Phong Kiếm Quyển 1: Thiên Khai

Chương 7: Sương



“Thằng oắt con suýt nữa làm ta mất mạng, tí tuổi mà đòi thể hiện cơ đấy. Ngươi tỉnh dậy thì sẽ đòn nhé!”

Đằng Long vừa dứt câu thì ăn đấm vào mặt đau điếng nhưng y vẫn tưng tửng. Nếu không có mọi người xung quanh chắc y đã cho Hùng Việt vài cái tát, chửi không thôi thì làm sao khiến y hả dạ cho được.

“Thằng điên này! Ngươi giở trò gì thế?”

Mỹ An tức giận, cú đấm vừa rồi dành cho Đằng Long là cô đã vận hết sức bình sinh của mình.

“Hừ, báo hại bọn ta, có chửi vài câu cũng đáng!”

“Em trai ta đã vậy mà ngươi dám…” Mỹ An giơ tay định đánh.

“Phải! Phải rồi! Hắn là quan lang Tiên tộc cơ mà.”

“Ngươi…”

Tuệ Cơ kéo Mỹ An lại:

“Thành thật xin lỗi! Nhưng hiện giờ Hùng Việt đã thành ra thế này, mong hai người bỏ qua cho!”

“Việc gì mẹ phải hạ mình với chúng?”

“Nghe thấy chưa? Chị ngươi không cho ai giúp ngươi đâu, việc ngươi làm thì tự mình ngươi chịu. Mau dậy mà xin lỗi đi ta còn tha cho.”

Đằng Long cố với đập vào chân Hùng Việt. Trong mắt người khác tên khốn này thật đáng ghét. Mỹ An toan lấy kiếm kề cổ Đằng Long thì y trở nên hoảng hốt. Đằng Long bò ra xa giường Hùng Việt, cố tình núp sau váy Như Tranh.

“Ma! Có ma kìa?”

Mọi người vẫn ngạc nhiên chưa hiểu chuyện gì thì Đằng Long lại nói:

“Hắn là ma đấy, hiện về bắt vạ chúng ta.”

“Ngươi còn dám lấy em ta ra làm trò đùa?” Mỹ An ngày càng bực tức.

“Ai đùa với nhà ngươi, nhìn đi, tay hắn nhúc nhích kia kìa!”

Mỹ An thất kinh, cô chạy lại gần Hùng Việt thì thấy ngực hắn phập phồng lên xuống. Để tay lên mũi Hùng Việt, Mỹ An biết ngay là em mình vẫn còn đang thở. Điều gì đã xảy ra thế này? Khi đưa về đây Hùng Việt như một xác chết kia mà.

Tuệ Cơ thấy vậy liền lại gần, lay lay cánh tay Hùng Việt và gọi:

“Con ơi… con ơi… Mau tỉnh lại đi!”

Vô vọng, Hùng Việt vẫn nằm bất động, dù sao tia sáng lại lóe lên đối với Tuệ Cơ. Hùng Việt chỉ là hôn mê chứ không phải đã chết. Lúc này đây Tuệ Cơ tràn ngập niềm tin sớm muộn Hùng Việt sẽ dần tỉnh lại.

Hùng Vũ bước vào bắt mạch cho Hùng Việt, ông nói:

“Mạch của nó đập lại bình thường rồi! Thật kì lạ.”

“Chắc là do luồng khí giờ này mới phát huy tác dụng.” Như Tranh nở nụ cười và nhỏ nhẹ.

“Em ta là có phúc phận lớn, đâu phải do ngươi. Định nhận công lao về mình à, đừng có mơ!”

Mỹ An thấy Như Tranh nói thì phản bác lại ngay, đôi môi của cô cong cớn, vẻ mặt tỏ ra khinh bỉ. Một đứa chẳng mạnh hơn cô là mấy làm sao có thể biết thuật cải tử hoàn sinh. Mà trên đời làm gì có thuật hồi sinh? Rõ ràng là ả ta nhận vơ đó thôi.

“Luồng khí?”

Hùng Vũ hỏi, nhưng Như Tranh thấy phản ứng của Mỹ An nên liền xua tay:

“Có lẽ không phải, vì tôi chỉ dùng một thuật Trị Dũ.”

