Phiêu Miểu 3 - Quyển Thiên Chỉ

Chương 39: Trường Sinh



Phiêu Miểu 3 – Quyển Thiên Chỉ

Tác giả: Bạch Cơ Quán

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Hồi 5: Trường Sinh Khách

Chương 39: Trường Sinh

Thời gian như tên bắn, vài ngày trôi qua. Vị khách mà Bạch Cơ nói vẫn chưa đến Phiêu Miểu các, nhưng lại có rất nhiều người và phi nhân nhằm vào Thái Tuế mà tìm đến Phiêu Miểu các.

Đuổi đi vài nhóm người đầu tiên, Bạch Cơ phải tạm ngưng kinh doanh, dốc hết tâm huyết dựng kết giới, ẩn giấu Phiêu Miểu các. Như vậy mọi người đều không thể thấy Phiêu Miểu các.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Phong Bát Lang cơ bản không ra khỏi Phiêu Miểu các, chỉ có Ly Nô thỉnh thoảng lén đi mua cá, vội ra ngoài rồi lại vội trở về, không dám dừng lại lâu.

Nguyên Diệu có hơi lo lắng, nói: “Bạch Cơ, Phiêu Miểu các đóng cửa, vị khách đó làm sao vào được?”

Bạch Cơ cười nói: “Không sao, ta đã treo đèn Trường Sinh ngoài cửa, hắn sẽ thấy và có thể vào.”

Bên ngoài Phiêu Miểu các có một chiếc đèn lồng giấy viết chữ “Trường Sinh” đung đưa trong gió, tua rua bay phấp phới. Dù ngày hay đêm, đèn Trường Sinh luôn sáng.

Chiều tối hôm đó, sau bữa tối, Nguyên Diệu đứng ở sân sau nhìn phù du rụng xác, cảm thán sự ngắn ngủi của cuộc sống. Bạch Cơ và Phong Bát Lang ngồi dưới hành lang chơi đánh bài, Ly Nô đang dọn dẹp bát đũa trong bếp.

Đột nhiên, đèn Trường Sinh tắt, có khách đến.

Bạch Cơ nghiêng đầu cười nói: “Cuối cùng cũng đã tới.”

“Ai tới cơ?” Nguyên Diệu tò mò hỏi.

Bạch Cơ cười nói: “Cứ gọi hắn là khách Trường Sinh đi. Ta và Bát Lang đi tiếp đón hắn, Hiên Chi vào bếp lấy một con dao Hồ sắc bén đến phòng trong.”

Nguyên Diệu ngạc nhiên, gật đầu nói: “Được.”

Nguyên Diệu vào bếp lấy dao Hồ, đi qua hành lang đến phòng trong.

Trong phòng đã thắp đèn, bên cạnh bức bình phong có hình chuồn chuồn đậu trên lá sen, Bạch Cơ và một nam nhân đang ngồi quỳ đối diện nhau, Phong Bát Lang ngồi bên cạnh chơi một chiếc ngọc như ý.

Nguyên Diệu đặt dao Hồ lên bàn ngọc, liếc nhìn nam nhân. Người này khoảng hơn ba mươi tuổi, da dẻ mịn màng, mặt mày hồng hào, đang ở thời kỳ đỉnh cao. Nhưng tóc đen của hắn lại có vài sợi bạc, đôi tay lộ ra ngoài tay áo đầy nếp nhăn như da gà, trông rất kỳ lạ.

Gương mặt hắn cứng cỏi, ngũ quan như được tạc bởi dao búa, lạnh lùng. Đôi mắt đen của hắn trầm lắng một nỗi căm hận vô danh khiến người ta sợ hãi. Nhưng khi nhìn kỹ, lại thấy đôi mắt hắn đầy sự tiêu điều và chết chóc, khiến người ta vô cớ thấy tuyệt vọng.

Bạch Cơ cười nói: “Ngươi đã tới vậy thì ta yên tâm rồi, thật còn lo sao Thái Tuế đã đi rồi mà ngươi chưa tới.”

Khách Trường Sinh nói bằng giọng trống rỗng: “Ta còn muốn sống, tất nhiên sẽ tới.”

Bạch Cơ cười nói: “Dù ta không hiểu vì sao ngươi lại cố chấp sống trong đau khổ như vậy nhưng nếu trường sinh là nguyện vọng của ngươi, và ngươi đã bước vào Phiêu Miểu các thì ta sẽ giúp ngươi thực hiện.”

Khách Trường Sinh nhìn Phong Bát Lang, nói: “Thái Tuế lần này là đứa trẻ kia sao?”

Bạch Cơ gật đầu, cười gọi Phong Bát Lang: “Bát Lang, lại đây.”

Phong Bát Lang không chịu tới, liếc mắt nhìn Nguyên Diệu.

