Phồn Hoa Loạn Vũ

Chương 19



Kiều Oánh từ sáng sớm nhìn thấy muội muội bắt đầu từ thời khắc đó, liền đã cảm giác được nàng không vui. Điểm tâm không nhúc nhích mấy ngụm không nói, sau khi dùng qua điểm tâm về sau lại ngay cả cửa phòng cũng chẳng thèm bước ra. Kiều Thiến lần này quả thật có chút khác thường.

Nhất là, tại bộ dạng này khó được cảm xúc bên trong thế nào.

Kiều Oánh đi vào phòng Kiều Thiến, liền tiện tay đặt đồ vật lên bàn, vừa đi vừa hỏi: “Phải lâu lắm rồi đêm qua không có mưa, ngoài phòng ánh nắng ấm áp dễ chịu, muội muội làm sao lại làm ổ trong phòng vậy?”

Kiều Thiến bởi vì đêm qua mất ngủ, tự nhiên tinh thần mệt mỏi, thế là trả lời: “Hôm nay không muốn đi đâu hết, rất buồn ngủ.”

“Là bệnh, hay là làm sao?” Kiều Oánh đi lên phía trước nói, cúi người sờ sờ trán Kiều Thiến.

Kiều Thiến nằm tại giường, lười biếng mở mắt ra, “Chỉ là đêm qua ngủ hơi muộn tí ấy mà.”

“Chuyện gì lại khiến muội ngủ không ngon?” Trong ấn tượng của Kiều Oánh, Kiều Thiến từ nhỏ đến lớn đều không vì lý do gì mà ngủ không ngon. Nàng gặp muội ấy thần sắc khánh kiệt, giữa hàng lông mày dường như nhiễm vẻ u sầu, lại nói: “Trước đó muội muốn ta thay Đồng công tử may y phục đã làm xong rồi, đang định đem qua cho hắn đây, muội muội cùng qua đấy với tỷ nha?”

Kiều Thiến lắc đầu, “Không được, tỷ tỷ đi một mình tiện hơn.”

Kiều Oánh cười cười cũng không nói gì thêm, thần sắc Kiều Thiến ưu sầu, mặc dù lóe lên liền biến mất, người nhìn qua cũng đủ thấu cả. Xem ra, muội muội nhà mình có điều gì tự khiến bản thân không vui, xác thực cùng Đồng Phi kia tránh không khỏi liên quan. Là do trong lúc không có mình đã có chuyện gì xảy ra chăng?

Mang theo nghi vấn như vậy, Kiều Oánh rời đi gian phòng Kiều Thiến.

Đồng Phi mới dùng qua điểm tâm, đang định đi ngoài phòng hít thở không khí, vừa đẩy cửa ra, liền gặp bóng dáng Kiều Oánh xa xa hướng đến nàng đi tới.

Nàng nhìn một chút khăn tay đặt trên bàn, trước đó Kiều Oánh đã vì mình mà dùng nó băng bó vết thương kia, nàng đã giặt sạch sẽ, chỉ là chưa có tìm cơ hội thích hợp đưa cho Kiều Oánh.

Đúng lúc tại lúc này, nàng đi đến mấy bước nghênh đón tiếp, mở miệng trước nói: “Oánh tỷ tỷ đến rất đúng lúc, ta đang muốn đi tìm tỷ đây.” Nàng vừa nói xong, đã nhìn thấy Kiều Oánh cầm một cái túi vải đưa tới trên tay nàng, liền hỏi: “Đây là cái gì?”

“Là…” Kiều Oánh liễm hạ mí mắt, lại tiếp tục ngẩng đầu cười nhạt, nhẹ nói lấy: “Là ngày ấy đã nói sẽ làm cho ngươi một bộ y phục.”

Đồng Phi nghe, không khỏi trong lòng ấm áp, từ lúc xuyên không đến thời điểm hiện tại, chỉ có hai người vì nàng làm y phục, một là mẫu thân đã qua đời, một người còn lại, chính là vị Kiều Oánh tỷ tỷ trước mắt này. Đồng Phi không biết nên thế nào để biểu đạt sự biết ơn từ tận trong lòng mình, đành phải khom người cúi thật sâu nói ra: “Đa tạ Oánh tỷ tỷ quan tâm.”

Đồng Phi đem quần áo cất kỹ, cúi đầu xuống trông thấy khăn tay trên bàn, thế là mỉm cười nhìn chăm chú lên Kiều Oánh nói: “Oánh tỷ tỷ, khăn tay này, ta giặt sạch sẽ, đang nghĩ sẽ cầm đi trả lại ngươi.”

Trong đôi mắt của Kiều Oánh, thấy chiếc khăn màu hồng nhạt vẫn trong suốt y nguyên như hôm qua, mảy may nhìn không ra là đã từng nhiễm máu, có thể thấy được cũng là được người tỉ mỉ thanh tẩy qua.