“Biết thẹn rồi à? Đúng là thấy người sang bắt quàng làm họ.”

Trong khi Mỹ An tiếp tục chê bôi thì Hùng Vũ lại trầm ngâm. Chỉ là một thuật Trị Dũ thôi à? Đấy là thuật trị liệu thông thường, tộc nhân ai nấy mà chẳng học được thuật này. Có lẽ người cứu Hùng Việt là một ai khác. Đằng Long? Đứa trẻ này thậm chí còn không dùng được chân khí. Vậy chỉ có thể là Như Tranh mà thôi. Suy đi tính lại, là ai cũng đều có điểm vô lí. Khả năng là còn một người thứ ba ở đây hay chăng, nếu không Như Tranh là đang nói dối. Thuật mà Như Tranh sử dụng đâu phải trị dũ.

Không hề đơn giản. Nguyên nhân Hùng Việt bị hạ độc thủ, là ai đã ra tay cứu nó thoát khỏi cái chết? Tất thảy vẫn còn là bí ẩn mà Hùng Vũ chưa có lời giải đáp.

“Ta biết! Ta biết này!”

Đằng Long đứng phắt dậy, chỉ tay vào ngực mình:

“Chẳng phải Hùng Việt ăn vài câu chửi thì tỉnh hay sao? Xem ra thuật của ta cũng mạnh lắm chứ? Đặt tên nó là gì nhỉ, à có rồi, tên nó là miệt thị thuật! Ha ha ha.”

Nói rồi cười lớn, Đằng Long cố tình chọc tức Mỹ An. Như Tranh thấy vậy cũng cười khúc khích.

“Ngươi… thôi đi ra, đi ra! Đừng phiền em ta nghỉ ngơi.”

Mỹ An xua tay đuổi Long – Tranh ra ngoài.

“Oái! Từ đã, từ từ đã nào!”

Mỹ An đẩy mạnh, cánh cửa trong phòng đóng sập làm cho câu nói Đằng Long gãy đôi:

“Trò vui còn chưa xong mà!”

Hai người Long – Tranh được một tộc nhân dẫn về khu dành cho những ngoại tộc nghỉ ngơi.

Một buổi nắng sớm, Đằng Long bước ra khỏi cửa, như thường lệ y ngồi tựa vào cột hiên và hai mắt bắt đầu lim dim. Hít thở từng chút không khí trong lành, Đằng Long vẩn vơ suy nghĩ. Hai ngày ở Tiên tộc quả có chút thú vị cho dù gặp cảnh trớ trêu nguy khốn đi chăng nữa. Chưa thăm thú được mấy, Đằng Long định bụng sẽ cùng Như Tranh đi đây đó xem sơn thủy Tiên tộc ra sao.

“Ta đã từng ở đây… ta… sinh ra ở đây?”

Kể cũng lạ thật, Đằng Long đang dẫm chân lên nơi mình sinh ra, vậy mà y không có cảm xúc gì đặc biệt. Quê hương, hai từ không gợi lên một chút hoài niệm trong lòng y. Đối với Đằng Long, kí ức về Tiên tộc chỉ như một tờ giấy trắng, không một hình ảnh, chẳng một hương vị nào vương vấn lên cả. Tiên tộc hoàn toàn xa lạ với y, phải chăng đã không có lấy một chút hấp dẫn để người ta nhứ nhung?

Nghĩ đến đây, thấy đầu hơi đau nhức, không một hình ảnh nào gợi lên trong đầu về Tiên tộc cho dù Đằng Long cố gắng đến đâu. Cơn đau ngày càng dồn dập hơn nữa, Đằng Long bèn quẳng mớ suy tư hỗn độn sang một bên. Y vươn vai đứng dậy ngáp liền mấy tiếng.

Một người cùng đoàn tùy tùng đang đến.

“Ta mang đồ ăn đến cho hai người.” Tuệ Cơ vừa mới bước tới cửa phòng đã lên tiếng.

“Phu nhân! Bà không cần tự tay làm những việc này!”

Đằng Long trở nên nghiêm nghị, y có chút ái ngại khi mà đích thân Tuệ Cơ cơm bưng nước rót cho mình. Dù sao Đằng Long và Như Tranh cũng giống như những kẻ vãng lai mà thôi.

