Phó Tiên Sinh Và Phó Phu Nhân

Chương 57: "Lần đầu tiên" của Phó Hàn Xuyên và Lâm Chi Hạ (3)



“Không cần… ông xã từ bỏ… hu hu… ông xã… em từ bỏ… a… ông xã…”

Lâm Chi Hạ nằm ngửa trên giường, vẻ mặt ý loạn tình mê. Cô một bên từng ngụm từng ngụm thở dốc, một bên không ngừng cầu xin anh, vành mắt phiếm hồng, đỏ ửng, cơ hồ như muốn khóc.

Bởi vì cô đã bị Phó Hàn Xuyên đè nặng mãnh liệt thao một giờ rồi, mà Phó Hàn Xuyên vẫn như cũ không mệt mỏi, giữa hai chân thúc đẩy không ngừng, lực đạo hung mãnh tiến vào chưa từng giảm đi.

Cô muốn chết, thực sự muốn chết…

Lâm Chi Hạ cơ hồ bị thao đến thở hổn hển, trong óc choáng váng, hỗn độn một mảnh, một chút lý trí thanh tỉnh đều không còn.

Cô thậm chí hốt hoảng cảm thấy bên ngoài sắc trời đã tối, nhưng cô vẫn bị Phó Hàn Xuyên không có chừng mực thao, sau đó cô cảm giác mình có thể chết ở trên giường.

Lại…

Lại tới nữa…

Tiểu huyệ vừa bủn rủn vừa vui sướng, lại một lần nữa co rút, biểu thị khả năng lại một lần nữa cao trào.

“Từ bỏ… hu hu… em… từ bỏ…”

côn th*t Phó Hàn Xuyên khảm sâu vào trong đó, lập tức liền phát hiện phản ứng của thân thể cô, anh cũng không có nghe theo lời cầu xin của Lâm Chi Hạ, ngược lại lực đạo còn tăng lên, đột nhiên tất cả đều đi vào.

Lông phía dưới, tất cả đều cọ xát trên hoa huy*t mẫn cảm và môi âm hộ sưng đỏ của cô, từng trận từng trận khoái cảm cứ thế dâng lên.

Chỗ sâu trong khóe mắt của Lâm Chi Hạ rơm rớm nước mắt, là vui thích, cũng là tiêu hồn thực cốt.

Cô thật sự không thể lại cao trào…

Trong đoạn thời gian này, cô đã không phân rõ chính mình đã cao trào bao nhiêu lần, hoa huy*t vẫn luôn trướng đến tràn đày, chưa từng ngừng nghỉ.

Mà Phó Hàn Xuyên lại chưa bắn ra lần nào.

Giống như là chứng minh, anh một chút cũng không nhanh!

Lần đầu tiên cô cao trào, Phó Hàn Xuyên cũng không có hung tàn, vô nhân tính như vậy.

Anh săn sóc, hỏi cô có đau không? Thoải mái sao? côn th*t của anh thao cô sướng hay không?

Từ trong miệng cô nghe được đáp án mình muốn, Phó Hàn Xuyên xác định tiểu huyệt cô đã hoàn toàn thích ứng với côn th*t của anh, không hề có một tia đau đớn, giống như là anh đã thay đổi.

Không!

Căn bản không phải người mà là dã thú!

Là dã thú vĩnh viễn không biết thõa mãn!

Từ lúc này đây, động tác giữa hai chân Phó Hàn Xuyên cũng chưa từng dừng lại, mà Lâm Chi Hạ đã gọi anh đến miệng đắng lưỡi khô, anh còn có thể vừa thao vừa ôm cô, vừa đi qua lấy ly nước.

Sau khi miệng đối miệng đút cô uống nửa chén nước, lại một lần nữa đem cô đè lên giường đệm.

Phó Hàn Xuyên còn vỗ vỗ mông cô, yêu cầu nói: “Lại kêu lớn tiếng một chút, dâm đãng một chút.”

Lâm Chi Hạ vô lực đến âm thanh cũng không phát ra nổi, nhưng lại không nhịn được dục vọng quay cuồng, ở trong dục vọng nóng cháy nức nở rên rỉ.

Cho tới bây giờ, thanh âm của cô hoàn toàn khàn khàn, vừa khóc vừa tố giác.

“Ông xã, em không được, em thật sự không được… tha cho em đi…” Cô hồng con mắt cầu xin anh, ánh nước trong hốc mắt lấp lánh.

“Em sẽ thích.” Phó Hàn Xuyên hôn hôn bầu ngực cao vút của cô, đồng thời xoa xoa âm đế nhô lên bên ngoài tiểu huyệt.

