Bỗng nhiên một con chim nhỏ theo cửa sổ bay vào cắt đứt một phòng trầm tĩnh, Hồng đưa tay nhận chim nhỏ, gỡ xuống tờ giấy quấn vào trên đùi chim, tiện tay đem chim đặt ở bên trong bàn, thả chút điểm tâm vụn trước mặt nó, chim nhỏ hài lòng mổ đồ ăn bên trong bàn không tiếp tục để ý hai người.
Hồng mở tờ giấy ra, có chút mừng rỡ nói với Mặc Thư Kỳ: “Các chủ, là Chanh và Hoàng gởi thư, trong thư nói: Lâm công tử rời khỏi thôn Bách Gia đi ra tìm ngài, đã sắp tới đây.”
“Cái gì???” Vẻ mặt Mặc Thư Kỳ có chút giật mình, cô có chút mừng rỡ lại có chút tức giận: “Hắn làm sao lại đến, Chanh và Hoàng làm chuyện thế nào, đã lâu như vậy mới báo cáo?”
“Từ khi Các chủ rời khỏi thôn Bách Gia, trong thôn những nam tử kia mỗi một người đều đến chế nhạo Lâm công tử, nói Lâm công tử là bị Các chủ vứt bỏ. Lâm công tử mỗi ngày đều bị bọn họ bắt nạt, nhưng lmà hắn thật giống như người không liên quan, mấy ngày trước hắn thu gom bọc hành lý của mình liền rời khỏi thôn Bách Gia. Chanh và Hoàng căn cứ vào tin tức mà Lâm công tử tìm hiểu liền biết Lâm công tử tìm đến Các chủ ngài. Lâm công tử biết chuyện Đại hội võ lâm sau đó liền bắt đầu chạy tới đây, hiện tại đã đến Lạc thành, trạm tiếp theo chính là chỗ này.” Hồng giải thích nói.
“Hắn thật là ngu, ta không xứng đáng để hắn vì ta làm như vậy, ta chưa từng đáp ứng cái gì với hắn, cũng chưa từng có nói ra tình cảm của mình. Tại sao lại như vậy, tại sao, đây rốt cuộc là tại sao?” Như là hỏi mình, vừa giống như là đang hỏi Hồng.
“Các chủ…” Nhìn dáng vẻ của Mặc Thư Kỳ làm cho lòng Hồng vô cùng chua xót.
Bỗng nhiên, Mặc Thư Kỳ giống như là nghĩ đến chuyện gì: “Không thể, hắn không thể đến, nguy hiểm, Lam nhi sẽ gặp nguy hiểm.” Mặc Thư Kỳ bỗng nhiên cố gắng nắm lấy tay Hồng: “Hồng, ngươi đi ngăn cản hắn, không thể để cho hắn tới nơi này, đem hắn đuổi về thôn Bách Gia.” Mặc Thư Kỳ nghĩ đến giấc mộng kia, giấc mộng làm cho cô đau thấu tâm can kia. Nếu như Lâm Lam tới nơi này hắn nhất định sẽ có chuyện, cảm giác của cô luôn luôn đều rất chuẩn.
“Nhưng mà… Các chủ… ngài…” Hồng có chút chần chờ.
Toàn thân Mặc Thư Kỳ hiện tại rất là hoảng loạn: “Không cần lo lắng cho ta, ta không có chuyện gì, nhanh đi, nhanh lên!” Cô lạnh lùng nói.
“Dạ, thuộc hạ nhận lệnh.” Hồng quay về phía Mặc Thư Kỳ ôm quyền sau đó bay người ra ngoài cửa sổ.
