Editor: demcodon
“Các chủ, là… là Lâm công tử, hắn còn chưa có tin tức.” Hồng lo lắng nói.
“Không cần phải lo lắng, ngày mai là có thể nhìn thấy hắn.” Mặc Thư Kỳ nói như thế, chỉ là người ra tay độc sau màn cũng đừng làm cho cô thất vọng mới được, nghĩ đến đây Mặc Thư Kỳ hơi khôi phục trong ánh mắt quét qua một tia sáng u ám ám. ‘Lam nhi, ngày mai là chúng ta có thể gặp mặt lại. Lam nhi, Lam nhi.’
* * *
Ngày cuối cùng của Đại hội võ lâm rốt cuộc đã đến, ngày hôm nay gió rất lớn, trong không khí có hơi lạnh. Mặc Thư Kỳ chờ đợi ngày này đã quá lâu. Sáng sớm, cô và Hồng rời khỏi Lâm gia trang chạy tới Tố Ngọc các. Sau khi chuẩn bị xong, Mặc Thư Kỳ mang theo Mặc Vong Trần và Hồng, Chanh, bốn người Lục, Thanh, Lam, Tử đến Lâm gia trang.
Khi Mặc Thư Kỳ đến thì Đại hội võ lâm đã gần kết thúc còn một hạng cuối cùng, khí thế hừng hực tiến hành mọi chuyện. Trong lúc tất cả mọi người còn chưa phát hiện thì Mặc Thư Kỳ lặng yên không một tiếng động đi tới bên chỗ ngồi cũ có mái hiên.
Nhìn hình ảnh mơ hồ trước mắt tâm Mặc Thư Kỳ đặc biệt bình tĩnh, cô khẽ mở môi mỏng: “Hồng, Chanh, đi tìm Lam nhi đi.”
“Dạ, Các chủ.” Hai người nhận mệnh bóng dáng phía sau nhanh chóng biến mất.
Sau khi hai người đi Mặc Thư Kỳ quay về chỗ ngồi cũ hơi ngoắc ngoắc khóe môi, vung lên một nụ cười tuyệt đẹp. Cô đưa tay ra về phía người bên cạnh: “Đàn.”
Không hề bất ngờ, rất nhanh có người đưa đàn cổ đến trên tay của cô.
Mặc Thư Kỳ ôm đàn cổ, khoanh chân ngồi xuống tại chỗ, cô để đàn cổ thả trên đầu gối, một tay nhẹ nhàng xẹt qua dây đàn, từ trên dây đàn tay cô xẹt qua nổi lên một tia sáng bạc.
Mặc Thư Kỳ nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại bắt đầu biểu diễn, tiếng đàn mới vừa bắt đầu, ánh mắt phía dưới đều tụ tập ở trên người cô, lúc này mọi người mới phát hiện có khách không mời mà đến.
Vì việc Mặc Thư Kỳ là người đến không phải lúc, nhưng phía dưới lại không có người lên tiếng, nhìn từ phía dưới thấy Mặc Thư Kỳ tóc bạc như tuyết, trên mặt có sẵn một cái mặt nạ màu bạc che một bên mặt, từ mặt nạ trở xuống đôi môi mỏng nhỏ màu hồng phấn nhạt, không nhìn thấy vẻ mặt, toàn thân toả ra khí tức lạnh như băng.
Lục, Thanh, Lam, Tử, màu sắc trang phục mang trên người giống như tên của mình. Trên mặt dùng khăn che khuất nửa khuôn mặt cũng cùng màu sắc, cung kính đứng sau lưng hộ vệ cho Mặc Thư Kỳ. Ngày hôm nay Mặc Vong Trần dứt bỏ ngây thơ hoạt bát ngày xưa, một thân y phục màu xanh, mặc kệ gió tung bay, gương mặt giống như không có cảm xúc đứng bên cạnh Mặc Thư Kỳ.
