Phiêu Miểu 3 – Quyển Thiên Chỉ
Tác giả: Bạch Cơ Quán
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Hồi 3: Tụ Bảo Bồn
Chương 22: Tù Nô
Lúc Nguyên Diệu trở về Phiêu Miểu các đã là chiều muộn. Bạch Cơ không ở đây, không biết đã đi đâu. Ly Nô đang rửa rau dại trong bếp, chuẩn bị nấu bữa tối.
Nguyên Diệu đặt chậu tụ bảo lên bàn ngọc bích, tâm trạng phức tạp.
Đột nhiên, một cái ly yêu nhảy lên vai Nguyên Diệu: “Nguyên công tử về rồi!”
Nguyên Diệu quay đầu nhìn, thì ra là ly sứ hoa sen màu ngọc bích.
Nguyên Diệu ngạc nhiên: “Ly yêu lão đệ, sao ngươi lại chạy ra đây?”
Ly sứ hoa sen màu ngọc bích nói: “Hì hì, là Bạch Cơ lấy ta ra. Nàng định dùng ta để pha trà, vì không có điểm tâm uống trà nên nàng đi Thụy Dung Trai mua điểm tâm rồi.”
Nguyên Diệu càng ngạc nhiên hơn: “Gần đây Bạch Cơ rất tiết kiệm, đã không uống trà ăn điểm tâm nữa rồi mà.”
Ly sứ hoa sen màu ngọc bích cười nói: “Ha ha! Nguyên công tử không biết rồi, trưa nay Tiểu Thông về, hắn ta đến từ biệt Bạch Cơ cũng đến từ biệt ta. Vì hắn được tự do rồi. Tiểu Thông đi rồi, Bạch Cơ thấy ta thì đột nhiên muốn uống trà, nghĩ đến uống trà, lại muốn ăn bánh phù dung, vì Nguyên công tử không có ở đây nên nàng tự đi mua điểm tâm.”
“Tiểu Thông được tự do rồi? Chuyện này là sao?” Nguyên Diệu càng ngạc nhiên hơn.
“Ta cũng không biết, dù sao thì Tiểu Thông có thể rời khỏi chậu tụ bảo rồi. Ta cũng muốn rời khỏi cái chén này! Mang cái chén này đi lại không tiện, chỉ sợ rơi vỡ.” Ly sứ hoa sen màu ngọc bích than thở.
“Ngươi không thể rời khỏi ly, ngươi khác Tiểu Thông, ngươi là yêu khí của vật dụng.” Giọng nói của Bạch Cơ đột nhiên vang lên.
Nguyên Diệu quay lại nhìn, chỉ thấy Bạch Cơ mặc một chiếc váy dài họa tiết mây tuyết, khoác khăn lụa mỏng trong suốt, thướt tha bước vào, tay xách một túi điểm tâm.
Ly sứ hoa sen màu ngọc bích thấy Bạch Cơ thì rất vui mừng, nó nhảy lên reo hò: “Điểm tâm mua về rồi! Có thể pha trà rồi! Pha trà! Pha trà! Mau pha trà!”
Bạch Cơ mỉm cười ngồi xuống, nói: “Sắp đến giờ ăn tối rồi, giờ uống trà ăn điểm tâm, lát nữa sẽ không ăn được bữa tối, vẫn nên để đến tối ngắm trăng rồi mới uống trà ăn điểm tâm.”
“Ôi! Còn phải đợi đến tối ư!” Ly sứ hoa sen màu ngọc bích buồn bã ngồi xuống.
Nguyên Diệu tò mò hỏi Bạch Cơ: “Tiểu Thông không phải là yêu khí của chậu tụ bảo sao?”
Bạch Cơ cười nói: “Đương nhiên không phải, Tiểu Thông là linh hồn bị giam trong chậu tụ bảo, hắn khi còn sống là người.”
“Hả?!” Nguyên Diệu kinh ngạc.
Bạch Cơ cười nói: “Nói đến, Tiểu Thông khi còn sống là một người khá nổi tiếng, Nguyên công tử đã nghe nói đến Đặng Thông chưa?”
Nguyên Diệu mở to mắt: “Đặng Thông* đời Hán, người mở xưởng đúc tiền, giàu có nhất thiên hạ? Hắn là Tiểu Thông đó ư?!”
