Tin nhắn được gửi thành công, Phó Ngàn Tư tự nhiên cảm thấy hơi hối hận.
Emoji mèo con ngửa đầu nhìn tin nhắn trước đó, ánh mắt xinh đẹp chớp chớp, khi nhìn nó tự nhiên cũng khiến lòng người trở nên mềm mại.
Ban đầu cô nghĩ rằng biểu tượng cảm xúc này rất dễ thương, phù hợp với hình ảnh xinh đẹp của cô nhưng sau khi gửi nó đi, cô đã có một cái nhìn khác.
Có vẻ như khi kết hợp với câu “Vậy mấy ngày nữa thì anh trở về?” giống như cô ấy đang cố tình làm nũng với Kỷ Hàn Trình.
May mắn thay, đã kịp rút về.
“Kỷ tổng, cách đây nửa giờ trước tất cả những người phụ trách Thịnh Lâm đã có mặt đầy đủ, theo lệ ngài định về khách sạn nghỉ ngơi trước hay là……” Khi rời khỏi sảnh sân bay, Mạnh Cảnh sắp xếp công việc như thường lệ,sau đó thông báo một chút bên phía Thịnh Lâm và im lặng đợi anh cho chỉ thị.
Nhìn thấy Kỷ Hàn Trình nhếch môi, như có như không mỉm cười.
Tuy là đã theo Kỷ Hàn Trình gần ba năm, chứng kiến vô số chuyện lớn nhỏ, Mạnh Cảnh vẫn bị một màn này làm cho sốc đến nỗi phải tự động im bặt.
Kỷ Hàn Trình tuổi còn trẻ đã ngồi lên vị trí người thừa kế Phong Hằng, nếu không có thủ đoạn tàn nhẫn, tuyệt đối không thành.
Lại nói Kỷ Hàn Trình rất ít khi bộc lộ cảm xúc trong công việc, ngay cả khi ra tay với đối thủ trên thương trường nhìn có vẻ vân đạm phong khinh, vô cùng điềm tĩnh nhưng trên thực tế mỗi một nước đi đều là chọc trúng tử huyệt đối phương, hoàn toàn không hề có ý nhân nhượng. Dần dần, người dưới tay cũng quen với thái độ này, cứ theo chỉ thị và sắc mặt anh mà làm việc.
Lúc này, bất thình lình nhìn thấy đáng vẻ như có như không mỉm cười kia, trong lòng cũng tự động có một chút bất an như thể sắp tới đây là một trận phong ba bão táp.
Mạnh Cảnh đem dáng vẻ này quy thành anh đối với những người phụ trách ở Thịnh Lâm bất mãn trào phúng mà nhắn tin nhắc nhở.
– –
Kỷ Hàn Trình rũ mắt nhìn emoji trên màn hình.
Một chú mèo con xinh đẹp đang lười biếng ngửa đầu nhìn lên nhìn tin nhắn trước.
Vẻ ngoài xinh đẹp và có phần kiêu hãnh đó có phần giống với Phó Ngàn Tư.
Giây tiếp theo, emoji cùng hàng ký tự bên dưới nhanh chóng bị thu hồi, sau lại không hề có bất kì động tĩnh gì như thể cô ấy đang có cái gì đó làm cho chột dạ mà im lặng.
Kỷ Hàn Trình mỉm cười, đại khái cũng đoán được nguyên nhân.
Anh gõ: 【 Anh đã nhìn thấy rồi? 】
Phó Ngàn Tư: “……”
Cho nên mới nói,đàn ông chính là hư như vậy, thấy được thì thôi đi, còn muốn một hai phải nói thẳng ra.
Cảm thấy trên mặt có chút nóng, cũng không biết nên trả lời như thế nào, dứt khoát cảm thấy không hồi thì hơn.
Cô ôm má, dùng chiếc thìa nhỏ khuấy đều cà phê trong cốc.
Qua một lúc, Kỷ Hàn Trình lại gửi một giọng nói.
Rút kinh nghiệm lần trước, trước khi click mở nó, Phó Ngàn Tư giảm volume điện thoại xuống mức thấp nhất, sau đó mới đặt điện thoại bên tai.