Ngón tay Mặc Thư Kỳ tung bay, một ca khúc chấn động lòng người theo dưới tay cô tràn ra. Người nghe được ca khúc này có hai loại phản ứng: một loại là như mê như say, cả người chìm đắm ở trong ca khúc; một loại khác thì vẻ mặt nhăn nhó, mắt mờ đỏ như là tẩu hỏa nhập ma.
Trên đài lúc này Lâm Khiếu Thiên đang nhận lời bình chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, bà tập trung nắm tay, ánh mắt độc ác nhìn Mặc Thư Kỳ. Vị nhân tài võ lâm mới xuất hiện tên Lạc Nguyệt trước đó quyết đấu cùng Lâm Khiếu Thiên lại cảm giác được một cơn thoải mái, như là cảm giác được phụ thân ôm vào trong ngực. Lạc Nguyệt say sưa trong đó, dần dần nàng cảm giác có một dòng nước ấm di chuyển ở trong kinh mạch của mình. Lạc Nguyệt biết đây là cảm giác gì liền ngồi khoanh chân tại chỗ bắt đầu điều tức.*
(*Điều tức còn gọi là thổ nạp, đài tức, điều khí, thực khí… chính là điều luyện hơi thở, là luyện hô hấp. Luyện thở yêu cầu có chủ ý để điều chỉnh hơi thở của mình, khống chế hơi thở của mình, khống chế hơi thở một cách có hiệu quả sao cho phù hợp với thể trạng, có tác dụng cho thân thể khỏe mạnh trị bệnh. Thở trong khí công là thở tự nhiên có nhịp điệu rất đều, sâu và êm, phối hợp mật thiết với điều thân và điều tâm, thở chủ yếu bằng cơ hoành hoặc cơ bụng.)
Không ít nhân sĩ võ lâm phản ứng giống như nàng, một số ít người không thể cưỡng chế trong cơ thể, hai mặt nhìn nhau.
Mặc Thư Kỳ cũng không để ý tới phản ứng của người phía dưới, cô chỉ là hai mắt khép hờ, chuyên tâm biểu diễn ca khúc của mình. Đàn ca khúc này là Mặc Thư Kỳ căn cứ vào ca khúc hiện đại bị cấm sửa lại thành một loại ca khúc thu tâm. Bởi vì ca khúc hiện đại ảnh hưởng trọng đại, cô sửa lại qua loại thu nội tâm này chỉ tác dụng đối với người có tâm tư bất chính, còn đối với những người cõi lòng tràn đầy chính khí kia lại là một chuyện hưởng thụ.
Từ lúc Mặc Thư Kỳ biểu diễn kéo dài thời gian, một nhóm số ít người kia phản ứng càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí có mấy người muốn vọt tới trước mặt Mặc Thư Kỳ ngăn nàng lại. Lâm Khiếu Thiên ở một bên nhìn cũng không có ý ngăn cản, mấy người tứ đại gia tộc khác ngoại trừ Vương Nhạc Vân có chút không đành lòng thì mấy người khác cũng là thờ ơ lạnh nhạt, hiển nhiên đem những người kia xem là vật thí nghiệm.
Hiệu quả rất rõ ràng, đám người kia mới vừa bay đến một nửa liền bị Mặc Thư phát ra ca khúc chấn động ngoại lực, từng người từng người ngã trên mặt đất miệng phun máu tươi.
Lúc này Lâm Khiếu Thiên cũng đứng không vững, bà quay về phía Mặc Thư Kỳ mở miệng nói: “Tại hạ Lâm Khiếu Thiên, chính là Võ lâm minh chủ hiện nay, không biết các hạ là vị cao nhân ẩn sĩ nào, tới đây có gì chỉ dạy.” Trong giọng nói của bà mang theo tính kiêu ngạo nhàn nhạt.
Mặc Thư Kỳ hơi mở mắt ra, sau khi quét về phía bà một chút lại nhắm mắt lại, chỉ là tập trung biểu diễn ca khúc của mình, không để ý đến bà.
