Phiêu Miểu 1 - Quyển Cầm Đèn

Chương 24: Tơ nhện



Phiêu Miểu – Cầm đèn

Tác giả: Bạch Cơ Quán

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Quyển 4: Cây Vô Ưu

Chương 3: Tơ nhện

Khi mặt trời ngả về tây, Bạch Cơ mang một cái giỏ lá liễu trở về, miệng còn ngân nga một khúc nhạc vui vẻ.

Nguyên Diệu hỏi: “Sao Bạch Cơ lại vui vẻ như vậy, phải chăng ngươi đã biết tung tích của cây Vô Ưu rồi?”

Bạch Cơ đặt giỏ lá liễu lên quầy, cười nói: “Tộc hồ ly chín đuôi giỏi nhất việc tìm kiếm, ngay cả họ cũng không tìm được cây Vô Ưu, thì ta sao ta có thể tìm được?”

“Ngươi không tìm được cây Vô Ưu, vậy sao còn hứa với Thập Tam Lang rằng sẽ thực hiện nguyện vọng của nó?”

“Vì Phiêu Miểu các đang thiếu một người nấu ăn mà.”

“Chẳng lẽ ngươi đang lừa Thập Tam Lang ư?” Nguyên Diệu hơi tức giận. Con rồng yêu gian trá này không phải đang lừa con hồ ly ngây thơ làm việc không công cho mình chứ?

Bạch Cơ cười: “Sao ta lại lừa Thập Tam Lang chứ? Tuy ta không thể tìm được cây Vô Ưu, nhưng ta có cách biết được nó ở đâu.”

“Cách gì?” Nguyên Diệu tò mò hỏi.

Bạch Cơ cười bí ẩn: “Thiên cơ bất khả lộ. Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”

Nguyên Diệu biết Bạch Cơ tuy hành sự bí ẩn, nhưng luôn chắc chắn nên không hỏi thêm nữa. Hắn cúi đầu nhìn vào giỏ lá liễu, thấy nửa giỏ đầy chỉ màu, có màu đỏ máu, màu vàng kim, màu xanh lá sen, màu tím công, màu xanh ngọc. Năm màu chỉ rất mịn, rất bóng, sáng ngời và trong suốt, không giống chỉ lanh, chỉ bông, cũng không giống chỉ tơ tằm.

Nguyên Diệu thắc mắc hỏi: “Đây là gì?”

Bạch Cơ cười nói: “Ta mua tơ nhện.”

“Ngươi mua tơ nhện làm gì?”

“Thêu.”

“Thêu ư?!”

“Đúng vậy, ta định tặng ngươi một chiếc khăn tay, ngươi thích họa tiết gì?”

Nghe vậy, mặt Nguyên Diệu bỗng đỏ lên: “Sao ngươi lại tặng ta khăn tay?”

Bạch Cơ cười gian: “Hì hì, đến lúc đó ngươi sẽ biết. Ngươi thích họa tiết gì?”

Nguyên Diệu gãi đầu: “Mai, lan, trúc, cúc đều được…”

“Vậy thì thêu một bụi cúc xanh nhé.”

“Có thể thêu thêm Ly Nô huynh đệ không? Nhiều ngày không gặp, ta nhớ nó lắm, sau này thấy khăn như thấy nó.”

“Được.”

“Thêu thêm Thập Tam Lang vào nữa nhé. Nó và Ly Nô đệ luôn đánh nhau, thêu lên khăn chúng sẽ không đánh nhau nữa.”

“Được.”

“Thêu cả Đan Dương nữa nhé.”

“Được.”

“Có thể thêu cả ta lên không?”

“Có thể.”

“Thêu cả ngươi nữa nhé.”

“Ơ, sao cả ta cũng phải thêu lên?”

“Thêu tất cả lên mới càng đông vui.” Tiểu thư sinh vui vẻ nói.

“Ừ, được.” Bạch Cơ đáp.

“Bạch Cơ, thêu nhiều thứ như vậy, ngươi không thấy phiền sao?”