* Đặng Thông: Sủng thần của Hán Văn Đế thời Tây Hán, nhờ nịnh bợ mà độc quyền đúc tiền, mở rộng khai thác mỏ đồng, giàu có nhất thiên hạ. Khi Hán Cảnh Đế lên ngôi, vì Đặng Thông từng xúc phạm ông, ông bèn lấy cớ khai thác mỏ trái phép mà tịch thu toàn bộ tài sản, Đặng Thông trở thành người nghèo nhất và chết đói ở Nha An.
Bạch Cơ cười mỉm: “Đúng vậy.”
“Tiểu Thông đi đâu rồi? Hắn còn quay lại không?” Ly sứ hoa sen màu ngọc bích không nhịn được hỏi.
Bạch Cơ cười nói: “Tiểu Thông sẽ không quay lại nữa. Bị giam cầm trong chậu tụ bảo nhiều năm như vậy, đi đầu thai chuyển kiếp là nguyện vọng của hắn.”
Ly sứ hoa sen màu ngọc bích nói: “Ta cũng muốn đi đầu thai chuyển kiếp.”
Bạch Cơ cười nói: “Ngươi là yêu khí của vật dụng không thể đầu thai chuyển kiếp. Một khi rơi vỡ,ngươi sẽ biến mất, vì vậy ngươi phải ở lại Phiêu Miểu các, không được chạy lung tung.”
“Ôi! Ta không muốn biến mất! Sau này, ta sẽ ngoan ngoãn ở lại Phiêu Miểu các, không đi đâu cả!” Ly sứ hoa sen màu ngọc bích thốt lên.
Bạch Cơ hài lòng mỉm cười.
Nguyên Diệu bình tĩnh lại sau cú sốc, không thể kìm được hỏi: “Bạch Cơ, sao Đặng Thông lại bị giam trong chậu tụ bảo?”
Bạch Cơ suy nghĩ một lúc, mỉm cười nói: “Thời gian lâu rồi ta cũng quên mất nguyên do của Tiểu Thông, chỉ nhớ rằng hắn sở hữu gia sản khổng lồ cuối cùng lại chết đói. Đại thể có lẽ giống như người hiện tại, vì tham lam và không ngừng đòi hỏi mà mất đi tâm hồn, bị kẹt trong chậu tụ bảo không thể giải thoát.”
Nguyên Diệu ngạc nhiên: “Người hiện tại?”
Bạch Cơ cười lấy trong tay áo ra một đồng tiền, ném vào chậu tụ bảo trên bàn ngọc bích.
Chậu tụ bảo lập tức xuất hiện đầy ắp đồng tiền.
Bạch Cơ mỉm cười nói: “Ông chủ Chu, phiền ông lấy đồng tiền ra đi.”
Lời vừa dứt, chậu tụ bảo bốc lên một làn khói xanh, hóa thành một nam nhân trung niên, không ai khác là Chu Bác Thiết.
Linh hồn Chu Bác Thiết sống động như thật, vừa nhìn thấy đồng tiền trong chậu tụ bảo, mắt bèn sáng rực. Không cần Bạch Cơ nói nhiều ông ta bắt đầu lấy đồng tiền ra, vẻ mặt vô cùng say mê.
“À ha! Có vẻ ông chủ Chu rất hợp với chậu tụ bảo.” Bạch Cơ mỉm cười nói.
Chu Bác Thiết ôm từng nắm đồng tiền lớn từ chậu tụ bảo lấy ra, trên bàn ngọc bích đã không còn chỗ để nhưng ông ta vẫn không có ý định dừng lại.
Rồng trắng vốn luôn tham lam lại từ chối tài sản từ trên trời rơi xuống, nàng ngăn Chu Bác Thiết lại: “Đủ rồi, đủ rồi, vừa phải thôi, ta không muốn trở thành hồn ma bị chậu tụ bảo giam cầm kế tiếp.”
Chu Bác Thiết rất thất vọng, nói: “Ta còn có thể lấy ra nhiều lắm. Bạch Cơ cô nương, thấy tài sản mà không lấy hết thì đúng là lãng phí!”
Bạch Cơ mỉm cười nói: “Có vẻ ông chủ Chu rất thích bị chậu tụ bảo giam cầm.”
Chu Bác Thiết cười nói: “Đương nhiên, có thể sở hữu tài sản vô tận, đúng là như mơ.”
Bạch Cơ cười u ám, nói: “Các chủ nhân trước của chậu tụ bảo lúc đầu cũng hào hứng như ông, nhưng sau đó…”
“Sau đó thế nào?” Chu Bác Thiết không hiểu hỏi.
“Sau đó à… Sau đó, họ đều đi đầu thai chuyển kiếp.” Bạch Cơ cười mỉm, úp mở.
