Phu Nhân Giả

Chương 41



“Nghiêm trang chủ, ta……”

Hơi thở tôi hoàn toàn rối loạn, eo lún xuống mấy lần lại bị Nghiêm Thù Lân nhấc lên, bị hắn xâm nhập liên tục. Tôi không muốn hắn đâm vào nữa nhưng mệt đến nỗi ngón tay không thể nhúc nhích, cũng chẳng nghĩ ra cách nào tránh né.

Có lẽ đám thị nữ nghe thấy động tĩnh trong phòng nên bóng nắng ngoài cửa sổ đã dần thẳng đứng mà chẳng ai vào cản Nghiêm Thù Lân giùm tôi.

Vật giữa hai chân tôi mềm oặt, lúc lên đỉnh trước mắt trắng xóa nhưng cái gì cũng bắn không ra.

Hôn mê một hồi, khi tỉnh lại trong bụng tôi tràn đầy dịch nóng đặc quánh, dương v*t hắn lại nhanh chóng cương cứng, chín cạn một sâu đâm rút trong lỗ nhỏ của tôi.

May mà sau lúc mãnh liệt, động tác của hắn chậm lại, còn bế tôi lên rồi hôn nước mắt đọng trên mi, nhẹ giọng hỏi tôi: “Vẫn ổn chứ?”

“Nghiêm Thù Lân, ngươi, ngươi lại gạt ta!” Tôi giận hắn làm bậy nhưng không dám trách móc, chỉ sụt sịt một cái rồi nói hắn là đồ dối trá thất hứa.

Nhưng nói xong lại thấy chột dạ, hắn dối trá nhưng tôi lấy tín vật đính ước của Khương Nhược Châu hình như cũng chẳng có tư cách lên án hắn.

76.

“Ta nằm mơ.”

Nghiêm Thù Lân không đầu không đuôi nói một câu như vậy.

Nói xong hắn vùi đầu vào cổ tôi, tóc dài xõa tung lướt qua ngực trần làm tôi thoáng giật mình, tim như bị lông vũ mềm mại phất qua.

Tôi do dự một lát, thấy hắn không định nói tiếp thì khẽ chớp mắt rồi nhẹ nhàng ôm lưng hắn hỏi: “Ngươi mơ thấy gì vậy?”

“Trong mơ ta làm ngươi bị thương,” hắn ôm eo tôi, giọng nói rất nhỏ, “Trách ngươi không tin ta, trách ngươi tin lời đồn, làm việc cho bọn họ, trách ngươi tự ý xông vào cấm địa…… Nhưng sau khi tỉnh lại, ta càng trách mình hơn.”

Tôi nhìn hắn, há hốc miệng ngẩn người một lát rồi vội vã giơ ngón tay lên thề thốt: “Nghiêm trang chủ, ta còn ham sống lắm, sao lại xông vào cấm địa được chứ! Ngươi không cho ta đi thì ta sẽ không đi đâu!”

Nghiêm Thù Lân ngước nhìn tôi rồi nắm ngón tay dựng thẳng của tôi: “Ngươi là Doãn Hoàn Từ.”

Không hiểu sao tự dưng hắn nói câu này, tôi tròn mắt nhìn hắn giây lát rồi nói: “Ta, ta đương nhiên là Doãn Hoàn Từ rồi.”

“Ta biết.” Hắn lại chồm tới hôn khóe môi tôi, hôn xong rúc vào sau tai ngửi tóc tôi, thấp giọng nói, “Hoàn Từ, ta biết ngươi là Hoàn Từ mà.”

Sau khi nói những lời khó hiểu này, Nghiêm Thù Lân lấy áo bọc kín người tôi, muốn bế tôi ra ngoài tắm rửa.

Đi mấy bước, hắn cúi xuống vén tóc dính trên má tôi ra sau tai, đôi mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn tôi.

Rõ ràng người vừa bị đè chính là tôi, nhưng hắn lại lộ ra vẻ mặt như bị tôi làm tổn thương vậy. Tôi ngơ ngác ngửa đầu nhìn hắn rồi đưa tay sờ đôi môi mỏng mím chặt của hắn, sao tôi không thấy lệ trong mắt hắn mà lại có cảm giác hắn có thể khóc bất cứ lúc nào nhỉ?

Tôi sợ nhìn tiếp nữa sẽ thấy hắn khóc thật nên lập tức dời mắt đi, kéo kín áo mình rồi thấp giọng bảo hắn: “Nếu là mơ thì chẳng có chuyện gì xảy ra đâu, ngươi đừng xem là thật.”

“Vậy sao?” Hắn nói.

“Nghiêm Thù Lân, lúc trước…… lúc trước ta cũng mơ,” tôi cắn môi dưới rồi nói, “Mơ thấy mình bị chặt chân, vừa sợ vừa đau, thấp thỏm lo âu, nhưng đó là mơ nên chắc sẽ trái ngược với hiện thực!”

Nghiêm Thù Lân dừng chân, yên lặng nhìn tôi rồi ôm tôi chặt hơn.

Tôi vòng tay qua cổ hắn, nhắm mắt thì thầm với hắn: “Ngươi nói ta là phu nhân ngươi mà, đừng đối xử với ta như trong mơ được không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.