Phong Đao

Chương 36: Ấn ký



Ngõ Huỳnh hoa nơi thành Nam, là một con đường nhỏ bình thường không có gì lạ trong Tướng Quân trấn. Trước không có quán rượu trà lâu, sau không có tiệm vải, hoa phường, chỉ có vài ngôi nhà tường đất mái ngói cũ kỹ, hai bên chừng chục hộ gia đình. Vài năm này chiến sự gia tăng, người trong trấn bỏ đi không ít, đầu ngõ chỉ còn lại có hai ba hộ mẹ goá con côi; căn nhà có tường viện bao quanh trong cùng kia chính là nơi ở của Thẩm tiên sinh.

Nghe nói Thẩm tiên sinh tuổi gần hoa giáp (*), nhưng thân thể nhanh nhẹn, tinh thần cũng tốt, ở đây đã hơn nửa năm, tuy rằng không hay ra khỏi cửa, nhưng nhà ai có chuyện lớn chuyện nhỏ gì, đi xin hắn lời khuyên hẳn không sai. Chỉ là hai ngày nay Thẩm tiên sinh bỗng nhiên nghỉ dạy, đem đám học trò thính học đều đuổi về nhà, nói là bị bệnh muốn tĩnh dưỡng. Có người mang trứng gà bánh gạo đến thăm, cũng đồng loạt được ăn “bế môn canh”.(**)

[(*) hoa giáp: là một vòng tuần hoàn của thiên can (12 năm), chỗ này nói tắt của “lục thập hoa giáp” đại khái gần 60 tuổi]

[(**) bế môn canh: bị đóng cửa từ chối tiếp khách]

Sở Tích Vi cùng Diệp Phù Sinh hỏi thăm xong, liền tùy tiện dùng chút cơm canh, thừa dịp sắc trời còn chưa tối, quẹo vài cái liền tiến vào con ngõ nhỏ.

Trước mắt thời tiết cuối thu, từ phía trong tường viện của Thẩm gia ló lên một cây cổ thụ ở trong gió lạnh rung rinh, lá vàng khô rơi xuống đầy đất cũng không người quét tước. Một con quạ đen gầy xơ xác đứng ở trên chạc cây, nhìn thấy người lạ cũng không sợ, há mồm kêu lên một hồi như khóc tang.

Sở Tích Vi bỗng nhiên cười cười, đối Diệp Phù Sinh nói: “Gần đây chợt nghe tiếng quạ đen kêu, là điềm xấu cực lớn.”

Diệp Phù Sinh nhíu mày: “Ngươi còn sợ quạ đen?”

“Ta mấy năm nay thấy quạ đen nhiều, không có gì ngạc nhiên. Bất quá…” Dừng một chút, Sở Tích Vi khóe môi nhếch lên “…mỗi lần ta nhìn thấy quạ đen, đều gặp phải người chết.”

Hai người liếc nhau, Diệp Phù Sinh tiến lên gõ cửa. Cũng không thấy y bóp cổ họng gì cả, thanh âm lại giống như phụ nhân kêu lớn: “Thẩm tiên sinh có nhà không? Khuê nữ nhà ta nói đến tìm ngươi hỏi chữ, nhưng trời lúc này cũng không còn sớm mà nàng vẫn chưa quay về, tiên sinh có gặp qua không?”

Cánh cửa được khóa bên trong. Diệp Phù Sinh gõ vài cái không thấy động tĩnh, dùng nội lực đẩy cửa ra, then cài chặn ngang liền gãy ngay giữa. Cũng may lúc này tuy là giữa ban ngày ban mặt, nhưng ngõ hẻm này cũng không người qua lại, miễn bị xem thành cường đạo.