Xung quanh có hơi chút ồn ào, giọng nói của người đàn ông vang lên bên tai, không hiểu sao lại vô cùng rung động lòng người: “Có thể mấy ngày nữa mới trở về,Ngàn Tư,em ở nhà nhất định phải ngoan ngoãn đó biết không?”
Phó Ngàn Tư cắn môi dưới và nghĩ: Ai cần anh dỗ ngon dỗ ngọt chứ.
Anh không ở nhà, một mình cô bá chủ một giường còn rất thoải mái.
– –
Bất quá, mặc dù ra vẻ không quan tâm nhưng kỳ thực Kỷ Hàn Trình không ở nhà, Phó Ngàn Tư từ đáy lòng mà nói vẫn là có chút không quen.
Ban ngày thì còn tốt, cùng Lương Khấu dùng bữa tại một số nhà hàng nổi tiếng trên Internet sau đó là ngâm suối nước nóng…mỗi ngày trôi qua đều rất sinh động.
Nhưng khi đến tối, căn biệt thự của họ yên tĩnh vô cùng.
Trước đây, mỗi buổi tối trước khi ngủ, Phó Ngàn Tư luôn được Kỷ Hàn Trình ôm vào lòng, vờn quanh chóp mũi đều là hơi thở mát lạnh lẫn hương vị thanh mát sạch sẽ trên người anh.
Thật vất vả lắm mới thoát khỏi ma trảo của cẩu Kỷ, theo lý mà nói lẽ ra cô nên cảm thấy vô cùng thoải mái chứ không phải trằn trọc mãi không thể ngủ như thế này, đêm đầu tiên trực tiếp mất ngủ,đêm sau nửa đêm tận hai giờ sáng mới chợp mắt được.
Lúc Kỷ Hàn Trình gọi điện thoại đến, Phó Ngàn Tư đang dựa vào đầu giường, cả người đều lười biếng và vô cùng vô cùng buồn ngủ không muốn nói chuyện.
Giọng anh không tự giác mà chậm lại: “Tối hôm qua em ngủ không ngon sao?”
Phó Ngàn Tư “Ừm” một tiếng, bởi vì không ngủ đủ, đầu óc lại choáng váng, giọng nói vừa lười biếng vừa giống như đang làm nũng: “Ngủ không được, đã hai ngày rồi.”
“Tại sao lại không ngủ được?”
Phó Ngàn Tư nhướng mi, làm gì có lý do nào, nếu biết tại sao, cô đã không bị mất ngủ nhiều ngày như vậy rồi.
Yếu ớt hừ hừ: “Không biết,có lẽ là do không quen.”
Hai chữ cuối cùng vừa thốt ra, Phó Ngàn Tư mới phản ứng lại, hối hận muốn cắn đứt đầu lưỡi chính mình.
Tại sao cô có thể nói hai từ “Không quen” kia chứ, nghe thế nào cũng giống như cô đang oán trách việc anh rời đi.
Lời nói không có khả năng rút về, Kỷ Hàn Trình bên kia hiển nhiên nghe được, anh bật cười: “Em nói không quen…… Ý là không quen không có anh bên cạnh sao?”
Phó Ngàn Tư: “……”
Đúng là cái đồ C-U-Ồ-N-G T-Ự L-U-Y-Ế-N.
“Là do uống cà phê trước khi đi ngủ được rồi chứ?” Cô bịa chuyện.
“Thật sao..” Người đàn ông nhẹ nhàng trả lời “Vậy thì sau này em đừng uống, còn…”
Nói tới đây thì dừng lại, Phó Ngàn Tư theo bản năng hỏi: “Còn gì nữa?”
“Mấy ngày này,trước khi đi ngủ,chúng ta đổi đồ”
Phó Ngàn Tư: “……”
Sở dĩ lúc này không có lời gì để nói, không phải vì quan tâm hình tượng mà là đối phương quá mức vô sỉ quá giỏi trong việc đùa bỡn người khác, ngoài việc mắng anh là “Đồ không biết xấu hổ”, Phó Ngàn Tư không còn cách nào khác để phản kích.
So sánh hai bên,xem chừng cô còn bị coi thường mình là một cô gái nhỏ thẹn quá thành giận chưa hiểu việc đời.
Ngay từ ban đầu chiếc bập bênh kia đã nghiêng về phía cô ấy.
Không thể như vậy được.
