kỳ quái đầy sát khí.
Từ Diệp Bạch cảm giác kỳ quái “Lục tổng không phải kết hôn rồi sao?”
A, còn biết Lục Uyển Đình kết hôn? Biết mà còn sờ tay người ta!
Lục Uyển Đình nhìn ra được Kỳ Thanh tức giận, nhịn không được mà cười.
Còn dám cười nữa! Kỳ Thanh tức giận muốn xốc cái bàn lên.
Lục Uyển Đình đến cạnh Kỳ Thanh nắm lấy tay cô, hướng đến Từ Diệp Bạch mà giới thiệu “Diệp Bạch, vị này chính là phu nhân của tôi, Kỳ Thanh.” Nghiêng đầu nhìn Kỳ Thanh, không che dấu mà lôi cô ra, đem thân phận của cô nói cho người phụ nữ trước mắt lại “Cô ấy chính là nhà thiết kế tôi đã nói trước đó, Từ Diệp Bạch mới từ nước ngoài trở về.”
Nhà thiết kế từ nước ngoài làm cho Kỳ Thanh nhớ lại, lúc ở Tấn Thiên Lục Uyển Đình đã có nói qua là có hẹn với nhà thiết kế trang sức làm nhẫn. Tuần sau về nước.
Nói tuần sau chính là hiện tại.
Đối với ánh mắt ôn nhu của Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh cảm giác xấu hổ. Cô vừa mới cho là Lục Uyển Đình lén lút cô đi hẹn hò với người đẹp yêu đương.
Đều là do trợ lý Tô, nói những lời nói sâu xa.
Nghĩ đi nghĩ lại, không đúng a, lúc cô vừa vào, vị thiết kế này cầm tay Lục Uyển Đình, ái muội mà sờ tới sờ lui, thoạt nhìn rất thân mật, ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy hai người có quan hệ ái muội với nhau.
“Phu nhân thật xinh đẹp.” Giọng nói Từ Diệp Bạch dịu dàng dễ nghe, tốc độ nói thong thả, cô mặc quần ống rộng, ở phía mặc một cái áo sơ mi trắng, thiết kế độc đáo tay áo chỉ có một nửa, đứng lên thì thấp hơn Kỳ Thanh nửa cái đầu, ánh mắt dừng trên người Kỳ Thanh đảo qua đảo lại cuối cùng ngừng ở tay trái cô.
“Ngón tay cũng thật đẹp, giống như Lục tổng, trắng nõn, khớp xương rõ ràng, thon dài.”
“Hai người đang xem ngón tay?” Loại xem ngón tay này, sao lại có cảm giác hụt hẫng.
Lục Uyển Đình nắm lấy tay Kỳ Thanh kéo cô ngồi xuống bên cạnh, cười nói “Cô ấy đang dựa vào tay chúng ta để thiết kế nhẫn.”
Từ Diệp Bạch đưa lòng bàn tay ra trước Kỳ Thanh “Tay Lục tổng tôi đã xem xong rồi, vừa hay phu nhân ở đây, có thể để tôi xem được không?”
Nụ cười thật thân thiện, không giống Dương Châm động một tí là cao ngạo, không hề có tính tình kỳ quái, làm người ta theo bản năng mà đối chiếu với Dương Châm.
Kỳ Thanh đặt bàn tay lên trên bàn tay Từ Diệp Bạch, Từ Diệp Bạch nắm lấy tay cô, một cái tay khác nắm lấy ngón giữa của Kỳ Thanh, từng tấc từng tấc một mà niết ngón tay.
Ngón tay là nơi mẫn cảm, Kỳ Thanh muốn rút tay lại, Lục Uyển Đình chau mày nhìn Từ Diệp Bạch đang chăm chú xem ngón tay Kỳ Thanh, cảm giác như có người xâm phạm lãnh địa của mình.
Xem tay cô chỉ một chút xíu vậy mà xem tay Kỳ Thanh lâu như vậy?
Không cao hứng.
Kỳ Thanh nhìn ngón giữa của mình, sinh ra nghi ngờ “Nhân thiết kế mang ngón giữa sao?”
