Phiêu Miểu 7 - Quyển Thần Đô

Chương 35: Đường muội



Phiêu Miểu 7 – Quyển Thần Đô

Tác giả: Bạch Cơ Quán

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Hồi 5: Bán Diện Trang

Chương 35: Đường muội

Ngày hôm sau, Nguyên Diệu và Ly Nô đều mặc nữ trang, búi tóc thành kiểu của nữ nhân, hóa trang thành nha hoàn, lấy tên là Tiểu Hiên và Tiểu Ly, được Bùi Tiên lấy danh nghĩa tặng quà mà đưa vào Tề Vương phủ.

Xã hội thời Đường, nô bộc không phải là người tự do, có thể bị chủ nhân tùy ý tặng hoặc mua bán, việc quý tộc tặng nô bộc cho nhau là chuyện rất thường thấy.

Vì được tặng cho Bùi Ngọc Nương, sau khi vào nội viện, Nguyên Diệu và Ly Nô được sắp xếp dưới quyền của Gia Nhi.

Dù Gia Nhi đã được Bùi Tiên báo trước nhưng khi thấy Nguyên Diệu và Ly Nô đứng trước mặt mình, nàng vẫn phải bình tĩnh lại mới có thể miễn cưỡng chấp nhận thực tế.

Gia Nhi quan sát Nguyên Diệu và Ly Nô, nói: “May là hình dáng hai ngươi không quá vạm vỡ, dung mạo cũng không có gì lạ, trang điểm đậm một chút thì vẻ bề ngoài có thể qua mặt người khác, không bị phát hiện là nam nhân. Hai ngươi ít nói chuyện thôi, việc gì cũng không cần làm, chỉ giả vờ chăm sóc phu nhân là được rồi. Buổi tối hai ngươi không thể ngủ chung với các nha hoàn khác trong phòng khách mà sẽ ngủ ở phòng chứa đồ cạnh phòng phụ. Haizz, đây là chuyện quái quỷ gì thế này, hai ngươi chắc chắn không được để lộ thân phận.”

Nguyên Diệu gật đầu liên tục, nói: “Được rồi, tất cả nghe theo sự sắp xếp của Gia Nhi cô nương.”

Ly Nô nói: “Nha đầu, dẫn gia đi gặp chủ mẫu của ngươi.”

Gia Nhi không vui nói: “Gọi là nha đầu gì chứ, ta tên là Gia Nhi. Trong phủ này, ngươi phải gọi ta là Gia Nhi tỷ tỷ.”

Ly Nô đành phải nói: “Gia Nhi tỷ tỷ, dẫn gia đi gặp chủ mẫu của ngươi.”

Gia Nhi dẫn Ly Nô và Nguyên Diệu vén rèm châu, bước vào nội thất.

Bùi Ngọc Nương vẫn nằm mê man trên giường La Hán, do lò than đỏ cạnh cửa sổ đang nấu thuốc, trong không khí tràn ngập hương thơm của thảo dược.

Nguyên Diệu đứng xa xa nhìn, chỉ thấy Bùi Ngọc Nương dường như tiều tụy hơn rất nhiều so với lần gặp trước. Hắn cũng không dám nhìn kỹ, chỉ đứng xa mà nhìn.

Ly Nô chạy đến bên giường La Hán, cẩn thận quan sát Bùi Ngọc Nương và ngửi ngửi quanh người nàng.

Nguyên Diệu hỏi: “Gia Nhi cô nương, Ngọc Nương… À không, chủ mẫu vẫn còn hôn mê bất tỉnh, không ăn uống gì sao?”

Gia Nhi đáp: “Đôi khi phu nhân cũng tỉnh dậy một chút, có thể uống chút canh thuốc, ăn chút cháo nhưng tinh thần không ổn định, không tỉnh táo, cũng không thể nói chuyện bình thường.” Nguyên Diệu không biết phải nói gì.

Gia Nhi hỏi: “Hai vị đã được tướng quân tìm đến, vậy hai vị thử xem, khi nào thì phu nhân có thể tỉnh lại?”

Ly Nô khẽ hít mũi, nói: “Ngươi cho nàng uống thuốc mê như vậy hàng ngày thì sao nàng tỉnh được?”

Gia Nhi giật mình, nói: “Thuốc mê? Canh thuốc này là do A Tử gửi đến. Nàng ấy hiểu về y thuật, từng cứu Tề Vương gia, ta nghĩ nàng ấy không thể hại phu nhân nên mới tin tưởng và sử dụng thuốc của nàng.” Nghe vậy, Ly Nô bèn im lặng không nói gì thêm.