Quả nhiên…

“A… hu hu hu…” Tiếng rên rỉ của Lâm ChI Hạ lại một lần nữa vang tới, bụng nhỏ đều đang run rẩy vui thích: “Không cần… Dừng lại… hu hu…”

“Nhịn một chút, ông xã của em còn chưa có bắn đâu.” Phó Hàn Xuyên tiếp tục nhẹ nhàng vỗ về, chơi đùa trên điểm mẫn cảm của cô.

“Kia… Chúng ta… cùng nhau… cùng nhau…” Lâm Chi Hạ sức cùng lực kiệt, rốt cuộc nghĩ ra biện pháp giải thoát: “Ông xã…bắn cho em… chúng ta cùng nhau… a … bắn cho em…”

Cô chống cánh tay hư nhuyễn, ngón tay trắng nõn vuốt ve ngực Phó Hàn Xuyên, hy vọng có thể kích thích anh bắn ra sớm một chút.

Nhưng lực đạo yếu ớt kia đối với Phó Hàn Xuyên mà nói căn bản là không đau không ngứa, anh có thể vì vậy mà bắn ra mới là kỳ quái.

Phó Hàn Xuyên nhìn vẻ mặt đáng thương của Lâm Chi Hạ, có chút buồn cười, lại cảm thấy cô như vậy rất đáng yêu.

Anh bắt lấy ngón tay đang sờ loạn của Lâm Chi Hạ, đặt ở trên đầu v*, thấp giọng nói: “Ngoan, sờ nơi này.”

Trên lồng ngực rộng lớn là cơ bắp tinh tráng, cứng ngắc, chỉ có núm vú là mềm mại.

Lâm Chi Hạ mơ mơ màng màng bắt được, dưới sự dẫn dắt của Phó Hàn Xuyên mà âu yếm xoa bóp, trong đầu hiện lên hình ảnh Phó Hàn Xuyên gặm cắn nhũ hoa của cô.

Hàm răng day day núm vú, chính là rất sảng khoái.

Mỗi một lần bị cắn, cô đều sẽ sảng khoái đến không nhịn được mà chảy ra d*m thủy.

Cứ như vậy, người con gái đang lâm vào tình huống tuyệt vọng tựa hồ như tìm được hy vọng.

Lâm Chi Hạ mềm mại nằm dưới thân Phó Hàn Xuyên, nỗ lực chống đỡ thân thể, cô vùi đầu vào trước ngực Phó Hàn Xuyên, cúi đầu hôn lên ngực anh, rồi chậm rãi đi đến trên núm vú, sau đó hé miệng, cắn lên, gặm một ngụm giống như động vật nhỏ.

“Hừ…”

Trong nháy mắt, cô liền nghe được tiếng kêu rên từ trong miệng Phó Hàn Xuyên.

Thanh âm trầm thấp, khàn khàn, vô cùng mê người.

Toàn thân Phó Hàn Xuyên nháy mắt căng chặt, xúc động trong mắt ngo ngoe rục rịch.

“Thật là tiểu yêu tinh muốn mạng người…” Anh than nhẹ.

Lâm Chi Hạ ngay lúc này đây đều không nghe được Phó Hàn Xuyên nói cái gì, chỉ cảm thấy trọng lượng đè trên người giống như càng ngày càng nặng, cô bị lực lớn cuốn vào, hai chân vẫn luôn mở rộng bị va chạm đến run run, cả người mềm nhũn.

Tiểu huyệt không ngừng bị cọ xát, tuy rằng vẫn luôn có d*m thủy nhưng là vẫn bị cọ xát đến nóng lên, dường như muốn bị thiêu cháy.

Bị đụng vào…

Cô lại bị thao đến chỗ kia…

Ở chỗ sâu nhất trong hoa huy*t, cô chính mình cũng không nói rõ được một điểm mẫn cảm chỉ có côn th*t của Phó Hàn Xuyên mới đụng được tới.

Phó Hàn Xuyên như là cố ý, không ngừng hướng tới chỗ kia của cô mà đâm vào.

“A… hu hu … thật thoải mái… từ bỏ… hu hu… đừng đụng nơi đó… a…”

Cô đã không biết chính mình đang nói cái gì, những lời vừa nói ra tất cả đều là theo phản ứng sinh lý.

Lâm Chi Hạ cảm giác như chính mình đang bị làn sóng cuốn đi, lúc lên lúc xuống, lại bị Phó Hàn Xuyên kéo về, sau đó… lại là một cơn sóng thật lớn đánh lại đây.

Trong khoảnh khắc, cả người cô như bị bao phủ.

