Phong Đao

Chương 25: Khinh cuồng (Một)



Trên đời vốn không có người tên Diệp Phù Sinh, chỉ có một mao đầu tiểu tử gọi “Cố Tiêu”.

Khi đó thế đạo không ổn định, Tiên đế bệnh tình nguy kịch, vài vị Hoàng tử ngươi tranh ta đoạt, chẳng có ai còn tâm trí ra tay chiếu khán dân sinh. Bởi vậy phía Đông có lưu dân, phía Tây có sơn phỉ. Dân chúng hàng ngày có thể dùng một bộ câu đối để hình dung – Bên trái chính là “Sống qua một ngày tính một ngày”, bên phải là “Chết một người lại thêm một người”, hoành phi ở giữa chính là “Nửa chết nửa sống”.

Nuôi mình đều nuôi không nổi, huống chi là nuôi hài tử?

Theo sư phụ Cố Thời Phương có một hồi say rượu phun chân ngôn kể rằng, nàng khi đó đơn thương độc mã giết vào hang ổ thổ phỉ, chiến đấu đến thiên địa hắc ám nhật nguyệt vô quang, cứ gọi là một chiến trường máu chảy thành sông vô cùng thê thảm, cuối cùng bước qua núi đồi khắp nơi đầy thi thể tặc phỉ, rốt cục từ trong tay người chết ôm ra một tiểu oa nhi còn mút ngón tay. Nàng cảm thấy tiểu hài nhi này mạng lớn lại giống như đầu óc không dùng được, sợ là cho tiền cũng không ai thèm lấy, đành phải tự mình lưu lại làm đồ đệ.

[(*) Thiên địa hắc ám nhật nguyệt vô quang: trời đất tối tăm mù mịt, không có ánh mặt trời, mặt trăng]

Nàng họ Cố, tiểu hài nhi cũng liền theo họ nàng, cảm thấy đứa nhỏ này tuy rằng sinh ra không dễ dàng, nhưng tốt xấu cũng mong sống đến tiêu sái thống khoái, vì thế liền lấy tên “Cố Tiêu”.

Cố Tiêu không có cha mẹ, chỉ có sư phụ cùng sư công. Bọn họ chiếm núi làm vua, Cố Thời Phương đem hơn phân nửa vàng bạc trong hang ổ của thổ phỉ đi cứu trợ dân chạy nạn, chỉ chừa một phần nhỏ để sử dụng trong nhà. Họ thường giúp đỡ bảo vệ mấy kẻ du thương kiếm chút tiền vặt, lại săn vài con thú xuống núi trao đổi. Hai người lớn một đứa nhỏ sống qua ngày cũng coi như dễ chịu.

Từ khi Cố Tiêu nhớ được, y chỉ biết một sự kiện: trên núi này sư công là lão đại. Chọc sư phụ nhiều lắm sẽ bị đánh mông, trêu chọc sư công là sẽ bị sư phụ đuổi khắp núi đồi đánh thành cẩu bốn chân a.

Sư phụ đối với sư công ngoan ngoãn phục tùng. Nhưng mà Cố Tiêu vẫn cảm thấy sư công là bị sư phụ giống như nữ thổ phỉ kia đoạt về.

Nguyên nhân không ngoài hai việc. Thứ nhất là sắc, thứ nhì là phong.

Sư công Đoan Thanh là một đạo trưởng tóc đen như vẩy mực, dung mạo kinh diễm, không biết vì cái gì hoàn tục cưới vợ, nhưng mi mục như họa, khí độ thong dong. Chỉ nhíu mày một cái liền như khinh vân tế nguyệt, cười nhẹ một cái liền như lưu phong hồi tuyết.(*)

[(*) Lấy từ bài « Lạc thần phú » tả vẻ đẹp của nữ thần sông Lạc, có câu:

Phảng phất nhược khinh vân tế nguyệt/ Phiêu diêu nhược lưu phong hồi tuyết.

Mỗ tạm dịch: Phảng phất như mây nhẹ vờn trăng/ Phiêu diêu như gió đùa hoa tuyết]

Vẻ đẹp rực rỡ như lưu tinh, phảng phất như tiên nhân hạ phàm.