Bạch Cơ cười quỷ quyệt: “Không sao, thêu càng nhiều, đến lúc đó càng an toàn.”

Chiều tối, Bạch Cơ, Nguyên Diệu, và Hồ Thập Tam Lang ăn cơm trong sân sau. Hồ Thập Tam Lang đã nấu món canh chân lạc đà, thịt dê sống, vịt hồ lô, thạch hạnh nhân và một nồi canh gà đen thơm ngon. Các món ăn đều đầy đủ sắc, hương, vị, khiến người ta thèm thuồng. Nguyên Diệu ăn đến ngấu nghiến, khen không ngớt lời, đây là lần đầu tiên hắn được ăn bữa tối không phải cá tại Phiêu Miểu các. Bạch Cơ cũng ăn rất vui vẻ và không ngừng khen ngợi tài nấu nướng của Thập Tam Lang.

Tiểu hồ ly ngượng ngùng nói: “Cảm ơn Bạch Cơ và Nguyên công tử đã khen ngợi.”

Tiểu hồ ly ở lại Phiêu Miểu các. Nó giao việc tìm cây Vô Ưu cho Bạch Cơ, mỗi ngày chỉ ở lại Phiêu Miểu các chăm chỉ làm việc vặt và tận tâm nấu các món ăn ngon. Từ khi tiểu hồ ly đến làm việc, tiểu thư sinh ít hoạt động và ăn nhiều hơn, hắn cảm thấy mình đã béo lên rất nhiều.

Tiểu hồ ly thích hoa cỏ, nó bày chậu hoa ở đại sảnh, trong phòng, hành lang, thậm chí cả nhà bếp. Tiểu hồ ly thích chuông gió, nó treo nhiều chuông gió làm từ vỏ sò mà nó tự mài dưới mái hiên. Gió thổi qua, tiếng chuông kêu leng keng rất vui tai.

Nguyên Diệu nhớ rằng, Ly Nô không thích hoa cỏ vì phấn hoa làm nó hắt hơi. Ly Nô cũng ghét những thứ phát ra tiếng, tiếng ồn khiến nó giật mình và khó chịu. Nguyên Diệu đoán rằng, khi Ly Nô trở về, thấy Phiêu Miểu các thay đổi thế này chắc chắn sẽ rất giận.

Tiểu hồ ly kiên quyết không ngủ trên giường của Ly Nô: “Chiếc chăn mà con mèo đen hôi hám kia dùng bẩn quá, ta vẫn nên ngủ cùng Nguyên công tử thì hơn.”

Thế là, Nguyên Diệu cuối cùng không phải lo lắng ngủ một mình trong đại sảnh nữa. Tiểu hồ ly cuộn tròn ngủ bên cạnh gối của Nguyên Diệu, khi thì ngáy, khi thì nói mơ. Tuy cảnh tượng này có phần kỳ lạ, nhưng Nguyên Diệu cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Những ngày này, Bạch Cơ ít ra ngoài vào buổi tối, ban ngày cũng ở lại Phiêu Miểu các, nàng đang thêu thùa bằng tơ nhện. Bạch Cơ dường như hoàn toàn không có ý định đi tìm cây Vô Ưu, tiểu hồ ly không thúc giục, cũng không lo lắng.

“Thập Tam Lang, Bạch Cơ dường như chẳng hề đi tìm cây Vô Ưu cho ngươi.” Nguyên Diệu lo lắng nói. Hắn luôn lo rằng con rồng yêu gian trá này đang lừa con hồ ly ngây thơ làm việc không công.

“Yên tâm đi, Nguyên công tử, Phiêu Miểu các có tiếng tăm rất tốt trong giới yêu quái ma quỷ quái, uy tín cũng rất cao, Bạch Cơ cũng là người nói một là một, nàng đã nói sẽ giúp ta tìm cây Vô Ưu thì chắc chắn sẽ giúp ta tìm.” Tiểu hồ ly không lo lắng. Nó ngồi bên lò sưởi, trên lò sưởi có một cái ấm đất đang nấu canh gà: “Thịt gà có vẻ đã chín rồi, Nguyên công tử thử xem mặn nhạt thế nào đi?”