Cô không nói chuyện, người bên kia giống như được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, giọng nói giống như đang dỗ dành, trầm giọng hỏi: “Được không?”
Bị giọng nói dịu dàng của anh làm cho mê hoặc, Phó Ngàn Tư theo bản năng liếc mắt về phía tủ kính đặt quần áo.
Ngay cả khi cô đang ở rất xa, cô cũng có thể nhìn thấy áo ngủ của Kỷ Hàn Trình treo ngay ngắn ở trong ngăn áo ngủ.
Phần lớn đồ ngủ của anh đều là màu tối, bởi vì có nước da trắng cho nên lúc mặc áo ngủ màu đen, cổ áo tùy ý rộng mở, mơ hồ có thể nhìn thấy cơ bắp như ẩn như hiện…… Thoạt nhìn có phần hơi cấm dục.
Nhanh chóng thu lại suy nghĩ đen tối.
Vội vàng trả lời: “Không cần.”
Kỷ Hàn Trình giống như xác nhận lại giống như đang dụ dỗ: “Thật sự không cần sao?”
Phó Ngàn Tư rất kiên định: “Không cần.”
Anh bật cười, là tiếng cười dịu dàng mang theo sự cưng chiều: “Phó Ngàn Tư, vậy em không cần ở nhà trộm mặc.”
“……”
Ai trộm mặc chứ, áo ngủ của anh làm bằng vàng sao?
Phó Ngàn Tư hừ một tiếng, trả lời vô cùng kiên định: “Em mới không trộm mặc, ai trộm mặc người đó là cẩu.”
Kỷ Hàn Trình khẽ cười, đối với lời này của vợ mình rất không tỏ ý kiến.
Kết quả đến buổi tối, những lời nói kiên định ban sáng lúc này giống như tự vả vào mặt mình.
Sau khi lăn qua lộn lại trên giường một lúc lâu, cuối cùng vẫn là cái người không có cốt khí nhất, cô bật người ngồi dậy.
Rèm cửa trong phòng ngủ mở một nửa, ánh trăng dịu dàng tùy ý chiếu qua khung cửa sổ. Phó Ngàn Tư đi chân trần, nhón chân nhẹ nhàng di chuyển đi đến tủ kính đặt quần áo, như thể sợ bị ai đó bắt ngay tại trận.
Tay lướt qua một loạt áo ngủ, sau khi do dự thu tay đấu tranh nhiều lần, Phó Ngàn Tư cuối cùng cũng nghiến răng chọn một cái mình cảm thấy thoải mái nhất khi chạm vào
…… Cảm giác chính mình như một tên biến thái.
Sau lại nghĩ, tại sao cô lại giống như người có tật giật mình?
Dù sao Kỷ Hàn Trình cũng không có ở nhà, cho dù cô có mặc hết quần áo trong tủ của anh đêm nay,người nọ cũng không phát hiện được.
Vì vậy, sau khi hợp tình hợp lý thay đổi áo ngủ, cô còn bật đèn lên và nhìn vào gương.
Quần dài quá cho nên dứt khoát không cần mặc, dù sao thì áo ngủ cũng vừa vặn che tới đùi, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn.
Phó Ngàn Tư sinh ra đã xinh đẹp, cho dù có khoác Prada lên cũng vẫn xinh đẹp huống chi bây giờ là áo ngủ nam.
Sau khi mặc xong, cái loại hơi thở mát lạnh quen thuộc cũng lập tức đem cô bao vây, và phải mất một lúc sau khi thích ứng mới chậm rãi từ từ biến mất.
Phó Ngàn Tư tắt đèn trở lại giường, sau đó cô nhắm mắt lại.
Có hơi thở thuộc về anh, Phó Ngàn Tư rốt cuộc cũng được một đêm yên giấc.
– –
Đương nhiên,chuyện trộm áo ngủ mặc này tuyệt đối không thể để cho Kỷ Hàn Trình biết.
Mặc dù mối quan hệ giữa hai người đã có bước ngoặt lớn vào đêm trước khi Kỷ Hàn Trình đi công tác,thứ nhất không ai biết điều đó, thứ hai chân trước cô vừa mới nói xong “Ai trộm mặc người đó là cẩu”, chân sau đã trộm mặc, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy mình không có cốt khí.
