Phó Tiên Sinh Và Phó Phu Nhân

Chương 41: Lâm Chi Hạ uống say (3)



Cho dù là Lâm Chi Hạ, thân là người thân cận nhất với Phó Hàn Xuyên cũng chưa có cơ hội được nhìn qua bộ dáng cười rộ lên của anh.

Vậy nên cho dù lúc này cô đã say đến hồ đồ, nhưng đối với chuyện này vẫn rất lưu luyến, phá lệ quý trọng.

Như là sợ hết thảy chỉ là bọt nước hư ảo, giống như nháy mắt liền sẽ tan đi.

Phó Hàn Xuyên thấy thế không nói chuyện, phảng phất đem đôi môi anh hiến tế cho Lâm Chi Hạ, tùy ý cô âu yếm, chà đạp.

Cánh môi mềm mại được lòng bàn tay non mịn vuốt ve, ái muội mà kiều diễm, giống như một loại phương thức hôn môi khác.

Phó Hàn Xuyên cũng không nhàn rỗi, thừa dịp Lâm Chi Hạ phân tâm, anh vuốt ve thân thể mềm mại dưới thân. Váy chiffon dài bị vén lên, lộ ra hai chân trắng nõn thon dài, cùng chân dài của người đàn ông đan xen vào nhau.

Lòng bàn tay nóng cháy của anh vuốt ve qua lại trên đùi cô, dưới lòng bàn tay là một mảnh tinh tế trơn mềm.

Lâm Chi Hạ không phải vô cảm, thân thể của cô ngày càng nóng, hô hấp trở nên thô nặng. Chính là chuyện này cùng phản ứng say rượu cũng không quá khác biệt, làm cô phân không rõ ràng lắm, lại càng luyến tiếc khuôn mặt của Phó Hàn Xuyên.

Trong phòng yên lặng không một tiếng động, Phó Hàn Xuyên cùng Lâm Chi Hạ đều ‘vội’ mục đích của riêng mình, chỉ có dòng khí ở quanh thân hai người không ngừng quẩn quanh.

Như là sợi dây thừng vô hình, cột bọn họ vào cùng một chỗ, làm thế nào cũng không thể tách ra.

Ngón tay Phó Hàn Xuyên sờ đến đùi trong của Lâm Chi Hạ, hướng đến địa phương bí ẩn vuốt ve. Đầu ngón tay anh rất nhanh đã sờ đến mảnh vải mỏng, sau đó là một trận xúc cảm ẩm ướt.

Cô thế nhưng như vậy liền ướt.

Hôm nay Lâm Chi Hạ giống như làm từ nước.

Anh điều gì cũng chưa làm, cô đã xuân triều kích động.

Quần lót chảy ra vệt nước, chỉ sợ tiểu huyệt đã d*m thủy lan tràn.

Phó Hàn Xuyên đối với điều này vừa lòng cực kỳ, biểu tình trên mặt càng thêm sung sướng, tươi cười cũng càng trở nên xán lạn.

Phảng phất như có ánh sáng chiếu vào trong mắt anh.

“Anh cười rộ lên… thật là đẹp mắt…”

Lâm Chi Hạ lặp lại nời này một lần nữa.

Bất quá không sao, dù sao Phó Hàn Xuyên nghe cũng không cảm thấy phiền chán.

Lâm Chi Hạ cũng cười theo, chậm rãi nói: “Rõ ràng cười rộ lên đẹp như vậy… Vì sao… vì sao anh vẫn luôn xụ mặt… vẫn là… vẫn là nên cười nhiều… hì hì…”

Phó Hàn Xuyên nghe vào trong tai, trả lời: “Về sau chỉ cười với mỗi em.”

“Đương nhiên chỉ có thể cười với em, không thể… không thể cười với người phụ nữ khác, sẽ bị… sẽ bị cướp đi.” Lâm Chi Hạ hốt hoảng, so với bình thường lớn mật hơn rất nhiều, dục vọng chiếm hữu toàn bộ đều nói hết ra.

Phó Hàn Xuyên buồn cười, không nghĩ tới trong lòng cô còn có sự lo lắng như vậy, lời nói chứa ý cười: “Có đoạt cũng không đi, anh chỉ là của em.”

“Em… Em…. Em?” Trên mặt Lâm Chi Hạ nổi lên một trận nghi hoặc.

“Ừm, của em.” Phó Hàn Xuyên một bên nói, một bên hướng đến trên người cô vuốt ve. Bàn tay anh không đụng vào tiểu huyệt mà là thâm nhập vào trong áo, lòng bàn tay với một cái đã bắt được nội y ren bao bọc lấy nơi tròn trịa, ở trong lòng bàn tay xoa xoa bóp bóp.

“A…” Tiếng rên rỉ của Lâm Chi Hạ lập tức phát ra, lông mày cô giật giật, thở phì phò từng ngụm từng ngụm, cảm thấy thân thể kỳ quái nhưng lại không biết phải nên làm gì.

Một cỗ cảm xúc bối rối dâng lên, cảm thấy có chút ủy khuất.