“Ta muốn gặp Tề Vương gia. Tỷ tỷ Gia Nhi, có thể giúp ta tìm một cái cớ để gặp ngài ấy không?” Ly Nô nói.

Gia Nhi đáp: “Việc này rất dễ. Tề Vương gia và Tề Vương phi rất quan tâm đến tình trạng của phu nhân, yêu cầu ta mỗi ngày cử người đến báo cáo. Hôm nay ngươi đi đi.” Ly Nô gật đầu rồi muốn đi ngay.

Gia Nhi hỏi: “Tiểu Ly còn canh thuốc này thì sao? Có nên gọi A Tử đến để hỏi rõ không?”

Ly Nô đáp: “Đừng quan tâm đến nó. Ngươi cứ giả vờ như không biết gì. Gọi một người dẫn đường cho ta, ta muốn đi gặp Tề Vương gia. Ta rất tò mò về ngài ấy.” Gia Nhi bèn gọi một tiểu nha hoàn đến, dẫn Ly Nô đi gặp Tề Vương gia.

Nguyên Diệu và Gia Nhi ở lại trong phòng, cùng nhau chăm sóc Bùi Ngọc Nương.

Gia Nhi nhìn chăm chăm vào ấm canh thuốc trên lò lửa đỏ, trong lòng Nguyên Diệu có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi Gia Nhi nhưng vì có quá nhiều điều không hiểu, trong lòng rối bời không biết phải hỏi gì.

Nguyên Diệu và Gia Nhi, mỗi người đều có những suy nghĩ riêng, không nói gì với nhau.

Lúc này, bên ngoài có tiếng động, hình như có người đi vào.

Nguyên Diệu ngẩng đầu nhìn thì thấy bên ngoài rèm trân châu có một nữ tử xinh đẹp với y phục hoa lệ và trang điểm kiều diễm đang bước vào. Nàng nhẹ nhàng bước từng bước, mang theo vẻ yểu điệu, trong tay còn ôm một con mèo trắng nhỏ.

Gia Nhi nhìn thấy bèn đi ra nghênh đón: ” Từ nương tử đã đến.”

Từ thị buồn bã nói: “Thiếp thân đến thăm chủ mẫu.”

Gia Nhi đáp: “Cảm ơn Từ nương tử đã nhớ đến.”

Từ thị nói: “Chủ mẫu vẫn chưa tỉnh, thế này phải làm sao đây? Tối qua Thế tử còn nói với thiếp thân rằng, chủ mẫu vẫn hôn mê, ai sẽ lo liệu lễ tế tổ trong tháng chạp đây? Nội vụ tháng này không có ai sắp xếp, sổ sách không ai kiểm tra, tiền công của hạ nhân chắc không thể phát đúng hạn.” Nguyên Diệu nghe vậy bèn biết đây là Từ thị, sủng thiếp của Lý Ngọc.

Tiểu thư sinh tuy ngu ngốc nhưng cũng nghe ra được rằng Từ thị không phải lo lắng cho an nguy của Bùi Ngọc Nương, mà dường như quan tâm đến quyền quản sự nội vụ trong Tề Vương phủ. Nàng ta chỉ là một thiếp thất, thân phận là nô tỳ, dường như không nên vượt quá giới hạn như vậy.

Gia Nhi đáp lạnh lùng: “Từ nương tử, ngài không cần lo lắng, phu nhân sắp tỉnh lại rồi sẽ không làm chậm trễ lễ tế tổ tháng chạp. Nội vụ tháng này, Vương phi đã nói sẽ tạm thời tiếp quản, không cần ngài phải bận tâm.” T

ừ thị buồn bã nói: “Thiếp thân chỉ lo lắng cho chủ mẫu mà thôi. Ồ, nha hoàn này trông lạ mặt thế, hình như trước đây ta chưa từng gặp.”

Gia Nhi đáp: “Nàng tên Tiểu Hiên, mới đến.”

Từ thị liếc nhìn Nguyên Diệu một cái thì thấy hắn không có gì đặc biệt nên không để ý nữa.

Từ thị lại nói muốn Gia Nhi cho mượn một vài mẫu thêu mà chủ mẫu thích, nàng định thêu một số giày và trang sức tặng cho chủ mẫu, coi như tấm lòng quan tâm của nàng.