Nàng đang muốn tiếp nhận chiếc khăn từ trong tay Đồng Phi, chợt nghe sau người truyền đến tiếng động của hai thanh âm, một người trong đó, nghe vào mơ hồ giống như là của muội muội Kiều Thiến. Chỉ là cách nhánh hoa rừng cây, nghe không chân thiết.

Thế là, Kiều Oánh cười đối Đồng Phi nói ra: “Đã cho ngươi dùng, ngươi liền giữ đi, đã cho đi ta không thể lấy về.” Nói xong đè xuống tay Đồng Phi.

Đồng Phi cũng không suy nghĩ nhiều, nghe lời đem khăn tay nhận lấy, giữ tại trong lòng bàn tay mình. Sau đó cảm thấy tình hình như vậy dường như có chút xấu hổ, hẳn là nên nói chút gì đánh vỡ sự yên tĩnh mới ổn.

Nàng liếc nhìn một chút chung quanh, chính trông thấy hành lang bên cạnh một mảnh màu đỏ rực, phải nói cùng nữ hài tử chuyện trò cùng chút phong hoa tuyết nguyệt tóm lại sẽ không sai đi, thế là tiện tay chỉ nói: “Hoa này nở thật đẹp.”

Nói xong theo ánh mắt Kiều Oánh cùng một chỗ hướng đến khóm hoa kia, chỉ là vừa nhìn kỹ lại, nàng chỉ muốn cắn lưỡi tự sát. Vừa rồi nhìn liếc qua một chút không có thấy rõ, mình chỉ lại là một đám hoa bách hợp!

*Hmmm mình search (từ gốc) thì không thấy, nhưng đại khái chắc có thể ý nghĩa của hoa chính là xem đối phương là gia đình, là người mình yêu, mối liên kết khó tách rời cho nên Đồng Phi sợ Oánh tỷ tỷ hiểu nhầm*

Đồng Phi lúng túng thu tay lại, nghĩ thầm Kiều lão đầu này trong sân loại cái gì không trồng, không có việc gì sao lại trồng nhiều bách hợp vậy làm chi? Nàng chẳng qua là tiện tay chỉ một cái…

Đồng Phi vội cúi đầu lén nhìn sắc mặt Kiều Oánh, phát hiện vị tỷ tỷ kia trên mặt hiện ra nhàn nhạt ửng đỏ, đại khái là có thể là do ánh sáng chiếu đi, nàng an ủi chính mình.

Lúc này lại nghe Kiều Oánh nói ra: “Kỳ thật liên quan tới truyền thuyết hoa bách hợp, còn có một cái khác, tương truyền Ngu Thuấn nam tuần đến đất Thương Ngô bên dòng sông Tương đột ngột ngã bệnh mà chết, Nga Hoàng và Nữ Anh khắp nơi trên dòng sông Tương tìm kiếm, cuối cùng cũng chưa tìm gặp. Cả hai người thương khóc chồng khóc lóc đau khổ, ròng rã suốt bảy ngày bảy đêm nước mắt chảy thành máu, cuối cùng máu cạn mà chết, chỗ nước mắt của hai người rơi xuống mọc ra bụi hoa. Về sau, mọi người phát hiện các nàng đã về bên cạnh cùng Ngu Thuấn đã ‘Hợp hai làm một’, biến thành cây bách hợp hoa…” Kiều Oánh dừng một chút, cúi đầu nhìn lấy mũi chân của mình, chần chờ hỏi: “Đồng công tử trước đó hái được bách hợp hoa đưa cho Thiến nhi, bây giờ lại chỉ hoa này cho Oánh nhi đến xem, ý của công tử là…”

A? Đồng Phi ở trong lòng hoảng hốt, cái này tỷ tỷ không phải là đang hiểu lầm mình đồng thời đối với cả hai tỷ muội đều có ý tứ, nhớ các nàng liền đem bắt chước Nga Hoàng, Nữ Anh…”Không phải không phải…” Đồng Phi cuống quít vẫy tay giải thích nói: “Ta chỉ có điều tiện tay chỉ một cái, không biết sẽ là cây bách hợp… Ta nói là… Không phải…”

Kiều Oánh nghe nàng lời nói rối loạn, nhẹ nhàng nhíu mày một hồi, tiếp lấy cười yếu ớt một tiếng nói: “Cái này trong vườn trồng nhiều hoa như vậy, công tử chẳng qua là tiện chỉ, chính là bách hợp, xem ra công tử thật đúng là yêu quý khóm bách hợp này.”

“Ta… Không phải có ý tứ như vậy…” Đồng Phi càng giải thích càng loạn, rối đến độ đầu đầy mồ hôi.