“À, được.” Nguyên Diệu uống một bát canh gà thơm ngon, lập tức quên đi nỗi lo lắng.

Hôm đó là ngày rằm, trời nắng đẹp, mây thưa gió nhẹ, Phiêu Miểu các vốn kinh doanh ế ẩm lại có vài khách đến mua đồ cổ. Bạch Cơ bận thêu thùa, không có thời gian tiếp khách, lập tức bảo Nguyên Diệu ra tiếp. Nguyên Diệu không có thú vui lừa gạt khách hàng, cứ thật thà bán đồ. Khách hàng hài lòng rời đi, hắn cũng rất vui.

Nguyên Diệu tiễn khách xong, vừa trở lại quầy thì có một khách khác tới, giọng điệu kiêu căng: “Bạch Cơ có ở đây không? Bản công tử muốn mua đồ.”

Nguyên Diệu ngẩng đầu nhìn, thì ra là Trương Xương Tông.

Nguyên Diệu cười nói: “Bạch Cơ đang thêu thùa trên lầu, nàng bảo ta tiếp khách. Trương công tử muốn mua gì thì cứ nói với ta là được.”

Trương Xương Tông nhìn Nguyên Diệu với vẻ ghét bỏ, như nhìn một thứ rác rưởi: “Đi gọi Bạch Cơ xuống đây, ta không muốn nói thêm một câu nào với kẻ xấu xí như ngươi.”

Nguyên Diệu trong lòng tức giận, nhưng nghĩ tới việc hắn là khách, bèn nhịn xuống: “Trương công tử đợi chút, ta sẽ đi tìm Bạch Cơ.”

Nguyên Diệu bước vào trong, tiểu hồ ly đang lau bình phong: “Sao Nguyên công tử không ở ngoài đại sảnh?”

Nguyên Diệu buồn bã nói: “Có một Trương công tử chê ta xấu xí, muốn gặp Bạch Cơ mới chịu mua đồ.”

Tiểu hồ ly an ủi Nguyên Diệu: “Nguyên công tử không hề xấu xí, Trương công tử chắc chắn là mắt kém. Không cần công tử phải đi, để ta lên lầu mời Bạch Cơ cho.”

Nguyên Diệu vừa định nói để hắn đi là được rồi, thì tiểu hồ ly đã đặt khăn lau xuống chạy nhanh lên lầu.

Tiểu hồ ly đúng là chăm chỉ, từ quét dọn, lau bụi, đến nấu ăn, chạy việc vặt, việc gì cũng tranh làm, không để Nguyên Diệu phải lo lắng. So sánh với những ngày bị Ly Nô lười biếng và kiêu ngạo hò hét sai bảo, Nguyên Diệu cảm thấy cuộc sống hiện tại yên bình và hạnh phúc hơn nhiều. Tuy nhiên không hiểu sao, hắn vẫn rất nhớ Ly Nô, dù nó không dịu dàng, chăm chỉ như tiểu hồ ly, luôn gây phiền phức và chửi mắng hắn.

Nguyên Diệu trở lại đại sảnh, Trương Xương Tông đang đi lại quanh giá hàng.

Nguyên Diệu nói: “Bạch Cơ sẽ xuống ngay, Trương công tử cứ xem hàng trước đi.”

Trương Xương Tông phớt lờ Nguyên Diệu.

Nguyên Diệu trở lại quầy, cúi đầu đọc sách.

Một lúc sau, Trương Xương Tông hỏi Nguyên Diệu: “Tên xấu xí, cái này bao nhiêu bạc?”

Nguyên Diệu ngẩn ra một lúc, mới nhận ra Trương Xương Tông đang nói với mình, trong lòng rất tức giận nhưng không dám phản bác. Hắn ngước mắt nhìn, Trương Xương Tông đang cầm một hộp sơn mài nhỏ, trong hộp có một chiếc trâm ngọc bích.