Phó Hàn Xuyên bắt giữ chuẩn xác biểu tình của cô, môi hôn lên ngón tay cô, thanh âm trầm thấp: “Anh là của em, em cũng là của anh.”

Cho nên cô sờ anh, anh đương nhiên cũng muốn sờ cô.

Phó Hàn Xuyên thỏa mãn cười trộm, động tác trên tay cũng không dừng lại. Anh đem nội y đẩy lên trên, lòng bàn tay kề sát vú đầy đặn, xoa bóp khối thịt mềm mại, tùy ý mà nhào nặn thành bất cứ hình dạng gì.

Vừa mềm, vừa đẹp mắt, lại sống động trắng nộn.

Không gì có thể sánh bằng.

Ngực Lâm Chi Hạ từng trận tê dại, hô hấp lại dồn dập thêm. Cô thật ra cũng không phải không thoải mái, chỉ là điều này đã quấy rầy cô nhìn Phó Hàn Xuyên.

Bất quá anh nói như vậy, trong nháy mắt đã trấn an cảm xúc của cô, thậm chí cô còn cao hứng tới mức quên mất bàn tay đang ở trên người cô làm xằng làm bậy, trong đầu chỉ còn lại lời nói của Phó Hàn Xuyên.

Cái gì mà anh, đều là của cô.

Mặt cô đỏ bừng, si ngốc mà cười, cánh tay vô lực buông xuống.

Một khắc trước ngón tay còn vuốt ve môi mỏng của Phó Hàn Xuyên, ngay sau đó đã dán lên trên cánh môi ẩm ướt của cô.

Lâm Chi Hạ chu môi, hôn hôn lòng bàn tay anh, lầm bầm làu bàu: “Của em… Anh là của em.”

Phó Hàn Xuyên nhìn động tác của cô, dục hỏa nháy mắt đã bị khơi lên. Cả người anh khô nóng, thân thể tiến về phía trước, xúc động như mãnh hổ muốn cắn nuốt cô.

Anh cúi đầu, đột nhiên hôn cô.

Môi kề môi, trong lúc sự tình diễn ra, ngón tay Lâm Chi Hạ vẫn chưa kịp lấy ra, bị kẹp ở giữa hai đôi môi.

Động tác của Phó Hàn Xuyên hung mãnh, đầu lưỡi vội vàng mà đi vào, không chỉ có liếm láp môi Lâm Chi Hạ, tay của cô cũng bị mút vào, liếm đến ướt dầm dề.

Hàm răng anh cắn một cái, ăn ngón tay cô vào trong miệng, sau đó để lại trên đốt ngón tay cô một vết dấu răng.

“A…”

Lâm Chi Hạ kiềm lòng không được nhắm mắt lại, trên ngón tay có hơi nhói nhói, sau đó tim như là đập bùm bùm.

Đều nói tay đứt ruột xót, đại khái chính là như thế.

Phó Hàn Xuyên liếm đốt ngón tay cô vài vòng, sau đó lại hướng tới cánh môi bị vắng vẻ, đầu lưỡi anh cạy ra một khe hở, tiến nhanh vào trong miệng cô, cùng cái lưỡi ẩm ướt giao triền bên nhau.

Anh một mặt hôn, một mặt mút vào, đem cả nước bọt trong miệng Lâm Chi Hạ cũng đều nuốt xuống.

Như là nước sốt, thật ngọt thật ngọt.

Phó Hàn Xuyên trầm mê trong hơi thở thơm ngọt của cô, thân thể cường tráng cũng theo đầu lưỡi dán sát vào người cô.

Chân dài của anh đè lại hai chân Lâm Chi hạ, đầu gối đặt giữa hai chân của cô, chậm rãi vẽ vòng tròn, kích thích thịt môi mẫn cảm, âu yếm giống như cái miệng nhỏ bên trên.

Đôi bạch thỏ no đủ trước ngực cô cũng không bị vắng vẻ, khóa áo ngực đã sớm bị cởi bỏ, một tay anh ở trong áo, một tay ở bên ngoài. Tay ở trong xoa nắn đến càng nóng càng căng, bầu vú còn bị quần áo bên ngoài cọ xát. Tất cả đều tạo ra khoái cảm làm cô run rẩy, núm vú hồng kiều diễm cũng cứng rắn nhô lên.

Hô hô…

Cô muốn thở không nổi…

Lâm Chi Hạ liều mạng thở hổn hển, toàn thân trên dưới đều như bị ngọn lửa bao vây, yết hầu cũng khô nóng, ngực rầu rĩ phát đau.

Phản ứng thân thể xa lạ lại quen thuộc, khó chịu rồi lại vui sướng. Trên dưới toàn thân, mỗi một tế bào đều kêu gào vui thích.

Cô vốn là đã uống say, não càng thêm hỗn độn, điểm duy nhất không thay đổi là thân thể gắt gao dựa sát vào Phó Hàn Xuyên, không muốn buông tay.

– —————————–

Ỏoo, ngọt quá trờii ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.