Editor: demcodon
“Nhớ, mặc kệ Thanh nhi là sống hay chết hắn cũng là phu lang của Nam Cung Lạc Trần ta, sinh ra là người của Nam Cung Lạc Trần ta, chết cũng là quỷ của Nam Cung Lạc Trần ta. Ngoại trừ hắn ra, ta sẽ không tái giá với những nam tử khác.” Lời Nam Cung Lạc Trần thề son sắt nói.
Bà trả lời làm cho Mặc Thư Kỳ sửng sốt một chút, không nghĩ tới ở cái thế giới nữ tôn này xem nam tử như là công cụ sản xuất sẽ có nữ nhân si tình như thế. Phụ thân quả nhiên không có yêu sai người: “Thế à. Không nghĩ tới tiền bối lại si tình như vậy.”
“Lần đầu tiên ta nhìn thấy Thanh nhi ta liền yêu hắn, lúc đó ta nghĩ sẽ cho hắn hạnh phúc, một đời một kiếp một đôi người, nhưng mà ông trời cũng không cho ta toại nguyện. Lúc tabiết tin Thanh nhi qua đời ta chỉ có một ý nghĩ, ta muốn đi tìm hắn, nhưng mà hiện thực cũng không cho phép, người nhà ta không cho phép. Kẻ thù của Thanh nhi làm cho takhông cho phép, quá nhiều không cam lòng mới xây thành Nam Cung Lạc Trần ngày hôm nay.” Bà thở dài nói.
“Nếu như y nghe được ngài nói như vậy nhất định sẽ không phải vui vẻ bình thường.” Mặc Thư Kỳ thở dài nói.
“Ta không muốn hắn vui mừng, ta chỉ cầu đời sau có thể là người đầu tiên gặp hắn.” Nam Cung Lạc Trần nói.
Nam Cung Lạc Trần làm cho cô nhớ tới Lam nhi, ‘ta không muốn đời sau gặp Lam nhi, ta chỉ cầu kiếp này có thể ở cùng với hắn là tốt rồi, chuyện luân hồi như vậy đối với ta mà nói quá mức xa vời.’
Trong lúc Mặc Thư Kỳ và Nam Cung Lạc Trần tán gẫu tận hứng, Hồng đưa tới một phong thư, nói là một tiểu nam hài cho. Mặc Thư Kỳ không có mời Nam Cung Lạc Trần đi mà mở phong thư ra. Phong thư này là của Lâm Khiếu Thiên gửi đến, trên thư nói: ba ngày sau, buổi trưa bắt Mặc Thư Kỳ mang theo bản đồ kho báu đến Thanh Phong giản tìm bà. Nếu không liền cho nhặt xác Lâm Lam. Sau khi xem xong lá thư vẻ mặt Mặc Thư Kỳ vô cùng nghiêm nghị. Bản đồ kho báu sau khi được nhắc qua từ hai mươi năm trước liền không còn tin tức, hơn nữa hai mươi năm trước đến cùng có hay không, trừ Mặc gia chủ thời đó cũng không ai biết, vậy muốn để cho mình đi đâu tìm bản đồ kho báu cho bà chứ. demcodon-lequydon Mặc Thư Kỳ vừa tức giận lại không thể làm gì, chỉ đưa tầm mắt dời về trên người Nam Cung Lạc Trần. Nhưng là Nam Cung Lạc Trần cũng lắc đầu, biểu thị mình không rõ ràng: “Ngươi có thể đến Mặc gia trang trước đây nhìn, nói không chừng sẽ có đầu mối gì đó.” Nam Cung Lạc Trần nhắc nhở.
“Được, cám ơn tiền bối nhắc nhở, xin thứ cho tại hạ thất lễ.” Mặc Thư Kỳ áy náy nói với Nam Cung Lạc Trần. Nam Cung Lạc Trần gật đầu, biểu thị chấp nhận lời giải thích.