“Tám lượng bạc.” Nguyên Diệu nói nhưng không mấy vui vẻ. Chiếc trâm ngọc bích này chất lượng bình thường, điêu khắc hơi quá, không phải là đồ tốt, mắt nhìn của Trương Xương Tông thật không ra gì.

Một mùi hương thoang thoảng bay đến, tiếng vòng tay leng keng. Bạch Cơ yểu điệu bước ra, trong tay ôm một con hồ ly nhỏ màu đỏ rực.

Trương Xương Tông đặt chiếc trâm xuống, tiến lên, tình cảm nói: “Bạch Cơ, nàng thật đẹp, ta không lúc nào không nghĩ tới nàng.”

Bạch Cơ đặt tiểu hồ ly xuống, nắm tay Trương Xương Tông nhìn sâu vào mắt nhau, nước mắt chảy ra: “Lục Lang, một ngày không gặp như cách ba thu, tương tư khiến người ta đau lòng. Thỏi son và phấn lần trước ngươi mua đã dùng hết rồi sao?”

Trương Xương Tông cũng giơ tay lau nước mắt: “Một ngày dài như ba thu, tính ra, chúng ta đã trăm năm không gặp rồi, tương tư làm người ta đứt từng khúc ruột. Lần này ta không phải đến để mua son phấn, gần đây trong hoàng cung có nhiều yến tiệc, ta làm vài bộ đồ mới, muốn mua một cây trâm ngọc tương xứng. Cây trâm ngọc lần trước, ca ca rất thích nên ta đã tặng cho hắn rồi.”

Bạch Cơ tò mò hỏi: “Tại sao trong hoàng cung lại có nhiều yến tiệc như vậy?”

Trương Xương Tông đáp: “Vì công chúa Thái Bình vốn u buồn đột nhiên trở nên vui vẻ hẳn lên. Công chúa vui vẻ thì thái hậu cũng vui mừng. Thái hậu vui mừng nên trong hoàng cung cũng nhiều yến tiệc.”

Bạch Cơ hơi ngạc nhiên: “Công chúa Thái Bình… trở nên rất vui vẻ sao?!”

“Đúng vậy, công chúa trước đây trầm uất khó gần, khi giận khi vui, ở bên cạnh nàng ta khiến người ta vô cớ cảm thấy sợ hãi, áp lực. Giờ đây, nàng ta rạng rỡ cười tươi như hoa, như biến thành một người khác ấy. Thái hậu thấy vậy thì rất vui mừng, nói đây chắc chắn là nhờ phúc lành của Phật tổ mà công chúa nhận được khi đến chùa Cảm Nghiệp đầu năm.”

Bạch Cơ cười khẽ: “Có lẽ, thật sự là nhờ phúc lành của Phật tổ. Đúng rồi, Lục Lang muốn mua cây trâm ngọc như thế nào?”

Trương Xương Tông quay người, cầm chiếc hộp sơn mài vừa đặt xuống lên.

Trương Xương Tông vừa cầm chiếc hộp sơn mài lên, Bạch Cơ đã khen ngợi: “Lục Lang đúng là có mắt tinh đời, cây trâm ngọc này quả là báu vật khó tìm, chất ngọc trong suốt không tì vết, sắc thái tuyệt vời. Kiểu dáng trâm ngọc tao nhã và cao quý, điêu khắc tinh xảo hoàn hảo, Lục Lang dùng để cài tóc, càng làm nổi bật vẻ đẹp uy nghi, phong độ phong nhã.”

“Bao nhiêu tiền vậy?” Trương Xương Tông vuốt ve cây trâm ngọc, hỏi.

“Ta đối với Lục Lang một lòng một dạ, sẽ không nói thách giá đâu, hai trăm lượng bạc, đây là giá thấp nhất rồi.” Bạch Cơ che miệng, tình cảm sâu nặng nói.

Khóe miệng Trương Xương Tông co giật, chỉ vào Nguyên Diệu: “Vừa nãy tên xấu xí này nói chỉ có tám lượng bạc.”

Ánh mắt Bạch Cơ thoáng thay đổi, nhưng nụ cười trên mặt vẫn rạng rỡ như hoa.