Cửa mới vừa đẩy ra một cái khe hở, Sở Tích Vi liền phóng về phía trước, tóm lấy Diệp Phù Sinh xoay người sang một bên. Chỉ thấy một loạt cương châm từ trong khe cửa đột nhiên bắn ra, cơ hồ là sát qua góc áo bọn họ cắm ngập vào bức tường đá đối diện. Trên cương châm không biết là ngâm qua cái gì, vậy mà có thể đem đá tảng xung quanh ăn mòn thành những cái lỗ to cỡ đầu ngón tay!

Sở Tích Vi nhíu mày, buông y ra, lần nữa đi đến trước cửa. Diệp Phù Sinh nhún nhún vai, lấy ra một chiếc khăn lụa, vận lực một chưởng vỗ vào trên tường. Một cây cương châm bị chấn rơi ra, y dùng khăn bọc lại, đưa lên xem xét. Cương châm này nhìn qua giống như kim người ta thường dùng may bao tải, nhưng loại này lại độc nhất vô nhị, chính là mũi nhọn có ba móc câu chia thành hình tam giác, nếu mà đánh trúng vào người, cho dù không chết vì độc dược, cũng là xé rách thịt da, thập phần âm độc.

Ánh mắt nhất thời ngưng trọng, Diệp Phù Sinh đem châm gói kỹ để vào túi nơi thắt lưng, chỉ thấy Sở Tích Vi đã vào trong cửa, liền cũng đi theo. Vừa mới đi vào, liền ngửi được một mùi máu như có như không, cùng với vị thuốc đông y nhàn nhạt xộc thẳng vào mặt.

Trong viện hẳn là mới được dọn dẹp qua không lâu, bởi vì thời tiết lạnh lẽo ẩm ướt, mặt đất còn có hơi nước chưa khô. Diệp Phù Sinh liếc mắt một cái liền thoáng nhìn thấy khe hở giữa hai viên gạch rửa không hết sắc đỏ, đó chính là máu chảy đọng lại sau đó thấm xuống mới có thể hình thành dấu vết.

Mùi máu mơ hồ tỏa lên từ nền gạch, Sở Tích Vi nhíu mày, ngửi được mùi thuốc đông y là từ trong phòng truyền ra, cửa phòng đóng chặt, không biết bên trong đến tột cùng là tình hình gì.

Hắn vươn tay liền muốn đẩy cửa, lại bị Diệp Phù Sinh một cái bắt được, ý bảo hắn nhìn xuống – chỉ thấy ở dưới ngạch cửa, có một ấn ký không thu hút, giống như mũi câu, nếu chỉ lướt mắt qua ắt xem nó là một vết trầy xước bình thường.

Nhìn thấy dấu vết này, gương mặt Sở Tích Vi tối sầm, đột nhiên quay đầu lại, quả nhiên thấy biểu tình Diệp Phù Sinh trầm xuống.

Diệp Phù Sinh lấy cương châm gói kỹ trong chiếc khăn lấy ra, mở bàn tay trái của Sở Tích Vi, ở trong lòng bàn tay hắn viết: “Thứ huyết châm, Câu hồn ấn… là ám hiệu của Lược Ảnh vệ.”

Chính là Lược Ảnh vệ trực thuộc Thiên tử. Thiên tử trỏ hướng nào, đao phong (*) sẽ chỉ hướng đó.

[(*): chỗ này ko nhớ mỗ chú chưa, chú lại 1 lần cho chư quân khỏi nhầm: đao phong/kiếm phong nghĩa là lưỡi đao/lưỡi kiếm nhé]

Diệp Phù Sinh ở trong trận chiến tại Kinh Hàn quan tìm được đường sống trong chỗ chết, thân phận Lược Ảnh vệ Thống lĩnh cũng đã xem như trần ai lạc định. Nhưng trong lòng y biết rõ ràng, Tạ Vô Y chết thay y có thể giấu diếm được quân địch Bắc Man, tuyệt đối không thể lừa được Lược Ảnh vệ vì y nhặt xác, càng  không lừa được… Sở Tử Ngọc.

