Phía Sau Một Vai Phản Diện

Chương 4: Bắt đầu từ cái chết



Thiên thần ghét Lost Generation bởi chúng không những bất tử mà còn được luân hồi, như thế là đi ngược lại với luật của Chúa. Con người nguyền rủa Lost Generation vì khi linh hồn của Lost Generation nhập vào cung lòng của một người phụ nữ để được sinh ra sống tiếp kiếp sau, cũng đồng nghĩa với đứa trẻ đã có sẵn trong bụng đó sẽ chết. Nói cho dễ hiểu thì một Lost Generation được sinh xuống sẽ đồng nghĩa với việc một thai nhi sẽ chết. Có lẽ đó là quy luật để giữ sự cân bằng cho thế giới này – một quy luật thật tàn nhẫn cho cả đứa trẻ con người lẫn Lost Generation kia.

Đứa trẻ phải chết để nhường lại chỗ cho Lost Generation quá đáng thương khi chưa ra đời đã chết, Lost Generation cũng không khá khẩm hơn khi chỉ vì việc mình sinh ra mà đã lấy đi sinh mạng của một đứa trẻ vô tội, mặc cảm tội lỗi cũng là một loại nổi đau phải không?

Lost Generation – thế hệ lạc lối – từ lúc được hình thành trong bụng mẹ đã được định rằng sẽ sống một cuộc sống rác rửi bị người khác nguyền rũa rồi – những kẻ dù chẳng làm gì cũng nên tội, bởi sự tồn tại của họ đã là một tội lỗi.

Có được quyền năng vượt bậc, sự bất tử và cả khả năng luân hồi, nhưng ngược lại phải sống trong sự nguyền rũa và truy sát, quả thật là được cái này mất cái kia. Như vậy có được xem là công bằng?

Luật của sự luân hồi là phải mất đi ký ức của kiếp trước, cho dù là Lost Generation cũng không thể thoát khỏi mặc định này, nhưng vì một điều gì đó mà kí ức của Belie vẫn còn nguyên vẹn, có lẽ vì linh hồn của cô không thuộc thế giới này cũng nên. Nhận thức bản thân, nhận thức thế giới và cả chuỗi ký ức đau đớn kia, tất cả đều rõ mồn một trong đầu Belie tựa vết máu đỏ chói vương trên tuyết.

Không như lần đầu tiên nằm trong bụng mẹ Vanadis, được chăm sóc kĩ càng, được chào đón như một nàng công chúa, lần này những gì Belie cảm nhận được khi ngủ trong bóng đêm đó là tiếng khóc than bi ai thống khổ hết đêm này qua đêm khác của người phụ nữ đang mang thai cô, là tiếng chửi rũa “đồ thứ ti tiện dám cám dỗ chồng người khác”, “thứ điếm lăng loàng dám mang thai con của chồng người khác”, là rất nhiều lần suýt chết khi bọn họ bắt người phụ nữ ấy uống thuốc phá thai, những lần ngã nặng đến mức Belie đau đến tưởng như đã chết. Nhưng có lẽ tác giả thấy cô kiếp trước vẫn chưa làm tròn nhiệm vụ của vai phản diện nên dù thế nào cũng không giết chết được cô, dẫu cho cô lúc này chỉ là một thai nhi bé nhỏ.

Về sau này khi sinh ra Belie mới biết mình vốn là đứa con hoang của của công tước Laurentin – một trong những vị công tước quyền lực nhất đất nước Romilda. Cụ thể là trong lúc ông ta quá chén đã cùng với một hầu gái tên Carine ở quán rượu tạo nên cô. À không, tạo nên một đứa trẻ khác, nhưng đứa trẻ đó chết rồi. Belie không biết là nó chết vì phải nhường chỗ cho cô – do mẹ nó được chọn để cho một Lost Generation nhập vào bụng, hay chết do bị phu nhân công tước Laurentin hết lần này đến lần khác sai người loại bỏ thứ phế phẩm của chồng mình. Nhưng chung quy là nó đã chết, song suy nghĩ của Belie thiêng về vế sau hơn. Thử hỏi một thai nhi làm sao có thể sống nổi khi mẹ nó hết lần này đến lần khác bị ép uống thuốc phá thai, cung cấp chất dinh dưỡng đã không có lại còn bệnh tật thương tích suốt ngày, thậm chí có lần bị ngựa đạp lên bụng rồi đủ kiểu sát hại cả mẹ lẫn con được bày ra bởi người vợ danh chính của ba mình. Ừ thì Belie biết trách làm sao? Con người mà, ai chẳng có sự ích kỷ của mình, “mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng” cũng là lẽ thường ở đời.

Mẹ nó – Carine – cũng rất yêu nó. (Belie vẫn còn phân vâncó nên gọi bà ấy là mẹ hay không, vì bà ấy chỉ mang thai hộ mà thôi, hoàn toàn không có chút quan hệ huyết thống nào với cô). Bằng chứng là chỉ cần bỏ đi đứa trẻ trong bụng là có thể sống xót, lại còn được một khoản tiền thưởng lí tưởng đối với một người hầu gái lúc bấy giờ. Ấy vậy mà bà vẫn quyết giữ cho bằng được đứa trẻ. Đến mức khi bị ép vào đường cùng, bà đã đến trung tâm của thành phố Loreto, đứng trên tòa tháp cao nhất, bắt loa mà nói với cả thành phố rằng bà đang mang thai đứa con của công tước Laurentin.

Dù sao thì con người ở thế giới nào cũng thế, họ luôn luôn có tinh thần yêu thương và bao bọc những đứa bé nhỏ, thậm chí dù lạc lõng những kẻ không cảm thấy “trẻ con là thiên thần” thì cũng phải cố mà làm ra vẻ cho giống mọi người nếu không muốn người đời đập vào mặt chữ “vô nhân đạo”. Hơn nữa đây là còn là con (hoang) của Ludovic Laurentin – người đứng đầu gia tộc lẫy lừng trong giới thượng lưu. Mà giới thượng lưu là bộ mặt nổi của một đất nước, là mặt trên của nguyên lý “tảng băng ngầm”, là chuẩn mực của đạo đức và xã hội, nên giới thượng lưu phải làm sao cho người đời cảm thấy mình đẹp đẽ, hào nhoáng và trên hết là phải có lòng nhân đạo. Thế là họ cho rằng dù là con hoang hay con ruột thì cũng là con, phá bỏ đi đứa bé là cực kì vô nhân đạo, là phạm luật Chúa, thua cả cầm thú, nếu nhà Laurentin muốn phá bỏ đứa bé thì tốt hơn là đừng đặt tượng thiên thần trong nhà nữa, mà hãy đặt một con hổ để mỗi lần nhìn thấy nó là nhớ ngay đến câu “hổ mẹ không ăn thịt con” để chấn chỉnh mình. Khá châm biếm và trào phúng, nhưng dù sao thì nó đã cứu vớt lấy mạng sống của Belie nên không cần bàn cãi nhiều ở đây.

Thế là trong một thời gian dài Carine đã nhờ sức mạnh của dư luận để bảo vệ đứa con trong bụng mình. Dĩ nhiên dưới sức ép của dư luận – thứ có đưa một cuộc đời lên cao, cũng có thể vùi dập một cuộc đời xuống tận địa ngục, nên nhà Laurentin không dám làm gì, nếu không muốn nói là họ ra sức bảo vệ cho Belie. Họ đã rước Carine về, chăm sóc chu đáo. Thử nghĩ mà xem, Carine đã làm đến thế, nếu bây giờ đứa bé kia vì cái gì mà chết thì dư luận – những kẻ “phán như đúng rồi” dù chẳng biết đâu đuôi ra sao sẽ không buông tha cho nhà Laurentin, mà là một quý tộc thì ngoài tiền và quyền ra thì danh dự cũng rất quan trọng.

Vậy là Belie đã an toàn chào đời ở tư dinh lộng lẫy của nhà Laurentin.

Sau khi sinh con xong vì lề luật “một vợ một chồng” của đất nước cũng như giáo hội nên Carine bị buộc phải rời khỏi nhà Laurentin, tất nhiên phải bỏ Belie ở lại vì bây giờ cô cũng là một thành viên của gia tộc công tước – trên danh nghĩa là thế. Carine rất đau lòng nhưng không còn cách nào khác, dù sao thì con của bà vẫn còn dư luận bảo vệ, bởi nếu đứa bé chết, nhà Laurentin lại bị lên án, nhất là đệ nhất phu nhân Alison Laurentin sẽ bị người ta dèm pha vì sự ích kỷ mất, dù sao thì ở cái thời đại này các phu nhân luôn cố xây dựng cho mình hình tượng một người phụ nữ thanh lịch, quyền quý, mẫu mực và trên hết là phải rộng lượng mà.

Nhưng Belie nghĩ nếu như Carine biết được những gì mà nhà Laurentin làm cho đứa bé mà bà ấy sinh ra, có lẽ, Carine sẽ dứt khoát một dao giết chết cô cho rồi, bởi sinh ra mà phải chịu đựng những thứ như thế thì thà là chết đi còn sướng hơn. Nhưng bà ấy làm sao biết được, không những thế cả dư luận ngoài kia cũng không thể biết.

Không ai biết, cái địa ngục mà Belie đã trải qua trong 16 năm ròng rã đó.

Đó là một đêm cuối tháng 12, tuyết rơi mù trời, cả đất trời phủ trong một màu trắng ảm đạm thê lương, Belie đã được sinh ra trong cái tiết trời buốt giá như thế, cũng lớn lên trong sự lạnh lẽo ấy. Lúc đó, phu nhân Alison đưa ánh mắt miệt thị đay điếng nhìn Belie như nhìn những con dòi tởm lợm, bà nói rằng tên của cô sẽ là Belie. Belie khi đó đã ngạc nhiên vì sao bà ta có thể đặt cái tên giống với tên thật của cô như thế, nhưng sau này lớn lên cô mới biết cả thế giới này kiêng kỵ nhất là tên “Belie”. Thảm kịch tháng 3 năm 1000 khi đó, công chúa địa ngục Belie đã gây ra biết bao nhiêu tai hại, khiến từ đó trở đi ai đặt tên con cũng tránh cái tên “Belie”, thậm chí là tránh cả âm “Be” khi bắt đầu tên. Điều đó có nghĩa là với cái tên Belie mà Alison đã đặt cho cô đã thể hiện rõ sự miệt thị, nguyền rũa của gia tộc Laurentin đối với cô thế nào.