Gia Nhi không có lý do để từ chối bèn dẫn Từ thị đến gian phòng đối diện để tìm mẫu thêu.

Vì sợ mèo con sẽ làm hỏng đồ trong gian phòng, Từ thị bèn đặt con mèo trắng nhỏ xuống đất và dặn Nguyên Diệu trông chừng nó giúp nàng.

Gia Nhi và Từ thị đi ra ngoài, rồi về phía gian phòng đối diện, Nguyên Diệu bèn ở lại trông chừng con mèo trắng.

Con mèo trắng như một cục tuyết nhỏ rất dễ thương, ngồi xổm trên đất kêu meo meo.

Nguyên Diệu cúi đầu nhìn con mèo trắng, đột nhiên nhớ đến Ly Nô nói rằng biểu muội của nó đang ở trong Tề Vương phủ.

Biểu muội của Ly Nô có phải là con mèo trắng này không?

Chắc chắn là vậy.

Con mèo trắng này có nét mặt và hình dáng rất giống với Ly N,ô nhìn là biết người thân.

Nguyên Diệu cúi đầu chào con mèo trắng, nói: “Biểu muội, chào ngươi. Tiểu sinh tên là Nguyên Diệu, tự Hiên Chi.” Con mèo trắng không thèm để ý đến tiểu thư sinh, chỉ ngồi xổm trên đất kêu meo meo. Rõ ràng nó chưa mở linh trí, không hiểu lòng người.

Nguyên Diệu lại tiến gần đến con mèo trắng, cúi đầu nói: “Vị biểu muội này, tiểu sinh có rất nhiều thắc mắc về Tề Vương phủ, không biết ngươi có thể giải đáp giúp tiểu sinh không?” Những chuyện trong Tề Vương phủ, Ly Nô không chịu nói với Nguyên Diệu, hắn có rất nhiều câu hỏi nhưng không biết hỏi ai. Giờ gặp được biểu muội của Ly Nô, đúng lúc có thể hỏi thăm.

Con mèo trắng thấy Nguyên Diệu tiến lại gần mình bèn có hơi sợ hãi, nó cúi đầu nhe răng rồi quay đầu bỏ chạy.

“Ây da, biểu muội, đừng chạy mà…”

Nguyên Diệu vội vã đuổi theo con mèo trắng.

Con mèo trắng chạy ra khỏi cửa phòng nhanh như chớp.

Nguyên Diệu đuổi theo ra ngoài, đụng phải một người vừa bước vào.

Người đó bị Nguyên Diệu đụng phải, lùi lại hai bước.

Nguyên Diệu ngẩng đầu nhìn thì thấy đó là một nam tử mặc trang phục hoa lệ.

Nam tử có thân hình cao ráo, mặc trang phục sang trọng, khuôn mặt góc cạnh như được tạc, sống mũi thẳng nhưng đôi mắt dài và nhỏ lại ẩn chứa chút lạnh lùng vô tình.

Nam tử đứng vững lại liếc nhìn Nguyên Diệu một cái, nói: “Ngươi là người mới đến à? Chạy lung tung làm gì hả? Sao lại không có quy củ như vậy?” Nguyên Diệu không quen biết người này, không biết phải làm gì.

Gia Nhi và Từ thị từ gian phòng đối diện lấy được mẫu thêu quay về thì thấy nam tử, hai người vội vàng cúi chào.

“Thế tử.”

“Thế tử.”

Nguyên Diệu lúc này mới nhận ra, người mà vừa va phải là Thế tử Lý Ngọc của Tề Vương phủ. Nguyên Diệu lập tức cúi chào rồi lùi sang một bên. Lý Ngọc đang mang nặng tâm sự nên cũng không để ý đến việc Nguyên Diệu đã va phải mình. Hắn hỏi: “Gia Nhi, hôm nay Ngọc Nương có khá hơn chút nào không?”

Gia Nhi cúi đầu thưa: “Bẩm Thế tử, phu nhân vẫn như cũ.”

Lý Ngọc lại hỏi: “Nghe nói, Bùi tướng quân đã đưa đến hai a hoàn mới?”

Gia Nhi cảm thấy khó xử, môi giật giật, chỉ tay về phía Nguyên Diệu, ngượng ngùng đáp: “Đúng vậy. Đây là Tiểu Hiên, còn có một người tên là Tiểu Ly vừa bị ta phái đi gặp Tề Vương rồi.”

