Phong Quá Thiên Phàm

Chương 30



Translator: Tần Dã

Beta – reader: Chuotbong

“Bức họa này là ngươi vẽ à?” Quý Phong hỏi.

“Không phải, là Thiên Lăng đưa qua đây. Ta cảm thấy khá đẹp nên treo lên thôi. Sao thế? Nhìn rất đẹp đúng không?”  Sở Sở Tử Phàm tỉ mỉ ngắm nghía bức tranh.

“Phải, rất đẹp! Nhưng nó không thích hợp với ngươi.” Quý Phong vẫn cảm thấy tranh này có chút kì lạ, nhưng lại không thể nói ra kì lạ ở chỗ nào.

“Quả thực nó rất không hợp với ta. Thứ ta muốn vốn không phải là loại non xanh nước biếc này. Thứ ta muốn là giang sơn vạn dặm, nhưng mà ta cũng không chán ghét bức họa này. Ngược lại, mỗi lần nhìn vào bức họa này, ta liền cảm thấy trong lòng bình yên cực kì, thậm chí có lúc mải nhìn nó mà ngủ thiếp đi.”

Trong lòng Quý Phong tràn đầy nghi hoặc, liền hỏi: “Tại sao lại ngủ, sau khi ngủ thì sao?”

Sở Sở Tử Phàm ngồi xuống nói: “Mệt thì ngủ thôi. Tại sao cái gì? Sau khi ngủ đương nhiên là tỉnh ngủ. Thật nhảm nhí.”

Quý Phong biết Sở Sở Tử Phàm không hề phát hiện ra điều kì lạ bên trong. Nếu không, tuyệt đối sẽ chẳng nói một cách thoải mái như vậy. Hắn nhớ tới năm hắn mười tám tuổi, một bức họa hắn nhìn thấy ở phái Thiên Sơn và bức này có chút tương tự. Lúc ấy, hắn đang cùng chưởng môn Thiên Sơn Ngọc Sương, người sở hữu Thiên Nhất Kiếm, tỉ thí kiếm pháp. Ngọc Sương từng nói, bức họa này là bức họa thần bí nhất của phái Thiên Sơn bọn họ, nghe nói cất giấu kiếm pháp bí hiểm. Chỉ là hàng trăm năm qua, các thế hệ chưởng môn của phái Thiên Sơn không có một ai hiểu thấu được nó, ngay cả nàng cũng vậy.

Nàng cũng từng hỏi qua Quý Phong có hứng thú nghiên cứu về nó hay không. Quý Phong lúc đó tuổi trẻ khí thịnh, làm sao có thể chôn chân tại một chỗ được, do đó đành thôi. Chỉ nhìn lướt qua một cái, Quý Phong cũng không thể khẳng định bức họa này chính là bức ở phái Thiên Sơn. Nếu quả thực là bức đó, vì sao lại tặng cho Sở Sở Tử Phàm? Vu oan, giá họa, hay là cái gì khác?

Trong phái Thiên Sơn, ai lại có khả năng lấy được bức họa này?

Quý Phong nói với Sở Sở Tử Phàm: “Bức họa này tặng ta có được không? Ta xem thấy rất thích.”

“Ngươi muốn lấy đi cũng được, nhưng phải đem bí tịch của bổn phái trả ta. Ba tháng mà chúng ta ước định sớm đã qua đi một trăm tám mươi năm rồi. Bí tịch đó cũng nên trả ta thôi.”

Quý Phong tháo tranh xuống cuốn lại, “Bí tịch không thể trả ngươi. Đã ước hẹn là ba tháng không rời bỏ, thế nhưng một tháng cuối cùng, chúng ta vốn không ở bên nhau nên ta coi như ngươi bội ước. Cho nên, bí tịch vẫn là lưu tại chỗ ta. Với lại, bức họa này ta chỉ mượn tạm thời, sau này sẽ trả lại ngươi.”

“Thôi đi, ngươi là thấy nó đáng tiền, nên muốn đem đi bán đúng không? Còn nói một cách đường đường chính chính như vậy. Hừ, đúng là tiểu nhân.”

“Hóa ra ngươi nghĩ ta như vậy.” Quý Phong dở khóc dở cười, nhớ đến danh tiếng của Quý Phong hắn trên giang hồ, thật không ngờ rằng Sở Sở Tử Phàm lại ví hắn như tiểu tặc thông thường.

“Chẳng lẽ ngươi thấy không phải sao?”

Đợi hết nửa ngày cũng không thấy Quý Phong trả lời, bất mãn ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Quý Phong đang si mê nhìn mình. Ánh mắt đó có bi có hỷ, có si có oán.

