Phong Đao

Chương 12: Thế thân



Editor: Ổ Xù Già

Lưỡi đao chỉ làm rách da thịt, không ảnh hưởng đến gân cốt nhưng Diệp Phù Sinh không dám khinh thường. Y chỉ có thể cẩn thận giữ lấy lưỡi đao, chỉ ngại nó rạch nhẹ xuống một cái cắt đứt ngón tay mình.

Lưỡi đao bị kẹp giữa hai ngón tay run lên, Diệp Phù Sinh lập tức buông ra. Tạ Vô Y tra đao vào vỏ, nhìn Diệp Phù Sinh, cảm thán: “Từ lúc còn trong cấm địa ta đã nghi ngờ chiêu ‘Kinh Lôi’ của ngươi. Chẳng qua Kinh Hồng đao đã mai danh ẩn tích mười năm, ta không thể xác định rõ… Ây, quả là thế cuộc rối ren.”

Diệp Phù Sinh xấu hổ, nói: “Đời trước sư môn vinh quang khôn kể, hậu bối không dám nhận bừa.”

Đao, thương, kiếm, kích, búa rìu, móc, xiên… Trên giang hồ có đủ loại võ công, binh khí cũng muôn hình vạn trạng. Có một vài kẻ đầu đường xó chợ có chút bản lĩnh bắt đầu tự phong danh hào lung tung cho mình, nhưng những người được người khác phong cho thì không có mấy. Nhìn lại trong gần một trăm năm nay, những nhân vật có thể khiến toàn bộ giang hồ phải cúi đầu chỉ đếm được trên đầu ngón tay, tựa như Thái Sơn Bắc Đẩu lấp lánh trên đỉnh đầu, tạo nên những cái tên bất hủ.

Nhất kiếm phá vân khai thiên địa,

Tam đao chém xuống định càn khôn.

Đông Tây phật đạo tranh sau trước

Nam Nho Bắc Hiệp luận sinh tồn.

Trong đó Tam Đao là chỉ ba vị đao khách sử dụng Đoạn Thủy, Vãn Nguyệt, Kinh Hồng. Trong trăm năm qua người đời lấy Vãn Nguyệt đứng đầu, thứ hai là Kinh Hồng, Đoạn Thủy đứng thứ ba. Chẳng qua, Vãn Nguyệt chỉ truyền cho nữ tử nên từ từ mất hẳn, Kinh Hồng lại như phù dung sớm nở tối tàn, cho đến giờ chỉ còn Đoạn Thủy là tồn tại.

Tiếc là hồng nhan cuối cùng cũng sẽ già đi, anh hùng cũng sẽ có lúc rơi vào đường cùng.

Diệp Phù Sinh trả lời như vậy cũng là thừa nhận mình là người nắm giữ Kinh Hồng đao đời này.

Tạ Vô Y nói: “Chiêu Niêm Hoa của ngươi tuyệt lắm. Vừa rồi nếu có Kinh Hồng đao trong tay, chỉ cần dùng Bạch Hồng chém tay trái của ta, ta cũng khó lòng thu chiêu.”

Diệp Phù Sinh tìm mảnh vải lau vệt máu trên tay, cười khổ: “Tại hạ là tới giải đáp thắc mắc, cũng không phải tới kết thù.”

Vẻ lạnh lùng trên gương mặt Tạ Vô Y thoáng giảm đi không ít. Diệp Phù Sinh đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Câu chuyện có hai dạng, một dạng là người bên ngoài thêm thắt góp vui, còn một dạng là chuyện đã từng xảy ra. Vậy theo trang chủ thấy, câu chuyện của Dung phu nhân nên thuộc dạng nào?”

Tạ Vô Y hỏi ngược: “Đây cũng là thắc mắc mà ngươi cần giải đáp?”