Sư công lại còn tinh thông cầm kỳ thư họa mọi thứ, đảm nhiệm dạy dỗ thi thư lễ nghiã cho y, tính tình tốt đến căn bản không giống kẻ lên núi làm giặc.

Mà sư phụ Cố Thời Phương mặc dù là nữ lưu, chính là tính cách quyết đoán sảng khoái không thua gì nam nhi. Từ nhỏ đến lớn y gặp qua vô số cảnh tượng oanh liệt nàng cùng người uống rượu múa quyền, vung tay đánh nhau, đem đối phương đánh đến khi quỳ gối mà gọi “tổ tông” mới thôi. Bởi vậy Cố Tiêu liền nhận định sư công là bị nàng đoạt tới làm áp trại phu quân.

Bất quá, tình cảm của bọn họ vẫn thực tốt, khiến cho Cố Tiêu đã từng hứng khởi động tâm “Anh hùng cứu mỹ nhân” cuối cùng cũng trôi theo dòng nước, đành phải ngoan ngoãn làm hiếu tử hiền tôn.

Nhưng mà chẳng biết tại sao, rõ ràng so với tính tình ngay thẳng nóng nảy của Cố Thời Phương thì tính cách Đoan Thanh tốt hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng Cố Tiêu ở trước mặt hắn luôn có chút không được thoải mái. Đối phương cả năm trời đều không hiện ra sắc hỉ giận, Cố Tiêu không đoán được tâm tư hắn, cũng không dám lỗ mãng, mỗi khi đến trước mặt sư công đều hóa thành con chim cút, quẫn bách đến chính mình cũng không dám nhìn thẳng.

Cố Tiêu kiên quyết không thừa nhận là mình sợ, bởi vì từ khi có trí nhớ đến giờ liền chưa thấy qua sư công động võ. Ngày thường vô luận gặp gỡ dã thú hay là lưu phỉ, đều bị sư phụ Cố Thời Phương xách đao lên giải quyết, sư công chỉ phụ trách đứng ở phía sau ôm lấy Cố Tiêu, phòng ngừa y nhìn xem quá kích động lại lao ra nháo.

Y tự nghĩ tốt xấu gì sư phụ cũng là một giang hồ nhi nữ, sao có thể sợ một đạo sĩ nhu nhược trói gà không chặt được, liền vui vẻ đem thái độ này quy kết thành tôn kính. Thẳng cho đến một sự kiện năm mười tuổi làm đảo lộn hoàn toàn nhận thức của y.

Ngày đó Cố Thời Phương ở lại trên núi luyện võ, Đoan Thanh tính toán xuống núi mua chút giấy mực. Cố Tiêu không chịu ngồi yên, chết sống kéo tay áo muốn theo đuôi. Một lớn một nhỏ ở trong trấn tới lui nửa buổi sáng, mới vừa ra khỏi chợ đã bị người theo dõi.

Cố Tiêu thường ngày nói nói cười cười, so với trẻ con trong trấn còn muốn chất phác hơn. Nhưng bị Cố Thời Phương giày xéo bảy năm, tốt xấu cũng có chút võ công, nhãn lực cũng không phải hài tử tầm thường có thể so sánh.

Nhưng vậy mà y không nhận ra có người theo đuôi ở phía sau, thẳng đến khi sư công nắm chặt tay y, bước nhanh quẹo vào một ngõ nhỏ không người, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện không đúng.

Trong ngõ nhỏ chập choạng xuất hiện tám người, ăn mặc cũng giống như bình dân bách tính không có gì khác biệt, nhưng bước chân đi không tiếng động, men theo vách tường lần mò tiến lại, trong tay đều nắm binh khí, hàn quang như tuyết, sát khí dày đặc chiếu lên mặt y cùng sư công.

Cố Tiêu ngày thường tự xem sư nương là lão đại chính mình thứ hai, đắc ý tưởng không gì không làm được. Đến lúc này chân lại mềm nhũn, lòng muốn bước về phía trước một bước, lại nhấc chân không nổi, lộ ra vẻ chân tay luống cuống đúng cái tuổi này nên có.