Hai mươi năm trước Mặc gia trang xây dựng trước Lâm gia trang ở Ngu thành, cho nên khi tra ra Mặc gia bị diệt môn thì Lâm gia dĩ nhiên thờ ơ không động lòng, thật giống như lúc không biết Mặc Thư Kỳ liền bắt đầu hoài nghi. Bây giờ nhìn lại, nghi ngờ của cô cũng không sai, có điều dựa vào thông minh của Lâm Khiếu Thiên ở trên Đại hội võ lâm biểu hiện hiển nhiên không thể đoán được mình chính là nữ nhi của Mặc Thanh Hàn. Người độc thủ chân chính sau màn rốt cuộc là người nào. Nghĩ tới đây, Mặc Thư Kỳ híp mắt.
* * *
Sau khi đến Mặc gia trang, Mặc Thư Kỳ đẩy cửa cũ nát ra đi vào, nghe người bên ngoài nói, từ sau khi hai mươi năm trước Mặc gia bị diệt môn nơi này liền có nhiều chuyện ma quái, không còn có người tiến vào. Vốn là hàng xóm Mặc gia cũng đều mang đi, trong phạm vi năm dặm này không còn có người ở nơi đây. Đi vào bên trong trang, chung quanh đều là rách nát không thể tả, nhưng là y theo chu vi kiến trúc, vẫn có thể thấy được nơi này lúc trước phồn hoa như thế nào. Mặc Thư Kỳ lung tung đi loanh quanh không có mục đích ở trong trang, từ vật phẩm bị phá hỏng trình độ có thể thấy được hai mươi năm trước tình hình trận chiến có bao nhiêu kịch liệt. Thời điểm đi tới hậu hoa viên, cô nhìn thấy một bóng người nhoáng tới liền nhanh chóng đuổi theo, người kia khinh công rất là non nớt, Mặc Thư Kỳ hai ba lần liền đuổi tới hắn. Mặc Thư Kỳ nắm lấy vai hắn thì bóng thừa nhìn thấy mặt hắn, là Mặc Vong Trần. Khi hắn sắp tấn công lại thì cô nắm lấy hắn tay nói: “Vong Trần, làta, Mặc Thư Kỳ.”
“Tiểu cô cô, là ngài à, ngài tại sao lại ở chỗ này?” Mặc Vong Trần nghi ngờ hỏi.
“Ta đi tìm một thứ, đúng rồi, ngươi đi tới nơi đây làm gì?” Mặc Thư Kỳ hỏi ngược lại hắn.
“À, là như vầy, kẻ thù Mặc gia ngài đã tìm ra, thù không phải đã báo xong sao, cho nên tađến tế bái một chút, dù sao các ngài rời khỏi thế gian ở đây. Ta nghĩ, phụ thân cũng là nghĩ như vậy!” Mặc Vong Trần đau buồn nói.
Nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của hắn, sắc mặt Mặc Thư Kỳ có chút thay đổi, dù sao hắn là người cuối cùng trong nhân thế này có liên hệ máu mủ với mình. Mặc Thư Kỳ sờ sờ hắn đầu: “Được rồi, đã qua, thù đã báo. Các trưởng bối Mặc gia ở dưới suối vàng cũng có thể nhắm mắt. Chờ sau này có cơ hội, mang ta đi nhìn phụ thân ngươi.”
“Ừm, Vong Trần biết rồi.” Hắn hít hít mũi, mang theo giọng mũi nói: “Tiểu cô cô, ngài tới là tìm cái gì, có quan hệ với bản đồ kho báu sao?”
“Đúng đó, ngày đó ngươi cũng nghe được, Lâm Khiếu Thiên bắt người ta yêu đi, ngày hôm nay bà truyền tin đến bắt ta mang theo bản đồ kho báu đi tìm bà. Nếu không làm theo liền giết hắn, ta không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là tới nơi này thử vận may.” Mặc Thư Kỳ giải thích.