Diệp Phù Sinh sờ mũi, lại nghe Tạ Vô Y nở nụ cười, tiếng cười ấy không lạnh lùng như y vẫn thường nghe mà bao hàm một chút trào phúng: “Ta thấy, điều mà ngươi muốn biết nhất là trên đời này sao lại có hai Tạ Vô Y? Người ở trước mặt ngươi có phải trang chủ Đoạn Thủy hay không? Và người giao ngọc bội lại cho ngươi rốt cuộc lại là ai?”

Diệp Phù Sinh thở dài một hơi, ôm quyền hành lễ, tỏ vẻ áy náy: “Đúng là như vậy. Là tại hạ tùy ý làm bậy mạo phạm tới trang chủ. Chuyện này quan hệ trọng đại, xin trang chủ đừng làm khó, đời này tại hạ sẽ không phiền thêm lần nữa.”

Tạ Vô Y nói: “Ta chỉ muốn biết, vì sao ngươi phải vì một chuyện không liên quan tới mình mà mạo hiểm đắc tội với Đoạn Thủy sơn trang?”

“Nợ người một giọt nước, đền đáp lại suối nguồn. Huống chi là…” Diệp Phù Sinh buông tay xuống, cười khổ: “…Huống chi là ơn cứu mạng.”

“Hắn cứu ngươi?”

“Nếu không vì thế, chưa chắc hắn sẽ chết.”

Dưới ánh nến, bóng của hai người thật dài. Tạ Vô Y im lặng rất lâu, bỗng dưng hắn phất tay áo, cánh cửa sổ bị gió đêm thổi ra một nửa chợt khép lại.

“Dung Thúy nói đúng là ‘câu chuyện’ đã từng xảy ra. Ta là Tạ Mân mà hắn cũng vậy.” Tạ Vô Y nhấc ấm trà lên, vì đang dùng thuốc nên bên trong không có trà ngon, chỉ có nước ấm.

Một bình nước ấm rót ra nửa tách, Diệp Phù Sinh đón lấy tách nước không có mùi vị ấy, rồi lại lắng nghe hắn kể.

“Ta xa nhà từ nhỏ, theo mẹ tới Tây Vực bôn ba rất nhiều năm. Cho dù về sau có Dung Thúy làm bạn nhưng với thứ gọi là ‘Cha’ ấy, ta vẫn u mê. Ta từng oán trách ông ta bỏ mặc ta mười bốn năm, lại lưu luyến sự săn sóc của ông ta dành cho ta và mẹ khi bé. Vì thế, mười ba năm trước, sau khi báo thù cho mẹ ta xong, ông ta đã phái người đưa tới một bức thư, muốn ta đưa tro cốt mẹ về nhà, hầu như ta đã đồng ý không chút do dự. Từ Tây Vực tới Trung Nguyên, trên đường ta từng gặp vài người bạn cũ trên giang hồ của ông ta, ai cũng nói Đoạn Thủy sơn trang có người thừa kế, ta rất vui nhưng lại không dám gỡ mặt nạ ra, sợ bọn họ biết thì ra thân thể của thiếu trang chủ Đoạn Thủy sơn trang lại là con quái vật vết tích đầy người. Cho nên khi gặp được ông ta ở sơn trang, ta vừa thấy lạ lẫm lại vừa thấy sợ hãi.”

Cái gọi là cận hương tình khiếp (*), có lẽ là ngoài cách biệt mấy năm, còn sợ cả cảnh còn người mất.

[(*)Cận hương tình khiếp: Lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng]

“Ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi ông ta, ông ta cũng vậy, nên ta đã bảo Dung Thúy tới phòng khách nghỉ ngơi, còn hai chúng ta thì uống rượu tới nửa đêm. Ông ấy nhìn tro cốt mẹ ta đau lòng, rơi nước mắt, rồi dịu dàng quan tâm ta. Ta rõ ràng là đã oán hận ông ta bao nhiêu năm nhưng đến giờ phút ấy lại không biết nên làm sao cho phải… Ta vốn tưởng rằng con người rồi sẽ thay đổi, ông ta đã hối hận vì những chuyện ngày xưa, mà ta cũng nên buông bỏ quá khứ vì vậy ta đã đồng ý tháo mặt nạ, áo khoác ra để lộ những vết thương mà ngay cả chính ta cũng sợ hãi…”

“Khi đó ánh mắt ông ta đã lóe lên một tia sáng, ta cứ nghĩ là nước mắt, về sau mới biết… Đó là dứt khoát.”