Khi Hồng đi rồi Mặc Thư Kỳ ngồi một mình trong gian phòng, trong đầu của cô không ngừng chiếu lại tình cảnh Lâm Lam bị người bắt đi, cô càng nghĩ càng hoảng hốt, rốt cục nhẫn nại không được một mình rời khỏi khách sạn. Sau khi rời khỏi khách sạn Mặc Thư Kỳ một mình như con ruồi không đầu va loạn, bởi vì con mắt của cô không nhìn thấy cho nên phải va vào người bên cạnh, tiếng người khác quay lại mắng chửi Mặc Thư Kỳ giống như là không nghe thấy, tinh thần hoảng hốt đi về phía trước, trong miệng còn nói tới: “Lam nhi, Lam nhi, ngươi ở đâu.”
Ngay lúc Mặc Thư Kỳ đi lung tung không có mục đích, một chỗ khác Lâm Lam lại gặp phiền phức.
* * *
Sau khi rời khỏi thôn Bách Gia, Lâm Lam đeo bọc hành lý không hề có mục đích đi, bởi vì tướng mạo ‘xấu xí’ của hắn, cho nên rất ít người quay lại phản ứng với hắn. Nam tử từng người từng người nhìn thấy hắn đều cách hắn rất xa, nữ tử cũng đều đi vòng qua hắn, tình huống như vậy làm cho Lâm Lam có chút mất mát, nhưng hắn cũng không có khổ sở. Bởi vì từ nhỏ đến lớn chuyện như vậy cũng xảy ra không ít, chỉ là hắn không hiểu tại sao không có người chịu đến gần hắn. Nhìn thấy Lâm Lam như vậy Chanh và Hoàng đều có chút không đành lòng, nhưng hai người các nàng chỉ có thể ở trong bóng tối bảo vệ an toàn cho hắn, không thể nhúng tay vào những việc này, thế nhưng tình cờ ra tay dạy dỗ một chút một hai người miệng đặc biệt xấu vẫn là có thể.
Lòng dạ Lâm Lam lương thiện, rất thích giúp đỡ người, trên đường đi hắn đều sẽ trợ giúp một ít người có yêu cầu. Mặc dù mọi người nhìn thấy dung mạo của hắn cảm thấy căm ghét, nhưng Lâm Lam vẫn là rất vui vẻ. Hôm nay Lâm Lam cứu một ông lão bởi vì ăn cơm không trả tiền mà bị tiểu nhị quán rượu đuổi theo đánh, vì ông lão kia Lâm Lam tiêu hết tiền trên người. Ông lão hỏi Lâm Lam muốn đi đâu, Lâm Lam cũng thành thật nói người hắn muốn tìm, thật tốt là ông lão rất tốt bụng nhắc nhở hắn Đại hội võ lâm gần sắp bắt đầu rồi, người hắn muốn tìm có thể sẽ xuất hiện ở nơi đó, đồng thời nhắc nhở hắn không nên dễ dàng tin tưởng người khác. Sau khi nói xong ông lão còn liếc mắt nhìn Chanh và Hoàng ẩn thân ở chỗ khác, sau đó liền biến mất.
Lâm Lam rất cảm kích ông lão kia, sau đưa ông lão đi, Lâm Lam trả tiền cơm cho ông lão liền tiêu hết tiền tích trữ trên người, trên người đã không còn một xu. Vốn là Lâm Lam mang theo tiền không nhiều, dọc theo đường đi ngoại trừ mua chút đồ mình chuẩn bị bên ngoài liền cũng không xài nên vẫn còn một ít, tự mình mang theo lương khô ăn. Buổi tối dừng chân ở miếu đổ nát hoặc chấp nhận ở dưới mái hiên gia đình người ta, thật tốt bây giờ vẫn là đầu thu, khí trời cũng không lạnh, huống hồ tháng ngày khó khăn thế nào Lâm Lam cũng đã trải qua. Nhưng vì trả tiền cho ông lão, trên người Lâm Lam bây giờ đã không còn một xu.
