Phóng Túng Yêu Em

Chương 3: Gặp Lại Nhau



Các đề tài lần lượt được gọi tên, những sinh viên ưu tú không ngừng phô diễn kiến thức cùng tài năng của mình trước mặt ban giám khảo. Triệu Diệp Nhi xem đến say mê, đột nhiên phát hiện người tiếp theo đến lượt chính là Lê Mỹ Nhung, nhìn cô ta vô cùng tự mãn, cầm đề tài ở trên tay điệu đà tiến lên sân khấu, cùng chỉ lên hướng màn hình trình chiếu lớn, dõng dạc đọc lớn tên đề tài của bản thân, “Lớp học phục hồi cho những nạn nhân của xâm hại tình dục.”, cô bất an vịn hai tay vào ghế.

“Cậu xem, cô ta trước sau vẫn ngạo mạn như vậy!”, Hà Thảo Ly vừa xem, vừa chép miệng bình phẩm, tuy nhiên không nghe thấy bạn thân hồi đáp, cô liền quay sang Triệu Diệp Nhi hỏi, “Có nghe mình nói gì không vậy, cậu cũng chăm chú quá đi…”

Không ngờ, đập vào mắt Hà Thảo Ly là gương mặt trắng bệch của Triệu Diệp Nhi, một cảm giác bất an chạy đến, Hà Thảo Ly nhìn bạn thân đang trừng trừng hướng lên phía sân khấu, nét mặt vô cùng căng thẳng hỏi, “Cái gì vậy Diệp Nhi? Có gì không ổn sao? Sao cậu lại căng thẳng như vậy?”

Triệu Diệp Nhi không hề trả lời, từ khi dòng tên đề tài của Lê Mỹ Nhung xuất hiện trên màn hình, cô đã giống như mất hồn, thân hình cứng đờ, trợn trừng hai mắt, không thể nào thoát ra khỏi dòng chữ đó, trán cũng đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.

“Lớp học phục hồi dành cho những nạn nhân bị xâm hại tình dục.”, Lê Mỹ Nhung đứng ở dưới ngọn đèn sân khấu, nở một nụ cười hút hồn, tự tin nói, “Đây chính là dự án mà em đã ấp ủ gần nửa năm nay, em vô cùng tâm huyết với từng phần của dự án này, bởi vì nó không chỉ xuất phát từ sự mong muốn của em, mà em tin rằng dự án này sẽ vô cùng có ích cho cộng đồng, nếu gầy dựng được tiếng vang, sẽ rất có ảnh hưởng tốt cho doanh nghiệp!”, đám đông ở dưới đều ồ lên đầy ngưỡng mộ, một đề tài thông minh như vậy, kết hợp cả tính nhân văn và tiềm năng kinh tế, không phải ai cũng có thể nghĩ ra, mà Lê Mỹ Nhung lại vô cùng xuất sắc, mổ xẻ vấn đề rất logic và thuyết phục, khiến cho ai nấy đều phải trầm trồ.

Triệu Diệp Nhi hít thở không thông, bản thân vì kích động mà tay chân cũng đột nhiên run rẩy, Hà Thảo Ly cảm thấy cô càng lúc càng không ổn, gấp gáp hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng Triệu Diệp Nhi tức giận đến không nói được gì, trực tiếp đưa đề tài trong tay cho bạn thân xem, Hà Thảo Ly mở ra, đọc dòng đầu tiên trong đó, biểu cảm ngay lập tức chuyển sang trợn trừng kinh ngạc, tại sao từng chữ từng chữ đều y hệt với đề tài mà Lê Mỹ Nhung đang phát biểu vậy chứ?

“Chuyện này là sao, Diệp Nhi? Tại sao đề tài của cô ta và cậu lại y hệt nhau?”, Hà Thảo Ly căng thẳng hỏi, “Chẳng lẽ là cô ta sao chép của cậu! Chỉ có một khả năng này, có đúng không hả, Diệp Nhi? Cậu mau nói gì đi chứ!”