Tuy nhiên,cô vẫn cảm thấy tính tình mình còn đặc biệt tốt.
Dù sao,trên tay cũng có tất cả lịch trình công tác lần này của Kỷ Hàn Trình, chỉ cần trước khi anh trở về thay lại áo ngủ bản thân, chuyện cô lén trộm mặc áo ngủ tất nhiên thần không biết quỷ không hay.
Lần này đảm bảo không được xảy ra bất kỳ sai lầm nào, trước hai ngày Kỷ Hàn Trình trở về, sẽ thay lại áo ngủ chính mình.
Cẩu Kỷ có khả năng sẽ về trước một ngày và sẽ không sớm hơn hai ngày mà đúng không?
Quá hoàn mỹ.
Đêm nay, Phó Ngàn Tư sau khi tắm xong, cô bắt đầu xem bộ phim kinh dị mà Tạ Âm đề cử ban sáng. Không phải lá gan cô lớn mà là chỉ khi thỉnh thoảng cô mới chiều theo ý thích điên rồ kia.
Hiệu ứng âm thanh và hình ảnh của bộ phim này rất đáng sợ, Phó Ngàn Tư nhìn qua kẽ tay, xem đến mức vừa khiếp vừa hoảng, quyết định đóng Ipad và ném nó sang một bên ghế sofa, lên giường ôm chăn nằm xuống.
Bởi vì bầu không khí ngột ngạt và đáng sợ của bộ phim còn đọng lại trong tâm trí, ngay cả bây giờ đang mặc áo ngủ của Kỷ Hàn Trình cũng vô tác dụng, Phó Ngàn Tư không biết lăn qua lộn lại bao lâu, rốt cuộc vẫn chưa ngủ được.
Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy có người mở cửa phòng ngủ.
Phó Ngàn Tư lập tức dừng lại động tác, cô nhắm mắt lại, cả người run cầm cập.
Là ai?
Dì Trương buổi tối đều ngủ ở dưới lầu trong phòng bảo mẫu, cũng sẽ không bao giờ tự ý đi lên huống chi là chưa được cô cho phép đã tự ý đi vào phòng ngủ của cô.
Quản gia người làm không được qua đêm ở đây,nếu người đến là người ngoài thì càng không có khả năng. Căn biệt thự này của họ được trang bị hệ thống báo nguy tự động và an ninh tiên tiến nhất thế giới, thậm chí còn có vệ sĩ đi tuần tra suốt ngày đêm.
Nhưng, vạn nhất cái kia thì sao?
Tim Phó Ngàn Tư đập càng lúc càng nhanh, cô nắm chặt chăn bông, âm thầm sợ hãi.
Trong không khí, phảng phất giống như có một sợi dây cung kéo chặt.
Tiến vào còn đóng cửa lại, động tác vô cùng nhẹ nhàng nhưng cửa vẫn phát ra một chút tiếng động.
Trong đầu đều là hình ảnh kẻ sát nhân cuồng biến thái, lại còn bị âm thanh này kích thích một cái cả người đã không ngừng run lên.. sợ hãi đến mức không thể hét ra tiếng.
Giây tiếp theo, cô ngửi thấy hơi thở quen thuộc cùng giọng nói trầm thấp vang lên trong phòng ngủ: “Ngàn Tư?”
Trong nháy mắt, Phó Ngàn Tư hoài nghi chính mình bị ảo giác, nếu không, tại sao giọng nói của tên sát nhân cuồng biến thái này lại giống Kỷ Hàn Trình đến vậy?
Cô vô thức nhô đầu ra khỏi ổ chăn, nhìn ra phía cửa.
Nương theo ánh sáng vụn vặt, cô có thể nhìn thấy người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, dáng người, gương mặt hay thậm chí là hơi thở đều là của Kỷ Hàn Trình.
Không biết có phải vì trong lúc sợ hãi được nhìn thấy anh chân chân thực thực trước mắt hay không mà vào khoảnh khắc nhìn thấy Kỷ Hàn Trình đó, sóng lòng Phó Ngàn tư vô cùng trào dâng, lập tức xốc chăn lên rồi chạy thẳng về phía cửa.
Còn vài bước cuối cùng, chẳng chút nghĩ suy,Phó Ngàn Tư cơ hồ là nhào thẳng vào trong lòng ngực Kỷ Hàn Trình.