Kiếp nào cũng thế, còn chưa chào đời đã bị người ta xem là thứ tội lỗi, rác rửi, không đáng có mặt trên đời này. Nhưng ít nhất kiếp trước Belie còn có ba mẹ, nhưng bây giờ Belie không còn ai nữa, chỉ một mình nằm trên giường ngoe nguẩy những ngón tay bé xíu tìm chút hơi ấm, giữa mùa đông giá rét đôi mắt màu nâu đồng in đầy màu trắng của tuyết ngoài cửa sổ.

Con riêng của chồng rồi bị mẹ ghẻ hành hạ bốc lột sức lao động – nghe thật giống như câu chuyện cô bé lọ lem, nhiều khi ngồi trong ngục tối Belie đã ước gì mình được như cô bé lọ lem, ít nhất còn được ba yêu thương, còn được nhìn thấy bầu trời, có chim trời bầu bạn, có thể nghe được những âm thanh của cuộc sống. Còn Belie, từ lúc sinh ra cô đã không thể nghe được bất cứ tiếng nói của con người nào.

Bởi cổ tích và đời thật quá khác nhau, mà chính xác hơn thì Lọ Lem của nữ chính và Lọ Lem của phản diện khác nhau nên số phận của Belie nào được như nàng lọ lem ấy. Dì ghẻ của Belie không hề trách mắng, chửi rủa hay bốc lột sức lao động của cô, mà bà ấy chẳng bao giờ thèm ngó ngàng gì đến cô.

Chính xác hơn bà ấy đã thực hiện kế hoạch biến Belie thành một đứa trẻ thiểu năng mà không cần sự can thiệp của pháp thuật hay tai nạn nào. Một đứa trẻ vừa chào đời, yếu tố khiến nó học nói được chính là âm thanh, nó nghe người khác nói chuyện thì nó sẽ bắt chước theo và dần dần có khả năng nói. Nhưng nếu đứa trẻ đó bị điếc, không thể nghe được âm thanh, nó sẽ không bao giờ có thể nói được, vì nó không thể nghe thì làm sao có thể học nói được. Đó là lí do vì sao người điếc bẩm sinh luôn kéo theo bệnh câm. Alison biết được nguyên lý đó nên từ nhỏ đã cách biệt Belie với mọi tiếng nói của con người. Khi nhũ mẫu cho cô uống sữa không được phép nói chuyện, cũng không một ai được nói chuyện gần cô, không để cô nghe tiếng nói của con người.

Tàn độc đến cỡ đó đấy, hủy hoại nhân cách của một con người từ khi đứa trẻ còn chưa biết đi.

Năm Belie lên ba tuổi, cô không còn được nhũ mẫu chăm sóc nữa, nhà Laurentin vứt cô vào khu sau của tư dinh, nơi nuôi những con vật của gia tộc này. Belie sống trong ngục với một ụ rơm lót trong góc tường và một chiếc chăn rách rưới còn không dày bằng mãnh giẻ lau. Mặc dù cửa ngục luôn đóng kín đến mức không ai có thể thoát được nhưng họ vẫn đeo vào cổ Belie sợi xích dài, đối diện với cô là chuồng ngựa, chuồng chó và những con thú khác, họ đã đánh đồng cô với những con súc vật.

Họ cho cô nghe tiếng thú vật gào rú thay vì nghe tiếng con người, nghe tiếng xích kêu leng keng thay vì tiếng cười.

Hằng ngày mỗi khi mặt trời lên, Belie ngồi đối diện chiếc cửa sổ vuông có diện tích bằng khoảng hai gang tay của người lớn để sưởi ấm, ánh nắng vàng ấm áp chiếu vào phủ lên cô gái nhỏ mặc chiếc váy nâu xỉn màu, cổ đeo dây xích bạc lòng thòng, tay chân mặt mày bẩn thiểu đến mức không thể thấy rõ lớp da bên dưới. Mái tóc đen dơ bẩn rít vào cổ. Cô cứ ngồi ở đó, lặng lẽ đưa đôi mắt màu nâu đồng nhìn ra bầu trời nhỏ tí ngoài khung cửa sổ. Một đôi mắt vô thần như những đứa trẻ bị thiểu năng – đúng như những gì Alison Laurentin muốn.

Cơm nước mỗi ngày chỉ ăn được một bữa, tắm rửa thì hai ngày một lần. Bọn họ vẫn thế, không hề để Belie nghe được tiếng người, càng không có chuyện dạy cô học chữ.

Nhiều đêm tiếng mưa len lỏi vào căn ngục, cảm giác lạnh buốt nuốt lấy từng nấc da thịt, đem theo sự trống rỗng cô độc đến mức khiến thần trí con người ta như gào lên dữ dội để tìm lấy một điểm tựa, để mà không cảm thấy lạc lối giữa sự cô đơn mênh mông này. Belie gồng tay ôm lấy đầu mình, cô tự nói chuyện, tự độc thoại, tự cắn tay nặn máu viết chữ ra mặt đất. Nhiều khi cô tuyệt vọng đến mức đập đầu vào tưởng đến ứa máu. Cứ như thế này, cô sẽ điên mất, cô thật sự sẽ điên mất. Ai đó, ai đó làm ơn hãy nói chuyện với cô đi, hãy cho cô nghe tiếng nói của con người, làm ơn hãy cho cô nghe âm thanh, dù là tiếng chửi rủa hay gì cũng được, cô khát khao nghe được tiếng của con người. Đừng như thế này, đừng như thế mà.

Có lần bọn người hầu quên mang cơm đến cho Belie, bỏ đói cô đến tận 3 ngày trời. Belie lúc đó nằm thẫn thờ trên sàn gạch bẩn thiểu, cơn đói như lũ dòi bọ đục dần bao tử cô. Ảo giác và ảo thanh bắt đầu xuất hiện. Belie đã thấy ba mình, ông vẫn ngồi ở chiếc bàn với đầy ắp đồ ăn ngon đó, tay ông rót sữa ra cho Belie, khẽ cười:

– Tới giờ ăn sáng rồi, Bell của ba.

Mẹ sẽ chải tóc cho Belie, những ngón tay mềm mại của bà rồi sẽ đan vào mái tóc cô, thắt nó lại, và nói rằng “mẹ yêu mái tóc này”. Rồi cô sẽ thấy Lucifer, anh sẽ dang vòng tay của mình ra ôm lấy cô, khẽ thì thầm vào tai cô những lời yêu thương ngọt ngào. Belie đưa những ngón tay run rẩy vì cơn đói lên trước mặt như khát khao bắt lấy hình ảnh đó, hình ảnh thân thương hạnh phúc mà cô từng có được đó. Nhưng đáp lại Belie chỉ có tiếng dây xích vang lên, chỉ có cái lạnh buốt giá từ vách tường đâm vào đầu ngón tay, đâm vào lòng ngực cô từng cơn quặng thắt, Belie rất ghét khóc, nhưng trong giây phút đó, khi cô nghiêng người để mặt sàn như băng áp vào má mình, giọt nước mắt khẽ lăn xuống.

Lúc đó Belie đã tưởng mình đã chết, nhưng có lẽ ông trời vẫn muốn cô nếm nỗi cô độc đến điên người này nữa nên người hầu đã đến kịp lúc mà cứu cô. Vẫn như mọi ngày, với một can thức ăn như cho súc vật, bọn họ vứt đến trước mặt Belie, nhìn cô bằng ánh mắt phiền phức và chán ghét, và vẫn như mọi khi, Belie vẫn cứ dại mặt ra, ánh mắt thẫn thờ vô cảm tựa con búp bê bằng sứ bị người đời vứt bỏ chà đạp.

Lost Generation dù đầu thai nhưng gen của họ vẫn không thay đổi, Belie vẫn giữ được khả năng nhìn thấy linh hồn. Hằng đêm hằng đêm, cô nghe tiếng khóc than tức tửi triên miên không dứt như tấu lên khúc oán hồn gào thét của những người chết oan. Những lúc đó Belie chỉ biết úp mặt xuống sàn nhà, cắn nát môi dưới để ngăn cơn đau đầu vì phải nghe những âm thanh ai oán đó. Cô cũng rất vất vả khi phải cố lơ đi chúng – những hồn ma chết dữ ngày đêm gào thét bên tai cô và những con quỷ cám dỗ cô bán linh hồn cho chúng để có thể thoát ra khỏi đây.

Nhiều khi tuyệt vọng Belie đã nghĩ đến tự sát hay bán linh hồn cho quỷ, nhưng cô đã nhớ đến Lucifer, anh đã nói kiếp sau anh và cô sẽ bên nhau, có lẽ ngoài kia anh vẫn đang đợi cô, đang tìm cô. Nên Belie phải sống, linh hồn này là Lucifer hi sinh để bảo vệ, cô sẽ không trao nó cho ai.

Lúc đó, Lucifer là cả nguồn sống của Belie.

Tuổi 13 là giai đoạn trẻ con bộc lộ tài năng phép thuật của mình, phải đến năm 13 tuổi mới biết được đứa trẻ đó có năng khiếu hay không, trừ một số trường hợp là thiên tài pháp thuật thì có thể sớm hơn, như Belie kiếp trước chỉ mới 9 tuổi. Alina Laurentin – đứa con thứ hai của nhà Laurentin bắt đầu bộc lộ khả năng pháp thuật của mình khiến ai nấy trong gia đình đều vui vẻ, đến mức thức ăn của Belie trong những ngày đó cũng nhiều hơn một chút – nhiều đồ ăn thừa hơn vì tiệc làm quá lớn nên khách khứa không ăn hết.

Cũng kể từ đó mỗi khi Alina Laurentin học được pháp thuật mới cô ta đều chạy đến “phòng” của Belie để thực hành. Nhiều lần Belie bị thứ pháp thuật ngu xuẩn triển khai sai quy trình của cô ta hành cho thừa sống thiếu chết, đau đến mức cắn răng nghiến lợi nuốt nước mắt vào trong. Đến mức nếu không phải cô biết cô càng ngu dốt, bọn chúng càng để cho cô yên thì có lẽ Belie đã giết Alina từ lâu rồi.

Cứ như thế suốt 15 năm trời dài đăng đẳng, Belie đã sống cuộc sống của một con thú. Chúng cho cô nghe tiếng gào của động vật thay vì tiếng người, chúng dạy cô cách để chết thay vì dạy chữ viết, với những trận thí nghiệm pháp thuật ngu dốt của hai anh em nhà Laurentin, những cơn đánh đập giải stress của bọn hầu gái, với những bữa ăn không dành cho con người, gần mười sáu năm ròng rã, Belie như điên như dại nằm trong căn ngục còn khủng khiếp hơn chốn địa phủ đó, nếu không phải nghĩ đến Lucifer, có lẽ Belie đã sớm điên từ lâu rồi.