Nói tới đó, Tạ Vô Y chậm rãi uống một hớp nước suông, vẻ mặt chỉ vừa dịu đi bỗng trở nên lạnh lùng hơn.

Hắn nhìn chiếc bóng trong tách trà của mình, cứ như thông qua mặt nước âm ấm ấy thấy một ‘chính mình’ khác, sau đó nở nụ cười trào phúng.

“Ông ấy dẫn ta tới cấm địa Vọng Hải triều, bảo muốn nói cho ta biết một bí mật liên quan tới sự sống còn của sơn trang. Ta đi theo, ở nơi đó ta nhìn thấy một người, tướng mạo có chút giống ta nhưng lại càng giống ông ta khi còn trẻ. Vì thế, ta lập tức đoán được người nọ là ai. Khi còn sống, mẫu thân từng nhắc với ta rất nhiều lần, nếu không có ta, chắc chắn cha ta sẽ vì một kỹ nữ không biết liêm sỉ mà phản bội bà, có con với ả ta.” Tạ Vô Y hừ lạnh một tiếng: “Người kia chính là tên nghiệt chủng của cha ta và ả kỹ nữ đó! Lúc mẹ ta hủy dung ả tiện nhân đó, cha ta từng hứa mãi mãi không gặp lại ả nữa. Nào ngờ mẹ ta chỉ vừa dẫn ta tới Tây Vực hai năm, ông ta đã đón tên nghiệt chủng ấy về!”

Thấy con trai bị nhiễm độc từ vợ, dù đã tới Tây Vực tìm thuốc, nhưng ai biết có cứu chữa được không?

Vì thế Tạ Trọng Sơn đã nhớ tới người kỹ nữ bị hủy dung đó, nhớ tới đứa con trai có lẽ đã tròn tám tuổi của mình.

Vì tính tình của Độc khôi khá dữ dằn, cho nên lúc nàng ta rời khỏi Đoạn Thủy sơn trang đã quậy tung lên, bạn bè giang hồ đều biết vợ con Tạ Trọng Sơn đến Tây Vực. Ông ta cũng không tiện gióng trống khua chiêng đi đón đứa con riêng về, chỉ đành bảo tâm phúc đi điều tra ngầm. Sau đó, ông ta nhận được tin, sau khi sinh con xong người kỹ nữ bị hủy dung ấy đã chết, đứa con trai làm ăn mày trong thành Cổ Dương, không tên không họ, bị mấy tên ăn mày khác gọi là Cẩu Nhi.

Ông ta tìm đứa trẻ ấy, phát hiện căn cốt của Cẩu Nhi cũng không kém Tạ Mân, liền mừng rỡ mang nó về Đoạn Thủy sơn trang. Để che mắt thiên hạ, ông ta đã để đứa trẻ ấy trong cấm địa Vọng Hải triều, mỗi đêm đều tự mình đến đó dạy bảo, khả năng đọc sách luyện võ của hắn đều rất tốt.

Cái tên Cẩu Nhi đã bỏ từ lâu rồi nhưng Tạ Trọng Sơn lại không cho hắn một cái tên đàng hoàng, sợ có chút sai lầm nào đó khiến đứa con riêng ấy làm xấu danh tiếng của mình. Vì vậy, đứa trẻ ấy được ông ta nuôi lớn một cách không tên không họ như thế, cho đến khi Tạ Mân trở về từ Tây Vực.

82 trận đấu ở Tây Vực khiến giang hồ thán phục. Thương Lan thập tam đao tuyệt diệu hơn người, đứa con trai ấy mới là người thừa kế trong lòng Tạ Trọng Sơn, mới là trang chủ đời tiếp theo của Đoạn Thủy sơn trang.