Triệu Diệp Nhi liên tục lắc đầu, vốn dĩ định nói rằng không thể có chuyện này được, không ngờ đột nhiên nhớ đến một tuần trước, bản thân từng đưa bản demo của đề tài cho Phạm Thái Thiên mượn xem một ngày, sau đó nhờ anh phân tích và góp ý, ngoài thời điểm đó ra, đề tài này chưa từng vượt ra khỏi cửa phòng cô, làm sao có thể ở trong tay Lê Mỹ Nhung chứ. Đồ vô liêm sỉ này, Triệu Diệp Nhi không nhịn nổi nữa, đứng bật dậy, chỉ tay về phía Lê Mỹ Nhung trên sân khấu, nói lớn, “Lê Mỹ Nhung cô, tại sao lại sao chép đề tài của tôi?”

Đám đông đều bị câu nói này làm cho chấn động, tất cả mọi người đều hướng về Triệu Diệp Nhi, mở to mắt nghe ngóng, xì xào với nhau xem rốt cuộc là chuyện gì.

“Cậu nói vậy là có ý gì chứ? Tại sao tôi phải ăn cắp đề tài của cậu chứ?”, Lê Mỹ Nhung vẻ mặt bình thản, tỏ vẻ ngỡ ngàng nói, “Đề tài của chúng ta người nào đều tự làm nấy, cậu nói xem tôi làm cách nào sao chép của cậu?”

Triệu Diệp Nhi bị vẻ mặt kệch cỡm của Lê Mỹ Nhung làm cho tức giận đến cực điểm, cô hét lớn, “Đó là đề tài tôi dành mấy tháng này để làm ra, sao cậu dám ăn cắp nó chứ?”

Lê Mỹ Nhung cố ý hướng về phía ban giám khảo để cầu cứu, “Em không có ăn cắp cái gì cả, bạn ấy kích động như vậy, em không hiểu bạn ấy đang nói gì…”

Một phái viên ngồi ở dưới có chút khó chịu nói, “Một trường lớn như trường X đây mà lại xảy ra chuyện ăn cắp đề tài của nhau sao?”, câu nói này, vừa hay hiệu trưởng nghe thấy, ông ta muối mặt, phất tay bảo thư kí một tiếng, nửa phút sau, đã thấy Triệu Diệp Nhi vừa la hét vừa bị đuổi ra ngoài, trong tay cô vẫn khư khư cầm đề tài quý báu của mình, không hề buông bỏ.

***

Sau sự việc kia, Lê Mỹ Nhung cùng đề tài xuất sắc của mình lọt vào mắt xanh của phái viên đến từ Huỳnh Thị, một tập đoàn lớn mạnh bậc nhất thành phố, nghiễm nhiên được đặc cách vượt qua 2 vòng loại, tiến thẳng vào buổi phỏng vấn ứng tuyển đặc biệt. Cô ta vô cùng tự mãn, không ngừng rêu rao chuyện đó khắp hang cùng ngõ hẻm của đại học X, nhất là đối với người vừa bị cướp đi đề tài, vừa bị đình chỉ học một tuần do tội gây rối ở buổi hội thảo như Triệu Diệp Nhi, đó lại càng là một nhát dao chí mạng, cô vô bằng vô chứng, không đấu lại với Lê Mỹ Nhung, người có cha đẻ chính là hiệu trưởng đại học X, chỉ đành nhìn tâm huyết của mình bị người ta lấy làm bàn đạp thăng tiến như vậy.

Nhưng ông trời có mắt, sự việc vẫn là biến chuyển theo hướng không ai ngờ đến, Lê Mỹ Nhung bởi vì không có thực lực thực sự, chỉ là dùng đề tài mình sao chép được để gây sự chú ý, cuối cùng trước những câu hỏi khó nhằn của phái viên Huỳnh Thị, rốt cuộc lộ ra kiến thức còn hạn hẹp, cũng như tố chất tầm thường, cho nên đã bị trả lại về trường.

Triệu Diệp Nhi nghe được tin này, lấy lại được tinh thần, không ngừng hả hê, dùng sự mãn nguyện kia làm động lực, làm lại một đề tài khác, không cần thông qua trường đại học, tự mình mang đến nộp ở Huỳnh Thị, gây ấn tượng với phái viên, dễ dàng vượt qua hai vòng loại gắt gao, tiến đến vòng phỏng vấn trực tiếp.