Nhẫn cưới hẳn là mang ngón áp út đi chứ nhỉ?
Từ Diệp Bạch cười cười “Không, nhẫn mang ở ngón áp út.” Nói xong lại niết ngón tay áp út của Kỳ Thanh.
Mới vừa đụng một tí, Lục Uyển Đình đã đem tay Kỳ Thanh kéo lại, vẻ mặt lạnh nhạt mà nói “Tay Kỳ Thanh và tôi giống nhau, số 11.”
Sờ nữa thì thật sự cô không chịu được mà sẽ bùng nổ mất.
Từ Diệp Bạch vuốt ve chính ngón tay cô, cảm thụ lại chút cảm xúc và hơi ấm của Kỳ Thanh còn lưu lại ở tay cô. Linh cảm đến thật nhanh, chỉ mới đó mà cô đã biết sẽ thiết kế như thế nào “Hai người muốn kiểu như thế, kiểu đơn giản hay là xa hoa sang trọng?”
Trong đầu đã phát hoạ ra vài đôi nhẫn, chỉ cần cô trở về cầm bút vẽ ra thôi.
Cửa văn phòng vẫn đang mở, trợ lý Tô đem Hoa Cẩm Nghiên và Lưu Ngâm đến phòng khách để tiếp đón 2 người, trà cũng đã uống hết một ly, người vẫn chưa thấy quay lại, giám đốc Lưu khó chịu mà thúc giục cô đến hỏi thử khi nào Kỳ tổng và Lục tổng lại đây.
Trợ lý Tô đứng ở cửa gõ gõ cửa, cắt ngang cuộc nói chuyện của ba người trong văn phòng “Lục tổng, Kỳ tổng, giám đốc Lưu với trợ lý Hoa đang chờ hai người.” Lén nhìn sắc mặt của phu nhân, thật ngoài dự đoán, sắc mặt của phu nhân rất tốt, vẻ mặt ôn hoà.
Lục Uyển Đình đang xác định các chi tiết của nhẫn, nghe người ngoài cửa nói vậy liền nhìn sang Kỳ Thanh, Kỳ Thanh mang theo trợ lý và giám đốc lại đây?
Cô hỏi Kỳ Thanh “Em không phải tới tìm tôi?”
Từ Diệp Bạch uống miếng nước để thông cổ, thuận tiện quan sát xem đôi thê thê này có ý tứ gì.
“Là tìm chị.” Kỳ Thanh lo sợ bất an, có người ngoài ở đây, cô ngập ngừng nói cho Lục Uyển Đình nghe, chính là cô mượn việc công để tới đây làm việc tư “Nghiên cứu có phát hiện ra mấy vấn đề, giám đốc Lưu muốn sang đây hỏi ý kiến chị, xem sửa chữa như thế nào.”
Lại là việc công.
Lần trước mang theo hai giám đốc qua đây để tìm cô nói chuyện hợp tác, lúc này lại mang theo trợ lý và giám đốc đến đây tìm cô. Lại nói nghiên cứu có vấn đề.
Sắc mặt Lục Uyển Đình không tốt lắm, trầm mặc mà nhìn Kỳ Thanh.
Kỳ Thanh thấy vậy nhanh chóng lấy lòng cô cười bảo với trợ lý Tô “Trợ lý Tô, cô giúp tôi nói trợ lý của tôi với giám đốc Lưu về công ty đi, nói với hai người đó, tôi và Lục tổng đã làm việc với nhau rồi.”
Trợ lý Tô vẫn không đi, chờ Lục Uyển Đình gật đầu lúc này mới đáp lại “Được.” Lúc đi thuận tay đóng cửa lại giúp các cô.
“Nghe ra hình như phu nhân và Lục tổng trên phương diện làm ăn là đối tác của nhau?” Từ Diệp Bạch buông chén trà, càng cảm thấy hai người có gì đó thú vị.
Loé hôn thì thôi không nói, còn dưới mắt nhân viên còn âm thầm đẩy đưa với nhau.