Ông ta mừng như điên, nhưng cũng nhanh chóng bị tưới nước lạnh đầy đầu.

Tạ Mân có võ công cao cường, nổi tiếng giang hồ nhưng trên người hắn lại đầy thương tích, gốc độc chưa loại trừ, không chỉ khó lòng lộ diện trước mặt mọi người, thậm chí còn không thể gánh lấy trách nhiệm nối dõi tông đường. Nếu như miễn cưỡng cưới vợ, sợ là cũng sẽ chỉ sinh ra một quái thai như hắn.

Lúc này, trên giang hồ đã bắt đầu đồn đãi việc thiếu trang chủ của Đoạn Thủy sơn trang đã trở về, Võ lâm đao kiếm hội cũng đã gởi thiệp mời tới, cả thiên hạ ai cũng đang nhìn chằm chằm.

Tạ Trọng Sơn chỉ có thể nhịn đau đưa ra lựa chọn: Ông ta đánh Tạ Mân bất tỉnh, nhốt dưới Vọng Hải triều, rồi lại để đứa con riêng mình dốc lòng dạy dỗ mười bốn năm qua nhìn thấy ánh mặt trời.

Dù hắn không biết Thương Lan thập tam đao, nhưng đã được Tạ Trọng Sơn dốc lòng dạy dỗ mười bốn năm, đã nắm rõ tinh túy trong đao pháp Đoạn Thủy, cũng không thua kém bao nhiêu.

Tạ Trọng Sơn nói: “Từ nay về sau, ngươi chính là Tạ Mân.”

Vì ngoài ông ta và Dung Thúy ra, chưa có ai nhìn thấy hình dạng của Tạ Mân. Đứa con riêng không tên không họ ấy đã thành thiếu trang chủ danh chính ngôn thuận. Nhất là sau khi hắn đánh bại tất cả quần anh ở Võ lâm đao kiếm hội, đã không còn ai có thể thay đổi được sự thật này.

“Trước đây, ta và Dung Thúy gắn bó như hình với bóng, trên giang hồ có không ít người biết đến sự tồn tại của nàng, cho nên Tạ Trọng Sơn không giết nàng diệt khẩu mà dùng tính mạng của ta ép nàng ở cạnh ngụy trang, đồng thời giúp ta trong sinh hoạt hằng ngày. Nàng rất đẹp, lại nhanh nhẹn, dần dần được tên Tạ Mân kia yêu mến. Nàng bảo ta kiên trì, nàng nhất định sẽ tìm cách cứu ta ra.”

Tạ Vô Y cười giễu “Cũng may Tạ Trọng Sơn còn nể chút tình cảm cha con, không phế võ công của ta, mà chỉ bố trí rất nhiều cơ quan để ta không thể trốn khỏi. Cũng không biết có phải ông ta thấy hổ thẹn trong lòng hay không mà từ đêm đó về sau ông ta không đến gặp ta nữa. Ta ôm nỗi hận trong lòng, ngày đêm cố gắng luyện võ, chỉ mong có một ngày thoát khỏi đó sẽ khiến ông ta và tên thay thế ta phải hối hận.”

Diệp Phù Sinh nhíu mày, lại nghe Tạ Vô Y nói tiếp: “Ta bị giam đến năm thứ tám, Dung Thúy bắt đầu ít tới dần, người tới đưa cơm đổi thành một người hầu câm điếc. Ta sợ nàng sợ bị nghi ngờ nên không dám tới, ta lo lắng, đi quanh quẩn trong cấm địa. Lối ra đã bị Tạ Trọng Sơn cho tâm phúc canh giữ, ta không dám làm kinh động tới bọn họ, ta không thể làm gì khác hơn là tìm một con đường khác. Cuối cùng, ta phát hiện một lối ra bị đoạn long thạch bịt kín, ta lấy đao kiếm phá nó, hết ngày này qua ngày khác, qua hai năm cuối cùng đã đào ra được một lối đi.

Dấu vết để lại trong cấm địa, thì ra là như vậy.