Một năm trở lại đây trong căn ngục u ám và dơ dấy đó Belie đã có người trò chuyện, cũng không hẳn gọi là người, mà chính xác hơn là một linh hồn. Nó là linh hồn của một đứa bé chưa sinh ra đời đã chết, theo như nó kể thì mẹ nó là hầu gái trong nhà này vì chút lỡ lầm đã có thai với một người đàn ông nào đó, nhưng luật của nhà Laurentin là hầu gái có con sẽ bị sa thải. Mẹ nó có lẽ rất nghèo, sợ bị sa thải sẽ không tìm được việc nên đành bỏ đứa bé trong bụng. Ban đầu mặc dù Belie đã cố lờ nó đi nhưng trẻ con khá nũng nịu, nó quyết làm cho cô nhìn đến nó mới thôi, hơn nữa thằng bé giống cô, đều vị vứt bỏ, đều phải sống trong nỗi cô độc bủa vây lấy từng hơi thở này.

Không phải linh hồn nào thần chết cũng mang đi được, có những linh hồn dữ hoặc những linh hồn vương vấn thế gian sẽ chống lại cả thần chết để đòi ở lại thế giới con người, như thằng bé này chẳng hạn. Belie không biết nó vương vấn điều gì nhưng nó không chịu siêu thoát, cứ lãng vãng mãi ở ngôi biệt thự này suốt cả năm qua. Nhưng nó không phải một linh hồn dữ nên Belie cũng có thiện cảm, ít nhất từ ngày có nó Belie đã có thể được giao tiếp, lắm lúc cô còn cười khi nó kể chuyện hài của lũ hầu gái ngoài kia cho cô nghe. Tuy cuộc sống vẫn khốn đốn như trước nhưng có một đứa trẻ năng động đáng yêu như nó bên cạnh nên Belie cũng vơi dần những cơn tuyệt vọng đến tự làm tổn thương mình.

Những đêm giá rét trong căn ngục tối tăm, không lò sưởi, không ánh đèn, chỉ có cái rét tựa con dao muốn cắt đứt mạng sống của người khác, chỉ có những bông tuyết lả tả bay từ cửa sổ vào phủ nhẹ lên mặt sàn ngục, trông như những cánh hoa trắng rơi từ thiên đàng, Belie và thằng bé cùng nằm trên đóng rơm, Belie kể cho nó nghe các câu chuyện cổ tích mà cô biết, hát cho nó nghe những điệu mà cô nhớ, thằng bé cũng kể cho cô nghe những gì nó thấy được trong một ngày lang thang ở biệt thự, nó nói cô nghe về bầu trời ngoài kia chuyển 4 mùa ra sao, cây cối đã xanh thế nào, mấy đóa hoa trong vườn nhà Laurentin xinh đẹp thế nào. Dù rằng cả hai là một kẻ sống một kẻ chết, một người là xác thịt một người là linh hồn, không thể chạm vào nhau nhưng nằm cạnh nhau trò chuyện rồi ngủ cũng cảm thấy ấm áp lạ thường. Ít nhất, thằng bé đó chính là bàn tay níu giữ Belie ở lại thế giới này, giữ lại nhân tính cho cô, giữ lại cái gọi là tình người cho cô.

Năm Belie 15 tuổi, cuối cùng cô cũng được bước ra khỏi căn ngục đó. Nghe đâu lí do là ở nhân giới mọi đứa trẻ 15 tuổi có tố chất phép thuật đều phải đi học, bởi pháp sư là “chất xám” của đất nước nên việc này là luật bắt buộc. Các công chức hoàng gia đã đi khảo sát từng nhà để chắc chắn rằng không có sự bỏ xót nào diễn ra ở đây, tất nhiên phu nhân Laurentin làm gì nhớ đến “kẻ không phải con người” là Belie nữa, trong mắt bà ta chỉ có hai đứa con là Donato và Alina mà thôi. Nhưng vị công chức kia đã gặng ép hỏi ra đứa con hoang năm nào, mặc dù Alison đã nói rằng đứa trẻ đó bị thiểu năng, không nói được, ánh mắt cứ dại ra, lại còn không biết chữ thì làm sao có thể có pháp thuật được. Nhưng vị viên chức công chính kia vẫn muốn tận mắt chứng kiến để không phạm phải sai xót.

Belie đã được tháo dây xích ra sau 13 năm ròng đeo nó, được tắm rửa sạch sẽ, chải chuốt trang điểm cẩn thận để che đi khuôn mặt hốc hác, mặc một chiếc đầm xòe kín đáo để dấu đi cơ thể gầy đến đáng thương của mình, cổ đeo một chiếc vòng làm từ vải có đính một đóa hồng nhỏ để che đi vết lằn đỏ do đeo dây xích quá lâu. Giây phút khi Belie đứng trước gương, đến bọn hầu gái hằng ngày hành hạ cô cũng phải giật mình. Con bé mà đã bị họ đối xử như con thú kia, con bé mà bình thường người ngợm toàn nhọ nhồi dơ bẩn, ăn những thức ăn thừa với mùi vị khủng khiếp nhìn đến đã phát nôn, sau khi tắm gội sạch sẽ xong lại như hoàn toàn biến thành người khác. Làn da tuy nhợt nhạt nhưng trắng mịn mềm mại, dáng người tuy gầy gò nhưng sở hữu một chiều cao tương đối, đôi mày đen sắc xảo, cánh môi hơi tái nhưng khuôn miệng cực kì xinh xắn, và đặc biệt là đôi mắt màu nâu đồng trong veo đầy hấp lực, dẫu cho nó vô hồn nhưng khiến người ta không thể rời mắt khỏi màu mắt tĩnh lặng trầm lắng đó, một vẻ trầm lắng khơi gợi lên những thứ hoang dã trong linh hồn con người.

Con bé đó rất đẹp, vẻ đẹp của nó không phải thuần khiết ngọt ngào như thiên sứ, mà là một vẻ đẹp quyến rũ khêu gợi, đến mức người ta có thể hình dung nó như một con hồ ly chín đuôi trong truyền thuyết có khả năng cám dỗ đàn ông bằng vẻ ngoài của mình.

Bọn họ vẫn cho rằng Belie thực sự bị thiểu năng nên hai hầu gái đứng hai bên khoác tay Belie điệu đi, cũng đúng, suốt bao năm qua Belie chưa hề nói một câu với họ, lúc nào khuôn mặt cũng đờ đẫn cùng đôi mắt thẫn thờ, đơn giản là Belie không còn hứng nói năng gì nữa, cảm xúc của cô ngoài tình yêu dành cho Lucifer và niềm vui khi ở bên cậu bé kia ra thì tất cả đều bị bóp chết khi ở trong căn ngục đó rồi.

Nhưng giây phút này đây Belie cần phải chứng minh được mình có tố chất pháp thuật và lễ giáo, bởi nếu cô làm được thì cô sẽ rời khỏi đây, rời khỏi cái địa ngục này.

Bước chân Belie dừng lại khi sắp bước đến sảnh tiếp khách của dòng họ Laurentin, cô nhìn bức họa to vẽ gia đình bốn người đầy kiêu hãnh của chúng treo ở nơi giao nhau của cầu thang, nụ cười nhếch lên trên đôi môi tím tái dấu trong lớp son đỏ nhạt của Belie. Đủ rồi, bấy nhiêu đây là quá đủ cho cuộc đời của một con thú rồi, Belie sẽ không chịu đựng thêm bất cứ cái gì ở ngôi nhà này nữa đâu. Belie không hận gì họ, như đã nói con người có những mặt tối của mình, có những sự vị kỷ của họ, nên nhìn nhận từ phương diện đó cũng không có gì là sai khi Alison ghét đứa con riêng của chồng mình và Ludovic ghét thứ đã làm danh dự của dòng họ Laurentin vị vấy bẩn. Không phải là Belie cao cả gì, chỉ là, cô không đủ cảm xúc để hận những kẻ đó, cũng không muốn hao tốn trí lực để hận những kẻ người dưng nước lã đó, miễn là từ bây giờ họ để cô yên. Những gì sự tồn tại của cô nợ họ, cô đã trả đủ trong mười sáu năm ở nhà ngục đó rồi.

Khẽ đẩy hai tay của hai hầu gái ra, đôi mắt nâu vô thần sau 15 năm dài ánh lên được chút sắc thái, đôi môi thu lại nụ cười đểu mỉa mai kia, cất lên giọng nói:

– Tôi có thể tự đi.

Đám hầu gái hộ tống lập tức kinh hoàng một phen, đến mức có người còn vô thức lùi lại mà run rẩy. Làm sao? Làm sao mà con bé có thể nói chuyện được trong khi suốt 15 năm qua nó không hề nghe tiếng người? Hơn nữa cái giọng nói kia làm sao có thể khẽ khàng và êm tai đến thế, tựa tiếng đàn hạc nước, như giọng hát của người cá cám dỗ đàn ông ở biển vậy.

Nhưng chưa hết, kinh hãi hơn là khi Belie từ từ bước đi ra trước đại sảnh, những ngón tay yếu ớt khẽ nâng hai bên váy khi cô buông chân xuống những nấc thang lót thảm đỏ, từng bước đi với khoảng cách giữa hai chân đúng điệu, eo thon mềm mại, đầu ngẩng cao đầy kiêu hãnh của kẻ mang cái họ Laurentin quyền quý, bàn tay đoan trang nắm nhẹ lại đặt hờ ở bụng khi cô rời khỏi những nấc thang, phong thái quý phái kiêu sa tựa một tiểu thư đài cát đã được qua giáo dục kĩ càng vậy. Để rồi khi bước đến trước mặt mọi người, Belie nghiêng đầu nhẹ, hai tay nâng váy nhún chân khẽ chào, kéo theo nụ cười vừa đúng độ trong đôi mắt nhu mì yểu điệu:

– Cháu là Belie, hân hạnh được gặp mặt.

Belie có thể thấy rõ đôi tay của Alison bóp muốn nát chiếc quạt như thế nào, hai anh em nhà Laurentin cũng há hốc không kém, đến mức bọn hầu gái run rẩy cố nén nhìn nhau như để hỏi nhau rằng “là ai đã dạy ngôn ngữ cho nó”, công tước Ludovic kinh ngạc đến mức đánh rơi chén trà trên tay. Lập tức Belie đưa tay lên, thi triển một câu thần chú trong não với tốc độ cực kì nhanh đỡ lấy chén trà, chỉ trong tíc tắc chén tra lại nằm yên trên sàn, một giọt cũng không sánh ra.

