Lục Phồn đi tới, cũng nhận ra Nghê Giản.
Anh nhanh chóng lại gần, Nghê Giản thấy trên mặt anh đổ đầy mồ hôi. Dưới ánh mặt trời, Nghê Giản phát hiện nước da anh thật ra có hơi đen. Nhưng điều đó không khiến anh lộ vẻ khó coi.
Cặp mắt kia hấp dẫn hơn buổi đêm, đen nhánh, sâu thăm thẳm. Anh rất cao, chân cũng rất dài, nhìn dáng người không tệ, vai là vai, eo là eo. Nhìn từ phía sau lưng, có lẽ rất đẹp.
Không hiểu sao Nghê Giản lại nhớ tới bóng lưng đêm qua, ánh mắt cô thảng thốt, đột nhiên hoàn hồn.
Tiểu La thấy Lục Phồn đi tới, ghé sát nói: ” Anh Lục, cô ấy muốn xem xe của ông chủ”.
Lục Phồn đưa mắt nhìn sang Nghê Giản.
Nghê Giản nói: ” Hôm qua tôi có làm rơi một chiếc túi”.
Lục Phồn nhíu mày.
Nghê Giản nóng lòng muốn lấy lại túi bản thảo. Cô bước gần một bước, hỏi lại: ” Vẫn ở trên xe à?”.
Lục Phồn lắc đầu.
” Thế ở đâu?”.
Lục Phồn nhìn cô, im lặng hai giây, quay người đi vào trong bãi đậu xe có mái che, lúc quay lại không nhìn thấy chiếc găng tay đen sì, trên tay anh có thêm chiếc túi màu trắng gạo. Đúng là chiếc túi Nghê Giản đã bị mất. Ghê Giản đi tới, gương mặt thả lỏng, mỉm cười: ” Chính là nó”. Cô vươn tay định lấy, Lục Phồn không đưa. Nghê Giản không hiểu.
Lục Phồn ngước lên, nhìn vào mắt cô, nói: ” Hỏng mất rồi”.
Mí mắt Nghê Giản thoáng giật một cái: ” Cái gì hỏng mất rồi?”.
Lục Phồn đưa túi, Nghê Giản nhận lấy, mở ra nhìn qua, sắc mặt liền thay đổi.
” Ai đã làm chuyện này?”. Giọng nói cô thoáng lạnh, khiến Tiểu La đứng bên hoảng hốt.
” Hỏng cái gì thế?”. Tiểu La lại gần, nghển cổ nhìn chiếc túi của Nghê Giản: ” Ồ, đây không phải là mấy bức vẽ Đâu Đâu nghịch sáng nay sao? Của cô à?”.
Nghê Giản nhìn chằm chằm vào Lục Phồn, toàn bộ khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị: ” Đâu Đâu là ai? Con anh à?”.
Lục Phồn không đáp, Tiểu La cướp lời: ” Là con trai ông chủ chúng tôi! Đứa nhỏ không hiểu chuyện, nghịch hỏng, không liên quan gì đến anh Lục”.
” Không liên quan là sao?”. Trong đầu Nghê Giản ầm vang, trong phổi như có một cỗ xe lửa tháo chạy ra bên ngoài: ” Xe là anh ta lái, lái xe dù thì có thể tùy tiện làm mất đồ của khách à? Tôi không biết có đạo lý nào như thế đấy”.
Cô cúi đầu nhìn túi giấy, càng cảm thấy bực bội: ” Anh có quyền gì đem đồ của tôi cho trẻ con chơi?”.
Lục Phồn không đáp.
Tiểu La thấy cô nói chuyện hung hăng như vậy, nghe có phần không vào.
Anh ta cảm thấy cô gái này vóc dáng xinh xắn, nhưng tâm tư hơi nhỏ nhen. Bao nhiêu tuổi rồi mà nóng tính thế.
” Cũng không phải anh Lục xé rách, đặt ở đâu đó bị đứa bé nhìn thấy, chứ có phải chơi với nó đâu? Chỉ là mấy tờ giấy, nghiêm trọng như vậy sao? Vẽ lại lần nữa, cùng lắm thì đền giấy cho cô”. Tiểu La lẩm bẩm: ” Với lại, anh Lục lái xe dù bao giờ?”.
Nghê Giản cười lạnh một tiếng, ” Bồi thường thế nào? Bản gốc của tôi vẽ trong ba tháng, cho dù sao chép lại thì từng đường nét cảm xúc cũng không giống như kịch bản. Chưa kể, bị hủy thành ra thế này, ngay cả lời thoại cũng không được như lúc đầu, anh lấy gì bồi thường đây?”.
Tiểu La há to miệng, như nghe không hiểu, kinh ngạc nhìn cô.
Nghê Giản bỗng xì hết hơi. Cô biết nói gì đều vô ích.
Tiểu La quay đầu nhìn Lục Phồn: ” Anh Lục, anh xem việc này…”.