Đến lúc trên đường cùng Sở Tích Vi trò chuyện ngắn ngủi, trong ngôn ngữ đối phương đối với “Tin báo tử” của y cơn giận vẫn còn sót lại, Diệp Phù Sinh từ giữa phỏng đoán, sợ là Sở Tử Ngọc biết rõ y chưa chết, lại lựa chọn giấu diếm thay y.

Nhưng mà Sở Tử Ngọc hiện giờ muốn phục chức cho Nguyễn Phi Dự, nhất định sẽ khiến cho toàn bộ những kẻ phản đối tân pháp cùng vây cánh khắp nơi dòm ngó. Vì thế, để khởi kiến ổn thỏa, một mặt sẽ gióng trống khua chiêng chiêu cáo thiên hạ dời đi tầm mắt, một mặt âm thầm phái Lược Ảnh vệ tiến đến tiếp trợ, trong tối ngoài sáng cùng tương ứng, mới là thủ đoạn thích hợp.

Chẳng qua, trên đời này sự tình phức tạp cho tới bây giờ đều không ít.

Sở Tích Vi đối với Lược Ảnh vệ xem như chó săn của Hoàng gia không hề có cảm tình, thậm chí còn có ý khinh bỉ chán ghét. Hơn nữa hắn lại đặc biệt không thích nhìn thấy Diệp Phù Sinh cùng kẻ kia có quan hệ. Người này làm tay sai mười năm cho kẻ đó, khiến cho hắn mỗi khi nhớ tới tựa như ngạnh tại hầu, hận không thể để hai người không bao giờ gặp nhau mới tốt.

Cố tình trời không chiều lòng người.

Cũng may lúc này hắn rất nhanh thu liễm cảm xúc, áp chế chân khí xao động trong ngực, lui ra phía sau một bước. Diệp Phù Sinh có tâm vỗ vỗ bả vai hắn, lại bị tránh đi, có chút mất mát khó hiểu. Y chuyển phương hướng, ở trên cửa phòng gõ năm cái, ba nặng hai nhẹ, cuối cùng huýt lên một cái, tựa như một tiếng chim hót trầm đục.

Phía trong cửa truyền đến động tĩnh loạt xoạt, một thanh âm già nua vang lên: “Ai?”

Diệp Phù Sinh nói: “Gió thu lạnh lẽo tận xương, chim mỏi khó quay về tổ. Người hảo tâm, xin mượn cái bếp lửa sưởi ấm qua mùa đông.”

Lược Ảnh vệ dùng một năm bốn mùa chắp đầu ám hiệu, Diệp Phù Sinh liền ấn theo thời tiết trước mắt mà mở miệng. Trong phòng lặng im một khắc, có tiếng bước chân chậm rãi tới gần, người bên trong mở then cửa, lại dịch mấy cái bàn tủ nguyên bản chắn ở phía sau, lúc này mới mở cửa ra.

Người mở cửa chính là một vị lão giả, thân cao thể gầy, lưng cũng chưa thấy còng, mặc một thân trường bào cũ kỹ, giặt tẩy đến bạc phếch. Mái tóc hoa râm quy củ cài trong trâm, khuôn mặt đã hiện lên dấu vết già nua đầy nếp nhăn, nhìn tựa như lão tú tài chịu đủ khổ hàn, cả môt thân tang thương vứt đi không được.

Đại khái là ánh mắt hắn không tốt lắm, lúc nhìn người nhịn không được nheo lại, tay còn đặt trên cửa, cũng không nói lời nào, liền cứ như vậy nhìn hai vị khách không mời mà đến.

Một lão nhân gia thật bình thường. Bất quá, Diệp Phù Sinh lại đối với khuôn mặt này hết sức quen thuộc.

Nam Nho Nguyễn Phi Dự, vô luận tại triều đình hay trên giang hồ đều là dáng vẻ nghèo kiết hủ lậu xui xẻo cùng tận như vậy. Nhưng hắn một khi nghiêm túc, chính là bày mưu nghĩ kế, chỉ điểm giang sơn nằm trong lòng bàn tay.

