Phòng Livestream Địa Ngục

Chương 133



“Vậy Bán Tiên, ông nói xem tôi có nên vào không đây?”

“Cậu bạn à, tìm đường chết cũng phải có mức độ chứ, đạo gia tôi nói như vậy còn chưa hiểu nữa à?”

“Tôi hiểu đạo lý này, nhưng có một cô gái rất quan trọng có lẽ ở bên trong, không thử một chút, tôi không cam tâm.” Ma quỷ hung hăng còn không thể thuyết phục tôi.

“Oắt con, bình thường mà nói thì dù là nhà hỏa táng cũng sẽ không tùy tiện treo gương bát quái, cùng lắm là chôn đồng tiền lỗ vuông vào bốn góc phòng, hoặc treo tượng Bồ Tát, người đến người đi sẽ không nhìn thấy quá rõ ràng.”

“Bán tiên, ông thế này là có ý gì?”

“Ý chính là, nhà tang lễ cậu đang ở không sạch sẽ, kiến trúc âm tính xây dựng ở nơi vốn mang sát khí, giống như một hố đen hút vào khiến âm khí ngày càng vượng, nơi như vậy không cần nói là người bình thường, ngay cả người phước lớn mạng lớn cũng sẽ không dễ dàng dấn thân vào.”

Bán tiên nói rất thành khẩn, nhưng những người xem khác trong phòng livestream lại không ngừng xúi giục.

“Chủ livestream vào xem thử đi, cả đời này tôi còn chưa từng đến nhà tang lễ đâu!”

“Bán Tiên trình độ gì chứ, còn biết hố đen? Tôi chuyên ngành vật lý lượng tử đại học Trinity*, muốn cùng thảo luận với bán tiên ông về lý thuyết trạng thái dừng của vũ trụ, cùng vụ nổ nhiệt hạch.

Đại học Trinity: Trinity có nhiều hiệp hội đại học, bao gồm Hội Toán học Trinity, là tổ chức đại học toán học lâu đời nhất ở Vương quốc Anh.

“Xía, nhà khoa học đều là nhà triết học rẻ tiền!”

“Tôi chỉ muốn hỏi xem trong các vị ở đây, có sinh viên Harvard sao?”

“Ông đây là hội trưởng hội sinh viên Cambridge, bạn học Cambridge mời giơ hai tay!”

“Học viện kỹ thuật Lam Tường không phục!”

Lưu bán tiên dưới núi Thanh Thành: “Vạn vật trong vũ trụ bắt nguồn từ không, không là một quyển đại thiên thư, đạo gia tôi chưa từng học hành, nhưng nếu luận kiến thức về khơi nguồn vũ trụ, thì mạnh hơn những kẻ gà mờ tự cho mình là đúng gấp trăm lần.”

Cách màn hình, tôi như nhìn thấy một ông lão mặc đạo bào đang trợn mặt phun râu với livestream, cười khổ một tiếng: “Các bạn, chúng ta hình như lại lạc đề rồi…”

Lưu bán tiên bắt đầu cãi nhau với đám nhà khoa học giả, bình luận bay rất nhanh, cũng không còn thời gian quan tâm tôi.

Tôi dắt tay Y Y vào phòng khử độc: “Trên cửa vốn có khóa, nhưng lại bị cạy mở, nhìn xung quanh đã phai đi màu gỗ, hẳn là bị cạy gần đây.”

Trong phòng trống không, tất cả đồ đạc đều được cất vào trong tủ, tôi nhìn trái ngó phải, cũng không phát hiện dấu vết bị trộm.

“Có ai không?” Y Y gọi vào trong phòng một tiếng, đáng tiếc đáp trả cô bé chỉ có tiếng vang vọng lại.

Phòng khử độc lớn hơn tưởng tượng rất nhiều, đi vào trong mới phát hiện, nó thông với phòng còn lại.

“Chú ơi, chúng ta còn phải đến phòng đó xem sao?”

Xung quanh không có đèn, ánh sáng duy nhất chính là màn hình điện thoại của tôi.

“Đã vào rồi, thì sang xem thử đi.” Đi được một nửa, chân dường như chạm phải gì đó, vang lên lạo xạo.

Tôi cúi đầu nhìn, sợi dây xích khóa thật dài chặn giữa lối đi.

“Con đường này là đưa thi thể đi…” Chần chừ giây lát, tôi bước qua xích sắt tiếp tục đi vào trong: “Sẽ thông đến đâu đây?”

Sờ tường đi sáu bảy mét, tôi và Lưu Y Y đều ngửi thấy một mùi gay mũi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.