Phiêu Miểu 4 - Quyển Diêm Phù

Chương 20: Đêm Thám Hiểm



Phiêu Miểu 4 – Quyển Diêm Phù

Tác giả: Bạch Cơ Quán

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Phần 3: Khóa Nuy Nhuy

Chương 20: Đêm Thám Hiểm

Văn phủ là gia đình phú quý, vào trong rồi chỉ thấy từng cái viện nối tiếp nhau, phòng ốc quanh co, trước có hành lang, sau có nhà phụ. Bạch Cơ và Nguyên Diệu chưa bao giờ đến Văn phủ, không biết Văn Tuyên Lãng ở chỗ nào, chỉ có thể một mạch đi sâu vào trong phủ.

Giờ chưa khuya lắm, một số phòng còn chưa ngủ, Nguyên Diệu không nhịn được nói: “Bạch Cơ, có cần tìm người hỏi đường không?”

Bạch Cơ nghĩ ngợi rồi đáp: “Cũng được, không thì đi đến sáng cũng chưa chắc tìm được Văn công tử.” Bạch Cơ và Nguyên Diệu vừa đến một viện, thấy dưới cây lựu cửa sổ có ánh đèn, bên trong còn có tiếng nói chuyện.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu đi đến dưới cây lựu, thò đầu nhìn vào trong phòng.

Đây là một gian phòng trang nhã, dường như là phòng ngủ của chủ nhân. Ngọn đèn đồng bên cạnh chiếc gương đồng lớn phát ra ánh sáng ấm áp, chiếu sáng cả phòng. Trên chiếc giường La Hán chạm trổ vàng bạc có một nam một nữ đang quỳ gối trước chiếc bàn ngọc bạch trò chuyện với nhau. Vì bị che khuất bởi tấm bình phong ngọc trai nên Bạch Cơ và Nguyên Diệu không nhìn rõ được hai người đó, chỉ nghe từ nội dung cuộc trò chuyện mà đoán ra đó là Văn Như Hải và phu nhân của ông.

Văn phu nhân lo lắng nói: “Sức khỏe của Lãng nhi ngày càng tệ hơn.”

Văn Như Hải thở dài: “Ngự y viện có tay nghề cao nhất là Tôn ngự y cũng nói Lãng nhi mắc phải chứng nan y, ông ta cũng bó tay, không biết Lãng nhi có thể qua được mùa hè này không.”

Văn phu nhân rơi lệ nói: “Lão gia, tìm thêm vài danh y nữa đi. Thiếp chỉ có một đứa con trai này, nếu nó có mệnh hệ gì thì thiếp cũng không muốn sống nữa.”

Văn Như Hải đau lòng nói: “Lão phu đã bỏ ra rất nhiều tiền để tìm kiếm danh y trong dân gian, mong là sớm ngày tìm được người tài, cứu mạng Lãng nhi.”

Văn phu nhân buồn bã khóc.

Văn Như Hải chợt nhớ ra điều gì, nói: “Chiều tối, Văn Phúc nói với lão phu hôm nay có một người ngươi học của Lãng nhi đến thăm, nhưng bị người gác cổng cản lại, còn nói là do nàng dặn dò?”

Sắc mặt Văn phu nhân trầm xuống, lạnh lùng hừ một tiếng: “Người đó sao có thể là ngươi học của Lãng nhi? Rõ ràng là Hạ cô nương phóng đãng đã quyến rũ Lãng nhi ở núi Lạc Du! Những lá thư Lãng nhi viết cho nàng ta đều bị ta giữ lại, nàng ta không nhận được tin tức đã lâu, không nhịn được mà tự tìm đến đây.”

Văn Như Hải nói: “Thật ra chỉ cần Lãng nhi thích và Hạ cô nương đó là người đàng hoàng, thì gả vào nhà ta cũng không sao. Chỉ là giờ đây Lãng nhi đang nguy kịch, cũng không màng đến những việc này.”

“Không được!” Văn phu nhân kiên quyết nói: “Thê tử của Lãng nhi phải là tiểu thư khuê các môn đăng hộ đối! Hạ cô nương đó không có phụ mẫu tác hợp, không có mai mối, lại không biết xấu hổ mà tư tình với Lãng nhi khiến Lãng nhi mê mẩn, sao có thể là người đàng hoàng chứ!”

Văn Như Hải vuốt râu nói: “Nàng nói cũng không phải không có lý. Nhưng từ khi Lãng nhi ngã bệnh, con đã viết rất nhiều thư cho Hạ cô nương nhưng đều bị nàng giữ lại. Nếu Lãng nhi biết được thì chắc chắn sẽ trách nàng.”

“Sau này nó sẽ cảm kích mẫu thân nó thôi.” Văn phu nhân kiên quyết nói.

Văn Như Hải buồn bã nói: “Sau này ư? Bây giờ không biết Lãng nhi còn có tương lai hay không nữa.”

Văn phu nhân cũng rất đau buồn, nước mắt tuôn rơi không ngừng.