“Nên làm mà! Coi như là để tạ lỗi với ngươi.”

“Vậy… Xin đa tạ!”

Đằng Long cúi đầu nhận lấy, đối với Tuệ Cơ y luôn muôn phần tôn kính, dù nghĩ cũng không dám có nửa câu châm chọc. Bà là một người đặc biệt, dẫu bao năm không gặp nhưng Đằng Long vẫn cảm thấy rất đỗi thân thuộc. Mối liên hệ duy nhất với Tiên tộc có lẽ là đây. Đằng Long thấy cơn đau đầu giảm bớt, nói chuyện với Tuệ Cơ làm y thoải mái.

Tuệ Cơ hiện tại khuôn mặt xanh xao, mái tóc dù đã chải chuốt gọn gàng nhưng khuôn mặt thì vẫn bơ phờ lắm. Chắc là tâm trạng của bà không được tốt. Tốt làm sao được khi con trai duy nhất đang gặp đại nạn. Đằng Long bất chợt hổ thẹn, y cúi mặt xuống đất không dám nhìn thẳng vào người phụ nữ, dù đã cố gắng y vẫn không cứu cho được Hùng Việt. Đứng trước người mình coi là ân nhân, Đằng Long vừa tôn trọng lại vừa cảm thấy xấu hổ.

“Không sao chứ?”

“Không sao, thưa phu nhân!”

Đằng Long bày cơm lên bàn, lúc ấy Như Tranh cũng đã ra. Có hai món thịt, một món rau. Bữa cơm đạm bạc cho khách vãng lai. Tuệ Cơ kiên nhẫn ngồi chờ hai người ăn xong. Bà quan sát tỉ mỉ từng hành động của Đằng Long. Kì thực, vẻ ngoài của cậu thiếu niên chừng mười sáu này khiến cho người khác tò mò. Đầu tiên là cánh tay phải băng kín, có thể Đằng Long đang bị thương hay cố che đi một điểm gì đó.

Nhưng khi nhìn lên khuôn mặt Đằng Long, Tuệ Cơ lập tức thất kinh, lúc này Đằng Long đang bỏ khăn che mặt ra. Khuôn mặt của y kể từ sống mũi đi xuống chi chít các vết sẹo. Da mặt nhăn nheo, những vệt da trắng đan xen với màu vàng vọt. Bây giờ thì Tuệ Cơ đã hiểu vì sao Đằng Long phải che mặt lại. Ẩn sâu sau lớp vải kia là một khuôn mặt dị dạng, nhiều người sẽ cho đó là quỷ diện.

Quỷ diện Đằng Long! Nghĩ đến đây Tuệ Cơ lại trào dâng một nỗi thương cảm. Cái cảm giác mà bất kể khi nào bà ta gặp được một người bất hạnh. Cảm giác mà chính bản thân đã bộc phát khi gặp Đằng Long lúc trước. Đứa trẻ ấy không chết sau tai họa năm đó, nhưng nó cũng lấy đi của Đằng Long quá nhiều. Làm sao có thể để cho người khác thấy được khuôn mặt đó chứ?

Đằng Long ngước lên, y thấy Tuệ Cơ có phần sầu não thì liền kéo khăn che mặt lại.

“Phu nhân!”

“Chắc hẳn ngươi phải khó khăn lắm!” Tuệ Cơ ngập ngừng.

“Xin bà hãy giữ bí mật này giúp tôi. Bà là ân nhân, Đằng Long không biết lấy gì báo đáp.”

Chẳng có lí do nào cả, Tuệ Cơ chắc mẩm, có lẽ chỉ vì bà là ân nhân nên y mới cho mình thấy khuôn mặt thật sự. Mà Tuệ Cơ cũng chẳng dám nhận là ân nhân của Đằng Long. Ánh mắt của bà vẫn còn chứa điều gì khó nói với y. Giờ đây đối với Tuệ Cơ có chút khác biệt, Đằng Long không còn là đứa trẻ ngỗ ngược mà trở thành một người hiểu phép tắc. Tuệ Cơ mơ hồ, giá như Hùng Việt cũng giống đứa trẻ này, bề ngoài ồn ào nhưng bên trong lại thâm trầm, nhiều khoảng lặng. Đằng Long cũng bí ẩn như chính chân diện của y.