Đáp lại bọn khốn nhà Laurentin đã hành hạ mình suốt 15 năm 8 tháng qua, Belie chỉ cười nhẹ như chưa từng có gì xảy ra, như thể đó là điều tất nhiên mà cô con gái phải giúp ba và dì của mình.

Ngạc nhiên cái gì? Bọn họ cho rằng Belie không biết pháp thuật sao? Đừng có xem thường nhau như thế. Một Lost Generation chỉ yếu đuối vào 18 năm đầu đời trong kiếp thứ nhất mà thôi, chỉ cần sống xót được 18 năm đầu đời đó thì luân hồi bao nhiêu kiếp sau đó cũng không sao nữa. Bọn chúng không dạy Belie pháp thuật ư? Cô đây không cần. Cô là ai? Là Belie Rozi De Satan, là công chúa của địa ngục, là quỷ vương. Suốt 18 năm sống ở địa ngục cô đã nuốt không biết bao nhiêu năng lượng của thiên thần, con người và ác quỷ, lại còn thừa hưởng tố chất pháp thuật ưu việt từ bà ngoại, vừa lên 9 đã bộc phát tài năng pháp thuật. Nói về học hành thì từ năm Belie 10 tuổi ba đã mời hàng loạt những nhà pháp thuật tài ba đến dạy cho cô, không những thế Belie đã học được rất nhiều từ những thiên thần sa ngã, những con quỷ hàng đầu của địa ngục. Nếu thực sự không phải kiếp nàycơ thể Belie quá yếu do 15 năm sống trong hoàn cảnh như thế thì cô đã phá nát cái ngục đó mà ra ngoài từ lâu rồi.

Thấy thế, vị quan chức kia nhìn Belie bằng đôi mắt kinh ngạc lẫn trầm trộ khen ngợi. Ông ta bước đến trước Belie, đưa tay lên trước mặt cô, Belie dĩ nhiên hiểu lễ nghi liền trao tay vào tay ông ta, để ông ta đặt một nụ hôn phớt vào mu bàn tay của mình.

– Hân hạnh – Vị viên chức hài lòng nói, sau đó đứng thẳng lên hướng mắt về phía phu nhân Alison, cất giọng mỉa mai và có phần trách cứ:

– Chẳng phải phu nhân nói tiểu thư bị thiểu năng sao? Với cái tốc độ thi triển pháp thuật này còn hơn cả tiểu thư Alina lúc nãy đấy.

Alison lập tức đuối lí, mà Alina cũng nhăn nhó mặt mày khi bị đem so sánh với Belie. Belie cũng không có nụ cười đắc thắng trên môi hay gì đó thỏa mãn, thay vào đó cô cuối đầu đầy khiêm tốn và nhã nhặn đáp:

– So với anh chị thì dì nói cháu bị thiểu năng là rất đúng ạ, sức khỏe của cháu không tốt lắm nên dù có tài năng pháp thuật hay không cũng không thể phát triển tốt được.

Một câu “sức khỏe không tốt” mang nhiều mặt nghĩa và nhiều nguyên nhân dẫn đến, một lần nữa khiến nhà Laurentin xanh xám mặt mày. Sức khỏe không tốt một là bẩm sinh, hoặc là do môi trường sống không tốt, nói ra một câu không rõ ràng để mặc người ta suy nghĩ như thế, Alison nghiến răng trong âm thầm, con ranh này, từ khi nào nó lại đáng gờm như thế?

Belie nói sức khỏe mình không tốt, không thể phát triển tiềm năng pháp thuật cách tốt nhất cũng đúng. Pháp thuật ở thế giới này cũng giống như sức lực của con người vậy, tương tự như không có sức sẽ không thể khênh vác, không thể làm việc, thì không có sức khỏe cũng sẽ không thi triển pháp thuật được. Nói cho dễ hiểu thì sức lực là năng lượng để tạo ra pháp thuật. Kiếp trước bởi vì sống trong một cơ thể được chăm sóc đầy đủ nên chỉ mới 9 tuổi Belie đã có khả năng tạo ra những pháp thuật đơn giản, sau đó lên 13 tuổi đã học được những pháp thuật cấp cao. Nhưng kiếp này cơ thể Belie vì quá thiếu dinh dưỡng nên yếu đến mức không thể làm gì nổi, nên mãi đến năm 12 tuổi cô mới có thể tạo ra được những phép thuật sơ đẳng, đến tận bây giờ đã gần 16 rồi nhưng vẫn không khá hơn. Với chiều cao 170 cm, Belie chỉ nặng chưa đến 40 kg thì cũng hiểu cô gầy đến mức nào rồi, nhìn vào Belie người ta có thể khái quát đó là một cô gái với chiều cao tương đối, cơ thể gầy guộc và mỏng manh như một mặt giấy, cô ấy mãnh mai đến mức tưởng như một cơn gió thổi qua là bay mất. Nói về sức khỏe thì đến cả một vật nặng cũng không thể cầm nổi thì làm sao có thể có năng lượng tạo ra những pháp thuật cấp cao, cho dù cô biết cách triển khai nó thì cũng chỉ là “tâm có thừa mà sức có hạn” thôi.

Viên công chức gật gù như thông cảm, xong vẫn lấy giấy bút ra loay hoay ghi cái gì đó, nói:

-Tài năng khó tìm chứ cải thiện sức khỏe có gì đâu, chỉ cần ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ kết hợp với rèn luyện thân thể là được. Ở tuổi này mà có thể niệm chú trong đầu và thi triển với tốc độ đó thì thật đáng tán dương đấy. Xem ra nhà Laurentin tương lai lại được nở mặt rồi.

Belie cảm thấy vị viên chức kia chắc chắn không ưa gì nhà Laurentin, bởi từ nãy đến giờ mỗi một câu ông ta nói ra đều như bênh vực Belie, nhưng thực chất đều là đâm chọt vào gia tộc này. Nở mặt vì một đứa con hoang ư? Còn điều gì trào phúng hơn không?

Đúng lúc này viên công chức vốn đang dùng phép thuật điều khiển cây bút và tờ giấy lơ lửng trên không hí hoái viết thì đột nhiên dừng lại, nét mặt ông ta hơi dè dặt, ấp úng hỏi lại:

– Tên cháu là…

Belie biết ông ta không phải quên, mà là không dám tin. Thậm chí việc lập lại cái tên “Belie” ông ta cũng ngại miệng như gọi tên một con quỷ dữ vậy. Mà, cũng đúng thôi, Belie vốn là con quỷ dữ của thiên đàng và nhân giới mà.

Belie khẽ cười, đầu cô hơi nghiêng, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào đôi mắt tĩnh lặng của cô, một đôi mắt như sa mạc nơi mà dường như chỉ có màu nâu của cát trải dài tưởng chường đến bất tận, khô cằn, hoang dại nhưng lại huyền bí và quyến rũ biết mấy:

– Là Belie, chỉ là Belie thôi.

Belie đã hi vọng rằng sau khi rời khỏi nhà Laurentin, cô sẽ tự chăm sóc bản thân mình tốt hơn, sẽ mập mạp rồi khỏe khoắn hơn, đến lúc đó thì với kiến thức pháp thuật đã học ở kiếp trước cô có thể thừa sức trở thành đại pháp sư ở nhân giới. Nhưng Belie đã nhầm, bởi không lâu sau cô liền phát hiện mình bị hen phế quản, có lẽ suốt 13 năm ròng ở trong căn ngục dơ dấy đó, hít bầu không khí ô nhiễm khiến phổi Belie bị tổn thương. Alison Laurentin tính hay lắm, thực hiện kế hoạch hủy hoại nhân cách của cô còn bồi thêm kế hoạch dự trữ là tàn phá cơ thể cô, bởi một người có tài năng pháp thuật đến đâu cũng chẳng thể làm gì được nếu không có sức khỏe.

—————-

Trong lúc Belie trải qua cảm giác đau khổ cùng cực đó thì tại một vùng quê hẻo lánh cũng thuộc đất nước Romilda, trên con đường vắng vẻ xuyên qua cánh rừng thông nhỏ, tiết trời vừa chớm thu nên cái nắng hạ vẫn còn lẩn quẩn quanh đây, mặt trời dệt ra từng luồng sáng xuyên qua những tán thông rồi tách ra thành muôn ngàn tia nắng nhỏ khác chiếu xuống mặt đất, mấy ngọn cỏ dại mọc dưới góc thông an nhàn được che chở nên xanh mướt, khẽ rung rinh khi có cơn gió nhỏ thoáng qua.

Trong khung cảnh thiên nhiên đầy sức sống và thơ mộng đó, ấy vậy lại có một chàng trai trẻ với mái tóc vàng mướt như nắng khập khểnh bước đi. Máu đỏ tuôn ra nhiễu giọt lớn theo từng gót chân của anh, tay phải của anh ôm chặt lấy cánh tay trái đầy máu đã xụi lơ buông thỏng xuống bên người. Mặc dù đau đớn như thế nhưng khuôn mặt chàng trai ấy không hề có chút cảm xúc nào, dù là biểu cảm cố nén nỗi đau cũng không có, đôi mắt xanh như trời thu nhìn thẳng về phía trước, tĩnh lặng như mặt hồ dẫu cho mang trên mình nỗi đau không thể bước đi nổi.

Băng qua hết khu rừng thông già, ập vào mắt Luan là một ngôi nhà thờ nhỏ, trông giống như nhà nguyện hơn là nhà thờ, nó cũ kĩ đến mức cây thánh giá gỗ cắm trên nóc đã mục theo gió mưa, cánh cửa nhà nguyện hơi hé ra mà theo Luan thì có vẻ là chốt cửa đã hư. Một nơi không mấy tốt lành cho việc dưỡng thương nhưng Luan không còn lựa chọn nữa, anh cần được nghỉ ngơi ngay lúc này, dù sao thì ở những nhà nguyện thiêng liêng thế này vết thương của anh sẽ nhanh chóng phục hồi hơn.

Âm thanh “cọt kẹt” vang lên khi Luan ngã ập vào cánh cửa khiến nó mở tung ra, bụi nhảy loạn trong luồng ánh sáng, cả người anh không còn sức nữa, bất lực nằm trên mặt sàn phủ lớp bụi mỏng khiến vài hạt bụi bay lên bám vào khuôn mặt tuyệt đẹp, cùng với máu đỏ. Máu loan ra bởi cú ngã, chảy thành vũng dưới đất, nhuộm đỏ chiếc áo trắng của Luan, trông bộ dạng vô cùng thảm hại. Thật không tin đường đường là một thiên thần với sức mạnh ngang ngửa tổng lãnh mà lại bị đám tiểu quỷ đã thương đến mức này.