Lý Ngọc liếc mắt qua Nguyên Diệu, không hài lòng nói: “Bùi tướng quân có ý gì? Chẳng lẽ Tề Vương phủ không đủ tiền mua a hoàn nên ông ấy phải đưa người đến? Hay là ông ấy nghĩ người của Tề Vương phủ không đáng tin, sợ có người mưu hại muội muội của mình?!” Giọng nói của Lý Ngọc đầy giận dữ khiến Gia Nhi cảm thấy có hơi sợ hãi.

Gia Nhi bấu chặt góc váy, lắp bắp: “Không phải đâu, Thế tử, Bùi tướng quân không có ý đó…”

Thấy Lý Ngọc tức giận, Từ thị bước tới bên cạnh hắn, cười nói: “Thế tử, ngài bớt giận, phu nhân biến thành như vậy, chúng ta đều rất lo lắng và buồn phiền. Nổi giận cũng vô ích, chi bằng ngài đến phòng thiếp nghỉ ngơi một chút, uống một tách trà Tuyết Tân để nguôi giận.”

Nghe vậy, Lý Ngọc bèn theo Từ thị đi. Mặc dù nói là đến thăm Ngọc Nương nhưng hắn lại không bước vào nội thất để nhìn nàng một cái nào.

Gia Nhi nhìn theo bóng dáng Lý Ngọc và Từ thị đi xa, không khỏi tức giận mà nhổ một bãi nước bọt: “Phì! Đồ hồ ly tinh, thật đáng ghét.”

Nguyên Diệu đứng tại chỗ, dường như đang đờ đẫn. Thấy vậy, Gia Nhi không vui nói: “Tiểu Hiên còn ngẩn người ra làm gì? Bùi tướng quân nói phu nhân trở thành như vậy là do yêu quái quấy nhiễu, ngươi và Tiểu Ly đều là cao nhân trong giới huyền môn, có thể cứu phu nhân. Ta mới dám liều mình để các ngươi giả trang thành a hoàn mà vào nội phủ. Hai người các ngươi thật sự có thể cứu phu nhân không? Nếu các ngươi là cao nhân thì hãy hành động đi chứ? Để phu nhân cứ hôn mê mãi, để con hồ ly tinh họ Từ kia nghênh ngang trước mắt ta khiến người ta bực mình!”

Nguyên Diệu đờ đẫn là vì vừa rồi hắn nhìn thấy nơi mà Lý Ngọc và Từ thị đã đứng, có một luồng khí đen dày đặc như màn đêm lượn lờ, đó là oán hận và chấp niệm rất mạnh mẽ.

Nghe Gia Nhi quát, Nguyên Diệu mới bừng tỉnh hỏi: “Gia Nhi cô nương, Tề Vương phủ trước đây đã từng xảy ra chuyện quái dị nào chưa?”

Nghe vậy, Gia Nhi do dự một lát rồi nói: “… Thật ra, cũng có đấy. Ta đã sớm nghe một vài lời đồn đại rồi. Họ nói rằng, phu nhân giờ trở nên như vậy, cũng giống như tình trạng của Ư phu nhân đã khuất, đều bị nữ quỷ quấy nhiễu. Nữ quỷ đó đã xuất hiện trong Tề Vương phủ trước khi Ư phu nhân vào cửa. Nó từng quấy nhiễu, hại chết hai thị thiếp trước của Thế tử. Sau đó, nó còn khiến Tề Vương bị bệnh nặng một trận, suýt mất mạng. May nhờ có A Tử mới cứu được. Tề Vương phủ từng mời hòa thượng và đạo sĩ đến làm phép trừ quỷ nhưng không hiểu sao chuyện ấy lại không thành. Sau này cũng không mời người đến trừ quỷ nữa còn cấm không cho ai bàn tán về những chuyện kỳ quái.” Lời của Gia Nhi khá giống với những gì mà người hầu nữ mà Ư giáo úy đã gặp nói.

Xem ra, có thể khẳng định, Tề Vương phủ có nữ quỷ quấy phá, cái chết của Ư phu nhân và tình trạng nguy kịch của Ngọc Nương hiện tại đều liên quan đến quỷ quái. Nguyên Diệu không hiểu hỏi: “Nếu đã có nữ quỷ quấy phá khiến Tề Vương phủ liên tiếp gặp phải tai họa, tại sao mọi người trong phủ lại không xử lý chuyện này? Ở trong kinh thành, có rất nhiều cao nhân có thể trừ yêu diệt ma, ví dụ như Quang Tạng Quốc Sư, hay các đạo trưởng ở Giang Thành Quan, chỉ cần mời họ đến phủ, mọi chuyện sẽ được giải quyết.”