Nguyên Diệu đoán rằng Bạch Cơ muốn lấy thịt của Phong Bát Lang, hắn có hơi không đành lòng, nhưng nghĩ kỹ lại nếu không có Bạch Cơ bảo vệ thì hắn và Phong Bát Lang có lẽ đã bị ngàn yêu bách quỷ chia nhau ăn hết, không còn mạng sống. Cắt một miếng thịt vẫn tốt hơn mất mạng, hơn nữa thịt Thái Tuế bị cắt còn có thể tái sinh, không nguy hiểm đến tính mạng.

Nguyên Diệu gật đầu, Phong Bát Lang mới đi đến bên cạnh Bạch Cơ.

Bạch Cơ xoa đầu Phong Bát Lang, cười nói: “Đừng sợ, chỉ là cắt một miếng thịt nhỏ thôi, sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng của ngươi.”

Phong Bát Lang ngoan ngoãn trèo lên bàn ngọc, ngồi xuống rồi nằm ra.

Bạch Cơ cầm lấy dao Hồ, rút dao khỏi vỏ.

Lưỡi dao như nước, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo khắp căn phòng.

Trong một khoảnh khắc nháy mắt, Nguyên Diệu nhìn thấy Phong Bát Lang nằm trên bàn ngọc biến thành cây nắm thịt lớn bằng cái cối xay. Cây nấm lớn có thân màu trắng như tuyết, lớp lớp tầng tầng như thể có sự sống mà co lại và duỗi ra.

Bạch Cơ dùng dao Hồ nhẹ nhàng cắt qua cơ thể Thái Tuế, Thái Tuế cảm thấy đau, run rẩy. Chỗ dao cắt qua, chảy ra chất nhầy trắng như tuyết, Bạch Cơ cắt một miếng thịt lớn bằng lòng bàn tay.

“Xong rồi.” Bạch Cơ cười tươi nói.

“Đau chết ta rồi! Hu hu hu!” Thái Tuế khóc lóc bò chạy đi.

Nhìn thấy một cây nấm thịt lớn khóc bò qua chân mình chạy về phía sân sau, Nguyên Diệu lo lắng lập tức đuổi theo.

Trong sân sau, cỏ xanh lượn sóng, Thái Tuế nằm trong bụi cỏ khóc thương.

Nguyên Diệu bước đến, an ủi: “Bát Lang đừng khóc nữa, không sao rồi.”

“Nguyên công tử, ta muốn ăn dưa hấu, còn muốn ăn bánh sữa vàng.” Thái Tuế buồn bã nói.

Nguyên Diệu cười nói: “Bánh sữa vàng thì không có, giờ này tiệm bánh đã đóng cửa rồi, dù có nhờ Ly Nô lén đi mua cũng không được. Dưa hấu thì có, để ta đi cắt cho ngươi.”

Nguyên Diệu ra giếng lấy dưa hấu mang vào bếp cắt. Thái Tuế ở trong bụi cỏ gọi: “Nguyên công tử, đừng dùng con dao cắt thịt ta mà cắt dưa hấu, ta sẽ không ăn được đâu.”

“Biết rồi.” Nguyên Diệu đáp.

Nguyên Diệu cắt dưa hấu xong, bày trên đĩa hổ phách, đem đến cho Thái Tuế. Thái Tuế nhìn thấy dưa hấu đỏ mọng thì lập tức quên đi đau đớn, ăn lấy ăn để, tâm trạng tốt lên nhiều.

Nguyên Diệu thấy Phong Bát Lang không sao nữa, lòng đầy tò mò về khách Trường Sinh nên vào bếp lấy thêm một đĩa dưa hấu mang vào phòng trong.

Trong phòng, khách Trường Sinh chưa rời đi, đang ngồi đối diện nói chuyện phiếm với Bạch Cơ. Miếng thịt Thái Tuế đã không thấy đâu, không biết đã bị khách Trường Sinh ăn hay cất đi rồi.

Nguyên Diệu đặt đĩa dưa hấu lên bàn ngọc, rồi đứng một bên.

Bạch Cơ nói: “Ngươi định sống mãi cho đến khi trời đất diệt vong sao?”

Khách Trường Sinh đáp: “Đúng vậy. Nỗi hận trong lòng ta đến khi trời đất diệt vong cũng không thể tiêu tan. Vì nàng là thần tiên, thọ mạng cùng trời đất, ta không thể giết thần, chỉ có thể sống mãi.”

Bạch Cơ nói: “Ngươi không cô đơn sao?”

Khách Trường Sinh đáp: “Rất cô đơn. Nhưng ta đã quen rồi.”

Bạch Cơ cười nói: “Sống cũng tốt. Có thể nhìn thấy sự thay đổi của thế gian, bể dâu biến đổi.”

Khách Trường Sinh thở dài nói: “Gần đây ta bắt đầu không còn mơ nữa. Trước kia, khi ngủ vẫn mơ thấy những chuyện cũ, mơ thấy những người xưa. Bây giờ khi ngủ, giấc mơ chỉ là một màu đen vô tận, khiến ta chìm vào sự trống rỗng vô bờ.”

Bạch Cơ cười nói: “Không mơ cũng tốt. Dù sao cuộc đời vốn là một giấc mơ.”