Hừ! Cho người khác thấy mặt, có phải để thử phản ứng của người đó hay không?

“Ngươi đừng nói như thế! Chúng ta gặp nhau cũng là có duyên mà thôi!”

“Nếu như phu nhân có cần giúp đỡ, Đằng Long nguyện hết sức mình.”

“Chuyện ấy để sau. À mà ngươi có muốn thăm thú một chút không?”

Đằng Long và Như Tranh theo chân Tuệ Cơ, bà dẫn hai người đi tham quan Tiên tộc. Đầu tiên là khu làm việc cao cấp nhất của Tiên tộc – khu Chính điện. Nơi này cấu trúc tổng thể như một hình vuông rộng lớn. Sân rồng được chia thành ba lớp với những bậc thang từ thấp đến cao. Cao nhất chính là Bách Tử điện xây bằng đá cẩm thạch, mái lợp ngói đỏ chót. Tòa cung điện có ba tầng tất cả, đâu đâu cũng có lính gác bao quanh, đây là nơi giải quyết các sự vụ quan trọng bậc nhất của Tiên tộc. Giống như lần hỏi tội Đằng Long, nhất định phải do Tộc trưởng và các trưởng lão chủ trì. Chính điện quay lưng về hướng bắc và nhìn thẳng ra mặt sông.

Sân rồng?

Một hình ảnh đang dần hiện về. Đằng Long bước đi từng bước trong cái sân rộng ấy. Y lần lượt xóa bỏ tất cả những người đi lại tấp nập trong sân, xóa bỏ màu sắc sặc sỡ, xóa bỏ ánh nắng vàng rực.

Đây rồi! Một chiếc cột được dựng đứng giữa trời đông giá rét, những chiếc lá rơi rụng, gió thổi hun hút. Và… chính là y, Đằng Long, đứa trẻ bị trói ở cây cột kia.

Từng cơn đau như búa bổ gõ xuống đỉnh đầu. Đằng Long không tài nào nhớ ra được gì thêm nữa.

Tất cả những ký ức trước khi y tỉnh lại, tất cả đã biến mất. Ký ức của Đằng Long, không giống như những người khác, nó bắt đầu từ sân rồng và chiếc cột kia. Sau đó là đến…

“Ngươi… không sao chứ?” Tuệ Cơ lên tiếng.

Màu sắc thực tại hiện về khiến hình ảnh xưa cũ tan vào hư vô.

“Không sao? Mời phu nhân tiếp tục.”

Nhưng hình như, cái hình ảnh ấy không chỉ quay về với mỗi Đằng Long. Tuệ Cơ cũng thế.

Tiếp tục thăm quan, Đằng Long biết rằng Phong thành được quy hoạch rõ ràng và chặt chẽ. Thao Trường và Quân Doanh – những nơi huấn luyện và đóng quân của binh lính nằm ở mặt đông nam chính điện. Tân binh trước hết được huấn luyện tại Thao Trường sau đó tùy mục đích mà có thể đóng quân ngay tại Quân Doanh hoặc được điều đi nơi khác. Mặt tây nam chính điện là nơi tập trung kho lương và xưởng rèn đúc, lúc nào cũng tấp nập người người qua lại, họ chuyển vào trong kho tích trữ tất cả sản vật của nơi này. Đi xuống phía nam, trùng trùng điệp điệp, tất cả là những nóc nhà mọc lên san sát. Bỗng ở giữa khoảng không mọc lên tòa tháp chín tầng, nó sừng sững đứng giữa trời đất làm cho cảnh tượng vô cùng choáng ngợp. Đây chính là Tiên Quân tháp, Tuệ Cơ nói nơi đây dành cho tất cả mọi người có thể đến luyện tập, nghiên cứu. Nói cách khác, Tiên Quân tháp giống một thư viện rộng lớn vươn mình trong không trung bao la.

Mặc dù Tuệ Cơ không nhắc nhưng Đằng Long hiểu rằng, tổng thể Phong thành được bao bọc bởi ba lớp tường thành vững chắc. Một tộc có nền móng như vậy mới có thể vươn mình thành một thế lực ở trong thiên hạ bao la.

