Đám con gái vừa rời đi liền có một ly rượu từ xa ném đến phía chân cô vỡ nát, chất lỏng màu đỏ sậm trong ly thủy tinh bắn lên trên giày trên váy cô. Nhạc cũng tắt, phía góc phòng lúc này tụ tập thành một đám đông chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ.
Trong đám đông xuất hiện gần năm tên ăn mặc phong lưu tiến lên nhìn anh và cô. Lại đến rồi lại đến rồi!!!!
“Hai bọn mày từ lúc vào đây đến giờ làm tao ngứa mắt lắm rồi đấy! Thích gây sự chú ý à!”
Hạ Nhiên khuôn mặt ỉu xìu nhìn anh, môi nhỏ chu lên đáng thương.
“Thần…giày và váy em bị dơ rồi! Đôi giày anh tặng em! Đôi giày mà em thích nhất! Thần…làm sao đây…?. Chảy máu rồi nè…”
Doãn Bách Thần ngồi dậy khỏi ghế, rút trong túi quần ra chiếc khăn mỏng, cúi người ngồi xuống lau miệng vết thương cho cô. Ngước mặt lên nói với cô bằng giọng đầy cưng chiều.
“Về nhà anh sẽ giặt cho em, đừng buồn! Về nhà anh sẽ làm sạch, có được không? Hửm?”
Cô vui vẻ cười tươi gật đầu, cơm chó phát miễn phí khắp hộp đêm.
Tên mặc đồ vest màu đỏ đô ném ly rượu trên tay xuống đất tạo ra âm thanh chói tai, anh và cô vẫn không thèm đoái hoài đến hắn, hắn liền cầm chai rượu ném về phía cô.
Doãn Bách Thần đang ngồi đứng bật dậy ôm eo cô kéo sát người cậu lại gần mình, tiện tay đặt cô ngồi hẳn lên quầy bar rồi quay sang nhìn bọn chúng.
Chai rượu hạng xoàng chạm đến tủ rượu phía trong quầy, kéo theo cả chục chai cùng lung lay mà ngã xuống. Tiếng la sợ hãi của nhân viên pha chế đằng sau quầy bar vang lên.
Mọi người đứng đó đều ngạc nhiên nhìn hai người trước mặt, động tác của người đàn ông sao nhanh thế? Sao có thể nhấc bổng một người như thế chỉ bằng một cái ôm eo?
Anh cởi áo khoác vest ra vứt ra sau quầy bar, nói lớn với nhân viên pha chế.
“Lấy cái này che lên người, ngồi yên dưới đó đi.”
Anh chàng nhân viên lập tức lấy áo phủ lên người ngồi vào một góc trong quầy, thầm nghĩ cuộc ẩu đả này chắc sẽ không nhỏ đâu.
Doãn Bách Thân lấy một chai rượu còn nguyên tem đưa cho Hạ Nhiên.
“Nào! Em ném thử xem có trúng đầu không? Nhớ là phải trúng đầu!”
Cô ngồi bắt chân trên quầy bar dáng vẻ thong dong nhìn bọn chúng, đưa chai rượu lên tầm mắt đo đạc thử, bọn chúng vẫn đứng nguyên chỗ nghênh mặt lên thách thức cô. Một tên trong đám chơi chung với tên áo đỏ còn vênh mặt.
“Mày dám ném không? Chúng tao đều là gia thế hiển hách nhất nhì cái thành phố này, còn không xem lại bản thân mình! Làm thương bọn tao thì hậu quả không nhỏ đâu!”
Hạ Nhiên nhắm chuẩn xác vào đầu tên mặc áo đỏ mà ném, lực tay cô chỉ dùng năm phần. Một âm thanh “bịch” vang lên, đến âm thanh thủy tinh vỡ, đến tiếng la hét của tên đó như con vật bị thương ầm ĩ cả hộp đêm.
Máu trên đầu hắn bắt đầu chảy xuống phủ lên mặt, hắn ôm đầu chỉ chỉ mà gào lên.
“Đánh nó! Đánh nó cho tao! Mẹ nó! Dám làm bị thương ông đây! Tao sẽ cho mày biết tay!”
Bốn tên còn lại cùng cầm chai rượu hay bất cứ vật gì vớ được trên bàn ném về phía hai người, anh điệu bộ thản nhiên đưa tay chụp lấy đồ vật, bàn tay to lớn của anh dễ dàng chụp lấy những chai rượu bọn chúng ném tới.
Ném hết đồ mà hai người vẫn không bị hề hấn gì, bọn chúng nổi điên lên xông đến, toàn là đám ăn chơi uống rượu cả ngày chẳng nên thân, một cánh tay của anh và cô cũng chưa chắc đã đánh lại, còn hùng hổ đòi làm lưu manh?
Doãn Bách Thần tựa người vào quầy bar tung cước đá cao, một phát chính xác thẳng vào mặt tên đang lao đến, hắn ngã ra sau lại đụng trúng tên đằng sau, cả hai cùng ôm nhau ngã lăn ra sàn rên rỉ.
Hạ Nhiên nhảy xuống khỏi quầy bar, tay bắt lấy nắm đấm trước mặt mình, cô vặn một vòng theo chiều kim đồng hồ, tiếng rắc rắc vang lên nghe rõ, sau đó đi cùng là tiếng hét thất thanh của tên đó. Còn một tên nữa sợ hãi lùi về sau không dám lên tiếng.
Cô bước lại nắm cổ áo tên áo đỏ nhấc bổng lên một cách dễ dàng, máu đỏ tươi khắp mặt cũng không che đi được nỗi sợ hãi trên khuôn mặt hắn. Cô cười mỉm nhìn hắn, nụ cười nhẹ nhàng xinh đẹp như đóa anh túc vừa chớm nở khiến ai nhìn thấy đều mê mẩn.
_______________________
08:53-10/08/22