Khách Trường Sinh nói: “Ngươi biết không? Thực ra, ta rất đau khổ, sống mãi trên thế gian, đi khắp nơi, gặp vô số người và phi nhân nhưng không ai có thể ở bên ta mãi mãi. Cuối cùng họ đều chết đi, chỉ còn ta ở lại. Ta càng ngày càng không dám tiếp xúc với sinh vật sống, ngay cả một cái cây cũng không, vì sự sống của chúng đều có hạn, trong khi cuộc đời ta dài vô tận. Sự chết của họ mang theo trái tim ta. Ta là một người trống rỗng, không gia đình, không bạn bè, chỉ có một kẻ thù vĩnh viễn. Buồn cười là chính kẻ thù đó lại là lý do để ta sống tiếp.”

Bạch Cơ nói: “Đau khổ ai cũng có. Nghĩ thoáng một chút sẽ tốt hơn.”

Khách Trường Sinh thở dài nói: “Chỉ khi đến đây, ta mới có thể nói những chuyện cũ kỹ này, mong ngươi không thấy chán.”

Bạch Cơ cười nói: “Ta cũng thấy cuộc đời dài đằng đẵng, cố nhân đa phần đã qua đời, chẳng còn mấy ai để tâm sự.”

Khách Trường Sinh nói: “Ta thường cảm thấy mơ hồ, người ta yêu và người ta hận có cùng một gương mặt, thời gian dài vô tận nên ta cũng không phân biệt được nữa, yêu và hận đều mờ nhạt. Nhưng mỗi khi ta muốn chết thì nỗi hận sâu sắc đó lại trào ra từ tim ta, như ngọn lửa đốt cháy xương máu khiến ta tiếp tục sống. Quá khứ của ta không có điểm dừng, tương lai cũng không có điểm dừng, hiện tại là một mảng hư vô, trong hư vô có một đám lửa giận, đó là con đường trường sinh của ta.”

Bạch Cơ nói: “Sống lâu rồi có một số việc sẽ trở nên mơ hồ. Nhưng những chuyện quan trọng thì ngày càng sâu sắc.”

Bạch Cơ và khách Trường Sinh trò chuyện đến tận khuya, khách Trường Sinh mới rời đi.

Khách Trường Sinh đứng lên, lấy chiếc nón từ dưới đất đội lên đầu, chào Bạch Cơ: “Lần sau gặp lại, không biết là mấy trăm năm sau, cũng không biết còn có thể gặp lại hay không.”

Bạch Cơ cười nói: “Nếu có duyên chắc chắn sẽ gặp lại. Hiên Chi tiễn khách giúp ta.”

“Vâng.” Nguyên Diệu đáp.

Nguyên Diệu tiễn khách Trường Sinh ra cửa, không kìm được hỏi: “Ngươi là người hay phi nhân thế?”

Khách Trường Sinh cười nói: “Ta là người.”

Nguyên Diệu hỏi: “Bạch Cơ từng kể một câu chuyện trường sinh trong đêm mưa trên núi hoang, nói về một người vì lúc nhỏ ăn tám ngày thịt Thái Tuế mà sống tám trăm năm. Hắn vì sự phản bội và hành hạ của nương tử mà căm hận nương tử đã thành tiên, nên tiếp tục ăn thịt Thái Tuế mà sống mãi vì hận thù. Người đó là ngươi sao?”

“Đúng vậy.” Khách Trường Sinh cười nói.

“Sống mãi là cảm giác thế nào?”

“Thời gian dài đằng đẵng còn cuộc đời thì đứng yên.” Khách Trường Sinh cười nói.

Nguyên Diệu không hiểu nhưng cũng không biết hỏi gì thêm, lòng đầy băn khoăn.

Khách Trường Sinh cười nói: “Tạm biệt, có duyên gặp lại.”

“À, tạm biệt.” Nguyên Diệu cúi chào.

Bóng dáng khách Trường Sinh dần biến mất ở cuối con hẻm dài, hòa vào bóng tối vô tận.

Lần chia tay này có lẽ thật sự không thể gặp lại nữa. Khách Trường Sinh lần sau đến Phiêu Miểu các có lẽ là mấy trăm năm sau, khi đó Nguyên Diệu đã không còn.

Tiểu thư sinh trong lòng bỗng dưng cảm thấy buồn bã, đối với nhân thế, đối với sinh mệnh, đối với trường sinh, đối với mãi mãi hắn hoàn toàn không hiểu, cũng không thể hiểu.

Khi Nguyên Diệu quay lại phòng trong, Bạch Cơ đang ngồi bên bàn ngọc ăn dưa hấu.

Nguyên Diệu ngồi xuống đối diện Bạch Cơ, bối rối hỏi: “Bạch Cơ, vị khách Trường Sinh này rốt cuộc là ai?”

Bạch Cơ cười nói: “Ông ta họ Kiềm, tên Khang, loài người các ngươi gọi ông ta là Bành Tổ.”