Mà dùng từ mạnh ngang một tổng lãnh thiên thần cũng không đúng lắm, bởi bây giờ Luan đã không còn như trước nữa. Luan không biết tại sao nhưng thiên đàng đã nói với anh trong quá khứ anh đã phạm một tội lỗi rất lớn, đến mức phải trả giá bằng cái chết. Và Luan đã luân hồi, nhưng vì là một Lost Generation đặc biệt được tạo ra nên anh không cần phụ nữ mang thai, không mất đi kí ức, cũng không cần phải đợi đến năm 30 tuổi mới có thể biến đổi. Nhưng Luan vẫn bị xích đôi cánh lại, đó là sự trừng phạt danh cho một tội lỗi nào đó mà Luan không thể nhớ nỗi.

Trong chuỗi ký ức của Luan đã bị mất đi mười tám năm, không hiểu vì lí do gì lại bị đứt đoạn trong mười tám năm đó. Dù anh gặng hỏi tội lỗi của mình với các bề trên thì họ không bao giờ trả lời, chỉ nói qua loa rằng anh đã phạm một tội lỗi khiến thiên đàng suýt bị phá hủy vào 16 năm trước. Nhiều khi cảm thấy quá tội lỗi và nhục nhã trước tượng Chúa, Luan đã ngẫm nghĩ về tội lỗi của mình. Chẳng lẽ lỗi của anh là đã không ám sát thành công Lost Generation hệ 3 để cô ta lên phá thiên đàng. Có lí lắm, mặc dù cuộc chiến năm đó Luan không nhớ được nhưng sách sử vẫn ghi chép rằng công chúa của địa ngục Belie Rozi De Satan đã tàn phá thiên đàng thế nào, mà cô ta lại là mục tiêu của anh, là người anh sinh ra để giết chết, nên có lẽ anh bị phạt do không giết thành công cô ta? Có lẽ là thế chứ không bao giờ một kẻ chỉ có lí trí như anh có thể phạm lỗi được. Lại còn một lỗi nặng đến mức phải trả giá bằng cái chết, đến khi luân hồi rồi cũng bị xích cánh lại thế này khiến anh không tài nào dùng được thánh lực của thiên thần nên mới bị thương bởi mấy con quỷ ranh.

Bỗng dưng lúc này truyền đến tai Luan là tiếng bước chân, ai đó đang đến, một cách chầm chậm, những bước chân nhỏ nhẹ như chú mèo nhỏ đang thám hiểm bóng tối, vừa lo sợ sẽ gặp nguy hiểm nhưng vẫn vì tò mò mà đi đến. Luan cắn răng ngồi dậy, cánh tay không bị thương chống xuống đất, còn đang nghĩ nếu là kẻ xấu thì phải xử lí thế nào thì một gấu váy xinh xinh màu hồng nhẹ bước vào tầm mắt anh.

– Anh bị thương rồi?

Kể cả khi đã rất nhiều lần nghe các thần sốt mến hát khen chúc tụng Chúa nhưng Luan chắc chắn rằng giọng nói của cô gái ấy hay hơn bất kì vị thiên thần chuyên về ca hát nào, trong trẻo, nhẹ nhàng và thánh thót như chú chim non cất tiếng chào buổi bình minh. Và rồi khi cô ấy cuối người xuống, mái tóc vàng óng đẹp hơn cả tóc của tổng lãnh Gabriel rớt xuống khỏi bờ vai trắng ngần, một màu vàng như lúa mùa bội thu, khiến người ta như chìm sâu vào màu vàng mộc mạc nhưng vẫn toát lên vẻ kiêu sa ấy.

Luan ngẩng mặt lên, ngây người.

Hoàn mỹ, đó là những gì mà anh có thể miêu tả được lúc này.

Chàng thiên thần tròn mắt, đôi đồng tử giãn ra, chìm trong sắc vàng ấm áp như ánh nắng ngoài ô cửa sổ.

Đôi mắt xanh màu lục dịu dàng như những tán là xanh mơn mởn còn long lanh dưới sương mai, kết hợp với mái tóc vàng tôn lên làn da trắng như men sứ, đường nét khuôn mặt tựa một thiên sứ tuyệt đẹp nào đó đã tạo ra bản sao của mình vậy. Một vẻ đẹp thuần khiết đến mức người ta nhìn vào liền cảm thấy bản thân mình thật đen đúa tội lỗi. Kể cả khi đã nhìn đến biết bao nhiêu thiên thần trên thiên đàng nhưng Luan vẫn phải công nhận cô gái này quá đẹp. Nhưng, với một kẻ không có cảm xúc như anh thì có đẹp bao nhiêu đi nữa cũng vô ích, tuy nhiên Luan vẫn ngây người, bởi vì khi cô ấy cuối xuống, sợi dây chuyền trên cổ rơi ra khỏi ngực áo, nhẹ đung đưa trước mặt anh, ánh lên dưới nắng mặt trời.

Sợi dây chuyện bằng bạc, với mặt dây là một đóa hoa Everlasting màu tím nhỏ bằng đầu ngón tay út. Giây phút đó trái tim vô cảm của chàng thiên sứ đập loạn, đôi mắt kể cả khi bị thương vẫn vô cảm giờ đây sáng lên, đong đầy mái tóc vàng mềm mượt trước mặt.

Và rồi, cô gái nghiêng đầu, nở nụ cười, đôi môi hồng của cô tươi hơn bất cứ loài hoa nào, những ngón tay thon xinh đẹp hướng về phía anh, chìa ra:

– Tôi nghĩ anh cần được giúp đỡ đấy.

Thiên thần không được phép dính líu nhiều với con người, đó là luật. Đáng ra một người chỉ biết đến đúng và sai như Luan phải biết rõ điều đó, nhưng trong giây phút này đây dường như đôi cánh thiên thần bị xích sau lưng mình và cả lề luật của Chúa đều vô nghĩa, chỉ có cô gái với mặt dây chuyền tím phía trước là chi phối hoàn toàn linh hồn anh.

Bàn tay Luan từ từ đưa lên, đặt vào bàn tay ấm áp đó. Ấm áp và nhẹ nhàng như ảo ảnh hay xuất hiện trong giấc mơ của anh.

– Sợi dây chuyền đó, là của cô sao? – Luan hỏi khi cô gái giúp anh xoa thuốc, mặc dù vết thương ở sau lưng nên cô ấy phải ngồi phía sau nhưng đôi mắt Luan luôn cố hướng về cô ấy hết sức có thể.

– Phải, ma sơ nói tôi đã đeo nó từ khi còn chưa biết gì đấy, rất đẹp phải không? – Cô gái đáp lại, nụ cười càng tô đậm trên hàng mi cong, như thể đó là vật quan trọng với cô lắm.

“Phải rồi, viên đá đó là kết tinh của hàng ngàn vì sao trên bầu trời mà” – Luan đã định trả lời như thế nhưng lại chọn im lặng. Anh đang nghĩ đến đoạn ký ức đã mất của mình, trong đoạn ký ức đó anh đã làm mất viên đá quý nhất thế gian này mà không hiểu tại sao. Viên đá đó vốn được Luan bảo quản rất kỹ, bởi con người khi đeo nó vào dù luân hồi cũng không mất đi, đến kiếp sau vẫn còn ở trên cổ người đó, hơn nữa khi đeo nó, Luan có thể cảm nhận được người đó thông qua nguồn thánh lực cực mạnh yểm trong viên đá.

Một vật quan trọng như thế, Luan sẽ không bao giờ có thể đánh mất nó, trừ phi là anh trao nó cho ai đó. Bằng chứng là mặt hoa Everlasting này đây, nó được tạt từ viên đá kết tinh ấy mà thành, phải biết rằng viên đó cứng hơn bất kỳ vật chất nào, muốn chế tác nó không phải là chuyện dễ.

Nếu như Luan tặng nó cho ai, thì có nghĩa là anh khao khát bảo vệ người đó đến tuyệt đối. Đến mức để một phần tinh thần của mình ngày đêm bên người đó, bảo hộ người đó cách tuyệt đối nhất.

Những ngón tay của Luan thoáng run nhẹ, dường như anh đã cảm thấy mình sai trái khi ngồi ở đây, nhưng kể cả như thế thì với những cảm xúc ít ỏi mà mạnh mẽ này, Luan chẳng còn để tâm thêm nữa:

– Tên gì? Bao nhiêu tuổi? – Chàng thiên sứ đẹp tuyệt trần hỏi, bằng một giọng điệu lạnh lùng nén phần run rẩy.

– Tôi là Flora Rosary, sắp 16 rồi, sắp tới tôi sẽ vào học viện Metatron đấy, anh biết Metatron chứ? Học viên pháp thuật bậc nhất nước này, ở đó tôi sẽ thực hiện ước mơ trở thành một đại pháp sư bảo vệ cho mọi người – Cô gái nhỏ hớn hở khoe với Luan, vẫn là nụ cười không bao giờ tắt, vẫn là đôi mắt tràn nhựa sống, cô đâm thủng lý trí của Luan bằng từng hành động của mình.

Mười sáu sao? Mười sáu năm trước cũng chính là khoảng thời gian Luan luân hồi xuống kiếp này. Vậy có nghĩa là năm đó người cùng anh chịu chết là cô ấy? Cô ấy thật sự là người mà anh đã đánh mất cùng đoạn ký ức? Là người đã cho anh cảm xúc đến mức bất chấp cả giới răn của Chúa? Là người anh khát khao bảo vệ đến tuyệt đối? Là cô gái mang sợi dây chuyền kết tinh từ hàng ngàn vì sao?

Sau khi tỉnh lại sau lần luân hồi, Luan đã phát hiện ra trên cơ thể của mình có một vết sẹo rất khó thấy, nếu không phải cơ thể của anh thì có lẽ khó mà biết được nó có tồn tại. Vết sẹo mờ mờ nhưng là khảm sâu vào linh hồn, nên đời đời kiếp kiếp, đầu thai bao nhiêu lần vẫn còn ở đó. Vết sẹo khắc rằng:

BẢO VỆ CÔ GÁI MANG SỢI DÂY CHUYỀN.

Là Luan trong đoạn ký ức hai mươi năm trước đã tự nhắn nhủ như thế, bất chấp cả nổi đau linh hồn tổn thương cũng phải nói với Luan ở hiện tại rằng phải bảo vệ cô gái đó bằng mọi giá.