Kỷ Hàn Trình vững vàng đỡ lấy cô, bế cô lên rồi đi vài bước, anh vươn tay bật đèn phòng ngủ, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Gặp ác mộng sao?”
Phó Ngàn Tư lúc này gần như không thể nói nên lời, chỉ có thể run lên và lắc lắc đầu, hai tay cô hoàn qua vai anh, đem đầu vùi trong lòng ngực, cố gắng tìm kím cảm giác an toàn.
Phải qua một lúc lâu sau, cô mới thấp giọng lẩm bẩm một tiếng: “Sao anh lại về sớm như vậy?”
“Em còn tưởng là ăn trộm.”
“Hoặc là sát nhân cuồng biến thái……”
“Trước khi ngủ em còn xem phim kinh dị……”
Càng nói càng ủy khuất, cuối cùng còn trách anh vào cửa không nói gì.
Mái tóc xoăn đen của cô xõa lung tung trên đầu vai anh, Kỷ Hàn Trình một tay vuốt ve khuôn mặt cô, vén tóc cô sang một bên sau đó mới thấp giọng cùng cô giải thích: “Anh tưởng em đã ngủ rồi.”
Hai tay cô bám chặt lấy vai anh, được anh nhẹ giọng dỗ dành, cảm thấy càng ngày càng ủy khuất: “Còn không phải vì không ngủ được mới xem phim kinh dị sao? Ai biết anh lại đột nhiên trở về.”
“Ừm, là anh sai,tất cả đều là lỗi của anh…” Kỷ Hàn Trình cứ như vậy mà ôm cô, nhẹ nhàng vỗ về an ủi “Không sợ nữa, anh về rồi.”
Có lẽ sự hiện diện của cẩu Kỷ thực sự có tác dụng trấn an, hoặc có lẽ, theo thời gian, sau khi Phó Ngàn Tư sợ bóng sợ gió một hồi cuối cùng cô cũng dần bình tĩnh lại.
Cô quay đầu nhìn anh, phát hiện Kỷ Hàn Trình vừa ôm vừa dỗ,như thể xem cô là một đứa trẻ, ngay lập tức liền cảm thấy xấu hổ không ngừng vùng vẫy: “Anh mau để em xuống.”
Kỷ Hàn Trình không hề bị dao động, dịu dàng hỏi cô: “Không sợ nữa?”
“Không sợ” Phó Ngàn Tư cảm thấy chính mình lúc này rất mất mặt, cố ý ho nhẹ một tiếng rồi nói sang chuyện khác “Tại sao anh lại về sớm như vậy, ngay cả cho người ta chút tâm lý chuẩn bị cũng không có.”
Khi lời nói đó vừa rơi xuống, không đợi Kỷ Hàn Trình trả lời, cô đột nhiên nhớ ra có một chuyện quan trọng hơn —
Trên người cô vẫn còn mặc áo ngủ của anh!
Lúc này thân thể hai người cách nhau rất gần, chất liệu đồ ngủ trên người Phó Ngàn Tư lại cực kỳ mỏng, chỉ cần hơi có một chút động tác, tất cả giác quan sẽ phóng đại, đặc biệt rõ ràng.
Cô nhìn xuống bàn tay vẫn đang đặt trên vai anh, ánh mắt rơi vào chiếc áo ngủ sa tanh màu đen trên người mình, còn có đôi chân thon dài trắng nõn, không biết vì sao, cô nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước miếng.
“Em…… Cái này, anh ngàn vạn đừng hiểu lầm, hôm nay là do lúc tắm lấy nhầm quần áo, không phải cố ý……” Phó Ngàn Tư bắt đầu ngụy biện, cô cũng biết rằng cẩu Kỷ căn bản sẽ không tin vào điều đó chút nào cho nên giọng mới càng nói càng nhỏ.
Giây tiếp theo, hô hấp đột nhiên ngừng lại, ngón tay vô thức nắm chặt tây trang anh.
“Ngàn Tư” Kỷ Hàn Trình thấp giọng gọi tên cô, giọng từ tính trầm thấp vô cùng dễ nghe nhưng lại đầy rẫy nguy hiểm “Chuyện trộm áo ngủ này, chúng ta đêm nay cứ từ từ tính sổ”