“Khuyết thiếu tôi luyện, trở về nên phạt!” Đoan Thanh thở dài, xoay người đem Cố Tiêu ôm đứng lên. Thân thể của hắn cao lại gầy, nhưng trước mắt ôm một hài tử mười tuổi vẫn đứng đến thẳng tắp như cũ.

“Các ngươi là…”

Hắn thản nhiên nói xong ba chữ, bọn người kia cũng đã rút kiếm đâm tới. Cố Tiêu kinh hãi mà trừng lớn ánh mắt, mũi kiếm lại biến đâu mất, bên tai truyền đến “đinh” một tiếng giòn vang.

Đoan Thanh một tay ôm y, một tay xuất chiêu như chớp nháy, kẹp lấy trường kiếm hùng hổ, nghịch thế gập lại. Mũi kiếm bằng sắt tinh chế liền gãy từ giữa, nửa trên còn nắm ở trong tay người kia, nửa dưới đã đâm vào chính cổ họng của hắn.

Đó là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới giờ Cố Tiêu nhìn thấy sư công động võ, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy giết người.

“Dọa sợ rồi sao?”

Đoan Thanh lấy bàn tay không dính máu vỗ vỗ phía sau lưng y, thanh âm hiếm thấy mà dịu nhẹ, ngữ khí lại rất lạnh lẽo: “Sợ cũng phải nhìn, không cho nhắm mắt!”

Chỉ là vài giây phút ngắn ngủi, lại giống như qua nửa đời người quang âm.

Rất nhanh, Đoan Thanh buông y xuống, nắm bàn tay nhỏ bé đầy mồ hôi lạnh chậm rãi đi ra ngõ nhỏ. Sau lưng là tám thi thể nằm la liệt, tất cả đều là một kích chí mạng, ngay cả máu cũng không chảy ra nhiều, càng không phát ra một tiếng kêu thảm thiết nào.

Ai cũng không ngờ, chỉ trong khoảng khắc, nơi đây đã có tám người biến mất trên cõi đời.

Hắn dắt Cố Tiêu từ thị trấn trở về Phi Vân phong. Dọc đường đi Cố Tiêu không dám nói lời nào, Đoan Thanh cũng không mở miệng. Thẳng đến lúc hoàng hôn trở lại căn nhà gỗ, nhìn thấy Cố Thời Phương đang chán muốn chết mà dựa cửa đứng chờ.

Thấy bọn họ trở về, nụ cười của Cố Thời Phương còn chưa kịp hé, đôi mày đã nhíu lại: “A Thương, ngươi động võ?”

“Không cần lo.” Đoan Thanh buông tay y ra, đem sự tình hôm nay thuật lại một phen. Ý cười trong mắt Cố Thời Phương đã hoàn toàn biến mất.

“Cơm nước đã xong rồi, ngươi đi trước uống bát canh.” Nàng lấy kiện ngoại bào vẫn cầm trên tay khoác lên người Đoan Thanh, lại lấy khăn lụa lau tay hắn, mắt thấy Đoan Thanh vào phòng, lúc này mới xoay người nhìn Cố Tiêu.

“Có bị dọa sợ không?”

Cùng một vấn đề, thời điểm Đoan Thanh hỏi Cố Tiêu chỉ cảm thấy không rét mà run. Lúc này nghe Cố Thời Phương hỏi, y lại do dự một chút rồi gật đầu.

“Nhưng mà ngươi sợ thì có ích gì?” Cố Thời Phương từ trên cao nhìn xuống y “Nếu sư công của ngươi không có võ công, nếu ngươi sợ đến ngay cả chạy thoát thân cũng không làm được, ta đây có phải chỉ tới kịp để nhặt xác hay không?”

Cố Tiêu bị hỏi ngu người. Y theo bản năng dời đi tầm mắt, lại nhịn không được tiếp tục ngẩng đầu nhìn nàng.