Y bất động thanh sắc mà kéo kéo ống tay áo Sở Tích Vi, đối lão giả thản nhiên nói: “Hai người chúng ta chính là thuộc Càn tự doanh, chủ tử sai chúng ta đến tiếp ứng đại nhân.”

Nội bộ Lược Ảnh vệ để cho tiện quản lý, liền dựa theo bát quái lập thành tám doanh, trong đó Càn tự doanh bất quá chỉ khoảng hai mươi người, trực tiếp do Thiên tử cùng Thống lĩnh bí mật điều khiển. Bảy doanh khác đối với họ cũng không biết gì nhiều lắm, trước mắt chính là thích hợp để lấy tín nhiệm.

Diệp Phù Sinh mất lệnh bài Thống lĩnh, nhưng hình xăm Lược Ảnh vệ vẫn còn. Y giả vờ không phát hiện sắc mặt lạnh xuống của Sở Tích Vi, vén ống tay áo bên trái. Trên cánh tay tái nhợt quả nhiên có một con hồng nhạn màu đen, giang cánh muốn bay.

“Vất vả một chuyến, tới vừa đúng lúc!” Lão giả thấy hình xăm, sắc mặt hơi thả lỏng, để hai người vào cửa. Lúc này mới nhìn thấy trong phòng khói lửa mù mịt, trên cái bếp lò nhỏ nấu chén thuốc nước đen như mực. Trong không khí mùi tanh hôi hỗn tạp, xác thực không dễ ngửi.

Căn phòng này không lớn, ngoại trừ lão giả, trên giường còn một người đang nằm, thân mặc hắc y, mặt đeo mặt nạ, đúng là trang phục dạ hành của Lược Ảnh vệ. Chỉ là giờ phút này hai mắt lộ ra ngoài bất động nhắm nghiền, nhìn có vẻ sắp hấp hối.

Diệp Phù Sinh trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Lần này hành động để lộ phong thanh. Tối hôm qua họn họ bị mấy kẻ theo dõi đuổi kịp, tuy rằng đã trừ khử đúng lúc, nhưng mà hai Lược Ảnh vệ một chết một bị thương. Ta một thân xương cốt già yếu thay vì trốn đi, còn không bằng ở lại đây yên lặng theo dõi kỳ biến.” Lão giả thản nhiên nói, ánh mắt lướt thoáng qua hai người “May mà các ngươi tới cũng nhanh. Nhưng mà không biết ám khách tập kích chúng ta lai lịch phương nào, chỉ có hai người các ngươi, sợ cũng không ăn thua.”

Nghe vậy, Diệp Phù Sinh sắc mặt đại biến, hơi suy nghĩ một chút nói: “Chúng ta đi vội vàng, không biết bên này đã sinh biến cố. Hai người chúng ta trước hãy hộ tống đại nhân rời khỏi nơi đây, sau đó sẽ nghĩ cách liên lạc tiếp ứng.”

“Cũng tốt, bất quá thương thế hắn nghiêm trọng, ta thiếu y thiếu dược, không biết các ngươi có mang theo đồ vật sơ cứu?” Lão giả nghe có thể rút lui, lại không thấy sắc mặt biểu lộ vui mừng, chỉ chỉ vào người bị thương trên giường, trong ánh mắt biểu lộ vẻ ưu tư.

Diệp Phù Sinh thấy vậy, vẻ lãnh đạm trên mặt cũng nhu hòa bớt, nói: “Có chút kim sang dược, hãy cho hắn dùng trước, thỉnh đại nhân tránh ra một bên.”

Lão giả thối lui đến phía sau y, Diệp Phù Sinh từ trong áo lấy ra một cái bình sứ dài cỡ ngón tay, kéo nắp ra liền đi đến vạch áo người nọ xem xét miệng vết thương.