Dưới sự bất đắc dĩ, Lâm Lam tìm tài sản thô của nhà lấy ra, đây là di vật duy nhất phụ thân để cho hắn, một cây trâm ngọc, phần cuối cây trâm này lúc điêu khắc lên chính là vài miếng lá trúc, nho nhỏ, rất tinh xảo. Nếu như bây giờ Mặc Thư Kỳ ở bên cạnh hắn đồng thời con mắt của cô không có mù sẽ phát hiện, cây trâm ngọc này cùng cây trâm cô đang giữ kia hẳn là cùng một người làm ra.
Lâm Lam cầm trâm ngọc đi vào mép đường thấy hiệu cầm đồ. Sau khi gặp được lão bản, Lâm Lam đưa trâm ngọc ra. Lão bản hiệu cầm đồ này là một nữ tử trung niên xấu xí, vừa nhìn liền biết người này không phải là người tốt lành gì. Vốn là vị lão bản này nhìn thấy tướng mạo xấu xí của Lâm Lam, một thân xiêm y cũ nát rất là xem thường, lường trước được người này cũng sẽ không có vật gì tốt, định đem hắn đuổi ra ngoài, nhưng là sau khi nhìn thấy trâm ngọc hắn đưa tới con mắt liền sáng ngời, ánh mắt kia như là một kẻ đói bụng rất lâu không ăn cơm nhìn thấy bánh bao thịt; nàng đoạt lấy cây trâm, vẻ mặt sáng rỡ nhìn một chút, khóe miệng không nhịn được giương lên, cả người chìm đắm vui sướng khi chiếm được bảo vật trong lòng, bỗng nhiên nàng nhìn Lâm Lam một chút từ trên xuống dưới, giả vờ khinh thường nói: “Cây trâm này cũng không phải vật gì tốt, trên sạp hàng bên ngoài đều có nhiều loại như thế này. Công tử thật sự phải cầm sao?”
Lâm Lam gật gật đầu.
Lão bản kia nỗ lực để cho mình cố gắng giữ tỉnh táo: “Công tử nhất quyết là vẫn muốn cầm sao?”
Lâm Lam cúi đầu suy nghĩ một chút: “Cầm đi.”
“Công tử cần phải hiểu rõ, cái này của ngươi vốn không phải cái gì quý trọng, có cầm thì tiền cũng không bao nhiêu.” Lão bản không tin tưởng xác nhận.
“Không sao, thiếu thì thiếu đi. Ngài cứ ra giá.”
Lão bản kia quay về phía Lâm Lam duỗi ra một ngón tay. Mở miệng nói: “Một lượng hai.”
Lâm Lam không nói gì, chỉ là chầm chậm muốn lấy lại cây trâm từ trong tay lão bản, biểu thị mình không đồng ý.
Lão bản vội vàng đưa tay giấu từ sau lưng ra, sau đó một mặt đau lòng nói: “Năm lượng, ngươi xem giá này thế nào? Đã không thể hơn nữa.”
Lâm Lam chần chừ một lúc, hắn biết cây trâm của mình cũng không phải có giá rẻ như vậy, nhưng khuôn mặt của Mặc Thư Kỳ lại xẹt qua trong đầu óc của hắn, hắn nhắm mắt lại, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu.
“Tốt lắm, đây là năm lượng bạc vụn, công tử xin cầm lấy.” Lão bản nhanh chóng đưa năm lượng bạc vụn cho Lâm Lam, sau đó lại nhanh chóng đưa một tờ giấy cho hắn, giả tạo cười nói: “Đây là hóa đơn, nếu như công tử ngày nào đó có đủ tiền có thể tới đây chuộc lại cây trâm này. Được rồi, xin ngài đi thong thả.” Nói xong làm một dấu tay xin mời.
Lâm Lam nhận tiền và hóa đơn lại nhìn cây trâm một chút, trong lòng yên lặng mà nói: ‘Phụ thân, xin lỗi, xin tha thứ cho nhi tử, chờ lúc nhi tử tìm được nàng nhất định sẽ chuộc cây trâm này về.’