Nguyên Diệu kinh ngạc há hốc miệng, nói: “Một chết một sống là hư dối, sống lâu như Bành Tổ là vô căn cứ, ông ấy là vị Bành Tổ sống tám trăm năm đó sao!”

Bạch Cơ cười nói: “Không chỉ tám trăm năm, ông ấy bây giờ đã sống gần bốn nghìn năm rồi.”

Nguyên Diệu càng kinh ngạc hơn.

Bạch Cơ thở dài, than thở: “Hiên Chi, thương vụ này ta làm lỗ rồi. Đã ba nghìn năm rồi mà vẫn chưa có ‘quả’, sau này e rằng cũng không có ‘quả’.”

Nguyên Diệu nghĩ một lúc, nói: “Bành Tổ vẫn còn sống đó là ‘quả’. Bành Tổ sống được tám trăm năm mọi người đã thấy ông ấy rất thọ rồi, nay ta biết ông cụ vẫn còn sống thật sự khó mà chấp nhận được. Bạch Cơ, tại sao trên đời lại có những sinh mệnh ngắn ngủi như phù du, có những sinh mệnh dài lâu như thiên long, lại có những thần tiên sống cùng trời đất? Tại sao sinh mệnh của mọi người không đều nhau như thế?”

Bạch Cơ nghĩ một lúc, nói: “Con người và sự vật trên thế gian cần có muôn vàn biến đổi, thế giới mới thú vị. Nếu mọi thứ đều giống nhau thì thế giới sẽ như một vũng nước chết, thế giới cũng chết theo. Sự khác biệt của vạn vật trên thế gian, các biến đổi khác nhau, là nguồn sống của thế giới, cũng là ‘trường sinh’ của thế giới.”

“Ý là gì? Ta không hiểu.” Nguyên Diệu lại ngơ ngác.

Bạch Cơ cười nói: “Nói đơn giản, Hiên Chi có thể coi thế giới như một ‘khách Trường Sinh’, dù là phù du, con người, hay thiên long, thần tiên, mọi thứ đều sẽ biến mất, chỉ có thế giới là trường sinh. Và sự biến mất của chúng ta cùng sự ra đời của thế hệ sau là nguồn sống bất tận của thế giới.”

Nguyên Diệu hỏi: “Bạch Cơ cũng sẽ chết sao?”

Bạch Cơ cười đáp: “Phật cũng sẽ diệt độ huống chi thiên long. Ta tất nhiên cũng sẽ già đi và chết, nhưng là trong tương lai rất xa, Hiên Chi có lẽ không thể dự tang lễ của ta đâu.”

Nguyên Diệu cảm thấy hơi buồn.

Bạch Cơ lại cười nói: “Nhưng Hiên Chi có thể gửi tiền phúng viếng trước. Hiên Chi định gửi bao nhiêu? Ta sẽ trừ vào tiền tháng của ngươi.”

Nguyên Diệu tức giận quát: “Ta sẽ không gửi tiền phúng viếng cho ngươi!”

Bạch Cơ không vui nói: “Hiên Chi thật keo kiệt.”

Trong mấy ngày sau khi khách Trường Sinh rời đi, Nguyên Diệu vẫn đắm chìm trong sự mơ hồ về sinh mệnh, trong lòng sinh ra nhiều sự trống rỗng và bối rối.

Phong Bát Lang thấy Nguyên Diệu luôn mơ màng thì rất lo lắng cho hắn, nói: “Nguyên công tử, ngươi có muốn ăn một miếng thịt của ta không? Ăn rồi ngươi có thể sống rất nhiều năm. Những điều bây giờ ngươi không hiểu, có lẽ sau này sẽ hiểu.”

Nguyên Diệu từ chối nói: “Thôi đi, mọi thứ hãy để thuận theo tự nhiên. Ta mới hai mươi tuổi, còn sáu mươi năm để suy nghĩ những điều không hiểu. Hơn nữa nếu ta ăn thịt của ngươi thì ngươi sẽ đau lắm.”

Phong Bát Lang nói: “Nếu là Nguyên công tử muốn ăn ta, đau mấy ta cũng chịu được. Ta muốn ngươi ăn thịt của ta, thực ra có một chút ích kỷ.”

Nguyên Diệu không hiểu hỏi: “Ích kỷ gì?”

Phong Bát Lang nói: “Khi sao Thái Tuế trở về vị trí ta sẽ trở về. Lần sau sao Thái Tuế xuất hiện có lẽ là mấy trăm năm sau, nếu lần sau ta lại xuống nhân gian mà không tìm thấy Nguyên công tử, thì sẽ cảm thấy rất cô đơn.”

Nguyên Diệu cũng thấy buồn, an ủi Phong Bát Lang: “Dù ta không còn thì Phiêu Miểu các vẫn còn, Bạch Cơ vẫn còn, Ly Nô vẫn còn, ngươi tìm họ, họ sẽ bảo vệ ngươi. Đừng thấy họ bình thường dữ tợn, thực ra đều là người tốt bụng.”