Diệp Phù Sinh thầm xâu chuỗi toàn bộ những sự kiện trước đó, người này năm nay chừng ba mươi bốn, năm hai mươi mốt tuổi bị giam vào Vọng Hải triều, mười năm sau thoát được, chính là ở vào thời điểm ba năm trước!

… Ba năm trước có đao khách Tây Vực tới Lăng Vân phong khiêu chiến trang chủ Đoạn Thủy, cuối cùng cả hai đều rơi xuống núi, một người trọng thương, một người mất tích.

Đầu y như nổ bùm một tiếng, vang lên ong ong.

Vẻ mặt Tạ Vô Y có chút ngẩn ngơ: “Ta thoát khỏi cấm địa vào một buổi tối, nhờ võ công ta lẻn vào sơn trang tìm Dung Thúy. Nàng đang luyện roi trong sân, quanh đó không có ai cả. Nhìn thấy ta, nàng vô cùng kinh ngạc, ánh mắt phức tạp vô cùng. Khi đó ta không hiểu cảm xúc trong mắt nàng, chỉ hỏi nàng có khỏe không, bảo nàng mau theo ta rời khỏi đó. Kết quả nàng còn chưa kịp nói, Tạ Trọng Sơn và tên đó đã tới… Vào cái lúc hắn ta xuất hiện, Dung Thúy phủi tay ta ra!”

Có tiếng ‘Thình thịch’ vang lên trong lòng Diệp Phù Sinh.

Tạ Vô Y tự giễu: “Thì ra nàng ta không phải sợ bị nghi ngờ, nàng ta chỉ là không dám tới gặp ta… Nàng đã gả cho kẻ thay thế ta, còn sinh cho hắn một đứa con trai tên A Ly, một nhà ba người hòa thuận vui vẻ, sao có thể mong ta thoát ra ngoài phá hoại?”

Thời gian mười năm có thể khiến con người ta cách biệt sống chết, cũng có thể khiến một con người thay lòng đổi dạ.

Cả người hắn đầy u độc, bệnh trong cơ thể lại nặng nề, hắn khó lòng gặp thiên hạ. Dung Thúy chăm sóc cho hắn nhiều năm như vậy là cái nghĩa, từ bỏ hắn cũng là chuyện nàng ta nên làm.

Huống chi cái kẻ có cùng tên cùng họ, chiếm lấy thân phận của hắn lại dịu dàng như ngọc, văn võ song toàn, thử hỏi nữ tử trên thế gian này có ai không thích hắn ta?

Cuối cùng, hắn đã mất đi tất cả, gồm cả họ tên và người thân duy nhất còn lại.

Diệp Phù Sinh rót nước thêm cho hắn, từ tốn nói: “Cho nên, ngươi đã đưa ra lời thách đấu ở Lăng Vân phong!”

Tạ Vô Y hỏi lại: “Chẳng lẽ ta không thể đoạt lại tất cả những thứ vốn thuộc về mình?”

Diệp Phù Sinh lắc đầu: “Đó là chuyện nên làm, không có gì đáng trách. Chẳng qua, ta nghe nói trận chiến ở Lăng Vân phong đã xảy ra chút sự cố, giang hồ đồn đãi ngươi đã dùng độc kế ám hại hắn.”

“Ta còn chưa bỉ ổi tới mức đó, hắn cũng vậy.” Ta Vô Y nhấp miếng nước ấm: “Ta có Thương Lan thập tam đao, lại khổ luyện mười năm dưới Vọng Hải triều, cứ nghĩ là đã nắm chắc phần thắng. Chỉ không ngờ hắn ta cũng không phải tên phế vật.”

Diệp Phù Sinh: “Đoạn Thủy đao pháp rất thâm diệu, hắn lại được chỉ dạy kỹ lưỡng từ nhỏ, thiên phú hơn người, còn dốc lòng tập luyện, cộng thêm mười năm trước hắn đứng đầu ở Võ lâm đao kiếm hội, mấy năm qua luôn phải đối mặt với việc có người tới khiêu chiến, đương nhiên sẽ không kém ngươi bao nhiêu.”