“À…” Nguyên Diệu đột nhiên toát mồ hôi lạnh, tuy rằng hắn luôn không đồng ý với sở thích trấn lột của Bạch Cơ, nhưng hắn càng ghét Trương Xương Tông gọi mình là ‘kẻ xấu xí’, đột nhiên nói: “Vừa nãy ta nói là giá của chiếc hộp, không biết là Trương công tử hỏi cây trâm ngọc.”

Trương Xương Tông tức giận: “Ta mua hộp làm gì? Tất nhiên là ta hỏi cây trâm ngọc rồi!”

“Ngài kiệm lời nói, lại không hỏi rõ ràng.” Nguyên Diệu khó chịu nói.

“Tên xấu xí này, ngươi đừng nói thêm câu nào với ta nữa, sẽ làm ta cũng biến thành xấu xí!” Trương Xương Tông chán ghét nói, đồng thời chuyển ánh mắt sang Bạch Cơ, như thể chỉ cần nhìn Nguyên Diệu thêm một chút nữa hắn sẽ trở nên xấu xí vậy.

Nguyên Diệu rất tức giận, cảm thấy Trương Xương Tông thật vô lý.

Bạch Cơ cười tươi: “Cây trâm ngọc hai trăm lượng bạc, hộp tám lượng, Lục Lang mua thì ta tặng hộp cho ngài. Ngọc có tác dụng làm đẹp, đeo cây trâm ngọc này sẽ làm cho dung nhan của Lục Lang càng thêm đẹp đẽ.”

Giọng nói của Bạch Cơ nhẹ nhàng như mơ, tràn đầy ma lực không thể cưỡng lại.

Nghe đến “càng thêm đẹp đẽ”, Trương Xương Tông như bị trúng bùa mê, vội vàng gật đầu: “Được, được, ta mua cây trâm ngọc này.”

Bạch Cơ vui vẻ cười: “Nguyên Diệu, gói cây trâm ngọc cho Trương công tử.”

“Đẹp đẽ hơn, đẹp đẽ hơn, đẹp đẽ hơn…” Trương Xương Tông lẩm bẩm như trúng tà.

Nguyên Diệu cảm thấy hơi sợ hãi.

Nguyên Diệu tiễn Trương Xương Tông ra ngõ, đợi hắn lên xe ngựa rồi mới quay lại Phiêu Miểu các. Trong gian phòng, Bạch Cơ ngồi bên bàn đá xanh thêu thùa, miệng ngâm nga những giai điệu nhẹ nhàng. Tiểu hồ ly rót một tách trà thơm, đặt lên bàn đá xanh, rồi yên lặng ngồi một bên nhìn Bạch Cơ thêu thùa.

Nguyên Diệu cũng ngồi xuống đối diện Bạch Cơ, nhìn nàng thêu thùa.

Bạch Cơ cười nói: “Nguyên Diệu hôm nay cuối cùng cũng trở nên thông minh một chút. Xem ra, Nguyên Diệu cũng rất có thiên phú trấn lột khách hàng đấy.”

Nguyên Diệu tức giận: “Ta không bao giờ trấn lột khách hàng, ta chỉ không thích Trương công tử gọi ta là ‘kẻ xấu xí’ thôi. Cổ ngữ có câu, quân tử yêu tài, nhưng lấy theo đạo. Bạch Cơ trấn lột khách hàng như vậy, là trái với giáo huấn của cổ nhân.”

Bạch Cơ cười nói: “Ta không phải quân tử, ta chỉ là một phi nhân…”

“Dù là quân tử hay phi nhân, việc trấn lột khách hàng đều không đúng. Bạch Cơ cần phải bỏ thói quen xấu này đi.”

“Nguyên Diệu nói không sai, nhưng ngày ngày ở Phiêu Miểu các, thực sự quá buồn chán, ta phải tìm chút thú vui chứ? Không trấn lột khách hàng, ta sẽ không có niềm vui.”

“Ngươi có thể thêu thùa, đọc sách, trồng cây.”