Nói được một nửa, thấy Nghê Giản rời đi.
” Này, cô gái…”.
Tiểu La hô một tiếng liền dừng lại, anh ta nhìn thấy Lục Phồn đi theo.
Nghê Giản đi ra đường cái, định gọi xe, bóng dáng cao lớn đuổi theo cô. Anh đứng trước mặt cô, ánh nắng đều bị ngăn cản.
Anh nói: ” Nếu như dính lại, cô có thể bắt chước được không?”.
Nghê Giản ngẩng đầu, nheo mắt nhìn mặt anh.
Dứt lời anh liền mím chặt môi, đôi môi mỏng kéo ngang giống như một đường thẳng.
Cô nhếch môi: ” Dính lại?”.
Lục Phồn gật gật đầu: ” Cô cho tôi chút thời gian, tôi sẽ dính được chúng”.
Nếu không phải lúc này trong lòng Nghê Giản đang hết sức chán nản, cô gần như suýt bật cười. Cô cảm thấy người đàn ông này thật biết điều.
Nát bét như vậy, anh nói sẽ dính lại?
” Anh cần bao nhiêu lâu?”.
Cô cong môi hỏi anh, rõ ràng thâm tâm cảm thấy buồn cười, nhưng khẩu khí rất nghiêm túc.
Cô đối với người đàn ông lái xe dù có chút hứng thú.
Lục Phồn chăm chú suy nghĩ một lúc, trả lời: ” Năm ngày”.
Nghê Giản chớp mắt, đôi mắt trong veo trắng đen rõ ràng nhìn không chút tạp chất.
” Được”.
Nghê Giản nhìn anh một hồi, lấy từ trong túi ra một chiếc bút đưa cho anh, tay trái xòe trước mặt anh. Lục Phồn nhìn lòng bàn tay trắng nõn trước mặt, thoáng dừng lại.
Nghê Giản hờ hững nói: ” Ghi số điện thoại của anh vào đây”.
Lục Phồn nhìn cô một giây, nhận lấy bút, thò tay rút từ trong túi quần bảo hộ ra một hộp thuốc méo mó. Bên trong còn một điếu thuốc, anh rút ra cắn vào miệng, cúi đầu viết dãy số lên vỏ thuốc.
Lục Phồn đưa hộp thuốc cho Nghê Giản. Nghê Giản nhìn anh, không nhận.
Anh lấy điếu thuốc trong miệng xuống: ” Số đây”.
Nghê Giản nhăn mũi: ” Tôi ghét mùi thuốc lá, không muốn cái này. Anh viết vào đây”.
Bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của cô đung đưa trước mặt anh, lòng bàn tay vẫn hướng về phía anh.
Lục Phồn nhìn cô chằm chằm mấy giây, nét mặt cô rất nghiêm túc, ánh mắt chăm chú, điệu bộ không giống cố ý trêu chọc.
Anh cầm bút, cúi đầu viết mười một con số xuống lòng bàn tay trắng nõn của cô.
Bút bi xẹt lên da, hơi đau, hơi ngứa. Nghê Giản nhất thời không nhúc nhích, cho đến khi anh viết xong.
Cô nhận chiếc bút trong tay Lục Phồn, để vào túi áo ngực cho anh.
” Đến lúc đó tôi sẽ đến tìm anh”. Cô nói xong xoay người rời đi.
Thấy Lục Phồn xách túi về, Tiểu La đi tới: ” Anh Lục, sao cô ấy lại đưa anh bản vẽ rách bươm này, không phải rất quý sao?”.
Lục Phồn đứng ở đằng kia, đưa điếu thuốc trong tay bỏ vào miệng, châm lửa.
Tâm trạng Tiểu La trùng xuống: ” Cô ấy sẽ không bắt anh bồi thường đấy chứ?”.
Lục Phồn không đáp, Tiểu La thấy anh cam chịu, có chút nóng nảy: ” Cô gái này sao lại nhỏ mọn như vậy, mấy bức vẽ thôi mà”. Nói xong anh ta vỗ đùi: ” Đúng rồi, anh Thạch Đầu có thằng em chẳng phải biết vẽ sao. Hay là chúng ta nhờ cậu ấy vẽ đền cho cô ta là được”.
” Không được”. Lục Phồn nhả khói: ” Cô ấy vẽ truyện tranh”.
Còn là truyện tranh kinh dị.
” Truyện tranh?”. Tiểu La gãi gãi đầu: ” Khó lắm à?”.
Lục Phồn ừ một tiếng, không nói thêm nữa, đi thẳng về phía bãi đậu xe có mái che. Chiếc xe tải sửa được một nửa đang chờ anh đằng kia.
Khuya Mai Ánh Thiên trở về, Nghê Giản đã tắm rửa xong lên giường nằm. Mai Ánh Thiên gọi cô dậy ăn đêm. Nghê Giản mặc váy ngủ thắt dây lưng đi ra, tóc không khác gì ổ gà, Mai Ánh Thiên lấy điện thoại từ trong túi quần ra ném trước mặt cô.
