Trên đường trở về nhà Cố Hạ Mẫn không thể ngừng suy nghĩ về lời nói lúc vừa rồi của Nam Dương Vũ.
Phong Hàn Thần thấy cô cứ đăm chiêu liền xoa đầu cô hỏi: “Làm sao thế?”
“Anh, nếu một người đột nhiên xuất hiện rồi bảo anh cẩn thận anh sẽ nghĩ gì?”\- Cố Hạ Mẫn nghiêng đầu nhìn anh.
Phong Hàn Thần tập trung lái xe nhưng đầu mày khẽ cau lại: “Hắn ta nói?”
Cố Hạ Mẫn không nói mà chỉ khẽ gật đầu.
“Em để ý lời hắn làm gì?”\- Phong Hàn Thần không nóng không lạnh nói.
Cố Hạ Mẫn nhíu mày nhìn anh rồi lại đột nhiên cười phá lên.
Phong Hàn Thần khó hiểu nhìn cô: “Em cười cái gì?”
“Anh đừng có nói là anh đang ghen nha!”
“Em mới nói cái gì?”\- Phong Hàn Thần nhìn cô bằng ánh mắt đáng sợ.
Cố Hạ Mẫn càng cười lớn, cô đưa hai tay nhào nặn khuôn mặt anh thành đủ thứ hình dạng: “Anh thật đáng yêu nha!”
Tên này hệt như một con hổ giấy vậy!
“Sao nào, nói chuyện với tên đàn ông khác xong bây giờ lại muốn lấy lòng anh sao?”\- Phong Hàn Thần cốc đầu cô.
“Phải đó! Anh làm được gì nào?”\- Cố Hạ Mẫn hứng chí thưởng thức bộ dáng ăn dấm chua của anh.
“Anh đương nhiên có cách trị được em!\- Phong Hàn Thần nói xong liền cười nham hiểm.
Anh lái xe tấp vào lề đường khiến Cố Hạ Mẫn bất giác lui về ghế lái phụ ngồi im.
Đương nhiên Phong Hàn Thần sẽ không buông tha đơn giản như vậy.
Anh vươn tay kéo Cố Hạ Mẫn lại gần, áp chế gương mặt cô mà hôn xuống.
Phong Hàn Thần hôn cô cuồng nhiệt, lưỡi cũng thành thục mà càn quấy trong khoang miệng cô. Cố Hạ Mẫn như bị rút hết dưỡng khí liền đánh vào ngực anh kháng nghị.
Phong Hàn Thần tuy chưa thoả mãn cũng đành buông môi cô ra. Anh nhìn cánh môi đỏ mọng có chút sưng tấy liền khẽ cười.
“Xem em lần sau còn có gan chọc anh hay không!”
“Không công bằng, vì sao em luôn là người chịu thiệt!”\- Cố Hạ Mẫn chu môi phản đối.
“Bởi vì em là mèo con không ngoan!”\- Phong Hàn Thần giọng đầy sủng nịnh.
Cố Hạ Mẫn bĩu môi: “Xì, ai biểu anh ghen mà không chịu nhận.”
“Em biết anh ghen mà còn đồng ý nói chuyện với hắn?”\- Phong Hàn Thần nheo mắt nhìn cô.
“Ấu trĩ, anh cũng thật trẻ con!”\- Cố Hạ Mẫn bật cười.
Không ngờ có một ngày cô được chứng kiến một mặt trẻ con như vậy từ con người luôn khiến cả người khác phải khiếp sợ này.
Biết anh khó chịu nhưng cũng không ép buộc mình nói ra điều gì Cố Hạ Mẫn liền dứt khoát đem chuyện trong quá khứ kể cho Phong Hàn Thần nghe.
Dẫu sao đích thân kể cho anh nghe vẫn tốt hơn là để anh biết từ người ngoài.
Phong Hàn Thần nghe xong lại thấy có chỗ khó hiểu nhưng cũng không nói ra. Cố Hạ Mẫn chỉ vừa sao nhãng khỏi câu nói ban nãy của Nam Dương Vũ có lẽ để anh tự tìm hiểu sẽ tốt hơn. Tránh để cô phải phiền lòng.
Sau khi về nhà Cố Hạ Mẫn liền trở về phòng. Phong Hàn Thần lại lặng lẽ đi đến thư phòng.
Anh nhấn điện thoại nhấn gọi vào một số máy. Đầu giây bên kia vừa bắt máy anh liền trực tiếp ra lệnh:
“Cho cậu 5 phút! Đúng 5 phút nữa tôi phải nhận được đầy đủ thông tin về một người tên Nam Dương Vũ.”
Nói xong không để người kia kịp dạ vâng cũng trực tiếp đem điện thoại tắt máy.
Tôn Minh bên này lại đang dở khóc dở cười. Ông sếp này có cần biến thái vậy hay không? Lại cứ luôn chọn thời gian anh ta nghỉ ngơi mà sai việc.
Thân làm trợ lý đúng là khổ không ai thấu. Đặc biệt là làm cho vị tổ tông họ Phong kia. Còn khó hầu hạ hơn vua ấy chứ.
Nhưng mà than thì than chứ anh ta cũng vắt chân lên cổ để mà kịp gửi tài liệu cho Boss chứ nếu không lương tháng này sẽ không về được mất.
Vừa vặn không lệch một giây, 5 phút sau đó một email được gửi cho Phong Hàn Thần.
Anh mở mail ra đọc một lượt lại khẽ cau mày.
Nam Dương Vũ là con trai một của nhà họ Nam. Ba anh ta là Nam Triệu Đình \- chủ tịch đương nhiệm của Nam thị \- một trong những tập đoàn đi đầu cả nước về xuất nhập khẩu xe hơi.
Nghe nói mẹ anh ta lúc sinh anh ta vì khó sinh mà qua đời. Hơn nữa vì không được Nam gia cưới hỏi đàng hoàng nên không có danh phận.
Điều đáng nói ở đây là em gái của Nam Triệu Đình năm xưa từng được Nam gia cho đính ước với một người. Mà trùng hợp người đó là Cố Trường Trung \- ba của Cố Hạ Mẫn. Nhưng không bao lâu sau nghe nói người này vì bệnh mà qua đời.
Phong Hàn Thần ngồi trên ghế bọc da, mắt dán chặt vào màn hình máy tính, tay gõ nhịp nhịp vào tay vịn ghế.
Nhớ lại thì ánh mắt Nam Dương Vũ khi nhìn cô đều là thống khổ cùng khó xử. Nó chứa một thứ cảm xúc buông không được nắm cũng chẳng xong. Cư nhiên cái sự khó xử ấy không chỉ vì Phong Hàn Thần anh.
Phong Hàn Thần trong đầu vẫn thấy khúc mắc. Anh lại bấm điện thoại gọi đi một cuộc:
“Boss, ngài còn điều gì phân phó?”\- người bên kia bắt máy.
“Cậu điều tra cho tôi về Nam Triệu Đình. Còn nữa, điều tra cả mối quan hệ của Nam gia cùng Cố gia ngày trước.”
“Boss, có giới hạn thời gian điều tra?”
“Cho cậu 2 ngày!”
Nói xong cũng vẫn là kiểu trực tiếp ngắt máy.
Bên này Tôn Minh lại khóc không lên lời. Boss nhà anh ta quả thực biết dằn vặt nhân viên a.