Thật vừa đúng lúc, khi thấy Kiều Thiến từ xa mà đến gần, Đồng Phi mồ hôi càng là xuôi gò má dưới, cũng không biết Kiều Thiến có nghe thấy đoạn đối thoại của mình cùng Kiều Oánh không nữa.

Kiều Thiến đi vài bước đã dừng lại, lúc đầu Kiều Oánh gọi nàng cùng đi, nàng không muốn. Nhưng nằm ở trên giường lật qua lật lại nghĩ lung tung rất nhiều, cảm thấy vẫn là phải nên đến xem sao. Kết quả không đợi đi tới cửa, liền gặp Đồng Phi cùng tỷ tỷ tại cửa ra vào nắm kéo, không biết đang nói cái gì, lại trông thấy Đồng Phi một mặt dáng vẻ khẩn trương, ngọn lửa không tên bỗng dưng luồn lên.

Kiều Thiến nhàn nhạt nhìn Đồng Phi một chút, không nói gì, quay người lại theo lối cũ mà trở về.

Kiều Oánh nhìn dáng vẻ Đồng Phi không biết làm sao, quay đầu cũng nhìn Kiều Thiến một chút, lại tiếp tục quay đầu đối với Đồng Phi khom người nói: “Công tử hãy an tâm dưỡng thương đi, có gì cần hãy gọi người hầu đi làm, ta ngày khác trở lại thăm ngươi.”

Đồng Phi nóng vội thở dài một hơi, thanh âm không lớn không nhỏ, rơi vào trong tai Kiều Oánh. Kiều Oánh nguyên bản định liền rời khỏi như thế, bởi vì nàng đã thử xem tình ý giữa hai người ra sao. Không phải là ai cũng mong muốn đơn phương, mà họ đều ngóng trông lưỡng tình tương duyệt. Nhưng có chút sự tình nàng còn muốn lại xác nhận một chút.

Thế là Kiều Oánh lại ngay lúc này đối với Đồng Phi nói ra: “Còn có một chuyện, ta suýt nữa quên đi, trước đây đã sớm lĩnh giáo công tử cách nhìn đối với nữ tử, xác thực cùng thế tục khác biệt, bây giờ, trong lòng ta lại có nghi vấn, mong rằng công tử chỉ giáo.”

Đồng Phi lòng nóng như trải than đỏ, ánh mắt một mực đuổi theo dáng hình Kiều Thiến, nhưng lại không lãnh đạm Kiều Oánh, thế là vội vàng trả lời: “Tỷ tỷ cứ hỏi.”

“Xin hỏi công tử đối đãi với chung thân đại sự của nữ tử là như thế nào?”

Đồng Phi mắt thấy Kiều Thiến thân ảnh sắp biến mất trong tầm mắt, chưa kịp suy tư liền đáp: “Đem cả tấm lòng đối đãi là tốt nhất.”

Kiều Oánh nghe vậy cong lên khóe môi, nàng muốn chính là Đồng Phi không cần nghĩ ngợi. Quay người lại nhìn muội muội đã đi xa, thế là rút về chiếc khăn trong tay Đồng Phi, nói: “Đáp án ta đã biết.”

“Ừm?” Đồng Phi lúc này mới thu tầm mắt lại, khăn kia Oánh tỷ tỷ vừa nói tặng cho ta, làm sao, lại lấy đi rồi?

“Hôm nay bầu trời xanh thẫm, ta đoán đám cá chép vàng tất nhiên cũng là mười phần vui vẻ.” Kiều Oánh gật đầu cười nói, sau đó cũng trở về lối cũ từng đi.

Đồng Phi đứng tại chỗ sững sờ trong chốc lát, mới phản ứng được Kiều Oánh nói là gì, cao giọng đối với bóng lưng Kiều Oánh hô: “Đa tạ Oánh tỷ tỷ!” Sau đó vội vàng vượt qua lan can hành lang, cẩn thận vượt qua bụi hoa, hướng về phía hồ nước chạy tới.

Đến bên hồ nước, quả nhiên trông thấy Kiều Thiến đứng ở đầu cầu. Đồng Phi chậm rãi đi đến cầu, ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Thiến, lại dời bất động bước chân.

Một cái đứng tại đầu cầu, một cái đứng tại bên kia cầu, ngưng mắt đong đầy hình bóng nhau, võng tình khó thoát.

Tác giả có lời muốn nói:

Ê đít tơ có lời muốn nói: Tui làm chương này trong 20p á:)))) có hơi mì ăn liền nhưng mà mọi người ngóng trông thì tui có mặt ngay nè, chiều nay thi, hy vọng là hong rớt môn🥹.

5a.m, 27.5.2024


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.