Phong Bát Lang không vui nói: “Ta chỉ muốn tìm Nguyên công tử, không muốn tìm Bạch Cơ và Ly Nô.”

Nguyên Diệu xoa đầu Phong Bát Lang, cười nói: “Đều như nhau cả thôi.”

Khi ăn trưa, Ly Nô lo lắng nói: “Chủ nhân, mấy ngày nay Ly Nô lén ra ngoài mua cá đều thấy mũi trâu và Ngũ công tử lảng vảng ở Chợ Tây, chắc là họ đã nghe được tin Thái Tuế ở Phiêu Miểu các, mũi trâu muốn trường sinh đến điên cuồng, đang tìm Phiêu Miểu các bắt Thái Tuế. Đạo hạnh của mũi trâu không phải là giả, nếu hắn phá được kết giới của chủ nhân vào Phiêu Miểu các giết mèo giết rồng cướp Thái Tuế, chuyện này không đùa được đâu. Hơn nữa, còn có một đống người và phi nhân thèm muốn Thái Tuế, không chừng ngày nào đó họ sẽ vào, thật là phiền phức.”

Phong Bát Lang hơi sợ, vừa ăn vừa nép vào bên Nguyên Diệu.

Nguyên Diệu cũng hơi lo lắng, nói: “Ly Nô, gần đây ngươi nên ít ra ngoài, tránh gặp quốc sư để bị hắn bắt đi, cũng tránh bị những người thèm muốn Thái Tuế bắt mất.”

Ly Nô cười nói: “Mọt sách yên tâm, ta lanh lợi lắm, mũi trâu bắt không được ta, những người khác càng không bắt được ta.”

Bạch Cơ không vui nói: “Người ta nói Thái Tuế đến thì có tai họa, ta đã hiểu thực sự là như vậy rồi. Từ khi Thái Tuế vào cửa, Phiêu Miểu các đóng cửa ẩn dật gần nửa tháng không làm ăn gì, một đồng cũng không kiếm được, còn phải bỏ tiền nuôi Thái Tuế. Thế cũng đành, khổ nhất là càng ngày càng nhiều người và phi nhân pháp lực cao thâm tìm đến Phiêu Miểu các vì Thái Tuế, họ đều không phải người dễ đối phó, ta đã cảm thấy kết giới lỏng rồi.”

Ly Nô nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Chủ nhân, hay là chúng ta ném Thái Tuế ra ngoài? Ai muốn tranh giành thì tranh giành, dù sao chúng ta cũng không cần Thái Tuế nữa. Với lại, nó ăn nhiều quá đi!”

Phong Bát Lang nghe vậy thì không dám ăn cơm nữa, sợ hãi khóc òa lên.

Nguyên Diệu lo lắng nói: “Bạch Cơ, Ly Nô lão đệ, không thể làm vậy! Ném Bát Lang ra ngoài nó sẽ mất mạng.”

Bạch Cơ nhìn Phong Bát Lang, mắt đảo một vòng, nghĩ ra một kế sách. Nàng cười vui vẻ, nói: “Trước đây, chỉ nghĩ đến chuyện Khách Trường Sinh, nên đã lãng phí biết bao nhiêu ngày kiếm tiền. Bát Lang, ngươi xem, ngươi ở đây với ta bao nhiêu ngày, ta không chỉ bảo vệ ngươi hết mình mà còn cho ngươi ăn uống ngon lành mỗi ngày, ta đối với ngươi không tệ chứ?”

Phong Bát Lang muốn lắc đầu nhưng sợ Bạch Cơ giận sẽ ném hắn ra ngoài, đành phải gật đầu không dám nói gì.

Bạch Cơ cười nói: “Bát Lang cũng nên báo đáp ta mấy ngày chứ, đúng không?”

Phong Bát Lang lắc đầu, rồi lại gật đầu, nhìn Nguyên Diệu cầu cứu.

Nguyên Diệu không nhịn được hỏi: “Bạch Cơ đang tính toán gì, cứ nói thẳng ra.”

Bạch Cơ cười nói: “Ta là thương nhân, tất nhiên phải theo thị trường, mưu cầu lợi ích. Mọi người đều muốn có thịt Thái Tuế và đều biết Thái Tuế ở Phiêu Miểu các, vậy thì ta sẽ thuận nước đẩy thuyền. Không giấu gì Hiên Chi, ta định bán thịt Thái Tuế, kiếm một khoản nhỏ.”

Nguyên Diệu tức giận nói: “Ngươi điên rồi sao?! Bát Lang nhỏ như vậy, có bao nhiêu thịt mà bán? Ngươi muốn mạng của Bát Lang à?!”

Bạch Cơ cười nói: “Ai nói bán thịt Thái Tuế thật? Bát Lang chỉ cần đứng trước mọi người, chứng minh mình là Thái Tuế là được, còn thịt… à à, dù sao họ cũng không phân biệt được, cứ lấy bất cứ loại thịt nào giả vờ qua mặt là được.”

“Nhưng mà…” Nguyên Diệu vẫn muốn ngăn cản.

