Lâm Lam nghe xong lời Mặc Thư Kỳ nói như hiểu mà không hiểu gật đầu, mà Lâm Khiếu Thiên xác thực nghi ngờ nhìn về phía đệ tử bà: “Là như vậy phải không?”
Bình nhi tỉnh táo lại, giọng điệu vững vàng nói: “Sư phụ, là nam nhân xấu đói bụng kia gọi Mộc Điệp Tâm đưa sâu tới… Tống sư muội vốn muốn trò chuyện với hắn, nhưng là hắn lại ném một bình thuốc bộ về phía Tống sư muội, đưa tới một đống sâu lớn bò lên toàn thân Tống sư muội, cắn nàng máu thịt be bét.” Bình nhi sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, xem ra chuyện vừa rồi ảnh hưởng không nhỏ với nàng.
Bình nhi nói xong, Lâm Khiếu Thiên lúc này mới phát hiện, trong đội ngũ thiếu mất một người. Bà liếc mắt thản nhiên nhìn Mặc Thư Kỳ, kiềm chế tức giận, trầm thấp giọng nói: “Ở chỗ nào, mang ta đi?”
“Dạ, dạ.” Bình nhi liền vội vàng gật đầu, dẫn Lâm Khiếu Thiên đến nơi người đang xảy ra chuyện.
“Lam nhi, có hứng thú không, chúng ta cũng đi xem xem đi.” Mặc Thư Kỳ dịu dàng hỏi Lâm Lam.
“Được.” Lâm Lam cũng có chút bận tâm Mộc Điệp Tâm, dù sao hắn là cũng đi ra ngoài cùng những người kia.
Bình nhi và Lâm Khiếu Thiên đi đến trước đầu tiên, Mặc Thư Kỳ và Lâm Lam đi đến phía sau, đám đệ tử kia đè nén sợ hãi không thôi rụt rè rúc đi theo phía sau cùng cách Mặc Thư Kỳ một khoảng cách rất xa.
Đến nơi xảy ra chuyện cũng không có phát hiện sâu gì, chỉ có một mình Mộc Điệp Tâm cuộn mình dưới tàng cây, trong mắt hắn rưng rưng nước mắt trong suốt, thân thể không ngừng run rẩy, xem ra rất sợ hãi. Thế nhưng quên đi cách vị trí hắn không xa có một bộ hài cốt trắng, sẽ càng thêm có sức thuyết phục.
Lâm Lam trước tiên chạy đến bên cạnh Mộc Điệp Tâm an ủi hắn, Mặc Thư Kỳ và Lâm Khiếu Thiên đứng bên cạnh bộ xương. Mặt của Mặc Thư Kỳ không hề có cảm xúc, mà Lâm Khiếu Thiên lại là tràn ngập lửa giận, đám đệ tử kia của bà đứng chỗ cách bộ hài cốt trắng một khoảng cách chỉ chỉ chỏ chỏ, không dám đến dựa vào nhau cầu xin.
Con mắt Lâm Khiếu Thiên có chút đỏ lên nhìn Mặc Thư Kỳ: “Mặc tiểu thư, chẳng lẽ không cho Lâm mỗ một câu giải thích ư?”
“Câu giải thích gì?” Mặc Thư Kỳ thản nhiên liếc bà một cái.
“Mặc Thư Kỳ, ngươi dám nói thuốc của nam nhân kia không phải ngươi cho.” Lâm Khiếu Thiên chất vấn Mặc Thư Kỳ.
“Hừ hừ, đúng thế thì sao, ra cửa ở bên ngoài, bắt bản tọa không nên cho hắn một chút thuốc phòng thân à? Dù sao cũng là một nam tử thể chất yếu ớt nhỏ bé, không phải sao?” Mặc Thư Kỳ nhíu mày nói.
“Phòng thân?” Giọng nói của Lâm Khiếu Thiên bỗng nhiên trở nên rất cao: “Nhưng là hiện tại có chuyện xác thực đồ đệ yêu thương của Lâm mỗ chết, chẳng lẽ Mặc tiểu thư không cho Lâm mỗ một câu trả lời ư?”
“Bàn giao?” Mặc Thư Kỳ mỉa mai rên một tiếng: “Lâm trang chủ muốn bàn giao chuyện gì? Là muốn biết đệ tử của ngài là làm sao có ý đồ xấu với nam tử đàng hoàng hay là bàn giao đệ tử của ngài tài nghệ không bằng người bị một nam tử thể chất yếu ớt tay trói gà không chặt làm cho chỉ còn lại một bộ thi hài?”
“Ngươi….” Nhìn Mặc Thư Kỳ bình tĩnh châm chọc Lâm Khiếu Thiên lên cơn giận dữ, nhưng là lại không thể làm gì nàng, cuối cùng chỉ có thể đem oán khí phát ở trên người Mộc Điệp Tâm. Nhưng là khi lúc bà muốn tới gần Mộc Điệp Tâm thì Mặc Thư Kỳ đã ngăn cản bước tiến của bà.
“Lâm trang chủ đây là muốn ra tay với một nam tử không hề có chút sức chống đỡ?” Mặc Thư Kỳ hỏi.
“Mặc tiểu thư đây là ý gì? Đệ tử của Lâm mỗ chết thảm, chẳng lẽ Lâm mỗ không nên báo thù cho hắn ư? Hắn là nam tử thì thế nào, hắn cũng là một hung thủ?” Lâm Khiếu Thiên muốn vòng qua Mặc Thư Kỳ, nhưng là Mặc Thư Kỳ không để cho bà qua.