“Thiết kế Từ vẫn nên chú ý đến việc thiết kế nhẫn như thế nào đi.” Từ sau khi Kỳ Thanh tới, thái độ của Lục Uyển Đình đối với Từ Diệp Bạch từ mua xuân muôn hoa nở trở thành mùa đông cây khô lá rụng.
“Thiết kế tổng thể tôi và Kỳ Thanh đã nói ra hết, chi tiết phát thảo thì cô thiết kế ra đi, sau chúng ta lại nói tiếp.” Ý cô là muốn tiễn khách.
“Tôi đã có linh cảm, ngày mai có thể đem bản thiết kế cho hai người xem.” Từ Diệp Bạch lấy túi xách nói “Muốn sửa cái gì thì nhắn tin cho tôi, đừng có gọi điện thoại.”
Hôm qua, cô mới về nước, múi giờ còn bị lệch cho nên hiện tại có hơi mệt.
Lục Uyển Đình tiễn Từ Diệp Bạch ra cửa, gọi thư ký Phó đưa cô xuống
Xoay người nhìn Kỳ Thanh ở sofa, Lục Uyển Đình đóng cửa thuận tay khoá cửa lại “Kỳ tổng muốn cùng tôi giải quyết vấn đề gì nhỉ?”
Kỳ Thanh nhấp môi, giống như oán phụ phòng tiêu gối chiếc, ánh mắt u oán “Chị mấy ngày nay bận cái gì? Bận đến bóng người còn không thấy. Chị khi nào về khi nào đi, em cũng không biết.”
Trên bàn làm việc lớn, chất đầy văn kiện tư liệu cần xử lý, Kỳ Thanh nhìn qua, ánh mắt lại nhìn Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình đi đến gần cô. Khi Lục Uyển Đình đến rồi Kỳ Thanh mới thấy được sự mệt mỏi trên gương mặt ấy.
Mấy câu chất vấn dường như biến thành đau lòng “Rất mệt sao?” Cô vuốt ve mặt Lục Uyển Đình, lòng bàn tay dán lên gương mặt đó, có chút lạnh.
Người trước mắt nhắm mắt lại, hướng về phía Kỳ Thanh dựa lên vai, Kỳ Thanh giang hai tay ôm lấy Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình nắm lấy góc áo của cô, không giấu được sự mệt mỏi trong giọng nói, ở bên tai Kỳ Thanh nói “Đúng vậy, rất mệt. Công việc thật nhiều.”
Lục Uyển Đình đem toàn thân mình giao cho Kỳ Thanh, ngửi được hương thơm thanh mát trên người Kỳ Thanh, cảm thấy nhẹ nhàng mà dỡ phòng bị xuống “Em còn nhớ tập đoàn Trường Thạch sao? Công ty chúng ta cùng với Trường Thạch và Thêm Phong cùng nhau hợp tác đầu tư một hạng mục bất động sản, có xảy ra chút vấn đề.”
“Hạng mục bất động sản?” Kỳ Thanh ôm lấy Lục Uyển Đình, nhẹ nhàng vuốt phía sau lưng cô “Khủng hoảng tài chính xong, thị trường bất động sản rơi vào tình trạng đóng băng, đã nhiều năm rồi không thấy khởi sắc, như thế nào mà lại đầu tư phát triển hạng mục mới vậy?”
“Đóng băng rồi có thể rã đông, sau đó thị trường bất động sản sẽ khởi sắc.” Cằm Lục Uyển Đình cọ cọ lên vai Kỳ Thanh, nghiêng đầu chôn ở cổ cô “Còn thêm hạng mục với tập đoàn Thêm Phong cũng xảy ra vấn đề nữa.”
Hơi thở nóng rực phả lên cổ cô, mang chút tê dại ngứa, Kỳ Thanh càng ôm chặt lấy Lục Uyển Đình, lúc này cô không có nghĩ đến gì khác ngoài việc đau lòng cho Lục Uyển Đình.