“Thêu thùa làm hỏng mắt, đọc sách mệt óc, trồng cây tốn công.”

“Trấn lột khách hàng chẳng lẽ không mệt óc tốn công sao?”

“Không đâu, đối với ta việc trấn lột khách hàng dễ dàng và vui vẻ, tự nhiên như nước chảy mây trôi, không mệt óc tốn công chút nào.” Bạch Cơ cười tươi nói.

Nguyên Diệu bị nghẹn lời. Thương nhân gian xảo quả thật là bẩm sinh.

Bạch Cơ thêu thùa nhanh nhẹn, tiểu hồ ly cuộn tròn dưới chân nàng ngủ trưa, Nguyên Diệu ngồi đối diện Bạch Cơ, nhìn nước trà bốc khói, nghe tiếng chuông gió kêu.

Nửa canh giờ sau, Bạch Cơ đặt kim xuống, thở ra một hơi: “Cuối cùng cũng thêu xong.” Nàng đưa một chiếc khăn tay cho Nguyên Diệu: “Hiên Chi thấy thế nào?”

“Được. Để ta xem.” Nguyên Diệu cười nhận lấy chiếc khăn tay, mở ra xem, một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống trán.

Khăn tay có màu xanh ngọc sau mưa, dài rộng hơn một tấc, góc phải dưới thêu một khóm cúc xanh. Bên cạnh khóm cúc xanh, có một con mèo đen và một con hồ ly đỏ ngồi cạnh nhau, phía bên trái là một thư sinh mặc áo xanh cầm quyển sách, một công tử mặc áo hoa cầm quạt. Hai người hai thú thêu rất đơn giản, thô sơ, hơi cẩu thả, chỉ chiếm một phần ba khăn tay. Hai phần ba còn lại là hình ảnh một con rồng trắng sống động bay lượn trên trời. Rồng trắng đầy tinh thần, mạnh mẽ và đẹp đẽ. Kỹ thuật thêu rồng trắng cực kỳ tinh tế và chân thực, từng chi tiết nhỏ như sừng, râu, vảy đều được xử lý một cách sống động, tinh xảo. Những đám mây bao quanh rồng cũng được thêu rất tỉ mỉ.

“Hiên Chi, thấy thêu đẹp không?” Bạch Cơ cười hỏi.

Nguyên Diệu đổ mồ hôi, chỉ vào rồng trắng trên khăn tay: “Con rồng trắng này hình như thêu hơi kỹ rồi?”

“Vì thêu bản thân mình nên không tự chủ mà có chút tâm huyết.”

“Nhưng, tại sao mèo đen, hồ ly đỏ, ta và Đan Dương lại thêu qua loa thế này?”

Bạch Cơ đưa tay áo lên che mặt: “Kỹ thuật thêu rồng trắng phức tạp quá, thời gian có hạn nên không chú ý đến những chi tiết không quan trọng…”

Nguyên Diệu thất vọng. Hóa ra, mèo đen, hồ ly đỏ, Đan Dương và hắn đều là những chi tiết không quan trọng. Con rồng yêu này không chỉ xảo trá, lười biếng, mà còn cực kỳ tự mãn, tự cao.

“Nhìn thế nào thì họ cũng chỉ giống như nên của con rồng trắng thôi?!!” Nguyên Diệu gào thét trong lòng.

“Thế nào, Hiên Chi không thích chiếc khăn tay này sao?” Bạch Cơ thấy khóe miệng Nguyên Diệu hơi co giật thì lập tức hỏi.

“Không, rất đẹp, cảm ơn Bạch Cơ, ta rất thích.” Nguyên Diệu vội nói. Thôi bỏ đi, dù sao chiếc khăn tay này cũng là công sức Bạch Cơ thêu ra, không nên quá khắt khe, khéo lại phụ lòng nàng.

Bạch Cơ vui vẻ nói: “Hiên Chi thích là tốt rồi. Nhớ mang theo bên mình nhé.”

“Ừ. Được.” Mặt Nguyên Diệu bỗng dưng đỏ lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.