Từ từ đứng lên, khuôn mặt thiên sứ sau khi lau bớt vết máu bám đi đẹp đến ngây lòng người, dường như cô gái nhỏ đối diện cũng đỏ gò má hồng vì khuôn mặt đó, nhưng cô vẫn tỉnh táo lắc đầu, thu dọn chậu nước đầy máu sau khi rửa vết thương.

Từng bước từng bước chân buông xuống, ngoài cửa sổ gió thu thổi qua những chiếc lá còn chưa buông mình khỏi màu xanh của mùa hạ, nghe đâu có tiếng sét nổ bên trời, dường như hạ vẫn còn chưa chịu nhường chổ cho thu sang nên những cơn mưa bất chợt vẫn cứ muốn kéo đến. Và rồi, trong bầu không khí mát mẻ của tiết trời chuyển từ hạ sang thu, bàn tay mạnh mẽ của Luan đã kéo lấy cô gái nhỏ đó, ôm chặt vào lòng, khẽ hôn lên mái tóc vàng của cô ấy một nụ hôn nhẹ:

– Flora Rosary, tôi sẽ bảo vệ em, bằng cả trí tuệ và tính mạng này.

Mục tiêu cả đời này của Luan vốn chỉ có một, đó là giết chế Belie Rozi De Satan – Lost Generation hệ 3, ngoài ra tất cả mọi cảm xúc đều không là gì. Nhưng, nếu như là sợi dây chuyền đó, thì Luan sẽ sẵn sàng vì cô gái này mà thay đổi mục tiêu của mình.

Nhiệm vụ của Luan được giao khi xuống nhân giới là tìm kiếm Lost Generation hệ 3 đang trà trộn vào con người, nhưng vì Flora, anh sẽ thay đổi lịch trình của mình. Học viện Metatron, anh sẽ theo Flora đến đó, bên cạnh cô, bảo vệ cô, dẫu cho điều đó là sai trái.

—–

Trên toàn đất nước Romilda này có rất nhiều trường pháp thuật, nhưng theo như linh hồn đứa trẻ ở cạnh Belie nghe ngóng được thì Metatron là trường tốt nhất, tọa lạc tại thành phố Loreto. Trong trường hợp một người không có tiền nhưng có tố chất pháp thuật như Belie thì nên vào đó vì Metatron cực kì ưu đãi các học sinh ưu tú, điều đó có nghĩa là khi vào đó cô sẽ không quá phụ thuộc vào khoản tiền trợ cấp của nhà Laurentin bắt buộc gửi cho mình. Dù sao thì việc lấy tiền của họ cũng khiến Belie cảm thấy bị sỉ nhục mà.

Nói nghe thì dễ lắm nhưng muốn vào Metatron đâu phải chuyện thích là được. Với những bài thi tuyển cực kì khắt khe, Metatron là cái tên gây áp lực đối với những đứa trẻ quý tộc được bố mẹ kì vọng. Và quả thật đúng y như lời đồn, Belie suýt tí đã rớt khi mà phần thi lý thuyết cô gần như không ăn được bao nhiêu điểm, đặc biệt là môn lịch sử và luật pháp của nước Romilda, cô hoàn toàn để trắng bài thi vì cô không hề biết gì về đất nước này, toàn nhân giới này cô cũng không rành lắm, những sự kiện mang tính lịch sử vang dội thì may ra nghe ngóng được còn lại thì mù hết, đến mức bây giờ là ngày bao nhiêu năm bao nhiêu cô cũng phải xem lịch mới biết.

Belie cũng trượt nốt ở các môn tự nhiên mặc dù hồi còn ở thế giới thật cô học rất tốt, bởi lẽ các định luật vật lý, công thức hóa học và các phép toán ở thế giới này khác rất nhiều so với kiến thức của cô khi học ở cấp 3, mà chủ yếu là khác kí hiệu. Lại nói ngày trước ở địa ngục những gì cô được học đa phần là trọng tâm đi vào chuyên ngành mà thôi, chứ những mớ công thức rối như tơ này bọn quỷ cho rằng học chúng chỉ tốn thời gian, nên chúng chẳng bao giờ dạy cho cô. Kết quả bây giờ Belie như người ngoài hành tinh vừa đáp xuống trái đất vậy. Cô chỉ lấy điểm đúng phần các cuộc chiến kinh điển giữa tam giới mà thôi vì hồi xưa bọn quỷ và thiên thần sa ngã hay kể cho cô nghe, mà chủ yếu là khoe chiến công của họ oai hùng ra sao. Không những thế ở phần thực hành Belie cũng gần như trượt nốt, một số câu hỏi lý thuyết về các công thức pháp thuật cực kì sơ đẳng thì Belie lại quên mất vì quá lâu rồi không dùng, có bài chia ra 80 điểm dễ, 20 điểm khó, thì Belie hoàn toàn vứt nốt 80 điểm dễ, chỉ ăn được 20 điểm khó.

Từ đó có thể thấy kiến thức Belie học ở thế giới thực không dùng đến được khi ở nơi này, tiêu biểu là định luật vạn vật hấp dẫn của Newton sẽ không bao giờ có thể đi vào sách giáo khoa khi mà pháp thuật tuyên bố hoàn toàn có thể bác bỏ trọng lực của một vật, hằng số hấp dẫn chắc có lẽ sẽ không bao giờ là 6,67 x 10 lũy thừa -11, hay khoảng cách giữa trái đất và mặt trời sẽ không phải là 149600000 km khi mà mặt trời vốn ở trên thiên đàng – một chiều không gian khác. Nhưng ít nhất thì trong thế giới này triết học Mac Lenin vẫn áp dụng được, cụ thể là việc Belie suýt rớt do không nắm được căn bản, đã chứng minh cho câu “”cái chung” là cái sâu sắc, cái bản chất, chi phối “cái riêng”, nên trước khi nghiên cứu cụ thể “cái riêng” nào đó, cần nắm bắt “cái chung” trước, để khỏi mất phương hướng”, đúng theo một cách nào đó.

Thật ra là Belie đã rớt rồi, năm nay trường lấy tổng các môn là 500 điểm, mà cô thì chỉ được có 430, tất nhiên là rớt khỏi bàn cãi. Nhưng sau đó bởi nếu lấy 500 điểm thì không đủ chỉ tiêu quy định nên đành hạ tiếp xuống, vừa nấc 430, thế là Belie đậu vào vì may mắn. Lại nói Belie năm 18 tuổi ở kiếp trước, tài năng pháp thuật của cô thừa sức đánh bại một đại pháp sư ở nhân giới, cân ngang một dũng thần, nên trước ngày thi Belie đã ảo tưởng mình sẽ đứng nhất trong cuộc thi tuyển rồi dành học bổng, ai ngờ học bổng không thấy đâu, hạng nhất thì có đấy, chỉ là từ dưới xếp lên.

Tháng chín mùa thu bầu trời xanh cao vời vợi, cái nắng hè gay gắt đã đi qua, nhường chỗ cho bầu không khí mát mẻ và có phần hiu quạnh đặc trưng của mùa thu, lá cây đã bắt đầu rơi xuống, rải rác trên mặt đường là những chiếc lá úa tàn. Tháng 9 thời tiết đã bắt đầu se se lạnh, Belie ngồi trên một cổ xe ngựa đi đến học viện Metatron. Lại nói số Belie thật may mắn khi làm bạn với cậu bé linh hồn đó, bởi sau khi thành công đậu vào trường Metatron, nhà Lauretin buộc phải làm giấy tờ để cô vào học, cũng không thể nhốt cô như trước nên Belie đã được tự do. Vậy là cậu bé linh hồn đã dắt Belie đi đến những kho báu được chôn dưới đất. Nói là kho báu nghe cho nguy hiểm thôi chứ cũng không có bao nhiêu, chỉ là người ở thời đại trước hay chôn tiền và vàng xuống đất rồi sau đó vì loạn lạc hay làm sao đó nên không đào lên được, bỏ hoang ở đấy, vì thằng bé là một linh hồn nên nó biết nhiều thứ, thế là nhân lúc không ai thèm ngó ngàng đến mình, hai chị em hí hửng vác xẻng đi đào vàng.

Vậy là tiền nhập học, tiền đồng phục và các khoản phí trên trời khác Belie đều tự chi trả, chẳng ăn lấy của nhà Laurentin dù chỉ một đồng, ngược lại cô còn vứt vào mặt họ một túi vàng, lạnh lùng nói:

– Công tình nuôi dưỡng 16 năm qua bây giờ tôi xin trả lại, cái họ Laurentin của các người xin thứ lỗi tôi không đổi được, mà các người cũng đâu thể cho tôi đổi phải không? Vậy chúng ta không nợ gì nhau nữa, xin ngưng làm phiền nhau tại đây.

Lúc này xe ngựa sốc lên, có lẽ cái bánh gỗ của nó đã cán trúng một hòn đá nào đó, điều này khiến cả người đã ê ẩm của Belie như chịu cực hình. Ngồi xe đã hơn hai tiếng đồng hồ, lại còn là phương tiện thô sơ thì thật sự đến một người kiên nhẫn như Belie cũng không chịu nổi. Lại nói mặc dù tư dinh của nhà Lauretin cũng nằm trong phạm vi thành phố Loreto nhưng bởi thành phố này quá rộng, với diện tích sấp sỉ gần 600000 kilomet vuông, rộng suýt gấp đôi diện tích nước Việt Nam nên di chuyển cũng không phải là chuyện dễ dàng, đặc biệt là trong cái thế giới không có máy bay như nơi này.

Thật ra thì cũng có “máy bay” là mấy con rồng, thảm thần chuyên dụng và mấy phi thuyền pháp thuật nhưng giá thành ở trên trời, Belie dù mới đào được vàng cũng không giàu có đến thế. Còn về mấy cây chổi của pháp sư thì chúng cần năng lượng cung cấp, mà với sức khỏe bây giờ của Belie chắc bay được nửa tiếng là đã ngất rồi.

Nghiêm túc mà nói Belie bây giờ đúng nghĩa là giai cấp vô sản trong xã hội.

– Belie, trông chị thảm quá, hẳn là chị nên dừng xe lại nghĩ ngơi một lúc thì hơn – Linh hồn cậu bé nằm trong va li của Belie cất tiếng khuyên bảo cô, thằng bé đã theo cô đến tận đây, tất nhiên là Belie đã viết một kết giới trong chiếc va li để tránh các thế lực siêu nhiên khác phát hiện ra nó.