Quý Phong ôm lấy y, hướng tới môi của Sở Sở Tử Phàm hung hăng cắn xuống. Mọi việc diễn ra quá bất ngờ khiến Sở Sở Tử Phàm trở tay không kịp. Dùng hết khí lực cũng không đẩy được Quý Phong ra, Sở Sở Tử Phàm cũng cắn lên môi hắn, chỉ chốc lát, giữa họ đã trở thành màn dây dưa giữa răng và môi. Hơi thở trở nên gấp gáp nặng nề, không thể chờ đợi mà tận hưởng hết mọi điều tốt đẹp của đối phương, nhất thời nổi lên một trận ý loạn tình mê, đào mận xuân sắc.

Đợi đến khi hai ngươi tách ra, Sở Sở Tử Phàm mới phát hiện y phục của mình đã bị cởi sạch sẽ rồi, mà đầu sỏ gây nên tội nghiệt đó đang kinh diễm nhìn mình. Ngậm lấy đầu nhũ của y, Quý Phong nhẹ giọng nói: “Sở Sở Tử Phàm, ngươi quả thực rất đẹp.”

Sở Sở Tử Phàm toàn thân run rẩy, tiếng rên rỉ không ngừng tuôn ra từ bờ môi mỏng, y nắm chặt lấy mái tóc dài của Quý Phong, nói: “Quý Phong, ta không phải nữ nhân, không được nói ta đẹp, Quý Phong …….”

Đêm hôm đó, giữa họ không còn bất kì lời nói nào nữa, chỉ còn hô hấp nồng đậm hòa với tiếng rung động của ván giường.

Rạng sáng hôm sau, Sở Sở Tử Phàm ở trong nhà tắm rửa, Quý Phong thì ngồi bên cạnh bàn đá gần cửa. Lúc Thiên Lăng tiến vào, nhìn thấy cảnh tượng như thế liền cười nói: “Lại có người mới sáng sớm đã tắm rửa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Quý Phong nói: “Thời gian vừa qua cảm ơn ngươi chiếu cố hắn.”

“Hừ, ta chiếu cố hắn là chuyện đương nhiên, không cần lời cảm ơn của ngươi. Thời gian ta với hắn quen biết dài hơn ngươi nhiều.”

Quý Phong không đáp lời, chỉ lắng nghe. Đột nhiên, Thiên Lăng nói: “Ngươi tên Quý Phong, hóa ra người đó là ngươi. Ta nên sớm nghĩ tới.”

“Ba năm trước, lúc ta mang hắn từ trong miếu nát trở về, hắn thiếu chút nữa đã chết, nhưng hắn vẫn nắm chặt ngọc bội trong ngực. Lúc đó ta đã nghĩ, rốt cuộc là ngọc bội của ai khiến hắn trân trọng như vậy. Phải biết rằng trước đó, bất luận thứ quý giá đến đâu, hắn cũng đều coi khinh.”

Quý Phong nghe lời này, phần lưng bỗng vươn thẳng, hung hăng hỏi: “Là ai khiến hắn bị thương?”

Quý Phong từng nghĩ đến lí do Sở Sở Tử Phàm mất tích, bị người khác bắt cóc rồi bị ngược đãi, hoặc trong giáo xảy ra chuyện nhưng không kịp nói với hắn. Những thứ này, hắn đều từng nghĩ đến. Hôm nay nghe Thiên Lăng nói như vậy, rõ ràng là có người muốn đẩy y đến chỗ chết. Người đó rốt cuộc là ai? Hay là môn phái nào đó?

Nhưng Thiên Lăng lại lắc lắc đầu, nói: “Giáo chủ cũng không biết. Ta điều tra hết ba năm cũng không có kết quả. Nghe giáo chủ nói, hành tung của đám người đó cực kỳ bí mật, võ công vô cùng cao.”

Quý Phong trầm tư suy nghĩ, trong giang hồ môn phái như vậy tuy không nhiều, nhưng cũng không ít. Mấy môn phái lớn cơ hồ đều đáng nghi, nhất thời cũng nói không chắc là môn phái nào, “Còn có manh mối gì?”

“Hết rồi, chỉ có nhiêu đó thôi. Cho nên, bọn ta tìm hết ba năm vẫn không thu hoạch được gì.”

Sắc mặt Quý Phong càng trở nên u ám, lại nói: “Vết… thương của hắn lúc đó rất nặng?”

“Phải a, rất nặng. Ta chưa từng thấy vết thương nặng như thế mà vẫn còn có thể sống tiếp. Xương sườn cơ hồ đều gãy hết, gân chân gân tay cũng bị cắt đứt cả. May mà giáo chủ bách độc bất xâm. Nếu không, mười mấy loại độc dược kia, chỉ một loại thôi cũng có thể lấy mạng hắn. Giáo chủ lúc đó ngủ mê hết ba tháng. Ba tháng đó, ta nhìn thấy hắn nằm trên giường chẳng hề nhúc nhích. Ta thà rằng hắn đứng dậy đánh ta, mắng ta, hạ độc ta, cũng không muốn người vốn ngông cuồng tự đại như thế nằm yên như người chết vậy.”