“Ta chỉ dẫn hai ngươi đến đây thôi, nếu muốn khám phá cảnh đẹp thì các ngươi tự mình đi xem sẽ hay hơn.”

“Đa tạ phu nhân!”

Đằng Long cúi chào Tuệ Cơ trước khi bà rời khỏi. Thực lòng y chẳng hứng thú gì với việc thăm viếng này cả. Lý do thật dễ hiểu, đám người Tiên tộc đang nhìn Đằng Long với ánh mắt đặc biệt. Nó bao gồm cả sự chửi rủa, miệt thị, nhẹ hơn thì có chút khinh bỉ, xa lánh. Lũ người Tiên tộc nhìn Đằng Long như thể muốn ăn tươi nuốt sống. Trong lòng vô cùng khó chịu, y có lẽ phải nhanh chóng tìm cách rời khỏi nơi quái quỷ này, Tiên tộc chẳng có gì hay ho. Trời đã quá trưa, tiếng réo bụng vang lên, đi nãy giờ khiến Đằng Long đói meo. Phải làm sao đây?

Mùi bánh đang hành hạ Đằng Long lúc này. Hai người bước vào hàng bánh ven đường. Bà bán hàng vẫn nhanh tay lật qua lật lại từng chiếc bánh đang lèo xèo trong chảo mỡ. Bánh rán nóng hổi được bày ra, nhiệt lan tỏa khiến mọi người như muốn đổ mồ hôi.

“Bánh rán bán thế nào vậy bà?” Như Tranh nhanh miệng hỏi.

“Cô cậu…” Người bán hàng vừa ngẩng lên đã ngập ngừng, bà ta nhìn hai người thiếu niên đằng sau ấp úng: “Thiếu chủ Thiệu Bình, Vũ Lâm…”

“Ngươi muốn ăn mấy cái?” Như Tranh quay sang Đằng Long.

Đằng Long đang còn ậm ừ thì y bắt gặp ngay ánh mắt e ngại của bà bán bánh. Người đàn bà bỗng trở nên rụt rè, kéo khay bánh về phía mình.

“Hay là cô cậu đi chỗ khác cho, bánh này… bánh này tôi không bán nữa!”

“Rõ ràng là vẫn còn, sao lại không bán?”

Như Tranh tròn mắt hỏi, Đằng Long tựa hồ đã hiểu ra vấn đề.

Lúc này vài người thiếu niên lại kéo đến.

“Bánh dù còn cũng không bán cho lũ các ngươi!”

“Tại sao chứ?”

“Vì sao? Vì các ngươi là lũ ngoại tộc!”

“Ngươi…”

Đằng Long đứng dậy, Như Tranh vẫn kịp kéo tay y lại:

“Đi thôi! Họ không bán thì chúng ta đi chỗ khác.”

Hai người quay lưng bước đi. Người thiếu niên mặc áo xanh liền nói:

“Đây chẳng phải là hai kẻ hôm qua? Thiếu chủ, đừng để chúng mua đồ ăn!

Người bên cạnh cũng gật đầu đồng ý.

“Hừ! Phải cho bọn ngoại tộc không chốn dung thân mới được! Đi thôi Vũ Lâm!”

Đằng Long và Như Tranh đi đến hàng nào cũng nhận được cái lắc đầu và câu nói của hai kẻ phá đám. Cái này không bán, cái kia không bán, chúng cứ văng vẳng bên tai làm Đằng Long khó chịu.

“Hai ngươi cố tình phải không? Rốt cuộc là muốn gì đây?”

“Ta chính là cố tình đấy, ngươi định làm gì?”

Thiệu Bình hừ một tiếng. Đằng Long thực sự muốn hơn thua với lũ người này.

“Long! Mặc kệ họ! Chúng ta đi thôi!”

Như Tranh kéo Đằng Long rời khỏi. Chẳng thể mua nổi thức ăn với hai kẻ bám đuôi. Đi mãi về phía trước nhưng vẫn không thoát khỏi Thiệu Bình và Vũ Lâm. Ra khỏi khu dân cư đông đúc, hai người tiến gần đến một cái hồ lớn. Mặt hồ mờ ảo phủ toàn lớp sương trắng, khung cảnh u ám đến quái đản. Đã quá ban trưa, vả lại tiết trời đang là mùa hè, ở đây vẫn có sương? Đằng Long cố nhìn nhưng chẳng thể thấy đâu là bờ bên kia, cũng không biết hồ rộng bao nhiêu. Một cây cầu gỗ bắc ra lưng chừng mặt hồ, bước xuống đây cả thân hình Đằng Long như tan vào trong làn sương kì bí.