– Ở ngoài phố càng lâu càng nguy hiểm, nhà Laurentin không giết chị khi chị còn ở trong nhà họ vì sợ mang tiếng, nhưng ở bên ngoài thế này ai biết họ có tha cho chị hay không – Belie thở dài, tay vươn đến gạt tấm rèm ra, ập vào mắt cô là những gã thần chết với bộ áo choàng đen che toàn thân trên tay vác lưỡi hái qua lại, những thiên thần và ác quỷ cũng nấp mình trong đám động. Cô vội buông màn, nói khẽ:

– Em ở yên đi, bên ngoài nhiều kẻ thù của em lắm.

Linh hồn mà không có thân xác chứa có thể bị quỷ nuốt bất cứ lúc nào, mà linh hồn trẻ con như nó lại là thứ thức ăn ngon lành nhất của bọn quỷ, chỉ đứng sau linh hồn tội lỗi. Không những thế thần chết và thiên thần đang lang thang đầy ngoài kia, ai trong số hai kẻ đó đều có khả năng bắt buộc một linh hồn phải trở về sông Bạc.

Có tiếng kính vỡ vang lên, rồi lại một lần nữa chiếc xe lại sốc, lần này sốc mạnh đến mức Belie ngã chúi nhũi về phía trước, cô bực bội cắn răng ngồi dậy, cố nhích nửa người dưới vì ngồi lâu quá mà ê ẩm vén cửa ra tính hỏi người đánh xe có việc gì thì ập vào mắt Belie là vết máu kéo dài trên mặt đường, mà người đánh xe lúc này sợ hãi đến mức la toáng lên rồi bỏ chạy.

Đoán ngay điều chẳng lành, Belie niệm một câu chú thu cái va li vào trong chiếc nhẫn – một thứ dụng cụ cất đồ trong không gian khác, rồi lập tức xuống xe. Qủa nhiên là chuyện không hay gì, vừa mới ra khỏi xe đã thấy dưới gầm xe là một xác người, có lẽ cú sốc lúc nãy là do bánh xe cán lên xác người này. Mà nếu chỉ đơn giản là một vụ cán chết người như thế thì Belie cũng không lập tức cảnh giác đưa mắt nhìn xung quanh như thế, bởi liếc qua xác người chết kia liền thấy một vết đâm sâu ở ngực ông ta. Cụ thể là ông ta đã chết sẵn trước đó vì một vết đâm, và rơi từ vách tường kính trên tòa nhà kia xuống đường nên xe ngựa thắng không kịp mà cán qua.

Một lần nữa mãnh kính lại vỡ ra, có lẽ trong căn phòng lầu hai của tòa nhà cạnh Belie đang diễn ra một cuộc đấu pháp thuật, những mãnh kính vỡ tanh bành rơi như mưa xuống, Belie cả người vốn đã không có sức, lại còn hai chân tê rần vì ngồi xe ngựa quá lâu nên chuyển động không linh hoạt cho lắm, cũng không đủ sức để tạo ra một pháp thuật phòng vệ mà cô biết, nhưng với một cô gái được địa ngục dạy dỗ kỹ càng như Belie, cô nhanh trí trong tích tắc gọi từ chiếc nhẫn ra một chiếc va li khác rồi dùng nó làm tấm khiên che đi cơn mưa thủy tinh kia.

Lúc này mọi người trong thành phố bắt đầu hoảng loạn, tiếng la thét vang lên khiến cơn sợ hãi lại càng tăng lên, họ bỏ lại xe cộ, hàng hóa chạy khỏi hiện trường ngay lập tức. Thật sự thì Belie cũng muốn chạy lắm, nhưng lưng và hông của cô đau quá, không tài nào chạy nổi, chỉ có thể bước được những bước vội vã, trong khung cảnh nguy hiểm thế này cô trông như thành phần cố tỏ ra lạnh lùng và ngầu đời vậy.

Belie còn chưa kịp đi xa khỏi hiện trường thì trên tầng hai của tòa nhà đó lại thêm vài vật dụng rơi xuống, nào là ghế, là bàn, đáng sợ hơn là mấy viên đạn ma pháp chệch hướng bay xuống. Lần này thật sự là không thể dùng va li đỡ nổi nữa rồi, Belie chỉ biết bước những bước vụng về né đi, khuôn mặt treo đầy đầy vẻ bực bội thay vì sợ hãi.

Các người có biết cảm giác đau thắt lưng hông do ngồi nhiều quá nó khó chịu thế nào không?

Lần này không phải là đồ vật rơi xuống nữa mà là một nhóm người rơi xuống, trông bộ dạng ăn mặc cũng lịch sự lắm mà lại làm loạn giữa lòng thành phố thế này. Dù rơi từ tầng hai xuống nhưng vì bọn họ sử dụng pháp thuật “nhảy” kịp lúc khiến đôi chân linh hoạt như chân mèo nên hạ cánh an toàn. Có lẽ bọn họ muốn chạy trốn nhưng ngay lập tức từ đâu chuôi ra rất nhiều những vệ sĩ vây kín các lối thoát, vây luôn cả lối thoát của Belie.

Belie mặt nhăn như khỉ nhìn phía trước mặt mình là một những kẻ cầm dao chém giết loạn xạ, phía sau là đội vệ sĩ hùng hậu vây lấy, cô đâu có làm sai cái gì, chỉ đơn giản là bị đau lưng và hông thôi mà.

Mà lúc này người đàn ông có lẽ là cầm đầu nhìn lên lầu hai, cả người ông ta run lên vì cơn giận dữ, hai tay ông ta siết chặt, gào như một con thú ai oán:

– Arthur Bewizer, mày là thằng khốn.

Trên vách tường kính bị nứt kia, một đôi chân dài trong chiếc quần tây thẳng tắp bước đến, đôi giày da đen bóng ánh lên dưới buổi nắng sớm đầy vẻ sang trọng như chủ nhân của nó, đến một “người ngoài hành tinh vừa đến trái đất” như Belie cũng cảm thấy hẳn là giá của nó trên trời. Do cậu ta đứng bên trong căn phòng nên ánh sáng không phủ hết được con người cậu ta, chỉ thấy một bộ vest lịch lãm tôn lên vóc người chuẩn như mấy nam ca sĩ thần tượng. Một tay cậu ta đút túi quần, tay kia thong thả đặt trên chiếc gậy cao hơn hông mình một chút, chiếc nhẫn với mặt đá quý to chảng ngạo nghễ nằm ở ngón tay cái hơi ấn đầu cây gậy như đang rảnh tay. Lúc này cây gậy bị anh ta đẩy nghiêng, trông đẹp và hớp hồn người khác hơn bất kỳ điệu nhảy kết hợp với gậy của nam diễn viên nào mà Belie biết. Và rồi, đôi môi mỏng khẽ cười, một nụ cười cũng mỏng như đôi môi ấy:

– Một kẻ thương lượng làm ăn không được liền tức giận ám sát khách hàng, đúng với cái bản chất thú tính của ông đấy, ngài tử tước.

– Thì ra mày đã tính trước tao sẽ ám sát mày? Hay lắm, quả nhiên là bá tước Bewizer có khác. – người đàn ông được gọi là tử tước kia nghiến răng nghiến lợi nói trong căm hận.

Tất nhiên một người chỉ biết được tên của vua nước mình vào mấy ngày trước thì còn lâu mới biết Bewizer là ai, cô cũng không quan tâm lắm, những gì Belie muốn lúc này là nhanh chóng rời khỏi cái “chợ” này, nhưng cô lại không dám động đậy khi mà một vòng vệ sĩ đang đưa súng hướng về phía người đàn ông, và hẳn nhiên cô cũng nằm trong tầm ngắm luôn, không ngờ cái thời cổ đại này đã có súng rồi đấy.

Bọn vệ sĩ nhìn cô đầy dè chừng, có lẽ họ cho rằng cô là đối tượng yểm trợ cho vị tử tước kia cũng nên, dù sao Belie đang mặc đồ đen, một màu rất thích hợp làm nền cho vai phản diện.

Có lẽ bị dồn ép đến đường cùng nên người đàn ông nổi máu điên đến bất cần cả mạng sống, gã nhanh như chớp tạo một luồng sóng pháp thuật tản ra khiến hàng vệ sĩ nhanh chóng bị rối loạn, mà bởi bị luồng sóng pháp thuật kia tác động nên Belie choáng váng, và rồi, trong khoảng khắc cô ngã bệch xuống đất, cô đã thấy chàng trai được gọi là Arthur Bewizer đó bước ra khỏi vạt bóng tối, đôi mắt tím than nhàn nhạt như con người của cậu ta nhìn chằm chằm cô như thể cô mặc đồ nổi bật lắm vậy, mà có lẽ giống xác nhận người quen hơn. Hai đôi mắt chạm nhau trong tích tắc, một tím than nhàn nhạt, một nâu đồng trầm lắng, tất cả nhanh chóng kết thúc khi Belie vì cơn choáng mà ngồi bệch xuống đất.

Cơ thể cô thật sự quá yếu.

Tiếng súng vang lên như muốn thủng màn nhĩ, hòa vào đó là tiếng quát to đầy khẩn trương của chàng trai, kẻ mà trong ấn tượng của Belie có lẽ là sẽ khó có gì có thể thay đổi được thái độ an nhàn ung dung của cậu ta, cậu ta đã quát lên, với một giọng giận dữ và đầy tính khẩn khoản lẫn ra lệnh:

– Không được bắn, bằng mọi giá bảo vệ cô gái đó an toàn.

Nhưng viên đạn đã rời nòng, lập tức bàn tay đút trong túi quần của cậu ta tung ra, một luồng gió phủ lấy Belie, sức gió mạnh đến cắt vụn cả viên đạn đã lệch về phía cô. Có thể thấy ở khoảng cách đó, trong thời gian nhanh như chớp của viên đạn mà có thể kịp thi triển pháp thuật mạnh cỡ như vậy, chàng trai tên Arthur này thật sự không hề tầm thường tí nào.

Nghe thấy câu đó tên tử tước lập tức bắt được điểm yếu của Arthur, ông ta chạy đến toan tóm lấy Belie, nhưng lúc này tiếng đạn đã làm cô tỉnh hẳn, Belie bất chấp tất cả nghiến răng ép sức ra, thi triển ngay ma thuật dịch chuyển tức thời, lập tức cô biến mất khỏi vị trí đang đứng trước khi tên tử tước làm hại được cô. Với sức lực yếu ớt của mình nên Belie chỉ dịch chuyển được 5 mét, một khoảng cách không quá xa nhưng có lẽ đủ thời gian để Arthur Bewizer cùng đám người của cậu ta xử lý hết đám người của bọn tử tước.