Gia Nhi bĩu môi, nói: “Ai mà biết được? Phủ không những không trừ quỷ mà còn cấm bàn về chuyện nữ quỷ, chắc là có bí mật gì đó không thể nói ra. Mỗi một gia tộc lớn đều có bí mật của riêng mình, không muốn tiết lộ ra ngoài.”

Một cơn gió đông lùa vào, tạo thành một vòng xoáy trong không trung, thổi tan khói đen tràn ngập căn phòng. Sự oán hận và thù hận của khói đen theo gió bay đi, lan tỏa khắp Tề Vương phủ.

*

Sau buổi chiều, Ly Nô mới trở về còn mang theo vài món trang sức, nói là quà thưởng của Tề Vương và Vương phi. Hóa ra, Ly Nô đi gặp Tề Vương và Vương phi, báo cáo tình hình của Ngọc Nương. Tề Vương và Vương phi rất lo lắng, buồn rầu đến mức không ăn nổi cơm. Ly Nô thấy vậy, tự nguyện xuống bếp làm vài món ăn tinh tế và ngon miệng. Tề Vương và Vương phi ăn xong khen ngợi không ngớt lời, họ rất yêu quý Ly Nô bèn thưởng cho hắn.

Tối hôm đó, vì Gia Nhi không giao việc cho họ làm nên Ly Nô và Nguyên Diệu bèn ở trong phòng chứa đồ, định trải giường ngủ.

Ly Nô nói: “Vị Tề Vương ấy quả thật không tệ. Khí tức của ông ấy sạch sẽ, trong lành giống như ngươi, là kiểu người mà bọn phi nhân chúng ta thích tiếp xúc.”

Nguyên Diệu nói: “Tề Vương? Đúng rồi, Ly Nô lão đệ đã gặp Thế tử Lý Ngọc chưa? Tiểu sinh cảm thấy hắn có một luồng oán khí rất mạnh khiến người khác khó chịu, đến mức tràn ra thành khói đen.”

Ly Nô nói: “Gặp rồi. Lúc ăn cơm hắn đến thỉnh an Tề Vương phu phụ, gia ở bên cạnh hầu hạ, đã nhìn hắn một cái. Khí tức của hắn ô uế, đầy sát khí, không phải tốt.”

Nguyên Diệu nói: “Tiểu sinh cũng thấy Thế tử khiến người khác khó chịu. Ly Nô lão đệ, làm thế nào để Ngọc Nương tỉnh lại được đây? nàng mãi không tỉnh khiến người ta lo lắng.”

Ly Nô nói: “Để nàng tỉnh lại thì rất dễ. Gia chỉ cần truyền cho nàng một chút linh lực, nàng sẽ tỉnh ngay.”

“Hả?!”

Nguyên Diệu đứng dậy, kéo tay Ly Nô, nói: “Vậy chúng ta còn trải giường làm gì? Ly Nô lão đệ mau ra ngoài thi triển pháp thuật giúp Ngọc Nương tỉnh lại đi!”

Ly Nô giật tay ra khỏi tay Nguyên Diệu, nói: “Để nàng ngủ là để bảo vệ nàng. Nếu nàng tỉnh lại bây giờ, chỉ khiến nữ quỷ phát cuồn một lần nữa g, trở thành mục tiêu tấn công của nữ quỷ. Tốt nhất là thu phục nữ quỷ trước rồi mới để nàng tỉnh lại.”

Nguyên Diệu nói: “Vậy ngươi định thu phục nữ quỷ thế nào?”

Ly Nô buồn bã nói: “Gia muốn xử lý con quỷ nữ đó dễ như trở bàn tay. Nhưng mà biểu muội của gia không cho gia động vào, khiến gia phải chạy tới vương phủ làm nha hoàn, buồn chết đi được.”

Nguyên Diệu hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Ly Nô đáp: “Không muốn nói cho ngươi biết.”

Nguyên Diệu tức giận, nói: “Không nói cũng chẳng sao. Hôm nay ta đã gặp biểu muội của ngươi rồi, còn trò chuyện với nàng ấy nữa. Ngày mai ta sẽ đi tìm nàng ấy, hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện.”