Bàn tay Diệp Phù Sinh đáp lên uyển mạch của hắn. Đúng lúc này, kẻ nguyên bản đang “chết ngất” đột nhiên mở to mắt, chiếc chăn trên người hắn tung lên, che khuất tầm mắt Diệp Phù Sinh, trong tay phải sát tường lại nắm một cây chủy thủ, thừa dịp bất ngờ nhắm ngay ngực đâm tới, tay còn lại nắm chặt tay Diệp Phù Sinh!

Cùng lúc đó, lão nhân vẻ mặt nghèo kiết hủ lậu bỗng nhiên hành động, trong ánh mắt mờ đục đột nhiên xuất hiện tia sáng kinh người, từ trong tay áo rơi xuống một thanh kiếm nhỏ, đâm thẳng tới đan điền Sở Tích Vi!

Một tiếng kêu vang lên, thanh âm mũi đao đâm vào da thịt. Cũng không thấy được động tác Diệp Phù Sinh như thế nào, chỉ thấy tấm chăn đáng lẽ trùm lên người y lại quay ngược lại, thuận thế cuốn lấy cánh tay cầm dao của người nọ. Chủy thủ đâm ra, ở thời điểm cách ngực Diệp Phù Sinh không đến một tấc, lại bị Diệp Phù Sinh điểm trúng uyển mạch, đoạt được lưỡi dao trở tay đâm ngược lại.

Y nhìn cũng không thèm nhìn tới, hạ thủ lại khó được tàn nhẫn vô tình. Chủy thủ đâm xuyên qua cổ họng người nọ, máu tươi vọt ra trên đệm, lập tức ngã xuống thành một khối thi thể chết không nhắm mắt.

“Khi còn sống vất vả giả bộ ngủ, không bằng chết đi tha hồ an nghỉ, hà tất phải làm vậy?” Diệp Phù Sinh lắc đầu, quay lại nhìn về phía Sở Tích Vi, chậc chậc mấy tiếng “A Nghiêu, phải kính già yêu trẻ a!”

Sở Tích Vi lạnh lùng hừ một tiếng. Khoảng khắc vừa rồi, lão giả kia vốn tưởng rằng lần này đánh lén nắm chắc phần thắng, không ngờ tới bị Sở Tích Vi thình lình nắm lấy cổ tay, đến lúc kịp phản ứng, tay phải liền bị một cơn đau đến tê tâm liệt phế – bắt đầu từ cổ tay bị nắm chặt, kinh mạch bị nội lực từ từ chấn đứt!

Lão giả đau đến cả người run rẩy, trên mặt lại không thấy mồ hôi lạnh. Diệp Phù Sinh bấm tay ở trên mặt hắn một cái, liền kéo xuống một cái mặt nạ da người tinh xảo, khuôn mặt phía dưới rõ ràng là một tráng niên nam tử.

Người này hận đến trừng mắt muốn nứt ra: “Các ngươi…”

“Ta hỏi ngươi một câu, ngươi đáp một câu. Nếu không…” sắc mặt Sở Tích Vi bất biến, nói chuyện lại mang theo hương vị âm trầm. Người này thấy thế liền muốn cắn răng, kết quả bị một bàn tay tát cho quay cả đầu, nửa khuôn mặt đều sưng phù lên, mấy cái răng lẫn máu loãng phun ra.

Diệp Phù Sinh dò xét thấy trong mấy cái răng có một viên thuốc độc, đối Sở Tích Vi khen: “Nhanh tay lẹ mắt, ta rất vui mừng nha!”

“Chưa nói rõ ràng, ta đã chuẩn cho ngươi chết rồi sao?” Sở Tích Vi không để ý đến y, từ trên cao nhìn xuống người kia đang giãy dụa trên mặt đất, ngữ khí lãnh đạm khiến người ta phát rét “Các ngươi là ai?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.