Phù Dung nhìn thẳng vào mắt của Kim Phúc xem có thể nhìn ra một tia đùa giỡn nào không. Nhưng thấy ánh mắt Kim Phúc vô cùng thanh triệt, chứng tỏ lời cậu ta nói rất chân thành. Dù vậy cô vẫn nói:
– Xin lỗi! Nhưng tôi không thích bạn. Cũng càng không muốn nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn đó. Chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách là bạn học cùng lớp thì tốt hơn. Nếu không tôi cũng không biết anh của bạn sẽ làm gì tôi nữa.
Nói rồi Phù Dung nhanh chóng đi lướt qua Kim Phúc, cô chán mấy vấn đề này lắm rồi. Yêu đương ư? Kiếp này cô sẽ không bao giờ yêu ai cả. Cô đã từng yêu, yêu đến không màn mọi thứ, kể cả không một lần được mặc áo cô dâu. Nhưng đổi lại cô được cái gì? Cô bị chính người chồng mình thương yêu tin tưởng nhất bán cho một gã biến thái để đổi lấy quyền lực và sự giàu sang. Hừ! Đàn ông ư! Chỉ là một lũ khốn.. Khụ.. Đương nhiên là trừ gia đình và người thân của cô. Cũng đâu thể quơ đũa cả nắm đúng không nào.
Phù Dung vừa đi vừa suy nghĩ mong lung mà không hề biết rằng Kim Phúc vẫn đang đi phía sau. Cho dù đã đi qua khỏi hẻm vào nhà của cậu ta. Mặc dù Kim Phúc không biết Minh Trọng đã nói gì với cô nhưng cậu ta vẫn sẽ không từ bỏ. Không cho yêu nhau trong trường thì yêu ở ngoài, để xem Minh Trọng có thể làm được gì.
Mà ngay cả đối với Phù Dung cũng vậy, dù cho cô có vô tình lạnh lùng với cậu ta đến thế nào đi nữa thì cậu ta vẫn muốn bên cạnh cô, rất muốn vươn tay ôm lấy tấm thân bé nhỏ của cô vào lòng mà âu yếm.
Nghĩ tới thì Kim Phúc lại không nhịn được mà muốn đưa tay ra. Tuy nhiên, lại thấy chỗ này đông người quá nên thôi, thu tay lại. Phải đi đến chỗ vắng người cái đã, nếu không cô mà la lên thì cậu ta mệt. Kim Phúc không phải muốn làm kẻ xấu đâu. Mà tại cậu ta không thể nhịn được chứ bộ. Vào lớp ngồi cạnh cô mà chỉ muốn ôm ôm cho thỏa dạ. Nhưng tiếc rằng ngay cả chạm vào góc áo cũng không được chứ đừng nói ôm. Đặc biệt là lúc có tiết của Minh Trọng. Cái thằng anh thầy giáo này thật đúng là phiền phức mà.
Đến đường hẻm quẹo vào nhà Phù Dung thì có một khoảng vắng nhà, hai bên đều trồng chuối hết. Là nơi rất thích hợp cho những cặp tình nhân lén lút hẹn hò ban đêm. Mà ban ngày đôi khi cũng có thể gặp, nó khá kín đáo mà. Kim Phúc siết chặt nắm tay, định nhào lên kéo cô vào đó mà ôm cho thỏa dạ. Nhưng mà, ý định vừa nảy lên chưa kịp hành động thì bên trong bỗng có một bóng người lao ra đụng vào Phù Dung và..
– Hùùùù..
– Á á á á á..
Phù Dung hét toáng lên làm Kim Phúc cũng hoảng sợ mà vội vã ôm chầm lấy cô.
– Dung! Có sao không? Đừng sợ có mình đây! Anh kia.. ơ..
Kim Phúc định mắn người mới vừa hù Phù Dung, nhưng khi nhìn lên thì lại khá kinh ngạc. Hắn và Phù Dung đều đồng loạt lên tiếng:
– Hả? Anh Hai?
À há.. đó là anh Hai con cậu ba của cô tên gọi Hoàng Lễ, cũng là anh của Hoàng Trí đấy. Anh Hai cười to nói:
– Ha ha ha.. anh phục kích được Bảo Xuyên quận chúa rồi.. ha ha ha..