Ly Nô ngạc nhiên: “Mọt sách, ngươi gặp biểu muội của gia rồi sao? Khi gia về còn trò chuyện với nó một lúc, khuyên nó từ bỏ ý định, mà nó có nói gì về ngươi đâu.”

Nguyên Diệu đáp: “Tất nhiên là gặp rồi. Chính là con mèo trắng mà Từ cô nương nuôi đó.”

Khóe miệng Ly Nô giật giật, hét lên: “Cái gì mà mèo trắng mèo đen, đó không phải biểu muội của gia!”

“Mèo trắng đó không phải là biểu muội của ngươi sao?” Nguyên Diệu ngạc nhiên.

“Không phải! “Mọt sách đừng nhận bà con bừa bãi cho gia!”

Ly Nô tức giận, kéo chăn trùm kín đầu đi ngủ. Một lát sau, đã vang lên tiếng ngáy của Ly Nô từ dưới chăn. Ly Nô đã ngủ rồi.

Nguyên Diệu không còn cách nào khác, mặc dù trong lòng đầy nghi ngờ, đầu óc cũng ngổn ngang bao câu hỏi nhưng cũng đành nằm xuống trên chỗ ngủ của mình, nhắm mắt ngủ.

Nếu Bạch Cơ ở đây thì chuyện này chắc chắn sẽ dễ dàng được giải quyết, hắn và Ly Nô đâu cần phải chạy đến Tề Vương phủ giả làm nha hoàn lại còn phải ngủ trong nhà kho lạnh lẽo giữa đêm đông như thế này.

Nguyên Diệu vừa nghĩ đến Bạch Cơ vừa để đầu óc lang thang, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.

Trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, Nguyên Diệu dường như nghe thấy tiếng ai đó đang gõ cửa gấp gáp.

“Cộc… cộc cộc…”

Nguyên Diệu chợt mở mắt ra nhưng dường như vẫn còn đang mơ.

“Lạnh quá… mở cửa đi… xin ngươi, mở cửa đi…”

“Hu… hu hu…”

Giữa tiếng khóc bi ai của nữ nhân còn xen lẫn tiếng khóc xé lòng của một đứa trẻ.

Nguyên Diệu mở to mắt nhìn xung quanh trong bóng tối, lòng đầy nghi ngờ.

Nguyên Diệu quay đầu nhìn quanh, nhận ra mình không phải đang ngủ trong kho của Tề Vương phủ, bên cạnh cũng không có Ly Nô.

Nguyên Diệu đang đứng giữa một không gian đen tối vô tận, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, đều là bóng tối không có điểm dừng.

Trong bóng tối, gương mặt một nữ nhân hiện lên.

Gương mặt của nữ nhân trắng bệch, mái tóc đen dày như mây. Gương mặt của nàng ấy vô cùng kỳ dị, một nửa được trang điểm tinh xảo, đôi mắt và đôi môi được tô điểm cẩn thận, tràn đầy phong tình, má dán một bông hoa, môi thoa son đỏ như máu. Nhưng nửa còn lại không có trang điểm, trắng bệch như giấy, hốc hác và héo mòn, ánh mắt như một giếng cạn khô, tràn ngập oán hận và tuyệt vọng.

Nguyên Diệu sợ hãi vô cùng, hắn tự hỏi đây có phải là ma nữ trong Tề Vương phủ không?

“Ngươi… Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?”

Nguyên Diệu run rẩy hỏi.

Con ma nữ với nửa mặt được trang điểm lộng lẫy từ từ tiến lại gần Nguyên Diệu, cái đầu của nàng ấy ngày càng lớn, với một góc độ xoắn vặn mở to đôi môi đỏ tươi, nuốt chửng tiểu thư sinh đang run rẩy trong bóng tối.

Tiểu thư sinh rơi vào bóng tối rồi bước vào một giấc mơ khác.

Nguyên Diệu mơ thấy một ngôi nhà nông thôn.

Ngôi nhà nông thôn vô cùng giản dị, cửa gỗ chỉ khép hờ nằm trong một ngôi làng nhỏ, xung quanh là những cánh đồng xanh mướt và dòng suối róc rách.

Trong sân nhà nông thôn có một cây hoa mơ, cây hoa mơ nở rộ, đỏ như gấm, sáng như ánh nắng.

Một ngươi thôn nữ đang đứng dưới gốc cây hoa mơ cho gà vịt ăn.

Cô nương mặc áo váy giản dị, quần áo cũ kỹ đến mức đã phai màu, đôi giày thêu trên chân cũng đã có nhiều mảnh vá.