Mà trong một giây đồng hồ, trong đầu cô như có pháo hoa nở rộ, màu sắc rực rỡ phân tán…

Cô tới rồi…

Lại cao trào…

Vui sướng đầm đìa, toàn thân đều là cảm giác tê dại, còn có hoa huy*t lại co rút, d*m thủy tràn lan chảy xuôi ra ngoài,…

Hết thảy đều là khoái cảm quen thuộc.

Chẳng qua lần này, hoa huy*t lại nhiều thêm một cỗ nhiệt nóng.

Cỗ nhiệt nóng bỏng đánh sâu vào vách trong mẫn cảm.

Là Phó Hàn Xuyên bắn!

Rốt cuộc…

Tinh dịch nghẹn hồi lâu như vậy, toàn bộ đều vọt ra, hung hăng mà bắn ở hoa huy*t, vừa nhiều vừa đặc sệt.

Ở thời điểm anh bắn tinh, phần cán của côn th*t trướng lớn lập tức ngăn chặn cửa huyệt.

d*m thủy của cô, tinh dịch của anh, tất cả đều bị chặn lại ở bên trong.

Tràn đầy một bụng, làm cho bụng nhỏ của Lâm Chi Hạ đều nhô lên.

Bất quá cũng may, trận kích tình kịch liệt này rốt cuộc kết thúc, cô cũng có thể thở ra một hơi.

Lâm Chi Hạ nhắm mắt lại, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng thở dốc, đắm chìm thật lâu trong dư vị cao trào còn chưa biến mất, mệt đến cơ hồ muốn ngất xỉu.

Phó Hàn Xuyên ghé vào trên người cô, trên gương mặt tuấn lãng đều là thỏa mãn cùng tươi cười sung sướng, thật lâu cũng không tiêu tan.

Không gì có thể làm cho người ta vui vẻ hơn là thể xác cùng tinh thần hoàn toàn kết hợp.

Lúc sau, Lâm Chi Hạ ngủ trong chốc lát, Phó Hàn Xuyên ôm cô vào phòng vệ sinh tắm rửa cô cũng chưa tỉnh lại, hoàn toàn đem thân thể giao cho người đàn ông đùa nghịch.

Phó Hàn Xuyên lại một lần nữa đem ngón tay đút vào hoa huy*t, ra ra vào vào trừu động.

Cô nhíu nhíu mày, giống như động vật nhỏ bị quấy nhiễu, đột nhiên mở to mắt, ngoài miệng còn khẩn trương nhìn chằm chằm anh nói: “Không cần.”

“Ngoan, không làm, đừng khẩn tưởng.” Phó Hàn Xuyên thấp giọng trấn an: “Tinh dịch bắn vào cần phải lấy ra, lấy ra hết liền tốt rồi.”

Sau khi Lâm Chi Hạ nghe xong, cảm thấy có chút mắc cỡ, nhưng mà việc thân mật nhất cũng đã làm rồi, hơn nữa cô cũng mệt mỏi quá sức, vậy nên đành dứt khoát nhắm hai mắt lại, tùy ý động tác của Phó Hàn Xuyên.

Cứ như vậy, cô ở dưới sự chiếu cố của Phó Hàn Xuyên tắm rửa thoải mái dễ chịu, còn ngâm trong bồn tắm mát xa chốc lát, toàn bộ quá trình đầu ngón tay cũng chưa từng động một chút.

Chờ lúc Phó Hàn Xuyên đem cô đặt lên giường, cô mới thanh tỉnh lại.

Vành mắt như cũ có chút hồng, có thể là vừa rồi khóc quá lâu, bất quá hai mắt vẫn trong suốt, sáng bóng, hiển nhiên là tỉnh táo rồi.

Nếu thanh tỉnh, cô nhớ tới một sự việc rất quan trọng kia.

“Ông xã.”

“Ừm?”

Phó Hàn Xuyên mở điều hòa, lại đắp chăn, đem Lâm Chi Hạ thơm tho mềm mại ôm vào trong ngực.

“Ông xã, anh nói anh thích em bốn năm, vậy bốn năm trước, chúng ta đã gặp nhau sao?”

Sau khi Lâm Chi Hạ nghe Phó Hàn Xuyên nói ra, trong lòng liền có nghi vấn này, vẫn luôn muốn hỏi nhưng mà không tìm được cơ hội để nói mà thôi.

Cô chính mình cũng suy nghĩ thật lâu, nỗ lực muốn truy tìm ký ức bốn năm trước.

Nhưng mà bốn năm trước, cô bất quá chỉ là một nữ sinh cao trung bình thường, mỗi ngày bận rộn với chuyện ôn thi đại học và sinh hoạt thường ngày, không phải đọc sách thì chính là đọc sách, buồn tẻ, vô vị.