Bạch Cơ cười nói: “Không nhưng nhị gì hết. Hiên Chi, đợi ta phát tài sẽ tăng lương cho ngươi.”

Mèo Đen nhanh nhảu nói: “Chủ nhân, Ly Nô giúp người phát tài, người cũng tăng lương cho Ly Nô nhé.”

Bạch Cơ cười nói: “Không thành vấn đề.”

Nguyên Diệu vẫn cố phản đối: “Nhưng mà…”

Bạch Cơ cười nói: “Hiên Chi im miệng.”

Ly Nô mắng: “Tên mọt sách, im miệng!”

Phong Bát Lang không phản đối, Nguyên Diệu phản đối không thành, chuyện bán thịt Thái Tuế cứ thế mà quyết định.

Buổi chiều, Ly Nô theo lệnh Bạch Cơ lén ra chợ, đi đi lại lại mấy lần, mua mười cân thịt lợn mỡ, ba thùng sữa dê tươi.

Nguyên Diệu bị Bạch Cơ ép ngồi trong sân sau cắt thịt lợn. Nguyên Diệu theo lệnh của Bạch Cơ cắt thịt lợn thành ba kích cỡ, một loại to bằng lòng bàn tay, một loại bằng nửa lòng bàn tay, một loại bằng ngón tay.

Phong Bát Lang bị Bạch Cơ ép hiện nguyên hình, ngâm cùng thịt lợn đã cắt trong thùng sữa dê lớn, chất nhầy mà Thái Tuế tiết ra hòa lẫn với sữa dê, thấm vào thịt lợn.

Cuối cùng, Bạch Cơ vớt Phong Bát Lang lên, quấn băng khắp người hắn rồi rắc sữa dê lên.

Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Bạch Cơ mở kết giới Phiêu Miểu các, đón khách bốn phương, bán thịt Thái Tuế giả.

Người và yêu quái khắp chợ Tây tìm Thái Tuế ùn ùn kéo đến.

Bạch Cơ đặt giá tiền, miếng thịt Thái Tuế lớn giá một trăm lượng vàng, miếng thịt Thái Tuế vừa giá năm mươi lượng vàng, miếng thịt Thái Tuế nhỏ giá mười lượng vàng.

Nguyên Diệu phụ trách tiếp khách, Bạch Cơ phụ trách thu tiền, Phong Bát Lang quấn băng ngồi trên quầy, để mọi người kiểm tra Thái Tuế thật giả. Ly Nô phụ trách đứng cạnh Phong Bát Lang, tránh có kẻ xấu lợi dụng, cắn trực tiếp Thái Tuế.

Chưa đầy ba ngày, mười cân thịt lợn, không, thịt Thái Tuế đã bán hết. Quang Tạng và Sư Hỏa mua mười miếng lớn, Quỷ Vương cử Đồi Mồi đến mua năm miếng vừa, ngay cả Cửu Vĩ Hồ Vương cũng cử Hồ Thập Tam Lang đến mua ba miếng nhỏ. Vàng chất đầy phòng trong, Bạch Cơ vui mừng hớn hở.

Ly Nô hỏi: “Chủ nhân, có nên mua thêm mười cân thịt lợn tiếp tục làm thịt Thái Tuế không?”

Bạch Cơ cười nói: “Thôi, thấy đủ là dừng, vàng đã đủ rồi. Mưu kế nhiều biến đổi, nếu một chiêu dùng mãi sẽ bị vạch trần. Hơn nữa, sao trời đã đổi, cũng đến lúc Bát Lang về nhà rồi.”

Phong Bát Lang ngồi đờ đẫn dưới đất, mấy ngày qua hắn đã bị đám người và yêu quái muốn ăn hắn dọa cho ngây ngốc.

Nguyên Diệu đau lòng nói: “Bát Lang không sao chứ?”

Phong Bát Lang đờ đẫn nói: “Ta ổn. Nguyên công tử, đã đến lúc chia tay rồi.”

Nguyên Diệu nói: “Ngươi về tộc Thái Tuế cũng tốt, mọi người đều muốn ăn ngươi, ngươi về đó sẽ an toàn.”

Phong Bát Lang lưu luyến Nguyên Diệu, ôm lấy hắn khóc lớn.

Đêm sao trở lại vị trí cũ, Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô tổ chức tiệc tiễn Phong Bát Lang.

Đêm hè gió mát, cỏ xanh như thảm.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô, Phong Bát Lang ngồi trong sân sau uống rượu ngắm trăng, trên bàn gỗ có những món ăn ngon và điểm tâm phong phú, đều là những món Phong Bát Lang thích.

Bạch Cơ có hơi không nỡ chia tay Phong Bát Lang, nói: “Bát Lang à, ngươi về là về trời, ta cũng không giữ lại. Lần sau sao trời xuất hiện, nếu vẫn là ngươi thì hãy nhớ quay lại Phiêu Miểu các nhé.”