Quý Phong nắm chặt quả đấm, hung hăng dộng xuống mặt bàn. Trên mặt bàn liền xuất hiện dòng máu đỏ tươi hòa lên một vết nứt lớn.

“May mà thời gian không dài, chỉ có ba tháng, sau đó hắn tỉnh lại rồi dưỡng thương hết hai ba tháng, cộng lại gần nửa năm mới dần hồi phục. Những lúc ấy, hắn lúc nào cũng gọi tên một người trong mộng. Nhưng bởi vì không rõ ràng, ta cũng không biết là ai, thấy hắn mỗi ngày cầm ngọc bội mà ngẩn ngơ, chốc chốc lại sẽ hỏi ta: “Gió đâu? Hôm nay cũng không có gió sao?”

“Ngọc bội kia là của ngươi?” Thiên Lăng quay đầu nhìn Quý Phong, Quý Phong “Ân” một tiếng.

Lại tiếp tục nói: “Ta lúc đó sợ chết đi được, tưởng rằng giáo chủ điên rồi. Nhưng mà nửa năm sau hắn không còn nói mớ nữa, cũng không còn lấy ngọc bội kia ra, bắt đầu lệnh ta an bài một số việc trong giáo, cũng nhường ngôi giáo chủ cho ta…”

Lúc đó Sở Sở Tử Phàm từ trong nhà đi ra, thấy bộ dạng hai người bọn hắn chuyện trò rất vui, cười hỏi: “Nói cái gì đấy? Quý Phong, tay của ngươi sao lại bị thương?

Sở Sở Tử Phàm nhìn thấy tay của Quý Phong chảy máu đầy đất, lại thấy vết nứt trên bàn, lạnh giọng thét hỏi: “Thiên Lăng, ngươi đã nói gì với Quý Phong?”

Lại từ trong ngực lấy ra một cái bình sứ nhỏ, đổ ra một ít thuốc bột, bôi lên tay của Quý Phong. Trong ánh mắt của y hiện rõ nét đau lòng không thể che giấu.

Đôi mắt Thiên Lăng rũ xuống. Một Sở Sở Tử Phàm như vậy, trong hai mươi mấy năm quen biết trước kia hắn chưa từng thấy qua. Vẻ mặt của y có mỉa mai, có khinh thường, có ngoan độc, có kiêu ngạo… Đủ loại vẻ mặt khác nhau, Thiên Lăng đều đã từng thấy, chỉ riêng sự thương tiếc, quan tâm, yêu thương là chưa từng có. Giáo chủ lúc này chỉ xuất hiện trong giấc mơ của hắn. Một Sở Sở Tử Phàm bằng xương bằng bằng thịt từ trong mơ bước ra, đang hiện diện trước mắt mình, nhưng dịu dàng kia, lo lắng kia không dành cho mình. Thứ y lưu lại nơi hắn chỉ là bóng lưng, một bóng lưng vô tình.

Quý Phong vuốt nhẹ lên mặt y: “Ta không sao.”

“Ỷ mình võ công cao liền muốn làm gì thì làm sao? Máu của ngươi chẳng lẽ nhiều lắm ư?” Càng nói càng tức giận, sau đó y ở trên đùi Quý Phong hung hăng véo một cái.

Quý Phong dùng bàn tay kia xoa xoa, “Chắc chắn tụ huyết rồi, ngươi xuống tay thật nặng.”

Sau khi dùng vải băng kỹ, Sở Sở Tử Phàm lại kiểm tra qua một lần rồi tát hắn một bạt tay: “Đây mới gọi là nặng, cái mới vừa rồi là nhẹ.”

Rõ ràng là hành vi quan tâm, tại sao cả động tác và lời nói đều vô tình như vậy chứ? Quý Phong bưng lấy mặt, lặng lẽ suy nghĩ.

Thiên Lăng ho khan một tiếng. Sở Sở Tử Phàm liếc hắn một cái: “Có phải ăn nhiều mắc nghẹn không?”

“Không phải không phải, hắc hắc…” Thiên Lăng nhanh chóng dừng cơn ho lại.

“Ngươi kiếm ta có việc gì, chúng ta vào trong nhà nói. Quý Phong, ngươi không được đi theo.”

Không đi theo, ta cũng biết các ngươi đàm luận cái gì. Mấy năm qua đi rồi,  chẳng phải vẫn là chút việc kia. Quý Phong khẩu thị tâm phi gật gật đầu. Đúng lúc hắn cũng có chút việc phải ra ngoài. Sáng sớm hôm nay nhìn thấy phía Tây có tín hiệu của Viêm Kỳ, nghĩ là y cũng đã tới Hàng Châu, hẳn là có chuyện gì kiếm hắn đây mà.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.