Phù Dung giận dỗi nói:
– Anh Hai chơi kỳ quá hà! Tự nhiên ở trong bụi chuối lao ra hù em. Xém nữa té xỉu luôn..
Anh Hai lại cười:
– Ha ha ha.. em mà xỉu không phải cũng có người đỡ sao? Lo gì?
Rồi nhướng mày nhìn Kim Phúc vẫn còn đang ôm Phù Dung trong vòng tay như gà mẹ bảo vệ gà con. Phù Dung mới chợt nhận ra là Kim Phúc vẫn đang ôm mình. Cũng mặc kệ vì sao hắn lại theo cô về tới đây. Phù Dung bèn vừa giãy giụa vừa nói:
– Kim Phúc! Buông tôi ra..
Nghe Phù Dung nói, Kim Phúc mới không tình nguyện mà bỏ thân hình mềm mại của cô ra. Có anh Hai Lễ ở đây, cậu ta cũng không dám ôm lâu. Không ngờ thân hình cô tuy nhỏ nhắn nhưng thật là mềm, ôm vào y như là ôm con mèo vậy, thật là thích. Mặc dù cái ôm này là ngoài ý muốn nhưng cậu ta cũng thỏa nguyện lắm rồi. Cuối cùng cũng được ôm cô mà không phải biến thành kẻ xấu.
Phù Dung bèn hỏi anh Hai:
– Anh Hai đi đâu mà lại ở đây vậy?
Anh Hai đáp:
– Ông bà nội sai anh đem qua cho cô Út ít mật ong ruồi vừa mới lấy ở sau vườn. Đang đi về thì thấy em đang đi tới nên hù em cho vui thôi. Quận chúa của anh đừng giận nha! Ha ha..
Vừa nói cũng vừa tiện thể đưa tay xoa đầu cô luôn. Ai chà.. xoa đầu em gái thật thích, ở nhà toàn mấy thằng đực rựa không. Muốn xoa mà đứa nào đứa nấy nó cao lêu nghêu. Làm anh hai mà lùn hơn tụi nó, buồn ghê. Vâng! Ở nhà bốn anh em thì anh Hai Lễ là lùn nhất, nhưng so với Phù Dung vẫn là cao hơn nữa cái đầu đó chứ. Hi hi.. đúng là lúc nào em gái cũng dễ thương hơn em trai.
Phù Dung mặc dù không thích bị xoa đầu cho lắm, nhưng nhìn nụ cười tươi rói của anh Hai thì cũng vui vẻ để anh xoa đầu. Cô cười nói:
– Không có! Em sẽ không giận anh Hai. Nhưng lần sau anh đừng có hù em như vậy nữa nha! Em sợ lắm đó!
Hoàng Lễ cười hì hì gật đầu:
– Hì.. hì.. ừ! Anh hứa! Lần sau không hù em nữa. Thôi! Anh phải về đây! Bữa nào quởn anh qua chơi với em!
– Dạ!
Nói rồi anh Hai lấy chiếc xe đạp dựng ở bụi chuối mà đạp đi về. Vừa đạp vừa huýt sáo thật vang, rất là yêu đời. Kim Phúc cười nói:
– Anh Hai thật là vui tính nhỉ?
Cô gật đầu:
– Ừ..
Nhưng chợt nhận ra là vì sao hắn lại đi theo cô. Bèn đề phòng hỏi:
– Bạn làm gì mà đi theo tôi vậy?
Kim Phúc ậm ờ đáp:
– Mình.. mình muốn đưa bạn về nhà!
Phù Dung vội nói:
– Không cần! Xưa nay tôi cũng tự đi về được đấy thôi. Đâu cần ai đưa đón chứ?
Kim Phúc lại nói:
– Nếu vừa rồi người hù Dung không phải là anh Hai mà là một người xấu xa nào đó thì Dung phải làm sao? Khúc đường này lại vắng nữa. Dung có la cũng không ai nghe..
Phù Dung không cho là đúng nói:
– Nhưng từ trước tới nay cũng có chuyện gì đâu. Tôi vẫn đi đi về về bình thường đấy thôi.
Kim Phúc đúng là không thể phản bác được. Dù sao ở đây cũng không xa nhà cô cho lắm. Cho nên cô không sợ cũng phải.
Nhưng nói thế thôi chứ cậu ta vẫn đưa Phù Dung về tới nhà rồi mới yên tâm mà quay về.