Lần đầu tiên gặp là khi Lam Nguyệt Dung đang càn quét bữa tiệc sinh nhật 8 tuổi của Ngọc Linh Băng, lúc này đang không hề có hình tượng bé gái điềm đạm, đáng yêu, ăn như lang thôn hổ yết (ăn ngấu ăn nghiến như sói, như hổ). Mẹ của Nguyệt Dung với mẹ của Ngọc Linh Băng là đôi bạn thân chí cốt từ hồi đại học nên dĩ nhiên cũng muốn hai bảo bối nhà mình kết bạn với nhau.
Khi Ngọc Linh Băng được chúng kiến cảnh ăn uống vô cùng “thục nữ” của bạn Dung Dung, không hề cảm thấy choáng váng và sốc như mọi người khác, mà chỉ thấy đặc biệt buồn cười. Trước con mắt sững sờ của hai bà mẹ, bật cười một cách sảng khoái. Nghe tiếng cười thanh thúy truyền đến, Nguyệt Dung vẫn đang vùi đầu chiến đấu lúc này mới chịu ngẩng đầu lên. Đập vào mắt nàng là một tiểu soái ca đang cười thành tràng.
Lông my dài như cánh bướm, mũi cao thẳng, đôi lông mày thanh tú, đôi mắt đẹp câu hồn như có vạn vì sao trong đó, môi không tô son mà đỏ, mái tóc đen dài mượt mà như trong quảng cáo dầu gội đầu (Aizz, là cục vàng trong ngành giải trí, với lại chính là người mẫu quảng cáo dầu gội đầu cho lão ba mà, dĩ nhiên là tóc phải siêu mượt rồi). Nguyệt Dung bất giác chảy nước miếng, thầm than: “Oa, tiểu mỹ nam kìa, còn nhỏ mà đã đẹp như vậy, lớn lên khẳng định sẽ rất suất nha”.
Ngọc Linh Băng rốt cục cũng ngừng cười, khi nhìn lại thì phát hiện Nguyệt Dung đang nhìn mình chằm chằm, lại còn chảy nước dãi, bèn mở miệng trêu: “Cún mập nhỏ ở đâu đến, nhìn đủ chưa vậy, có cần mình lau nước miếng hộ không?”. Nguyệt Dung giật mình, xấu hổ vội lau nước miếng, trừng Ngọc Linh Băng, môi nhỏ vểnh lên la hét: “Ai là cún mập nhỏ hả , cậu mới là cún mập nhỏ ý”.
Mẹ Nguyệt Dung ngại ngùng ấn đầu cô nhóc hung hăng lại, vội vàng xin lỗi “Thanh Thanh và cháu thông cảm, con nhóc này tính tình hung dữ giống hệt ba nó”. Đường đường là cục trưởng cục cảnh sát, Lam Dật Phàm tính tình hung dữ, nghiêm minh, kỷ luật sắt nhưng đối với ái nữ độc nhất Nguyệt Dung lại nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, chiều chuộng hết mực. Mẹ Ngọc cũng không giận, chỉ tủm tỉm cười nói “Khách sáo quá rồi, Phương Lan, mình lại đặc biệt thấy cô nhóc giống cậu hồi nhỏ hơn, cũng hiếu động y như vậy, thật là đáng yêu. Chỉ tiếc cục cưng nhà mình lại là nữ, nếu không chúng ta đã là thông gia rồi”.
Nói đến đây mẹ Ngọc lại cảm thầy buồn phiền, vì cớ gì con gái bảo bối của mình lại có gương mặt đẹp trai còn xuất sắc hơn cả ba nó đâu. Hồi nhỏ mặc váy cho nó thì ai cũng nói là sao chị lại cho con trai mình mặc váy vậy, chẳng ai nhìn ra Ngọc Linh Băng là gái cả. Nên lão ba dứt khoát cho Ngọc Linh Băng mặc đồ con trai từ nhỏ luôn, đỡ phiền phức. Chính xác, vì Ngọc Linh Băng được thừa hưởng nét đẹp của cả ba lẫn mẹ, không đẹp không ăn tiền, có điều gien nam tính lại trội hơn thì phải.
Vừa nghe đến đoạn Ngọc Linh Băng là nữ, vốn bạn Dung Dung còn đang mang tâm tình thiếu nữ. Ặc, giờ vẫn là bé gái, mầm tình yêu đang mọc lan tràn thì bất ngờ vỡ vụn, tan nát không còn một mảnh. Lão thiên bất công, tại sao mối tình đầu của nàng lại là nữ hả hả hả ?? Lại còn đẹp trai đến đau đớn cõi lòng thế kia, vì sao a, thật là muốn giơ tay chửi thề, nhưng sợ lão mẹ cho ăn đòn nên đành im lặng là vàng.
Tiểu thiên vương của làng giải trí vẫn âm thầm quan sát đánh giá cô bé phấn nộn, dễ thương nghĩ: “vật nhỏ này thật thú vị, làm bạn cũng không tệ”. Nguyệt Dung thấy Ngọc Linh Băng nhìn mình nở một nụ cười tà ta thì trợn trừng mắt, dẩu mỏ “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng mấy mỹ nữ hoa nhường nguyệt thẹn, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe chở à”. Ngọc Linh Băng nghĩ thầm: “Ai ui, bà cô nhỏ này, khuôn mặt này tuy khả ái nhưng cùng lắm cũng chỉ dễ coi một chút, mỹ nữ gì ăn ác liệt vậy, cũng không sợ nổ bụng đi”.
Lại nhìn đến vòng eo bánh mỳ của cô nhóc thú vị này, cơ bản không phân biệt được đâu là bụng, đâu là mông, miệng vừa chảy nước dãi vừa dính thức ăn tèm lem lại còn tự so sánh bản thân với mỹ nữ . Ngọc Linh Băng ôm bụng cười muốn rút gân, phải biết là các danh hài trong nước và quốc tế cũng chưa từng làm tiểu thiên vương này cười thoải mái được như thế đâu.
Bạn nhỏ Dung Dung thấy tiểu thiên sứ cười quá mức đẹp trai, liền lập tức quên biến mất bản thân vẫn đang giận người ta, ngây ngốc ngắm nhìn. Thật đúng là tai họa nhân gian, sao cười nhạo người khác mà cũng có thể đẹp như vậy, thế gian đúng là không công bằng mà, ta muốn lật bàn , hức.
Dì Ngọc vẫn hiểu lòng người nhất, kéo Linh Băng tới gần giới thiệu: “ Tiểu Dung, đây là Linh Băng nhà dì, hai đứa kết bạn với nhau nhé”. Nói rồi liền dắt tay mẹ Dung sang chỗ người lớn tán dóc. Bạn Dung Dung bắt đầu nghĩ: “Thôi kệ, quản cậu ta là trai hay gái, miễn tuấn mỹ là được rồi, tiện thể kết bạn rồi ăn đậu hũ luôn”. Bản chất sắc nữ được phát huy hết mức tối đa, lúc này tiểu Dung nhà chúng ta nở một nụ cười rất chi là, ách, vô cùng háo sắc. So với nụ cười tà lúc nãy của Linh băng cơ hồ còn đáng sợ hơn không biết bao nhiêu lần . Cũng may Linh Băng đang mải cười nên không để ý, hai bạn nhỏ cứ như vậy tiếp bước hai bà mẹ mà trở thành bạn thân của nhau.