“Ngươi thường nói chính mình cũng là giang hồ nam tử. Như vậy giang hồ hỗn loạn thế nào cũng không thể sợ.” Cố Thời Phương cởi huyền sắc trường đao bên hông xuống, cùng một túi bạc đồng thời ném lại cho y “Ngươi còn nhỏ, ta không thể cưỡng ép nhân sinh của ngươi. Nhưng hiện tại ngươi nhất định phải lựa chọn – Là muốn làm một người thường sống cuộc đời bình thản, hay làm người giang hồ giống chúng ta một đời chém giết không dứt?”

Y thấp giọng hỏi: “… Nếu ta lựa chọn bình thản, nhất định phải đi sao?”

“Là chúng ta đi.” Cố Thời Phương sờ sờ đầu y “Cựu oán tới cửa, chúng ta vốn là nên đi rồi. Ngươi muốn làm người bình thường, liền ở lại chỗ này, không ai sẽ làm khó ngươi. Nếu không liền phải theo chúng ta đồng thời lưu lạc thiên nhai.”

Y do dự thật lâu, Cố Thời Phương cũng rất kiên nhẫn mà chờ.

Người trên đời sẽ phải lựa chọn rất nhiều lần, có khinh suất, có cẩn trọng, nhưng không ai lại thờ ơ với tương lai của chính mình.

Cố Tiêu chung quy cầm lên túi bạc. Trong mắt Cố Thời Phương thoáng chút buồn bã. Không đợi nàng kịp nói gì, Cố Tiêu lại cầm đao lên, lướt qua nàng hướng vào trong phòng đi tới.

Cố Thời Phương sửng sốt một chút: “Nha?”

“Ta muốn đi nói cho sư công, ngươi trộm tàng tư tiền riêng, nhất định là chuẩn bị đi mua rượu.” Cố Tiêu nghiêng đầu, cười khoe một đôi răng thỏ “Ta đi cùng các ngươi. Dạy ta học đao đi, sư phụ!”

“…” Trong lòng Cố Thời Phương trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nàng gắt gao nhìn chằm chằm túi bạc trong tay Cố Tiêu “Hảo đồ đệ! Học đao chuyện nhỏ, cáo trạng chuyện lớn a!”

Y hướng Cố Thời Phương làm cái mặt quỷ, hô to gọi nhỏ mà lủi vào trong phòng.

Buổi tối, Cố Thời Phương bị cấm túc không cho vào phòng, đen mặt đem Cố Tiêu xách đi ra, hướng miệng y nhét một miếng mứt gừng rõ to, sau đó canh y đứng tấn.

Cố Tiêu bị vị cay ngọt kích thích đến nước mắt chảy ròng ròng: “Nói dạy ta học đao đâu? Ngươi lừa đảo!”

Cố Thời Phương liếc cái xem thường: “Hạ bàn chưa vững còn muốn luyện đao pháp của ta? Cất người còn không nổi nữa là!”

“Đao pháp của ngươi có lợi hại không đấy? Ra vẻ cái gì!”

“Phi, tiểu tử ngươi không biết nhìn hàng! Nhớ kỹ, bộ đao pháp này chính là…”

Một lớn một nhỏ ở trong sân chí chóe với nhau. Đoan Thanh buông cây gậy trúc chống cửa sổ, khêu bấc đèn, trải tờ giấy trắng, đề bút viết xuống…

….Kinh Hồng.

[Mỗ có lời  muốn nói: Trong văn án có 4 câu tóm gọn nội dung Phong Đao. Vì mỗ không dịch văn án, nên đã bỏ qua. Lúc này nghĩ lại, bổ túc để chư quân tiện theo dõi.

Nhất kiếm phá vân khai thiên địa/ Tam đao phân lưu định càn khôn

Đông Tây Phật Đạo tranh tiên hậu/Nam Nho Bắc Hiệp luận cao đê.

Mỗ tạm dịch:

Một kiếm phá vân khai thiên địa/ Ba đao chém xuống định càn khôn

Đông Tây Phật Đạo tranh sau trước/ Nam Nho Bắc hiệp luận sinh tồn.]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.