“Đúng vậy, cho nên đó vốn là một trận chiến ngang sức, ai sống ai chết, e là chỉ có ông trời mới biết được.” Tạ Vô Y buông tách trà xuống: “Vì thế, có người không thể ngồi yên.”

Một người không muốn mất đi người thừa kế cơ nghiệp Đoạn Thủy hoàn mỹ nhất, một người không muốn mất đi người đàn ông mình yêu nhất, không muốn để con trai mình phải mất cha.

“Ta và hắn đánh tới lưỡng bại câu thương, không ai có thể làm gì ai, nhưng trước đó Dung Thúy đã lén lau độc lên Đoạn Thủy đao, độc đó không màu không mùi, lại còn tương khắc với Bách Nhật thảo, làm độc tích trong cơ thể ta bạo phát. Bởi vậy, trong một trăm hiệp sau đó, độc trong cơ thể ta tái phát, bắt đầu thất thế.”

Diệp Phù Sinh thở dài: “Lòng dạ phụ nữ quả nhiên là thiên hướng.”

“Biết rõ nhược điểm của ta chỉ có mình Dung Thúy. Cho nên khi phát hiện nàng tuyệt tình với ta, ta hoảng hốt, xoay người chém một đao ra kẻ đang đứng ngoài vòng chiến.” Ánh mắt của Tạ Vô Y trở nên sâu thẳm: “Hắn là một người chồng tốt, hắn không thừa cơ giết ta mà đi cứu tính mạng của Dung Thúy. Vì thế, ta đã đổi chiêu, chém đứt gân mạch trên tay phải của hắn.”

Diệp Phù Sinh ‘A’ lên một tiếng, Tạ Vô Y nói: “Giây phút ấy Dung Thúy và Tạ Trọng Sơn đều ngây ra. Ta vừa nôn máu vừa cười to, hỏi Tạ Trọng Sơn ‘Giờ tay hắn đã bị phế rồi, ông còn ủng hộ hắn sao?’ Sắc mặt Tạ Trọng Sơn rất khó coi, ta lại nói ‘Có lẽ độc của ta vẫn còn cứu được, nhưng gân tay đã đứt, cho dù Quỷ Y có đích thân tới cũng khó lòng nối lại, ông phải suy nghĩ cho kỹ’.”

Diệp Phù Sinh nói: “Phong thủy luân chuyển, quả báo lại gặp phải quả báo.”

“Đúng vậy, người như Tạ Trọng Sơn chưa bao giờ xem trọng tình cảm chỉ nghĩ tới lợi ích của ông ta và Đoạn Thủy sơn trang.” Tạ Vô Y nở nụ cười chế nhạo, “Trên đời này chỉ có thể có một Tạ Mân, cho nên sau khi nghe xong hai câu nói của ta, Tạ Trọng Sơn đã rút đao, dự định diệt trừ người thừa kế hoàn mỹ trước đó. Khi đó ta rất sảng khoái, nào ngờ lại bị tên kia túm lấy, rơi xuống Lăng Vân phong.”

“Địa thế Lăng Vân phong gập ghềnh, phía dưới có hang sâu, hai người chúng ta cùng nhau rơi xuống, nếu không có lớp cỏ dày phía dưới sợ là đã chết không chỗ chôn. Đến khi ta tỉnh lại, ta phát hiện mình nằm trong sơn động, còn hắn thì ngồi cách ta không xa.” Nói tới đó, Tạ Vô Y bỗng mỉm cười: “Lại nói, ta và hắn căm ghét nhau mười năm, đây cũng chỉ xem như mới gặp nhau lần thứ ba. Ta theo bản năng tìm đao, tiếc là không biết đã rơi ở đâu rồi, còn hắn thì chống Đoạn Thủy đao tới, đưa cho ta hai quả dại, nói: ‘Ăn đỡ một chút, để chết đói ở đây cũng không ổn lắm.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.