“Ta không muốn đi đầu thai chuyển kiếp, giữ chậu tụ bảo mới là hạnh phúc nhất trên đời.” Chu Bác Thiết nói.
Bạch Cơ mỉm cười nói: “À ha, thời gian dài đằng đẵng, hy vọng ông chủ Chu có thể mãi mãi hạnh phúc. Hiên Chi cất chậu tụ bảo vào kho đi, chờ đợi người có duyên kế tiếp.”
Nguyên Diệu đang định cầm chậu tụ bảo thì Ly Nô lại chạy vào nói: “Chủ nhân, mọt sách, ăn tối thôi!”
Bụng Nguyên Diệu đã đói cồn cào, cầu xin Bạch Cơ: “Ta có thể ăn tối trước, đợi tối mang chậu tụ bảo vào kho được không?”
Bạch Cơ đồng ý.
Bạch Cơ, Nguyên Diệu đi hậu viện ăn tối, chậu tụ bảo và ly sứ hoa sen màu ngọc bích ở trong phòng, không nói gì.
Ly sứ hoa sen màu ngọc bích muốn gần gũi với hàng xóm mới, nhớ đến Tiểu Thông thường biến ra châu báu cho nó chơi, bèn nói với Chu Bác Thiết: “Ngươi biến một viên đạn vàng cho ta chơi đi.”
Chu Bác Thiết nghe vậy, tức giận hét lên: “Cái gì? Một cái ly cũng muốn chơi đạn vàng, không phải lãng phí sao?! Đi! Tự ra giếng lấy nước mà chơi!”
Ly sứ hoa sen màu ngọc bích đột nhiên rất nhớ Tiểu Thông, cảm thấy sau này sống chung với hàng xóm keo kiệt này sẽ rất nhàm chán.
Phiêu Miểu các, sân sau.
Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô đang ăn tối, bữa tối hôm nay là canh rau dại kèm bánh hột hồ. Bạch Cơ nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên bàn, không biết đang nghĩ gì.
Nguyên Diệu cả buổi chiều ở Phù Vũ Cư giúp Chu phu nhân lo hậu sự cho Chu Bác Thiết, vừa mệt vừa đói, lúc này mặc dù là bữa ăn đạm bạc nhưng cũng ăn rất ngon miệng.
Ly Nô ban ngày ăn no cá khô ở chợ Tây, bây giờ không có khẩu vị, nhưng sợ Bạch Cơ phát hiện bèn cầm một chiếc bánh hồ, giả vờ cắn.
Nguyên Diệu cảm thán: “Bạch Cơ, ta vẫn không dám tin ông chủ Chu đã qua đời.”
Bạch Cơ quay lại, nói: “Hiên Chi có thể coi như ông ấy chưa chết, dù sao ông ấy cũng sẽ luôn ở trong kho tầng hai, chết hay sống cũng không có gì khác biệt.”
“Bạch Cơ đang nghĩ gì thế? Sao không ăn miếng bánh hồ nào thế?”
Bạch Cơ ho khẽ một tiếng, nói: “Nguyên Diệu, ngươi không thấy ngay cả gia súc cũng không ăn canh rau dại này sao? Tại sao Phiêu Miểu các lại phải ăn thứ này?”
Nguyên Diệu còn chưa kịp trả lời, Ly Nô đã giật mình xen vào: “Chủ nhân, rau dại không tốn tiền mà! Ly Nô làm theo lời ngài dặn, cần kiệm.”
Nguyên Diệu cũng nói: “Đó đúng là ý của Bạch Cơ.”
Bạch Cơ thở dài một tiếng, nói: “Hôm nay Tiểu Thông đến từ biệt, sau đó ta suy nghĩ rất lâu, cảm thấy cuộc đời này vẫn nên tiêu xài thì hơn.”
Nguyên Diệu ngạc nhiên: “Sao lại nói vậy?”
Bạch Cơ nói: “Ông chủ Chu cả đời tiết kiệm tích lũy tài sản, nhưng sau khi chết của cải ở Phù Vũ Cư ông ấy không thể mang đi. Bây giờ ông ấy bị giam cầm trong chậu tụ bảo, dù có khả năng lấy ra tài sản nhưng cuối cùng cũng chỉ là giúp người khác, tài sản lấy ra không thuộc về ông ấy. Vì vậy ta nghĩ, cách để tài sản mãi thuộc về mình không phải là tiêu hết sao?”
Nguyên Diệu toát mồ hôi lạnh: “Bạch Cơ định tiêu hết tiền trong Phiêu Miểu các sao?”