“Như vậy à, xem ra Tiểu cô cô rất yêu hắn đây.” Mặc Vong Trần hâm mộ nói.
“Ừ, hắn tên đầy đủ là Lâm Lam, Lam nhi vì ta ăn rất nhiều khổ, lúc ta bị thương hắn vẫn không rời không bỏ mà ở lại bên cạnh ta. Ta yêu hắn, cho nên ta muốn tìm được hắn, ở bên cạnh hắn.” Mặc Thư Kỳ nhớ lại từng li từng tí lúc ở chung với Lâm Lam, không khỏi ấm áp nở nụ cười.
Mặc Vong Trần si mê nhìn miệng Mặc Thư Kỳ cười: “Tiểu cô cô thật là đẹp mắt, chỉ là đầu tóc bạc này, đúng rồi Tiểu cô cô, tóc của ngài cũng là bởi vì vị Lam nhi kia sao?”
“Đúng, cũng không phải, tiểu hài tử không nên hỏi nhiều như vậy. Được rồi, ta muốn đi tìm một chút, một mình ngươi đi không sao chứ? Có muốn đi cùng ta hay không.” Mặc Thư Kỳ nhìn Mặc Vong Trần, chờ hắn trả lời.
“Ừm, ta cùng đi với Tiểu cô cô.” Phía sau cô liền có thêm một cái đuôi nhỏ.
Mang theo Mặc Vong Trần tới tới lui lui ở trong trang xoay chuyển hai bên, cũng không có phát hiện bất kỳ manh mối gì. Mặc Thư Kỳ không khỏi có chút nhụt chí, ánh mắt lạnh lẽo tựa ở trên cây.
“Tiểu cô cô, không nên nản chí, Tiểu cô cô thông minh như vậy, nhất định có thể nghĩ được biện pháp liền tìm ra Tiểu dượng tương lai.” Mặc Vong Trần ở một bên an ủi.
“Ừm, Vong Trần không cần phải lo lắng.” Sau khi trấn an được Mặc Vong Trần, Mặc Thư Kỳ nhìn chung quanh toàn bộ sân, lúc này sắc trời đã tối dần, mặt trăng chiếu vào trong hoa viên tâm nước nổi lên từng cơn sóng bạc, toàn bộ hoa viên đặc biệt mỹ lệ. Nước ao vô cùng trong suốt, một chút cũng có thể nhìn tới đáy. Trong ao lòng nước còn có món đồ gì lóe tia sáng, nhìn một chút tia chớp ở dưới, con ngươi Mặc Thư Kỳ hơi động. demcodon-lequydon Sau khi an bài xong Mặc Vong Trần bên cạnh, một thân một mình nhảy vào trong nước, chầm chậm bơi về phía điểm nhấp nháy. Sau khi cẩn thận quan sát mới phát hiện đó là một khối bảo thạch, hẳn là một cái mở cửa, cô nhẹ nhàng nhấn xuống một cái ở trên khối bảo thạch này, tiếp theo liền cảm giác mặt nước này đang lay động, cô nhanh chóng bơi ra ngoài lên trên mặt đất, bên bờ ao phía trên đất trống lộ ra một cái địa đạo hình vuông. Mặc Vong Trần sau khi thấy Mặc Thư Kỳ lên bờ liền nhanh chóng chạy đến bên cạnh nàng: “Tiểu cô cô, đó là cái gì?”
Mặc Thư Kỳ lắc đầu biểu thị mình cũng không biết, tiếp theo dùng nội lực sấy khô quần áo ướt trên người. Sau đó mang theo Mặc Vong Trần chậm rãi đi xuống địa đạo. Trong địa đạo rất sáng sủa, một chút có thể nhìn xa đến chỗ rẽ phía trước, chỉ là Mặc Vong Trần bên cạnh đột nhiên giữ ống tay áo của cô lại: “Tiểu cô cô, nơi này thật quỷ dị mà.”