Tưởng như đã thoát được nhưng chính lúc này một viên đạn ma pháp từ đâu phóng đến cạnh Belie mà cô chắc chắn rằng không phải bọn tử tước làm, có lẽ sát thủ của nhà Laurentin đang ở đâu đó “thừa nước đục thả câu” trừ khử cô. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến Belie vừa kiệt sức sau khi dùng dịch chuyển tức thời không thể phản ứng kịp, mà với đạn ma thuật cỡ đó thì Arthur không thể nào dùng gió chém như lúc nãy được nữa.

Nhưng, rồi, một lực nào đó đã đẩy Belie ngã về phía sau, viên đạn vừa vặn cách lưng cậu ta khoảng 0.5cm – một khoảng cách làm bọn tử thần tức điên.

Belie ngây người nằm dưới đất, cô cảm nhận rõ bàn tay rộng lớn đặt sau đầu để bảo vệ đầu cô khỏi va đập khi người đó xô cô xuống đất. Cơ thể người đó áp chặt vào Belie, dù cách nhau lớp áo nhưng cô có thể cảm nhận rõ được lớp da thịt săn chắc của cậu ta. Chiếc váy đen của Belie dài trãi trên mặt đường, cậu ta từ từ chống tay nâng người dậy, hai đầu gối quỳ trên hai mãnh váy của Belie khi nó xòe ra dưới đất. Thế rồi, không hề như một người đã cứu được người khác, mà lại như một con thú dữ đã chộp lấy được con mồi của mình, đôi mắt màu tím than đẹp đến tan chảy trái mọi tim thiếu nữ của cậu ta đầy ngạo nghễ nhìn xuống cô gái dưới thân mình, đôi môi với nụ cười đắc thắng rất đẹp nhưng khiến Belie lạnh cả sóng lưng, tựa như cậu ta đang nhìn món ngon trước khi ăn vậy, phải cười hài lòng một cái rồi mới nuốt trọn nó, thật là giống như… tên bạo chúa biến thái:

– Cảm giác thương hại lại kẻ từng thương hại mình, tuyệt lắm đấy cô gái váy đen.

Đôi mắt màu nâu đồng tĩnh lặng suốt 16 năm trời lần đầu tròn xoe lại đầy kinh ngạc, đến cả đôi môi đỏ cũng không khép lại nổi. Thần thái ngông ngạo đấy, nụ cười nhếch mỉa mai đấy, đôi mắt tím than mang đầy khí chất của một tên bạo chúa với vẻ ngoài phong nhã đấy, Belie chắc chắn không ai có thể quên được cậu ta khi đã gặp qua cậu ta một lần.

Thế giới này nhỏ thật đấy! Belie thu lại vẻ ngạc nhiên, cô nghiến răng, ánh mắt chẳng nể sợ đón lấy ánh mắt đó, thầm chửi trong đầu một câu: Đồ ranh con!

Biết vậy hôm nay cô đã không mặc váy đen làm gì, chỉ trách thói quen khi sống ở địa ngục đến bây giờ vẫn chưa bỏ được thôi.

Nhưng tất nhiên Belie không thể cư xử như kiếp trước được nữa, cô phải sống như đã mất ký ức khi luân hồi, cho nên cô nhanh chóng đẩy vòm ngực ấy ra, lùi lại phía sau một chút, cố tỏ ra vẻ yếu đuối ngây thơ như các thiếu nữ 16, bối rối:

– Cảm… ơn… – Belie thật sự không tài nào phun nổi một từ “anh” mặc dù bây giờ thằng ranh con đó đã hơn cô đến 3-4 tuổi. Và không những hơn tuổi cô, mà bây giờ cậu ta còn có vẻ cực kì giàu có, giỏi giang và quyền lực.

Trông cái bộ dạng thú vị kia thì có lẽ cậu ta đã nhận ra cô là cô gái đã sỉ nhục cậu ta ngày trước rồi, và mấy tên biến thái thường thù rất dai, cô tin là cậu ta sẽ trả thù cô bất kể là ở kiếp nào đi chăng nữa. Cái này có được xem là nhân quả không đây? Tại sao cái gọi là nhân quả ở thế giới này thất thường vậy chứ? Giờ thì hay rồi đấy, cô đã chọc phải một tên có tiền, có quyền trong khi bản thân mình thì nghèo đến phải đi đào vàng của người chết.

Khi Belie còn đang tưởng tượng đến tình trạng giai cấp tư sản bốc lột giai cấp vô sản cực kì tàn bạo thì người đó đã ngồi dậy, sẵn tiện sốc cô dậy luôn. Hai người cùng đứng lên trong khi lính thủ thành đã đến. Vừa thấy Arthur Bewizer, hai hàng binh lính lập tức đứng thẳng người, đầy kính cẩn cưới đầu chào.

Belie một lần nữa bị thằng ranh con kia làm cho há hốc, có tiền có quyền, lại còn có thể khiến cho quân lính ngã mũ chào đầy tôn kính như thế. Chỉ 16 năm thôi mà cậu ta lập nghiệp được đến vậy sao? Đùa nhau chắc?

Arthur gật gù sau đó bước đến cùng họ trao đổi về việc xảy ra ban nãy. Belie dĩ nhiên sau khi mang ơn người ta xong làm sao có thể co chân chạy được nên tranh thủ bước đến hỏi một người vệ sĩ đứng gần đó:

– Arthur Bewizer, ý tôi là ngài Bewizer giàu lắm sao?

Vệ sĩ vốn là những người “mặt đanh”, nghĩa là họ hạn chế biểu đạt cảm xúc, nhưng trước câu hỏi của Belie anh ta liến trố mắt ra như thể cô vừa hỏi “này anh, mặt trời mọc ở hướng đông phải không” vậy:

– Cô mới từ núi xuống à? Thật sự không biết cái tên Arthur Bewizer sao? Đùa à? Arthur Bewizer là người biểu tượng cho sự giàu có của đất nước này đấy.

Belie hoàn toàn đơ mặt ra, nuốt không nổi chỗ thông tin này bởi giàu có là một chuyện, nhưng biểu tượng cho sự giàu có của một nước lại là chuyện khác đấy. Bởi vì ranh giới giữa giàu và siêu giàu nó xa nhau lắm.

Rồi như cực kì ngưỡng mộ cậu chủ trẻ tuổi tài cao của mình, anh vệ sĩ tiếp tục cảm thán:

– Người ta nói tiền của ngài ấy thừa sức chi phối cả kinh tế của đất nước Romilda và những nước lân cận khác đấy, nói không phải ngoa chứ ngài ấy nằm trong top những người giàu nhất nhân giới, đến hoàng gia và mấy tổ chức liên minh cũng không dám động đến đâu.

Mười sáu năm mặc dù đối với Belie khi bị nhốt trong ngục là rất dài nhưng để thành lập một sự nghiệp thì nó cũng đâu nhiều đến thế, chỉ 16 năm mà từ thằng ăn mày thành người giàu nhất thế giới.

Đúng là tiểu thuyết luôn chứa những điều vi diệu mà.

Lúc này Arthur vừa giải quyết vấn đề với bên quân lính xong, cái dáng cao chắc cũng 1 mét 9 hơn đi đến, bộ dạng như đang đi tản bộ vậy, an nhàn đến dửng dưng, lọt vào mắt Belie trông lại càng đáng ghét.

Khoảng cách giữa hai người chỉ có một bước chân, Belie vừa vặn đứng đến ngang vai cậu ta. Lần đầu gặp cậu ta, cậu ta là thằng nhóc ăn mày chỉ đứng đến chân váy cô, lần thứ hai gặp cậu ta, cô vẫn cao tưng ấy, mà cậu ta đã hơn cô một cái đầu, cũng hơn cô một giai cấp. Cuộc đời thật là trớ trêu nhỉ?

– Ngài đã cứu mạng tôi, nhưng mà ngài giàu như vậy, tôi thật sự không biết phải cảm kích làm sao? – Belie ngước cổ lên nhìn cậu ta, một khuôn mặt rất đẹp, đẹp một cách… quỷ quyệt.

Cái nét đẹp ma quái ấy trông lại càng đáng sợ hơn khi cậu ta hơi híp mi cười:

– Tôi giàu nhưng vẫn có một món đồ chơi tôi chưa có được trong tay.

Dĩ nhiên đã nói rõ như thế thì Belie dù muốn hay không cũng phải lễ phép hỏi lại:

– Là gì vậy?

– Là em – Anh ta ghé sát tai Belie nói thật khẽ như đó là bí mật của hai người vậy. Hơi thở phả vào vanh tai khiến tim Belie như nhảy lên, không phải là kiểu run động gì bởi lòng cô chỉ có Lucifer mà thôi, nhưng cái khí chất của cậu ta, mỗi một hành động nhỏ thôi cũng đâm thủng được tim người khác.

Không phải quỷ, nhưng còn gian manh và quỷ quyệt hơn quỷ.

Vâng, không sai đâu, cậu ta đã nói cô là món đồ chơi cậu ta còn thiếu trong bộ sưu tập của mình đấy.

Khi Belie còn đang suy nghĩ về ương lai phía trước của mình thì cậu ta đã nắm lấy cổ tay cô, một cách tự tiện, phang hết mọi phép lịch sự và lễ nghĩa qua một bên và hành xử như mình là ông hoàng của thế giới, cậu ta ấn cô vào một chiếc xe vừa được mang đến, một chiếc xe với lốp cao su và dùng rồng kéo thay vì ngựa. Trước khi tạm biệt cô cậu ta còn không quên cười ngông một cái khi nhìn chiếc nhẫn đựng đồ mà trường Metatron phát cho học viên mới:

– Học viện Metatron năm nhất sao? Sau này đàn anh đây sẽ tích cực chỉ bảo em đấy.

Nếu không phải đã đóng rất nhiều tiền học phí vào trong Metatron có lẽ Belie sẽ xách va li chuyển trường ngay lập tức. Làm ơn đi, sau khi thoát khỏi nhà Laurentin, Belie thật sự chỉ cầu mong một cuộc sống bình yên để đi tìm Lucifer mà thôi. Thế nào bây giờ lại vây vào rắc rối khác chứ, lại còn là rắc rối của một tên bạo chúa khoác lên mình vẻ ngoài phong nhã giả tạo nữa.

Nhìn ra bầu trời xanh như ánh mắt Người, Belie lòng đầy nặng trĩu thở dài. Lucifer, anh đang ở đâu? Biết khi nào em mới tìm được anh đây?

Khi Belie đang còn suy nghĩ thì một bản tin bên đường hiện trên đôi mắt cô, đó là bản tuyên dương hai vị trí dẫn đầu trong cuộc thi tuyển của Metatron năm nay:

Vị trí số 1: Luan Luciano.

Vị trí số 2: Flora Rosary.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.