Cái loại cảm giác xa xôi lại thêm bất lực, cô chỉ có một Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật, trong tay Lục Uyển Đình lại là cả một tập đoàn Lục Thị to lớn như vậy, cô muốn giúp Lục Uyển Đình nhưng mà không làm được.
“Đừng lo lắng, tôi đều có thể xử lý được.” Lục Uyển Đình giống như cảm nhận được tâm tình của Kỳ Thanh, có thể đoán được cô đang nghĩ cái gì, Kỳ Thanh thoải mái hỏi “Vậy em có thể làm gì cho chị?”
“Em a…” Giọng nói ôn nhu của Lục Uyển Đình như nước chảy bên tai Kỳ Thanh, làm tâm cô loạn cả lên “Việc em phải làm, chính là làm cho tôi thích em.”
Không biết là do ảo giác hay do cô nghĩ nhiều, Kỳ Thanh cảm thấy lúc Lục Uyển Đình nói câu kia, mỗi một thanh âm đều nặng hơn có ý nhấn mạnh.
Khẳng định là cô nghĩ nhiều rồi, cô mấy ngày nay đều xem tiểu thuyết Lục Vân Tạ gửi cho cô để chờ Lục Uyển Đình về, xem có vẻ nhiều cho nên có chút loạn tưởng.
Giống như ngày hôm qua mở họp, trợ lý Hoa cầm ổ cứng khom lưng ghé lên trên bàn, cắm đi cắm lại đều không vào được, rồi nói với cô “Cái này không đúng, chen vào không lọt.” Cô lại nghĩ đến chuyện vẩn vơ khác.
“Vậy hiện tại, chị không thích em sao?” Trái tim lại đập rộn lên, từng nhịp đập mạnh áp lên cơ thể của đối phương.
Lục Uyển Đình cong môi cười “Em có cảm giác sao?” Hơi thở ấm áp cứ từng chút một quanh quẩn ở tai Kỳ Thanh, Lục Uyển Đình trả lời cô. “Có thích một chút.”
Có chỗ nào mà thích một chút chứ, rõ ràng cái thích nó ngấm vào cơ thể đi theo từng mạch máu, thâm nhập vào sâu trong mỗi tế bào.
Cô làm cho Kỳ Thanh bị mê hoặc, Lục Uyển Đình buông cô ra, vòng qua bàn làm việc làm ra vẻ đứng đắn ngồi trên ghế làm việc, nhìn Kỳ Thanh mà cười nhạt “Kỳ tổng, không ngại tôi một bên xử lý công việc một bên giải quyết vấn đề nghiên cứu chứ?”
Lục Uyển Đình nói rồi mở một văn kiện ra xem.
Lục Uyển Đình như thế nào lại đốt lửa rồi không chịu dập lửa!
Thấy người ta nhẫn thì càng làm càn.
Ở đây là văn phòng, trên bàn còn có nhiều văn kiện, trong đầu Kỳ Thanh muốn nhào qua đem ấn Lục tổng ở trên bàn, nhưng mà cảm giác được sẽ không làm được, lại nghĩ đến cảnh bị Lục tổng ấn ở trên bàn lại càng phi thực tế.
“Không ngại.” Kỳ Thanh khó khăn mà trả lời, đứng một chỗ lâu, tim mới hoãn lại rồi tới đó.
Kỳ Thanh ở bên kia làm việc mà ngồi xuống, nhìn mặt bàn hỗn độn “Thật ra, vấn đề nghiên cứu không có gì, là em muốn gặp chị thôi.”
Nhìn Lục Uyển Đình đang nghiêm túc làm việc, Kỳ Thanh nói “Là em nhớ chị.”
Ánh mắt Lục Uyển Đình ngẩn ra, cô ngẩng đầu hai ánh mắt dung hợp với nhau “Kia…em muốn ở đây bồi tôi sao?”
Từ trong đống văn kiện kia rút ra một tập văn kiện thật dày tầm một trăm trang đưa cho Kỳ Thanh “Đây là các hạng mục đầu tư đã xong, từ lúc bắt đầu hợp tác cho đến hoàn thành, mỗi một hạng mục đều có quá trình được lưu giữ trong này.”