Văn Như Hải thấy thê tử đau khổ như vậy nhưng không thể an ủi, ông không muốn tiếp tục chứng kiến thê tử mình đau khổ, nên đứng dậy nói: “Nàng ngủ trước đi, lão phu đi thăm Lãng nhi.”

Văn Như Hải đứng dậy, khoác áo ngoài rời khỏi phòng ngủ.

Văn Như Hải bước ra sân, đứng một lát dưới ánh trăng, ông không thấy Bạch Cơ và Nguyên Diệu dưới cây lựu. Văn Như Hải nhìn ánh trăng lặng lẽ rơi lệ, sau một hồi lâu, ông lau khô nước mắt rồi đi về phía viện mà Văn Tuyên Lãng đang ở.

Văn Như Hải đi về phía đông, không lâu sau đã đến viện của Văn Tuyên Lãng. Bạch Cơ và Nguyên Diệu cũng lặng lẽ theo sau.

Viện rất yên tĩnh, trồng đầy trúc xanh, gió đêm đầu hè thổi qua khiến lá trúc xào xạc. Từ xa nhìn lại, trong phòng Văn Tuyên Lãng vẫn còn ánh đèn leo lét nhưng rất yên tĩnh. Văn Như Hải đứng dưới gốc trúc phượng vĩ, mặt đầy bi thương, ông đã vài lần muốn bước vào nhưng dường như không có dũng khí đối mặt với con trai bệnh nặng.

Văn Như Hải quay lưng rời đi.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu không đi theo Văn Như Hải, họ nhìn nhau rồi lặng lẽ đi dọc theo hành lang uốn khúc đến phòng ngủ của Văn Tuyên Lãng.

Cửa sổ phòng ngủ mở hé, Nguyên Diệu nhìn vào trong, thấy phòng bài trí rất tao nhã, phía tây có tấm bình phong gỗ hồng khảm trai hình hoa đào và chim, phía bắc có giường gỗ tử đàn chạm khắc hoa, giữa phòng đặt một chiếc bàn gỗ hoa lê, bên cạnh bàn có một lư hương hình hoa sen, trên tường phía nam treo một cây đàn giao vĩ. Trên bàn gỗ hoa lê có một ngọn đèn đơn độc, ánh sáng chiếu rọi văn phòng tứ bảo và các loại sách. Trên giường gỗ tử đàn, một thiếu niên áo trắng đang dựa lưng ngồi, được hai nha hoàn hầu hạ uống một bát thuốc đen đặc.

Thiếu niên áo trắng là Văn Tuyên Lãng.

Văn Tuyên Lãng mới đôi mươi, dung mạo rất tuấn tú nhưng bị bệnh hành hạ đến kiệt quệ. Khuôn mặt hắn tái nhợt, đôi mắt vô hồn, tay cầm bát thuốc gầy guộc, cả người toát lên vẻ yếu đuối.

Văn Tuyên Lãng uống một ngụm thuốc, cố gắng nuốt trôi vị đắng xuống cổ họng. Nhưng hắn quá yếu, vừa uống một ngụm thuốc đã đánh rơi bát thuốc, nôn mửa.

Hai nha hoàn hoảng hốt, một người vội vàng lấy khăn lụa lau miệng cho Văn Tuyên Lãng và nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, người kia vội vàng lau dọn thuốc đổ trên giường và nhặt những mảnh vỡ của bát thuốc lên.

Một lúc lâu sau, Văn Tuyên Lãng mới thở được bình thường trở lại. Hắn nằm xuống dưới sự chăm sóc của hai nha hoàn nhưng vẫn thở hổn hển. Văn Tuyên Lãng nằm trên giường gỗ tử đàn, mặt mày nhợt nhạt, hơi thở mong manh.

Bạch Cơ nhìn thấy cảnh tượng đó, khẽ thở dài rồi quay người rời đi.

Nguyên Diệu nhìn Văn Tuyên Lãng trẻ tuổi mà bệnh nặng, trong lòng cảm thấy buồn bã. Thấy Bạch Cơ đi, Nguyên Diệu vội vàng bước theo.

Bạch Cơ đi dọc theo con đường cũ ra khỏi Văn phủ, Nguyên Diệu đi sau nàng.

Nguyên Diệu không kìm được hỏi: “Bạch Cơ, Văn công tử là người phải không?”

Bạch Cơ chắc chắn đáp: “Là người.”

Nguyên Diệu lại hỏi: “Vậy tại sao huynh tẩu của Uy Nguy cô nương không nhìn thấy Văn công tử?”

Bạch Cơ mỉm cười, nói: “Ai nói người hẹn hò với Nuy Nhuy cô nương là Văn công tử?”

Nguyên Diệu hơi bối rối: “Không phải Văn công tử? Vậy ai là người hẹn hò với Nuy Nhuy ở núi Lạc Du?”

“Không biết.”

Nguyên Diệu suy nghĩ một lát rồi nói: “Có thể nào là hồn phách của Văn công tử không? Giống như tình trạng của ta bây giờ? Vì thế mà huynh tẩu của Nuy Nhuy không nhìn thấy.”