“Này! Thằng nhóc, ngươi muốn chạy đi đâu hả?”

Đằng Long rất ghét ai đó gọi mình là nhóc vì nó gắn với hình ảnh của một đứa bé yếu đuối khi xưa.

“Ngươi nói ai là nhóc?”

“Còn ai vào đây nữa thằng ngoại lai!”

Hai gã thiếu niên chuẩn bị xấn xổ vào nhau.

“Đủ rồi thiếu chủ! Nơi này không thể ở lâu, chúng ta mau đi thôi!

Như Tranh cũng kéo Đằng Long lại can ngăn nhưng tên Thiệu Bình vẫn chưa chịu dừng tay.

“Một thằng núp váy con gái! Có giỏi thì lại đây!”

Đằng Long không nhịn được nữa, y chạy về phía Thiệu Bình. Dù thế nào thì cũng nhất quyết cho hắn một bài học. Nhưng không, người phải nhận bài học chính là Đằng Long. Một cú đá đơn giản vào ngực khiến cho Đằng Long ngã ra phía sau, y cảm nhận ngực mình buốt nhói. Như Tranh chạy đến đỡ lấy Đằng Long, còn gã Thiệu Bình thì bẻ ngón tay răng rắc hả hê.

“Muốn ăn đòn thì lên đây!”

Đằng Long bất chợt lại xông lên, lần này nhanh như cắt, y nhảy người lên cao thuận thế tung ra cú đá nhằm vào Thiệu Bình. Đáng tiếc, Thiệu Bình nhảy còn cao hơn, một cú đá nữa thẳng vào mặt khiến cho Đằng Long không thể đứng vững.

“Bỏ đi Long! Chúng ta không đánh lại họ!”

Như Tranh lên tiếng khuyên nhủ. Vừa mới dứt câu thì có tiếng động vang lên từ lòng hồ.

Tí tách, tí tách! Từng đợt mái chèo tác động lên mặt nước, thanh âm nhẹ nhàng tựa như hạt mưa sa rơi xuống.

“Thiếu chủ! Đi thôi!” Vũ Lâm kinh hãi lên tiếng.

Dường như chúng sợ một điều gì đó. Thiệu Bình mặt cũng biến sắc.

“Được! Coi như hôm nay bọn chúng gặp may.”

Hai tên dắt nhau chạy gần xa khuất, chỉ còn lại Đằng Long và Như Tranh.

Làn sương bỗng tan biến, gió lạnh rít lên từng hồi sau lưng Đằng Long, y quay lại thì thấy một chiếc thuyền nhỏ đang tới. Trên thuyền có người con gái đang mặc chiếc áo đen. Tà váy áo in hình chim phượng phấp phới tung bay, điểm xuyết trên đó là những vạt áo màu đỏ tô điểm cho trang phục của người thiếu nữ. Mái tóc dài ngang hông đen nhánh, từng sợi tóc mịn khẽ tung bay khi cơn gió thoảng qua. Người này dùng khăn thêu hoa che mặt. Đằng Long chỉ thấy được đôi mày liễu, đôi mắt trong veo như mặt nước mùa thu không nhìn thấy đáy. Không giống như y, nàng dùng khăn là để che đi vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Nàng đặt gót sen lên cây cầu Đằng Long đang đứng rồi tiến lại gần y, mùi hương sen thoang thoảng làm y nhức mũi. Chẳng cần phải đậm đà, một chút hương sắc nhẹ nhàng thôi cũng đủ để làm ai đó xao xuyến. Cành lá bỗng ngừng lắc lư, đàn chim đập cánh bay đi chỗ khác, những đám mây ngũ sắc vội vã che đi ánh nắng mặt trời. Thứ ánh sáng nãy giờ chiếu rọi làm cho làn da trắng như tuyết của nàng ửng hồng màu cánh sen tươi thắm. Trời đất bỗng im bặt và Đằng Long cũng đứng chôn chân trước người con gái.

