Gió thổi hiu hiu, hoa lá dập dờn.
Tôi ăn uống no nê rồi đi dạo với Nghiêm Thù Lân trong rừng trúc nhỏ ở sơn trang của hắn, vui vẻ hàn huyên rất nhiều chuyện, càng lúc càng cảm thấy hắn thân thiện hơn, tại tôi quá để ý nội dung truyện nên mới hiểu lầm hành vi của hắn thôi.
Lúc ngồi trong đình, con mèo mướp của Nghiêm Thù Lân còn chủ động ôm ấp yêu thương với tôi, xem ra lời hắn nói hôm qua đều là thật, trên người tôi có mùi của hắn nên mèo nhà hắn thích đến gần tôi.
Hắn tốt bụng cho tôi ăn đường viên mẹ hắn thích, thế mà tôi còn nghĩ hắn như vậy, điều này khiến tôi rất áy náy.
Thế là tôi vắt óc nghĩ ra đủ lời ca tụng sơn trang của hắn, sau đó khen hắn vừa đẹp trai phóng khoáng vừa có võ công cao cường, bảo đảm có không ít người thích hắn……
“Doãn Hoàn Từ, y phục hai ngày nữa mới may xong,” Nghiêm Thù Lân đứng dậy khoác áo ngoài của mình lên lưng tôi, sau đó lại đặt lọ đường viên kia vào tay tôi rồi nói, “Ngươi chịu khó mặc tạm áo cũ của ta nhé.”
Vẻ mặt hắn lạnh lùng mà lời nói lại ân cần như vậy.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy: “Có gì mà chịu khó chứ? Trước đây ta toàn mặc áo vải thô, còn là đồ rách nữa, y phục ngài cho ta rất vừa vặn thoải mái, ta còn chưa tạ ơn ngài……”
“Không cần tạ ơn đâu.” Nghiêm Thù Lân ngắt lời tôi, “Ngươi đừng tôn kính ta như vậy.”
Tôi nhìn hắn một lát rồi chớp mắt, nắm chặt bình sứ nhỏ của hắn, nhịn không được cười nói: “Nghiêm trang chủ, trước kia ta cứ tưởng ngươi khó gần lắm, nhưng ngươi chẳng kiêu ngạo chút nào cả, còn đối tốt với ta nữa.”
Nghe tôi nói xong, khóe môi hắn cũng hơi cong lên, trên mặt lộ ra chút ý cười hiếm hoi.
Tôi và Nghiêm Thù Lân nhìn nhau một hồi, sau đó tôi cúi đầu mở nắp bình sứ nhỏ, đổ ra một viên đường màu hồng rồi hỏi hắn muốn ăn không. Hắn nói không thích đồ ngọt, tôi nghĩ ngợi rồi bỏ viên đường vào miệng mình.
Đường viên vừa vào miệng lập tức tan ra, thần kỳ thật, chẳng biết pha thêm nước hoa gì mà vị thơm ngọt cứ mãi quanh quẩn trên đầu lưỡi. Sau khi nhấm nháp, tôi cảm thấy trong đường này còn trộn thêm chút bạc hà, ăn xong cổ họng mát lạnh, vì đêm qua sợ hãi quá nên tôi mới không nhận ra hương vị kỳ diệu của nó.
Vốn định ăn thêm một viên nhưng khi lắc bình cảm thấy đường viên bên trong không nhiều lắm, ăn nhanh mau hết, vẫn nên để dành ăn lúc đi đường.
Nghiêm Thù Lân nói: “Còn nhiều lắm, ăn hết cứ tìm ta lấy.”
“Ngươi thật tốt quá đi mất!” Tôi nhét lọ đường vào vạt áo rồi vui vẻ cầm tay phải của hắn.
Giờ tôi cảm thấy quyển truyện kia không thể tin được. Nghiêm Thù Lân là người tốt, vừa hiếu thảo vừa tinh tế, chỉ là không rành đối nhân xử thế nên mới làm ra những chuyện kinh hãi thế tục kia thôi.
Hắn cầm lại tay tôi.
Tay Nghiêm Thù Lân quả thật lớn hơn tay tôi rất nhiều, lòng bàn tay sần sùi như đá, chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ là thô ráp nhất.
“Doãn Hoàn Từ” phiêu bạt giang hồ bấy lâu cũng luyện được da dày thịt béo, nhưng so với Nghiêm Thù Lân thì bàn tay của thân thể này vẫn còn mịn chán.
Tôi không còn hồi hộp như hôm qua nữa.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, tôi đã có thể nở nụ cười thật lòng: “Nghiêm trang chủ, ta muốn nói lại chuyện khóa định tình với ngươi.”
Nghiêm Thù Lân dời băng ghế đá tới cạnh tôi rồi tiếp tục cầm tay tôi, lắng nghe tôi nói.
“Sau này ngươi đừng tùy tiện sờ thân thể người khác nữa.” Tôi cúi đầu nhìn mu bàn tay hắn, vành tai hơi ửng đỏ, “Người ta gọi đây là tình yêu, dù trước khi làm việc này không có danh phận thì ít nhất cũng phải có tình cảm. Nghiêm trang chủ, ngươi vừa đẹp vừa giàu, ngay cả tiểu bối vô năng như ta cũng đối xử tốt…… Cứ thuận theo tự nhiên đi, rồi ngươi sẽ gặp tình yêu định mệnh của mình thôi.”
Tôi rụt rè ngước nhìn Nghiêm Thù Lân, vẻ mặt hắn vẫn vậy, chẳng biết có nghe lọt mấy lời lải nhải này của tôi không nữa.
Thật lâu sau, hắn nắm tay tôi chặt hơn rồi nói: “Ừ.”