Mặc dù quần áo đơn giản nhưng cô nương lại rất xinh đẹp. Đôi mắt sáng, răng trắng, khuôn mặt như hoa sen, lông mày như liễu, xinh tươi như cây hoa mơ nở rộ trong sân.

Nguyên Diệu cảm thấy cô nương này trông có hơi quen thuộc nhìn kỹ khuôn mặt, dường như là con ma nữ nửa mặt trang điểm vừa gặp lúc nãy.

Cô nương đang cho gà vịt ăn dưới gốc cây hoa mơ thì một hắn công tử trẻ tuổi mặc áo lụa sang trọng, cưỡi ngựa trắng bạc đi qua cùng với đoàn tùy tùng đông đúc.

Nguyên Diệu nhìn kỹ chàng công tử mặc áo lụa, hóa ra là Lý Ngọc.

Lý Ngọc cưỡi ngựa đi qua trước cổng nhà nông thôn, qua hàng rào thấp nhìn thấy cô nương bèn ghì cương ngựa, quay đầu lại nhìn.

Cô nương cũng quay đầu lại nhìn.

Lý Ngọc bị nhan sắc của cô nương cuốn hút, ánh mắt lưu luyến.

Cô nương thấy Lý Ngọc nhìn mình chăm chú không rời mắt thì hơi ngượng ngùng, đặt giỏ xuống rồi bước vào trong nhà.

Cô nương cũng bị sự sang trọng của Lý Ngọc và khí chất của công tử quyền quý thu hút, mặc dù đã bước vào trong nhà nhưng vẫn lén mở một chút cửa sổ, từ khe cửa sổ len lén nhìn hắn.

Ánh mắt của Lý Ngọc đầy nồng nhiệt.

Cô nương vô cùng ngượng ngùng, vội vã đóng cửa sổ lại.

Trong lòng Nguyên Diệu thắc mắc, Lý Ngọc và cô nương này có mối quan hệ gì thế?

Cảnh trong mơ lại chuyển sang một cảnh khác.

Vào tiết Thanh Minh, trời âm u nhiều mưa, Lý Ngọc một lần nữa đi ngang qua ngôi nhà nông thôn giản dị, lần này hắn chỉ có một mình, không mang theo tùy tùng.

Lý Ngọc gõ cửa, xin vào tránh mưa.

Một ông lão bước ra mở cửa, kính cẩn mời Lý Ngọc vào trong.

Ông lão là cha của cô nương.

Ông lão mời Lý Ngọc vào nhà ngồi còn bảo cô nương đun nước pha trà.

Cô nương mang trà nước đến dâng cho Lý Ngọc.

Lý Ngọc ngơ ngẩn nhìn thôn nữ.

Thôn nữ cũng liếc nhìn Lý Ngọc rồi ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Ông lão nói: “Đây là con gái nhỏ của ta, Hoạn Nương.”

Hoạn Nương cúi chào Lý Ngọc rồi lui ra.

Lý Ngọc cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng mà Hoạn Nương vừa bước vào. Còn Hoạn Nương, sau khi vào phòng, cũng ngơ ngẩn nhìn về hướng Lý Ngọc qua bức tường.

Mưa đã tạnh, đám gia nhân cũng đã tìm đến, Lý Ngọc rời khỏi nhà Hoạn Nương.

Lý Ngọc cho người mang đến một số quà, nói là để cảm ơn ông lão đã cho trú mưa.

Tuy nhiên, trong số quà đó, không có thóc gạo hay dụng cụ cần thiết cho người làm nông, cũng không phải là tiền bạc thực dụng, mà là một bộ y phục làm từ lụa là gấm vóc, cùng với một ít phấn son tinh tế, chế tác tỉ mỉ, dành cho các quý phụ sử dụng.

Ông lão có hơi lo lắng, nói: “Nhà ta nghèo, cần tiền lương thực để sinh sống, mấy món đồ này của thế tử không có ích gì… Dù có đem bán, quanh đây cũng toàn là dân quê, ai mà có tiền mua những thứ này…”

Nhưng Hoạn Nương lại rất thích những món quà ấy.