Bịch bịch! Chợt có âm thanh vang lên, mấy loại hoa quả rơi từ chiếc giỏ liểng xiểng xuống đất. Một người con gái khác vội vàng nhặt lại vào giỏ. Khi ngẩng lên thì thấy có kẻ đang đứng chôn chân ở trước mặt mình, người này lên tiếng:

“Ngươi nhìn gì thế? Trên mặt ta có nhọ à?”

Đằng Long bất giác bỏ ngay ánh mắt đắm đuối nhìn chằm chằm vào người con gái tuyệt sắc. Y đưa ánh mắt xuống thấp, cúi đầu và nhìn ra chỗ khác Người con gái tuyệt sắc kia bây giờ mới lên tiếng.

“Dĩnh Hạ! Em lại hậu đậu rồi! Chúng ta đi thôi!”

“Vâng!”

Dĩnh Hạ gật gù, tay vẫn cứ chà lên má vì sợ mặt mình có vết nhơ. Người con gái kia bước đi, nàng khẽ lướt qua Đằng Long khiến y phải thổn thức mà ngước nhìn theo. Thanh âm nhẹ nhàng vang lên lần nữa.

“Nơi này hai người không nên ở lâu. Xin hãy mau rời khỏi!”

Làn sương lại ập đến, bóng người con gái nhanh chóng vụt khỏi tầm mắt Đằng Long. Mới được tương kiến mỹ nhân tuyệt sắc, Đằng Long không khỏi bồn chồn, y thấy trong mình trào dâng một cảm giác kì lạ. Nàng đã đi rồi nhưng bóng hình còn vương vấn đâu đây. Đằng Long tự hỏi nàng là ai trong Tiên tộc này? Hay chăng chỉ là sương khói giữa đất trời bao la?

Từ sau khi trở về phòng, Đằng Long vẫn mãi bần thần chưa thôi. Y ngồi dựa cột, vô thức ngắm mảnh trăng treo ở trên đỉnh đầu. Trăng hôm nay rất sáng, ánh sáng bạc đổ xuống sân những chấm loang lổ. Trong cơn mơ màng, Đằng Long lại tự đặt ra câu hỏi:

“Rốt cuộc ta là gì trong thế giới này?”

Tuệ Cơ muốn giữ y lại, bà nói cội rễ của y chính ở Tiên tộc. Nhưng tộc nhân ở đây chào đón y như một kẻ ngoại lai, lạnh lùng và khinh miệt. Cuối cùng thì nên đi hay nên ở? Chẳng có gì níu kéo Đằng Long cả. Ngày hôm nay y đã ăn đòn, không phải một mà những hai lần. Liệu ra đi, sau này Đằng Long có thể bảo vệ Như Tranh hay không? Cơn gió mát thổi thốc vào mặt.

“Ta là ai?”

Câu hỏi đặt ra trong đầu suốt bao năm qua, nhưng Đằng Long không có lời giải đáp. Trong lòng tràn ngập khúc mắc, Đằng Long chẳng thể hiểu nổi chính bản thân mình nữa. Ra đi để được tự do phóng khoáng, nhưng liệu có tìm được bản ngã chính mình?

“Vẫn đang nghĩ đến mỹ nhân đó sao?”

Như Tranh ngồi xuống bên cạnh và nói nhỏ nhẹ. Đằng Long quay sang nhìn cô nhưng chẳng hồi đáp. Như Tranh thấy thế thì tay chống cằm, đôi mắt đen láy của mình nhìn vào hư không thở dài.

“Đúng là nhớ đến mỹ nhân đó rồi! Nàng ta thực sự rất đẹp!”

“Rốt cuộc thì ta nên đi hay ở?” Đằng Long bất giác hỏi.

Như Tranh lấy tay chỉ vào ngực trái Đằng Long rồi nói:

“Hãy xem trong này ngươi có gì? Hãy tuân theo nó vô điều kiện. Chẳng phải ngươi luôn muốn biết về bản thân mình hay sao?”

“Thật vậy ư?”

Đằng Long đứng dậy, đôi mắt như vụt sáng. Tựa hồ y đã có câu trả lời.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.