“Không phải. Vì nếu là hồn phách của Văn công tử thì Nuy Nhuy cũng không thể nhìn thấy.”

“Ừ. Vậy thì là ai?”

“Không biết.”

Nguyên Diệu dè dặt hỏi: “Bạch Cơ, bệnh của Văn công tử có thể chữa khỏi không?”

Bạch Cơ thở dài: “Ta ngửi thấy mùi của cái chết, hắn đã là người cận kề cái chết.”

Nguyên Diệu giật mình, vội nói: “Bạch Cơ có thể cứu Văn công tử không? Hắn còn trẻ, cuộc đời còn nhiều điều tốt đẹp, không nên phải chịu đựng bệnh tật và chết yểu.”

Bạch Cơ lắc đầu: “Hắn đã hết số, ta không thể làm gì được.”

Bạch Cơ và Nguyên Diệu rời khỏi Văn phủ, rời khỏi phường Cư Đức, trở về chợ Tây, vào Phiêu Miểu các.

Nguyên Diệu quay về thân xác của mình, tâm trạng vô cùng nặng nề.

Bạch Cơ lên lầu đi ngủ, còn Nguyên Diệu mãi không thể ngủ, nghĩ đến cái chết của Văn Tuyên Lãng, nghĩ đến sự đau lòng của Nuy Nhuy, hắn cảm thấy rất buồn.

Xuân, hạ, thu, đông, bốn mùa luân chuyển, Nguyên Diệu ở trong Phiêu Miểu các nhìn Bạch Cơ mua bán dục vọng, thu thập nhân quả. Hầu hết những dục vọng của con người hay phi nhân đều xấu xa, tham lam. Khó khăn lắm mới thấy được một ham muốn tình yêu thuần khiết như thế nhưng lại sắp phải chia lìa sinh tử, không thể trọn vẹn, thật khiến người ta đau lòng, buồn bã.

Chợ Tây, Phiêu Miểu các.

Trong Phiêu Miểu các, bên cạnh tấm bình phong hoa sen, Bạch Cơ ngồi bên bàn ngọc xanh mân mê cái khóa đồng giữ lời hứa. Nàng lấy ra một hộp đá quý đủ màu định gắn lên khóa đồng nhưng mân mê một lúc lại thấy không ưng ý.

Nguyên Diệu ngồi đối diện với Bạch Cơ, vừa nhìn nàng mân mê khóa đồng vừa trầm ngâm suy nghĩ.

Ly Nô đã đi làm việc theo lệnh của Bạch Cơ, chưa trở về.

Bạch Cơ cười nói: “Hiên Chi, sao hôm nay trông ngươi ủ rũ thế?”

Nguyên Diệu nói: “Ta cảm thấy rất buồn. Bạch Cơ, Phiêu Miểu các không phải có rất nhiều linh dược sao, có thể mang đi cứu Văn công tử được không?”

Bạch Cơ lắc đầu: “Phiêu Miểu các không phải là nơi làm gì cũng được, có những việc ta cũng không thể làm được. Trên thế gian này có rất nhiều loại người cận kề cái chết, có những người dù không có linh dược cũng có thể cứu, nhưng có những người dù có linh dược cũng không thể cứu, đó là số phận. Số phận đã định, không thể thay đổi.”

Nguyên Diệu vô cùng buồn bã, không nói thêm gì.

Lúc đó, Ly Nô trở về. Vừa về, hắn liền vào trong báo cáo với Bạch Cơ: “Chủ nhân, Ly Nô đã đi đến Y quán Xuân Hạ ở phường Tân Xương theo lệnh của chủ nhân, tìm được Hạ cô nương, nói cho nàng ta biết Văn công tử là người, không phải yêu quái.”

Bạch Cơ hỏi: “Phản ứng của Nuy Nhuy thế nào?”

Ly Nô đáp: “Hạ cô nương dường như thở phào nhẹ nhõm, trông rất vui mừng.”

“Ngươi không nói cho nàng ta biết Văn công tử bệnh nặng chứ?”

“Không.”

Bạch Cơ gật đầu.

Số phận đã định, không thể thay đổi, nói cho Nuy Nhuy biết người yêu của nàng ta sắp chết cũng không ích lợi gì, lại chỉ làm tăng thêm nỗi đau. Nguyên Diệu nghĩ thầm, có lẽ đó là sự từ bi của Bạch Cơ.

Ly Nô đột nhiên nhớ ra điều gì, nói thêm: “Chủ nhân, khi Ly Nô trở về, thấy trên cây đào ngoài y quán có buộc một sợi dây đỏ.”

Bạch Cơ và Nguyên Diệu nhìn nhau, trong lòng đầy nghi ngờ.

“Bạch Cơ, Văn công tử nằm bệnh trên giường, sợi dây đỏ này là ai buộc?”

“Chắc là người hẹn hò với Nuy Nhuy buộc.”

“Người đó là ai?”

“Hiên Chi có tò mò về người này không?”

“Hơi tò mò.”

“Vậy, ngày mai chúng ta đến núi Lạc Du xem thử.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.