Nguyên Diệu gói những món điểm tâm như Ngọc Lộ Đoàn, Kim Nhũ Tô vào giấy dầu, bỏ vào hành lý, nói: “Bát Lang, đây đều là những điểm tâm ngươi thích, mang theo ăn trên đường nhé.”

Ly Nô nói: “Tiếc là không làm được cá Thái Tuế. Bát Lang cho gia mấy miếng thịt đi, gia phơi thành khô Thái Tuế, để sau này làm cá Thái Tuế. Ngươi xem, ngươi ở Phiêu Miểu các ăn béo lên nhiều rồi, mang nhiều mỡ thế này mà đi đường cũng mệt, không bằng cắt ra cho gia.”

Phong Bát Lang sợ quá khóc lớn.

Nguyên Diệu khổ sở nói: “Ly Nô lão đệ, Bát Lang sắp đi rồi, ngươi đừng dọa nó nữa.”

Bạch Cơ cười nói: “Bát Lang đừng khóc, chúng ta cùng ăn uống, hát múa nào.”

Bạch Cơ vươn tay áo phủ qua sân, bỗng nhiên xuất hiện bốn nhạc công mặc áo xanh trong bụi cỏ. Họ quỳ trên mặt đất, một người cầm khổng hầu, một người ôm tì bà, một người thổi sáo, một người gõ khánh cổ, bắt đầu biểu diễn những giai điệu du dương. Trong chớp mắt, tám vũ nữ mặc áo vàng xuất hiện ở trung tâm sân, bắt đầu nhảy múa trên thảm cỏ xanh, vũ điệu của họ đẹp đẽ và quyến rũ.

Một số yêu ma dạo đêm nhìn thấy cảnh hát múa trong sân, không kìm được mà dừng chân lại và tham gia vào. Bạch Cơ đành phải bảo Ly Nô đi lấy thêm rượu ngon để đãi những khách phi nhân tham dự yến tiệc.

Trăng lên đến đỉnh, sân sau Phiêu Miểu các tụ tập đông đảo yêu ma quỷ quái bị thức ăn và rượu ngon hấp dẫn mà dừng chân lại. Mọi người không để ý đến nhạc công và vũ nữ, tự do ca hát, nhảy múa hết mình, vui chơi vô cùng thỏa thích.

Bạch Cơ nhảy múa, Ly Nô hát vang, Phong Bát Lang nhìn thấy mọi người vui vẻ cũng cười theo.

Nguyên Diệu vẫn đang đóng gói điểm tâm cho Phong Bát Lang ăn trên đường. Hắn nghĩ đến việc Phong Bát Lang lần này đi, dù có trở lại nhân gian thì cũng đã là trăm năm sau, nó và hắn không thể gặp lại nữa thì không khỏi buồn bã.

Trên bầu trời đêm, sao trời dời về phía đông, một ngôi sao vàng ở phía đông nam lặng lẽ ẩn vào trong mây không thấy nữa.

Phong Bát Lang nhìn Nguyên Diệu vẫn đang bỏ thêm điểm tâm vào hành lý, không kìm được mà cười. Trong lòng hắn cũng có hơi buồn bã và luyến tiếc, nói: “Nguyên công tử thật sự không ăn thịt của ta sao?”

Nguyên Diệu cười nói: “Không ăn.”

Phong Bát Lang tiến gần Nguyên Diệu, thì thầm vào tai anh: “Vậy ta nói cho ngươi một bí mật.”

Nguyên Diệu tò mò hỏi: “Bí mật gì?”

Phong Bát Lang thì thầm một câu khiến tiểu thư sinh nhảy dựng lên vì kinh ngạc.

Bạch Cơ khóe mắt liếc thấy tất cả, không biểu lộ cảm xúc mà cười.

Phong Bát Lang cười nói với Nguyên Diệu: “Ta đã nói cho ngươi biết nơi ở của tộc Thái Tuế rồi, nếu ngươi muốn gặp ta có thể đến tộc Thái Tuế tìm ta. Nhưng ngươi đừng nói cho ai biết nhé.”

Nguyên Diệu gật đầu. Phong Bát Lang tin tưởng hắn như vậy, hắn rất cảm động. Hắn thầm thề rằng sẽ không tiết lộ nơi ở của tộc Thái Tuế cho bất kỳ ai, để tránh đem lại nguy hiểm cho Thái Tuế.

Phong Bát Lang kéo Nguyên Diệu vào giữa đám yêu ma nhảy múa, vì xung quanh yêu ma quá đông, Nguyên Diệu và Phong Bát Lang nhảy một lúc thì bị tách ra.

Khi ngôi sao vàng hoàn toàn ẩn vào bầu trời đêm không còn dấu vết, Phong Bát Lang cũng biến mất giữa đám yêu ma quỷ quái.

Bạch Cơ nhìn chỗ Phong Bát Lang biến mất, khóe miệng nở một nụ cười. Ly Nô ngồi bên lò lửa, đang chăm chú nướng cá cho đám yêu ma dự tiệc. Nguyên Diệu không biết Phong Bát Lang đã đi, vẫn tìm kiếm hắn giữa đám yêu ma nhảy múa.