Hoạn Nương từ nhỏ đã sống trong cảnh nghèo khó, chưa từng thấy những y phục xa hoa tinh xảo như vậy. Vải lụa và gấm vóc,nàng chỉ nhìn thấy từ xa trên những nữ nhân quý tộc ngồi xe ngựa đi qua, vì ở quá xa nên nàng không nhìn rõ chúng trông ra sao. Bây giờ được tận tay chạm vào chất liệu quý giá này, cảm nhận được sự mềm mại của lụa, mỏng nhẹ như cánh ve. Gấm vóc thì lộng lẫy, thêu thùa tinh tế, bộ y phục này còn đẹp hơn cả những bông hoa mùa xuân, rực rỡ hơn cả bầu trời đầy sao đêm hè.

Hoạn Nương mở chiếc hộp phấn tinh xảo hình vỏ sò, ngửi thấy mùi hương hoa nồng nàn, phấn rất mịn, khi thoa lên môi, màu đỏ như máu.

Sống đến mười sáu năm nhưng Hoạn Nương chưa từng thấy thứ gì đẹp như vậy.

Hoạn Nương mặc bộ y phục bằng lụa là gấm vóc, dùng phấn son tô điểm thêm cho nhan sắc vốn đã rất đẹp của mình. Nhìn vào gương đồng, nàng thấy mình càng xinh đẹp hơn, cảm giác như mình đã trở thành một trong những quý phụ mà trước đây nàng chỉ có thể kính cẩn ngắm nhìn từ xa, mặc áo lụa là ngồi ngựa đi qua.

Trong lòng Hoạn Nương bùng lên một ngọn lửa, ánh mắt tràn đầy khát vọng.

Về sau, Lý Ngọc tìm cớ đến thăm nhà Hoạn Nương vài lần nữa. Mỗi lần đến, hắn đều mang theo những món quà giá trị.

Vì mỗi lần đều mang quà đến và lại là người có địa vị cao nên phụ mẫu Hoạn Nương không phản cảm với Lý Ngọc, luôn đối đãi với hắn một cách kính trọng và nồng hậu.

Hoạn Nương cũng dần quen biết với Lý Ngọc.

Biệt viện của Lý Ngọc cách ngôi làng không xa, nằm dưới chân một ngọn núi phong cảnh hữu tình.

Phụ mẫu Hoạn Nương thường hái những loại rau quả tươi trong vườn để cảm ơn những món quà Lý Ngọc tặng, bảo Hoạn Nương và đệ đệ nhỏ đem đến biệt viện của Lý Ngọc như một món quà nhỏ đáp lại.

Khi Hoạn Nương mang trái cây đến biệt viện của Lý Ngọc, hắn rất vui mừng và niềm nở, tìm cách gọi nàng vào nội đường, bày tỏ tình cảm của mình.

Có lẽ do bị sự nhiệt tình của Lý Ngọc làm cảm động, hoặc có lẽ do nàng nhìn thấy sự xa hoa lộng lẫy của biệt viện với những cột trụ chạm trổ tinh xảo, vô số báu vật trưng bày, và những người hầu kẻ hạ lịch sự cung kính … những thứ mà Hoạn Nương chưa bao giờ được thấy, những đãi ngộ mà nàng chưa bao giờ nhận được là cuộc sống mới mà nàng khao khát.

Hoạn Nương chấp nhận tình cảm của Lý Ngọc, và hai người đã bí mật hẹn thề với nhau.

Lý Ngọc và Hoạn Nương thường xuyên gặp nhau bí mật, có khi trong nội đường phòng ngủ của biệt viện, có khi ở ngoại ô núi non.

Tình cảm như lửa bùng cháy, gắn bó khăng khít.

Yêu thương đắm đuối, không thể rời xa.

Nguyên Diệu cảm thấy việc này không đúng, đi ngược lại với lời dạy của thánh nhân.

Hành động của Lý Ngọc là vô lễ, dù có yêu mến Hoạn Nương, hắn cũng nên thưa với phụ mẫu rồi theo đúng nghi thức mà đến nhà Hoạn Nương để cầu hôn.

Hành động của Hoạn Nương càng kỳ lạ hơn, không hiểu sao lại dễ dàng hẹn thề suốt đời với Lý Ngọc như vậy.

Dù Hoạn Nương là con gái một gia đình nông dân nghèo nhưng ngươi cũng là dân thường, không phải nô lệ. Việc trọng đại cả đời, dường như không nên xử lý qua loa như thế.

Nhưng đây là một giấc mơ, dù tiểu thư sinh cảm thấy không đúng, cũng không thể mở miệng can ngăn, càng không thể ngăn cản thảm kịch sắp xảy ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.