Sự việc khắc sâu nhất lúc đó chính là cô không đậu đại học theo yêu cầu của cha mẹ, bị cha mẹ cùng chị gái quở trách thật lâu, một sự việc khác chính là lúc uống say ở đêm tốt nghiệp bị cha mẹ cấm túc ở nhà, toàn bộ kỳ nghỉ hè đều không ra khỏi cửa.

Trừ cái này ra, cô thật sự cái gì cũng đều không nhớ rõ.

Lại nói, một người đàn ông anh tuấn, soái khí như Phó Hàn Xuyên, nếu cô thật sự gặp qua hẳn sẽ là ấn tượng khắc sâu mới đúng, không có khả năng sẽ quên.

Bọn họ thực sự đã từng gặp qua sao?

Trong lòng Lâm Chi Hạ ngập tràn nghi hoặc.

“Em muốn biết?” Phó Hàn Xuyên nâng nâng mày, trong đồng tử đen nhánh có thứ gì đó hiện lên.

“Em muốn biết, rất rất muốn.” Đã trải qua lễ rửa tội lần trước, Lâm Chi Hạ đã quen nói ra lời trong lòng với Phó Hàn Xuyên.

“Nói cho em cũng được, nhưng mà…” Phó Hàn Xuyên cố ý kéo dài một chút.

“Anh có điều kiện gì?”

“Chúng ta lại làm một lần, ở trên cái sofa kia?” Phó Hàn Xuyên nói ra yêu cầu của mình.

Lại làm…

Tiểu huyệt vừa mới thoải mái của Lâm Chi Hạ lại run rẩy một chút, có chút chua xót, lại có chút hưng phấn, chỉ là chua xót chiếm nhiều hơn.

Thân thể của cô rất mệt nhưng trong lòng có chút rung động.

Cô muốn biết Phó Hàn Xuyên vì cái gì mà thích mình, muốn biết bọn họ khi nào đã gặp nhau, thật sự là rất muốn biết.

Phó Hàn Xuyên trầm mặc, không có thúc giục cô, chỉ lẳng lặng chờ đợi.

Sau lưng trầm tĩnh, anh nhất định sẽ đạt được. Trong lòng thầm chắc chắn Lâm Chi Hạ sẽ nhảy vào bẫy rập của anh.

Trong đầu anh thậm chí hiện lên hình ảnh lần làm tình lúc sau… Lâm Chi Hạ sẽ ngồi ở trên người anh, tư thế nữ trên nam dưới, côn th*t sẽ thao thật sâu vào tiểu huyệt của cô, chỉ cần eo bụng anh đỉnh lên, liền có thể thao cô dễ như trở bàn tay.

Người con gái yêu kiều, mềm mại sẽ bị anh thao đến lúc lắc, thân hình tuyết trắng không ngừng lay động, vú lớn mềm mại sẽ nhộn nhào, nảy đến mê người…

Trong lúc suy nghĩ, dục vọng thật vất vả mới tiêu tán một ít lại quanh quẩn trên người Phó Hàn Xuyên, nhiệt lưu cuồn cuộn đánh úp lại.

“Được.”

Sau khi Lâm Chi Hạ thận trọng tự hỏi thật lâu mới chậm rãi phun ra một chữ.

Ngược lại là Phó Hàn Xuyên, anh hỏi lại một lần: “Em chắc chắn?”

“Em chắc chắn, dù ở… trên sofa, em cũng có thể.”

Chăn lúc trước vừa mới đắp lên không lâu lập tức bị xốc lên, Phó Hàn Xuyên ôm Lâm Chi Hạ hướng tới sofa mà đi đến.

Một tràng kích tình kịch liệt cứ như vậy bắt đầu.

Hồi lâu… hồi lâu… hồi lâu sau.

Sắc trời tối sẩm, bụng Lâm Chi Hạ đói đến kêu vang nhưng thứ gì cũng đều không muốn ăn, cô chỉ muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhưng lại bị anh gắt gao kiềm chế eo thon, ấn xuống một chút mà thao.

Chờ Phó Hàn Xuyên làm xong, Lâm Chi Hạ hoàn toàn ngất đi rồi, kêu cũng không tỉnh.

Người đàn ông xảo trá một bên ôm cô, một bên ở bên tai cô nói nhỏ, đem chuyện cũ nhất kiến chung tình bốn năm trước từ từ kể ra.

Sau khi nói xong.

Phó Hàn Xuyên cười nhạt: “Anh đã nói cho em, nhưng là em không nghe thấy.”

– ——————————

Gọi anh là Phó Phúc Hắc quả không sai ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.