*

Khi trăng lặn về phía tây, đám yêu ma quỷ quái dần tản đi, Nguyên Diệu vẫn lo lắng tìm kiếm Phong Bát Lang, hắn sợ nó bị đám yêu ma tham dự yến tiệc ăn mất.

Bạch Cơ nhìn thấy thì cười nói: “Hiên Chi đừng tìm nữa, Bát Lang đã đi rồi.” Nguyên Diệu nghe vậy, nhìn điểm tâm mình đã gói cho Phong Bát Lang, lòng tràn đầy sự trống trải.

“Nó đã đi rồi sao? Nó còn chưa kịp tạm biệt ta, cũng không mang theo điểm tâm ăn trên đường.”

Bạch Cơ cười nói: “Vì tạm biệt quá đau buồn, đi ngay thì bớt buồn hơn. Điểm tâm mang theo hay không cũng không quan trọng, dù sao là đi về lòng đất, trên đường cũng không ăn được.” Nguyên Diệu rất đau lòng, không kìm được mà rơi lệ.

Bạch Cơ an ủi Nguyên Diệu: “Hiên Chi đừng buồn, dù sao Bát Lang đã nói cho ngươi biết nơi ở của tộc Thái Tuế rồi, nếu ngươi nhớ Bát Lang ta sẽ dẫn ngươi đi gặp nó.”

Nguyên Diệu quay đầu nhìn Bạch Cơ, nói: “Sao ngươi biết Bát Lang đã nói cho ta nơi ở của tộc Thái Tuế?”

Bạch Cơ che miệng cười nói: “Không giấu gì Hiên Chi, lúc đó ta đứng ở phía dưới gió nơi các ngươi nói chuyện, nghe thấy được. Nhưng không nghe rõ cụ thể, Hiên Chi có thể nói cho ta biết không?”

Nguyên Diệu tức giận nói: “Đây là bí mật của Bát Lang, ta sẽ không nói cho ngươi. Bạch Cơ, nghe lén người khác nói chuyện là trái với lời dạy của thánh nhân, không phải hành vi của quân tử!”

Bạch Cơ cười nói: “Ta là nữ tử, không phải quân tử.”

Nguyên Diệu nói: “Nữ tử cũng nên như quân tử!”

Bạch Cơ bĩu môi nói: “Hiên Chi thật cổ hủ!”

Nguyên Diệu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, không biết tại sao, hắn lại nghĩ đến Hằng Nga trong cung trăng, nghĩ đến Xích Tùng Tử và Xích Tu Tử ở núi Thiên Thai, nghĩ đến Ma Cô và Vương Tử Kiều có lẽ đang thăm bạn ở Trường An, nghĩ đến Bành Tổ đang không biết lang thang nơi đâu. Họ đã sống nhiều năm như vậy, trời đất bao la, cuộc đời vô hạn, không biết trong lòng họ có cô đơn, tịch mịch không?

Nguyên Diệu quay đầu nhìn Bạch Cơ đang nâng ly rượu, nhìn Ly Nô đang nướng cá bên lò lửa, hắn cảm thấy nếu không có Bạch Cơ và Ly Nô, thì dù hắn chỉ sống được một trăm năm cũng sẽ cảm thấy rất cô đơn. Nếu không có người và việc quan trọng lấp đầy cuộc sống, thì trường sinh cũng là một việc vô cùng cô độc, mang đầy khuyết điểm. Có người và việc quan trọng, cuộc sống ngắn ngủi cũng sẽ đầy đủ và trọn vẹn. Sự dài ngắn của cuộc sống đúng là một vấn đề huyền bí, hắn còn phải tốn nhiều thời gian suy nghĩ.

Bạch Cơ cười nói: “Hiên Chi đang nghĩ gì vậy?”

Nguyên Diệu nói: “Ta đang nghĩ về sự sống chết của con người, về hoa nở hoa tàn.”

Bạch Cơ cũng trầm ngâm.

Nguyên Diệu không kìm được hỏi: “Bạch Cơ đang nghĩ gì thế?”

Bạch Cơ nói: “Ta đang nghĩ về sự sống chết của rồng, về hoa nở hoa tàn.”

“Người và rồng có khác biệt gì?”

“Khác biệt lớn lắm. Nhưng trong chuyện sống chết thì đều như nhau, đều không thể sống hơn trời đất, đều rất cô đơn.”

“Cảm ơn Bạch Cơ.”

“Tại sao Hiên Chi lại cảm ơn ta?”

“Vì có ngươi nên cuộc sống của ta không còn cô đơn nữa.” Tiểu thư sinh vui vẻ nói.

Bạch Cơ nhìn Nguyên Diệu, dịu dàng mỉm cười.

“Có Hiên Chi ở đây, cuộc sống của ta dường như cũng không còn nhàm chán nữa.”

Sao trời ẩn khuất, cỏ xanh lay động, một làn gió đêm thổi qua, mùa hè lại sắp qua đi.

(Hết “Trường Sinh Khách”)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.