Phái viên của Huỳnh Thị nhìn thấy cô gái này nhiệt huyết đầy mình, liên tục đặt ra các bài kiểm tra cho Triệu Diệp Nhi, bắt cô phải vượt qua hết tất cả chúng, thì mới được nhận. Triệu Diệp Nhi đối với những bài kiểm tra, đương nhiên cũng cảm thấy khó khăn, nhưng bởi vì đầu óc nhanh nhẹn sáng tạo, đã vượt qua được bốn trên năm bài kiểm tra. Mặc dù Triệu Diệp Nhi cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng ngược lại phái viên kia lại rất phấn khích, không ngờ một sinh viên năm ba lại có thể có tiềm năng mạnh mẽ đến như vậy, ngay lập tức đặc cách cho cô, nhận cô vào làm thực tập sinh, rồi sau đó mới thông báo về đại học X.

Tin tức này đối với những sinh viên ở đại học X giống như một cú nổ lớn, ai nấy đều không ngừng ngưỡng mộ lẫn ghen tỵ đối với Triệu Diệp Nhi, Hà Thảo Ly còn không ngừng đi khắp trường học, vui vẻ nói,

“Đấy, mọi người xem, người có thực lực thật sự nó phải như vậy. Không như ai đó, miệng nói tự mình làm ra đề tài tầm vóc vũ trụ, cuối cùng lại bị công ty người ta đánh rớt!”, khiến cho Lê Mỹ Nhung tức điên lên.

Triệu Diệp Nhi cũng không truy cứu cô ta, cho rằng cũng coi như trong rủi có may, gác lại việc học, bắt đầu hành trình làm thực tập sinh ở Huỳnh Thị.

Ngày đầu đến làm việc, cô quả nhiên vẫn còn rất nhiều bỡ ngỡ, đối với những tiền bối trong công ty, dè dặt lễ phép, chỉ là quả thật môi trường này có chút khô khan, cô mệt mỏi giữ thẳng lưng cả ngày, cuối cùng đi vào thang máy, thoải mái, ngồi xuống đất, thở một hơi dài, “Haiii aaa!”

“Vất vả đến thế sao?”, một người đàn ông thình lình xuất hiện trong góc thang máy, Triệu Diệp Nhi giật mình, không nhận ra sự tồn tại của anh ta, vì câu nói này mà muốn bay cả hồn phách, cô không nhịn được mắng thầm, “Cũng không phải ma quỷ đấy chứ?”

“Cô nói gì?”, Huỳnh Thanh Tuấn nhăn mày hỏi lại, “Hình như là nhân viên mới có đúng không?”, nói rồi, anh tiến đến, muốn xem mặt mũi cô nhân viên mới đầu giờ chiều đã uể oải này, còn đi nhầm vào thang máy đặc cách.

Không ngờ, gương mặt xinh đẹp đã ngước lên nhìn anh, Triệu Diệp Nhi hời hợt đáp, “Vâng ạ! Tôi là nhân viên mới!”, không nghĩ đến người đứng trước mặt mình chính là tổng giám đốc của Huỳnh Thị, người mà nhân viên mới như cô còn chưa được thấy mặt, “Xin lỗi đã làm phiền ạ!”

“Là cô!”, Huỳnh Thanh Tuấn mở to hai mắt, thân hình cứng đờ, đại não liền nhớ đến đêm ở quán bar nửa tháng trước và cô gái lạ mặt đó, “Có phải…?”

Triệu Diệp Nhi bị biểu cảm của người đàn ông này làm cho giật mình, cô ấp úng, “Anh có quen tôi à?”, cô suy nghĩ thêm một chút, vẫn cảm thấy lạ lẫm, đáp, “Hình như không phải. Tôi đâu có nhận ra anh.”

Huỳnh Thanh Tuấn nuốt nước miếng đánh ực, “Cô thật sự không nhận ra tôi?”, nói rồi tiến lên hai bước đứng gần sát khuôn mặt của Triệu Diệp Nhi, khí thế áp đảo đến, hỏi từng chữ thật chậm rãi, “Không nhận ra chút nào?”

“Ừ, không nhận ra.”, Triệu Diệp Nhi chưng hửng nói, “Chẳng lẽ tôi từng ngủ với anh sao, không phải chứ?”, cô phiền phức ôm đầu trả lời, “Mà cho dù có như thế thật, cũng không cần ở nơi công sở tỏ ra có liên quan đến nhau đâu, sẽ sinh ra dị nghị đấy, tôi vừa mới vào làm ở Huỳnh Thị chưa được bao lâu, không nên, không nên…”, cô vừa nói vừa cười có chút không đứng đắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.