Nghê Giản cầm lên vẩy hai phát, bên trong đã lắp sim, chỉ có số liên lạc của Mai Ánh Thiên.
Nghê Giản nhớ tới việc gì đó, chạy đến bên tủ lạnh nhìn dãy số đã được tùy tiện dán lên, lưu vào trong di động.
Ấn xong số, đến mục tên người liên hệ, cô thoáng dừng lại, phát hiện mình không biết tên anh. Suy nghĩ một lúc, cô nhấn mấy cái, lưu trữ hoàn tất. Người liên lạc nhiều hơn một chữ: Lái xe dù.
Nghê Giản lưu số điện thoại xong, xoay người, đụng phải lồng ngực bằng phẳng của Mai Ánh Thiên.
” Số ai đấy?”. Mai Ánh Thiên hất cằm.
Nghê Giản đáp: ” Người lái xe dù”.
Mai Ánh Thiên hỏi: ” Bản vẽ cầm về rồi à?”.
” Vẫn chưa”. Nghê Giản nói: ” Mấy hôm nữa mình tìm anh ta lấy lại”.
Mai Ánh Thiên gật gật đầu, không hỏi nhiều.
Nghê Giản hỏi: ” Lúc nào thì cậu đi thi?”.
” 21″.
” Vì thế dạo này không theo giúp mình? Không nấu cơm cho mình?”.
Mai Ánh Thiên bật cười: ” Nhóc Nghê ba tuổi à”.
” Mình cho rằng đây là phúc lợi làm bạn gái của cậu”.
Mai Ánh Thiên nhíu mày: ” Mình có bạn gái lúc nào? Sao mình không biết nhỉ?”.
” Thật sao?”. Nghê Giản mỉm cười, cầm chiếc máy tính bảng trên bàn đưa cho cô.
Mai Ánh Thiên nhìn tiêu đề liền cau mày.
Là một tin bát quái trên douban –
Tám về nhân vật kỳ quái đanh đá Tiểu Thiên và cô bạn gái vẽ manga.
Năm năm trước, kể từ khi Mai Ánh Thiên công khai yêu đồng tính, từ miệng Trình Hồng, quan hệ giữa Mai Ánh Thiên và Nghê Giản ngoại trừ biến thái, không còn từ nào khác để hình dung.
Dù cho Mai Ánh Thiên đã từng cứu mạng Nghê Giản.
Dù cho tình bạn giữa Nghê Giản và Mai Ánh Thiên vô cùng thuần khiết.
Trình Hồng mặc kệ những thứ đó. Bà vừa như một Nữ Vương bá đạo cố chấp, vừa tình nguyện muốn cứu con gái của mình.
Trong vòng một ngày, Nghê Giản đã từng gặp mặt mười hai người đàn ông, đều do Trình Hồng tìm cho cô. Dáng điệu bấy giờ, dường như chỉ cần cô gật đầu, Trình Hồng có thể lập tức tiến hành hôn lễ cho cô và một trong số những người đàn ông đó.
Ngày ấy, Nghê Giản tức giận cười nhạo.
Nghê Giản biết, Trình Hồng có lẽ không quan tâm cô thích đàn ông hay phụ nữ, cũng không thật sự quan tâm cô hạnh phúc hay không. Có lẽ Trình Hồng chỉ không dễ dàng tha thứ cho con gái mình là một người đồng tính mà thôi.
Dù sao, Trình Hồng cũng là một phụ nữ tự phụ.
Ý thức được điểm ấy, Nghê Giản không bao giờ muốn giải thích với Trình Hồng. Đương nhiên, cô cũng không muốn nghe Trình Hồng nói.
Mai Ánh Thiên nhắc tới chuyện đó, Nghê Giản mới hơi bất ngờ phát hiện lần này Trình Hồng không cho người đuổi theo tới đây. Nhẩm tính, đã một tuần cô không liên lạc với Trình Hồng rồi. Tất cả những tin nhắn đáng ghét cũng quăng theo chiếc điện thoại bị mất. Chuyến rời khỏi Trình Hồng lần này có cảm giác kiểm soát, tốt hơn so với dự kiến.
Nghê Giản có phần thích thú.
Mai Ánh Thiên ra ngoài tập huấn mấy ngày, Nghê Giản sống một mình. Cô không nấu cơm, không ra khỏi cửa, chỉ gọi đồ ăn bên ngoài. Bản vẽ bị hỏng, cô không có gì để làm.
Tối ngày thứ tư, cô nhớ ra phải nhắn tin cho người lái xe dù. Cô nhắn rất đơn giản, đi thẳng vào vấn đề.
– Ngày mai tôi tới tìm anh lấy bản vẽ.
Nửa phút sau, điện thoại khẽ rung một cái.
– Tôi không có ở đây.
Nghê Giản: Anh bỏ chạy?