Sắc mặt Lâm Khiếu Thiên khó coi, giống như là ăn con ruồi, vô cùng uất ức, nhưng mà sau khi biết qua năng lực của Mặc Thư Kỳ cũng không dám làm bừa, chỉ tức giận đứng ở một bên đấu tranh cùng tiếng đàn.
Không lâu, ca khúc kết thúc, đông đảo nhân sĩ võ lâm còn khoanh chân nhắm mắt ngồi dưới đất, khuôn mặt các nàng điềm tĩnh như là đang hưởng thụ cái gì. Còn lại một nhóm người, ngoại trừ tứ đại gia tộc và mấy vị tiền bối võ công cao cường thì những người khác khóe miệng đều mang theo một tia máu tươi, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
Mặc Vong Trần rất thức thời nhận đàn trong tay Mặc Thư Kỳ ôm vào trong lòng. Mặc Thư Kỳ mở hai mắt, đứng lên, cô sửa sang lại vạt áo, nhẹ nhàng nhảy xuống mái hiên, giống như một con bươm bướm trắng nhảy múa uyển chuyển, tao nhã tuyệt đẹp, tuy việc mang theo mặt nạ che khuất hơn một nửa gương mặt, nhưng vẫn làm cho không ít nhân sĩ võ lâm sĩ bị mê hoặc vì điều đó.
Sau khi Mặc Thư Kỳ đi tới trên đài, chúng ám vệ và Mặc Vong Trần cũng theo bay lên, vẫn là đứng sau lưng Mặc Thư Kỳ.
Đứng đối diện Lâm Khiếu Thiên, Mặc Thư Kỳ nhìn con mắt của bà nhẹ nhàng mở miệng: “Các hạ mới vừa nói mình là đương nhiệm Võ lâm minh chủ? Không biết bản tọa có phải nghe lầm không?”
Lâm Khiếu Thiên bị nàng nhìn hơi ngẩn ra, chỉ cảm thấy tất cả trong đôi mắt đẹp đẽ kia đều là ý lạnh muốn làm cho mình đông cứng: “Đúng, không biết tiểu thư có gì chỉ dạy?”
“Hừ hừ.” Mặc Thư Kỳ chợt khẽ cười: “Theo bản tọa biết, Võ lâm minh chủ đến giờ này còn chưa tuyển ra, Lâm trang chủ sao lại nóng ruột như vậy.”
Lâm Khiếu Thiên còn chưa nói đúng thì đệ tử Lâm gia trang dưới đài trước tiên đã không nhịn được: “Tiểu bối nơi nào, sao dám sỉ nhục sư phụ của ta. Bổn tiểu thư nói cho ngươi biết, Võ lâm minh chủ nhất định sẽ là sư phụ của ta, nha đầu mới mọc lông ngươi không biết ở đâu tới nhanh chóng rời đi.”
“Vậy à? Xem ra vị tiểu thư này đối với trang chủ nhà ngươi là tràn đầy tự tin nha.” Mặc Thư Kỳ giả vờ kinh ngạc nói.
Chỉ là nháy mắt mọi người liền đem tầm mắt chuyển qua trên người Lâm Khiếu Thiên, chờ bà trả lời. Lâm Khiếu Thiên bị vị đệ tử kia nói có chút mất mặt, sắc mặt bà khó coi quát lớn vị đệ tử kia một câu: “Lâm Hiểu, không được vô lễ.”
Tên đệ tử kia tức giận nhìn Mặc Thư Kỳ một hồi, ngậm miệng lại.
“Vị tiểu thư này, tiểu đồ nói lỡ lời xin hãy tha lỗi, không biết tiểu thư có phải vì vị trí Võ lâm minh chủ mà đến hay không?” Lâm Khiếu Thiên nhẫn nại hỏi.
“Vị trí Minh chủ, ha ha, Lâm trang chủ nói đùa, bản tọa lần này đến đây là muốn tìm mấy người đang ngồi ở đây đòi một câu trả lời hợp lý, cho nên Lâm trang chủ không cần phải lo lắng.”