Kỳ Thanh mở tư liệu ra, trang đầu không có gì nhiều lắm, chỉ có chữ viết tay tên Lục Uyển Đình ở trên đó, nét chữ thanh tú nước chảy mây trôi.
“Chị muốn em xem tài liệu này với chị?”
“Những tư liệu này sẽ có ích đối với sự phát triển trong tương lai của công ty em.” Lục Uyển Đình mở ipad ra, xác định xem lịch trình làm việc hôm nay.
Hôm nay, vẫn bận như thường ngày, chỉ có lúc này mới có thời gian ở cùng Kỳ Thanh.
Kỳ Thanh từ ống đựng bút lấy ra một cây bút kim màu đen, Lục Uyển Đình thấy thế liền kéo ngăn kéo ra, mắt nhìn vào ngăn kéo lấy một cái hộp nhung màu đen ra. Đặt lên bàn mở ra thì bên trong là một cây bút kim màu trắng đưa cho Kỳ Thanh “Em dùng cái này đi.”
“Sao vậy?” Kỳ Thanh đem cây bút mới lấy ra thả vào trong ống được, tiếp nhận cây bút của Lục Uyển Đình, lấy, nhìn nhãn hiệu trên cây bút mới phát hiện nhãn hiệu bút này cô hay dùng.
Lục Uyển Đình đóng ngăn kéo lại, cúi đầu nói “Hôm trước đến công ty em, tôi nhìn thấy bút trên bàn của em đều loại này.”
“Chị mua riêng cho em sao?” Kỳ Thanh vui vẻ hỏi.
Lục Uyển Đình phủ nhận “Không phải, mua từ lâu rồi vẫn luôn để trong ngăn kéo không dùng.”
“Thật sự không phải là mua riêng cho em sao?” Kỳ Thanh nhìn qua thân bút, thấy mực đã được bơm đầy “Mực này được bơm khi nào vậy?”
Kỳ Thanh cấm lấy một tờ giấy viết lên thử, đường nét suôn mượt, tự nhiên, chắc mực được bơm chưa bao lâu.
“Mấy ngày hôm trước.”
Lục Uyển Đình ký một phần văn kiện rồi để qua một bên, Kỳ Thanh đã mở tư liệu cô đưa cho, nhìn thấy Kỳ Thanh nghiêm túc xem, cô không cầm lòng được mà cười.
Ánh mắt đảo qua bàn tay của Kỳ Thanh, trên đó không có mang bất cứ cái gì “Ngày mai, em còn lại đây sao? Sau khi xác định bản thiết kế nhẫn, Diệp Bạch có thể làm nhẫn cho chúng ta xong trong ba ngày.”
“Cô ấy không phải là nhà thiết kế sao, còn làm nhẫn thủ công nữa à?”
“Cô ấy thích chính mình tự tay làm ra những món đồ do cô ấy thiết kế.” Tựa như nhớ tới cái gì, Lục Uyển Đình buông cây bút trong tay, nắm lấy ngón tay trái của Kỳ Thanh hỏi cô “Lúc Diệp Bạch chạm vào ngón tay em, em có cảm giác gì?”
Cô nói xong, cũng làm động tác giống như Diệp Bạch niết lấy ngón tay áp út của Kỳ Thanh, theo khớp xương niết đến đầu ngón ta, giống như đang tháo một cái nhẫn trên tay Kỳ Thanh xuống vậy.
Rõ ràng là động tác giống nhau nhưng Lục Uyển Đình lại làm cảm giác quá câu dẫn.
“Em muốn rút tay lại.” Kỳ Thanh trở tay bắt lấy tay Lục Uyển Đình lại, sắc mặt như được đánh thêm một tầng má hồng, ánh mắt rực rỡ nhìn Lục Uyển Đình, ngực phập phồng hỏi lại Lục Uyển Đình “Chị thì sao, lúc cô ấy chạm vào tay chị, chị có cảm giác gì?”
“Không có cảm giác gì, khi đó tôi chỉ suy nghĩ tới lúc tôi và em mang nhẫn.”