Bạch Cơ thở dài một tiếng, nói: “Tiêu hết tiền trong Phiêu Miểu các cũng là một việc khó khăn.”
Ly Nô mắt sáng rực, nói: “Chủ nhân, Ly Nô có thể tiêu giúp.”
Nguyên Diệu tò mò hỏi: “Phiêu Miểu các có bao nhiêu tài sản?”
Bạch Cơ thở dài một hơi, buồn rầu nói: “Không giấu gì Nguyên Diệu, vì tích lũy mấy ngàn năm, không biết từ lúc nào mà đã nhiều như vậy, hiện nay tài sản trong kho còn nhiều gấp mười lần quốc khố. Vì vậy, muốn tiêu hết ngay lập tức đúng là một việc đau đầu.”
“Phụt…” Nguyên Diệu phun một ngụm canh rau dại ra.
“Hiên Chi sao vậy?” Bạch Cơ lo lắng hỏi.
“Không sao.” Mặt Nguyên Diệu bình tĩnh nhưng trong lòng thì sụp đổ. Con rồng yêu xảo trá và tham lam này sở hữu tài sản khổng lồ, nhưng mỗi tháng chỉ trả cho hắn và Ly Nô mỗi người một đồng tiền, hầu hết thời gian còn bị giảm một nửa, sao nàng có thể làm như vậy chứ?!
Ly Nô đề nghị: “Chủ nhân, nếu tài sản của Phiêu Miểu các nhiều hơn quốc khố, có thể mua luôn quốc gia. Một lần mua nhiều quốc gia thì tiền sẽ tiêu hết, vừa đơn giản vừa tiện lợi.”
“Phụt…” Nguyên Diệu lần nữa phun một ngụm canh rau dại ra.
“Hiên Chi lại sao vậy?” Bạch Cơ lo lắng hỏi.
“Không sao.” Mặt Nguyên Diệu bình tĩnh, nhưng trong lòng lại một lần nữa sụp đổ.
May mắn thay, Bạch Cơ không chấp nhận đề nghị của Ly Nô, cô nói: “Ly Nô, quốc gia không thể ăn, không thể mặc, cũng không thể dùng làm trang trí, mua cũng không có tác dụng gì.”
Ly Nô cũng không biết phải làm sao.
Nguyên Diệu không kìm được mở miệng nói: “Bạch Cơ, ta mạo muội nói một lời. Ta cảm thấy cuộc đời không thể quá đắm chìm trong xa hoa, cũng không thể quá tiết kiệm đến mức không bình thường. Đối với tài sản, phải có một thái độ tốt, không tham lam, không lãng phí, việc tiết kiệm quá mức và việc tiêu xài phung phí đều không thể làm tài sản thuộc về mình mãi mãi, chỉ có an bần lạc đạo, biết đủ là vui mới là điểm cân bằng giữa con người và tài sản, chỉ có đứng trên điểm cân bằng đó mới có thể làm cho ngươi mãi mãi sở hữu tài sản.”
Bạch Cơ suy nghĩ một lúc, tán thưởng: “Đôi khi Hiên Chi cũng có thể nói ra những đạo lý làm người tin phục. Gần đây Phiêu Miểu các thật sự tiết kiệm đến mức không bình thường, từ nay ăn mặc chi tiêu vẫn theo quy củ trước đây.”
Ly Nô vui mừng hô lên: “Tuyệt quá! Lại có thể ăn cá mỗi ngày rồi! Lại có thể tự do ăn cá khô rồi!”
Bạch Cơ cười nói: “Ly Nô, tiền mua cá khô vẫn phải trừ từ tiền lương tháng của ngươi.”
Thấy Bạch Cơ đang vui, Nguyên Diệu tranh thủ nói: “Bạch Cơ, tiền lương tháng của ta có nên tăng lên chút không? Dù sao hiện nay lương tháng của người Hồ ở chợ Tây đều là hai đồng tiền.”
Bạch Cơ mỉm cười nói: “Hiên Chi phải an bần lạc đạo, biết đủ là vui.”
“Ý ngươi là gì?” Nguyên Diệu ngạc nhiên hỏi.
Bạch Cơ mỉm cười nói: “Ý là, Hiên Chi không cần phải mong đợi, ta sẽ không tăng lương cho ngươi đâu.”
“Bạch Cơ quá đáng quá!!”
“Hi hi!”
Một làn gió thổi qua, chuông trên mái kêu leng keng, giống như âm thanh của đồng tiền va vào nhau trong chậu tụ bảo.