Mặc Thư Kỳ đưa tay chỉ bộ hài cốt trắng kia: “Lâm trang chủ, đệ tử của ngài có ý đồ xấu với người khác trước, tài nghệ không bằng người bị người ta hại chết, không nói hắn là nam tử, coi như hắn là nữ tử. Vì tự vệ, ra tay giết người có lòng bất chính với mình thì sai ư?”
Lâm Khiếu Thiên bị nói mặt lúc đỏ lúc trắng, trong lòng bà rõ ràng, tên đệ tử này là ra tay không được ngược lại bị giết, chính mình không lý trước. Mặc Thư Kỳ lại che chở tên nam tử kia, rõ ràng là dụ đệ tử mình vào bên trong. Sau đó diệt trừ tất cả các nàng, cho dù trong lòng có vạn phần không cam lòng nhưng Lâm Khiếu Thiên cũng không thể phát tác. Bởi vì Mặc Thư Kỳ là người duy nhất có thể mang theo các nàng tìm tới bảo tàng. Nếu như mình đắc tội với nàng, trong cơn tức giận nàng và mình không nể mặt mũi, vậy thì cái được không đủ bù đắp cái mất. Cuối cùng chỉ có thể coi như thôi, mặc dù đệ tử của bà cũng vạn phần không vui khi biết kết quả này, nhưng là trong hai lần gặp qua uy lực hạ độc của Mặc Thư Kỳ nên đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
* * *
Theo thời gian trôi qua, một đám người cũng càng ngày càng tới gần trấn Thanh Thủy, càng tới gần, trên đường gặp được người di chuyển càng nhiều. Sau khi hỏi thăm mới phát hiện, thì ra trấn Thanh Thủy xảy ra một trận ôn dịch, chết đi rất nhiều người, hiện tại còn không có cách nào trị liệu loại ôn dịch này. Triều đình có người đến quản hay không, vì mạng sống, các nàng không thể làm gì khác hơn là xa xứ đến chung quanh trốn ôn dịch.
Các nàng nghe từ một người đệ tử của Lâm Khiếu Thiên nói muốn đến một nơi ôn dịch sau đó đều khiếp sợ không muốn đi. Nhưng là Lâm Khiếu Thiên dùng cao áp dưới đều không thể không đi theo, chỉ là trong đội ngũ cũng càng ngày càng nhiều người bất mãn. Mặc dù trên miệng các nàng không nói, nhưng là có người đều nhìn ra.
Càng tới gần trấn Thanh Thủy, trên đường người chết cũng càng nhiều, nhìn những người chết kia trong lòng Mặc Thư Kỳ không có một tia sóng lớn. Mặc dù cô được người gọi là Y Tiên, nhưng là cô lại không phải là người nào cũng sẽ cứu, có thể những người này rất đáng thương, nhưng là trên đời kẻ đáng thương còn rất nhiều. Tự mình cũng không thể mỗi người bệnh đều đi quan tâm, những người này cũng không có quan hệ gì với mình, mình lại không phải Quan Thế Âm, không có một tâm địa Bồ Tát.
Mới vừa lúc mới bắt đầu Lâm Lam nhìn các nàng còn có chút thay đổi sắc mặt, Mặc Thư Kỳ cũng sẽ cho Lâm Lam một ít thuốc, thỏa mãn tâm nguyện cứu người của hắn, nhưng là người theo càng ngày càng nhiều, chuyện cũng càng ngày càng nghiêm trọng. Hắn muốn nhúng tay vào nhưng không thể giúp được nhiều người như vậy, chỉ là lẳng lặng đi theo bên cạnh Mặc Thư Kỳ, được nàng bảo vệ.
Sau khi gặp được người đầu tiên nhiễm phải ôn dịch Mặc Thư Kỳ liền đến bắt mạch cho, phát hiện đây là một loại bệnh rất hiếm, cô phải hao phí thời gian dài mới có thể cứu trị. Trên người cô mang theo thuốc cũng chỉ có thể dự phòng, không thể trị dứt, tình huống bây giờ khẩn cấp cho nên sẽ không cứu.
Trước khi tiến vào trấn Thanh Thủy, Mặc Thư Kỳ cho Lâm Lam ăn viên thuốc ôn dịch dự phòng vào. Sau đó Mặc Thư Kỳ lại cho Lâm Khiếu Thiên một viên, cô hiện tại vẫn chưa thể để cho Lâm Khiếu Thiên chết, còn những đệ tử khác chết sống liền không có quan hệ gì với cô. Nhưng là những đệ tử kia của Lâm Khiếu Thiên ngoại trừ một người ban đầu nhiễm phải ôn dịch chết đi, sau đó cũng không còn xảy ra chuyện gì, điều này cũng làm cho Mặc Thư Kỳ cảm thấy rất mới mẻ, nhưng là cô cũng không có tra cứu.
Sau khi tiến vào trấn Thanh Thủy người đã mất rất nhiều, trong trấn chỉ còn lại một ít người gia không còn sức lực chạy trốn, và một ít dân chúng nghèo khổ. Bọn họ không phải là không muốn đi, mà rời khỏi trấn Thanh Thủy không có tiền bạc cũng chết, đơn giản đã nghĩ chết thì chết ở quê hương của mình. Trên đường phố hai bên có không ít xác chết, cũng không có người chôn cất, tình cờ cũng có mấy người thoi thóp và mấy người sống dở chết dở.
Tìm rất lâu mới tìm được một cái nhà trọ, nhưng là người nơi này đã đi nên nhà trống. Bất đắc dĩ bọn họ chỉ có thể tự lực cánh sinh, nghỉ ngơi một đêm sau đó lại đi điều tra.